Khi những chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, tôi bắt đầu ghì chặt lấy anh. Tôi ích kỷ, xấu xa… gì cũng được. Cứ như vậy, những ham muốn có được người mình yêu đã lấy đi sự trong trắng của tôi ở tuổi 18!
Ngày chị đưa anh về nhà ra mắt, tôi đã bị vẻ hào hoa của anh chinh phục. Cả buổi tối hôm ấy tôi lúng túng cứ như bị anh hút hồn vậy. Tôi thực sự thấy ghen tỵ với chị.
Lần đầu tiên gặp anh, tôi biết đã trót yêu anh mất rồi. Đêm ấy, tôi không sao ngủ được. Từng cử chỉ của anh làm trái tim 18 của tôi xao xuyến. Lần đầu tiên biết yêu là lần đầu tiên tôi đau khổ vì thấy có lỗi với chị gái của mình. Bởi vì anh là chồng sắp cưới của chị, là anh rể tương lai của tôi.
Hai chị em ngủ chung một phòng, từng câu chuyện của chị về anh làm tim tôi nhói đau. Tôi ghen tỵ với tình yêu của anh chị. Nếu như chị không phải là chị gái tôi thì có lẽ tôi sẽ cướp lấy anh, sẽ giành giật tình cảm cho mình.
Tôi đã cố gắng vùi dập những tình cảm non nớt của bản thân, cố chôn giấu trong lòng nhưng mỗi lần anh xuất hiện ở nhà tôi là tôi lại trở thành một con người khác. Càng cố đứng xa anh thì tôi càng khao khát gần anh hơn. Có những lúc trong đầu tôi có ý nghĩ một ngày anh sẽ là của tôi rồi lại tự dằn vặt mình. Đã không biết bao nhiêu lần tôi thầm nhủ: “Anh là của chị”. Tôi phải chấp nhận sự thực ấy vì nhà anh đã mang trầu cau sang ăn hỏi chị rồi. Chỉ còn hai tháng nữa thôi thì anh chị sẽ chính thức trở thành vợ chồng. Tôi có còn gì để hy vọng?
Anh cũng đã bắt đầu xưng con với bố mẹ tôi. Tôi cũng đã gọi anh là anh rể với cảm giác xót xa. Những lúc nhìn vào mắt anh, tôi đã không còn là mình nữa. Tôi thấy tiêc nuối và ao ước, giá như tôi gặp anh sớm hơn biết đâu lúc này tôi không phải sống trong bế tắc thế này!
Tôi đã cố dẹp bỏ hình ảnh của anh nhưng điều đó thật khó, ít ra là đối với người đang thương thầm nhớ trộm một người như tôi. Tôi đã yêu anh nhiều như thế nào và đó là sự thật. Tôi đau đớn khi nghĩ đến đám cưới của anh chị. Thi thoảng tôi giật mình thon thót khi bắt gặp anh âu yếm chị gái mình. Khi ấy, tôi như rơi vào vực thẳm, cảm giác không còn gì để tôi có thể vịn vào hy vọng. Bởi vì sớm muộn gì thì anh cũng sẽ thuộc về chị.
Tôi khóc thầm, cố gắng không để chị biết trái tim tôi đang tan nát khi chị hạnh phúc kể về anh, về những gì anh dành cho chị. Tình cảm tôi dành cho chị cũng ít dần. Không biết từ lúc nào, lòng ích kỷ của tôi lớn dần lên.
Càng yêu anh, càng nhớ anh thì tôi càng đau khổ. Tôi muốn được gặp anh nhiều hơn, để được nhìn vào mắt anh… chỉ cần như thế thôi là đủ!
Tôi bảo chị đưa anh đến nhà chơi thường xuyên hơn. Mỗi lần trò chuyện với anh, tôi không giấu được tình cảm của mình. Trái tim tôi đập gấp gáp hơn. Trong chốc lát, tôi khao khát anh.
Chị không biết tôi thường xuyên gọi điện và nhắn tin cho anh. Đã nhiều lần tôi nói nhớ anh để thăm dò phản ứng. Anh vẫn vô tư và cảm ơn sự quan tâm của cô em vợ. Những lần như thế trái tim tôi càng hụt hẫng, tan nát hơn.
Một tháng, hai tháng… tôi nhắn tin trong vô vọng. Anh vẫn giữ khoảng cách, còn tôi vẫn không cầm được lòng mình trước anh. Rồi cái gì đến cũng đến, tôi vui mừng vì anh đã có những phản hồi mới với mình. Anh đã nói là nhớ tôi. Chỉ vậy thôi cũng đủ để đứa con gái si tình như tôi đong đếm tình cảm trong lòng. Những tin nhắn ấy khiến tôi lại có thêm một đêm không ngủ.
Chính tôi cũng biết rõ những gì mình đang theo đuổi là không tưởng, dù có thế nào thì anh vẫn là chồng của chị. Nhưng khi yêu thì trong tôi chỉ còn lại lòng ích kỷ. Tôi chỉ cần thỏa mãn nỗi nhớ của mình.
Tôi và anh vẫn trao gửi những tin nhắn yêu thương, nhớ nhung cho nhau như thế. Thậm chí có lúc chúng tôi còn giấu diếm chuyện đi chơi riêng với nhau nữa. Ấn tượng ngay từ lần đầu tiên cho đến giờ về anh vẫn còn nguyên vẹn. Tôi đau khổ vì yêu anh mà không thể đến với anh được.
Rồi một đêm, anh hẹn gặp tôi. Lúc đó anh như cứu rỗi trái tim đau khổ của tôi. Tôi lập tức đến ngay bên anh mà không cần suy nghĩ. Tôi chỉ sợ nếu chần chừ thì anh có thể sẽ thay đổi, anh sẽ không còn cần tôi nữa. Đoạn đường dài chưa đầy 6 cây số khiến tôi miên man suy nghĩ. Tôi chỉ muốn đến bên anh càng nhanh càng tốt. Rồi đêm nay tôi sẽ nói hết tình cảm của mình…
Anh đứng đón tôi ngay ở cửa, vẫn nụ cười ấy, nụ cười làm tôi si mê, đôi mắt anh nhìn tôi không giống thường ngày. Tôi như ngất lịm đi khi anh bất ngờ ôm tôi vào lòng. Trong vòng tay anh, tôi mới sống thực với con người mình.
Lẽ ra tôi nên đẩy anh ra. Lẽ ra tôi nên nghĩ đến vị trí hiện tại của mình, đến chị gái đang ở nhà, một lòng thủy chung với anh. Nhưng khát khao chiếm trọn anh cho riêng mình đã điều khiển tôi mất rồi. Anh từ từ bế thốc tôi, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi tôi, nóng bỏng…
Trước sự chủ động của anh, tôi miên man chấp nhận. Tôi và anh hòa vào nhau, say đắm. Khi đó, hình ảnh của chị, những câu chuyện tình yêu của chị với anh, cả đám cưới mà anh chị đã sắp đặt nữa bỗng nhiên bay biến hết. Trong tôi lúc này chỉ còn anh với tất cả tình yêu chôn giấu bấy lâu nay đã có cơ hội.
Khi những chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, tôi bắt đầu ghì chặt lấy anh. Tôi ích kỷ, xấu xa… gì cũng được. Có thể người khác sẽ cho tôi là đứa em gái hư hỏng vì đã cướp người yêu của chị nhưng tôi không cưỡng lại được cảm giác muốn có được anh. Chính tôi cũng đang muốn anh thuộc về mình, dù chỉ trong một đêm ngắn ngủi.
Cứ như vậy, những ham muốn có được người mình yêu đã lấy đi sự trong trắng của tôi ở cái tuổi 18. Đó là khi tôi biết anh đã thực sự thuộc về mình, lẽ ra tôi phải hạnh phúc lắm. Nhưng sau khi anh nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên người tôi, tôi hiểu anh chỉ có thể cho tôi những đêm “yêu” chớp nhoáng, vội vã như vậy thôi.
Đêm đó có lẽ tôi sẽ không thể nào quên được khi anh nói: “Xin em đừng nói chuyện này với Tú Quyên (tên chị gái tôi). Anh không muốn cô ấy đau khổ. Hãy tha lỗi cho anh…”.
Tôi uất ức quá nên đã lấy hết sức tát vào mặt anh một cái rồi đi thẳng…. Nếu như anh không nói những lời đó thì có lẽ tôi sẽ đỡ hụt hẫng phần nào. Đêm ấy, tôi không về nhà mà lại lang thang một mình ngoài phố. Những cuộc gọi nhỡ của bố mẹ và chị gái trong điện thoại làm tôi giật mình… nhưng cảm giác xấu hổ và xót xa cứ bủa vây lấy tâm trí tôi!
Mất đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi vừa qua, kể cả ý nghĩ tôi sinh ra là để dành cho anh. Lúc ấy, tôi thấy có lỗi rất lớn với chị. Không hiểu sao khi đã có được cái mình muốn, tôi lại không vui. Tôi nhớ đến chị gái mình, nếu biết tôi như vậy, liệu chị sẽ nghĩ về tôi thế nào? Nước mắt chảy dài trên gò má….
Một đêm “cướp” người yêu của chị, một đêm cuồng đắm cùng người mình yêu để rồi sau đó, mỗi người lại về vị trí của mình. Anh lại là anh rể và tôi vẫn là em vợ. Tôi biết mình đã sai lầm khi trốn mọi người đi chơi với anh! Tôi lại nghĩ đến đám cưới của chị trong nay mai, nghĩ đến nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc của chị trong ngày cưới… Vậy tôi có nên nói hết chuyện đêm nay giữa tôi và anh rể cho chị biết hay không?