Đó là những lời tâm sự của anh Lê Trọng Thành ở tổ 8, ấp Thanh Sơn, xã Thanh An, huyện Hớn Quản, tỉnh Bình Phước.
Trong căn nhà nhỏ nhưng sạch sẽ của mình, anh Thành tâm sự về tình yêu của anh và vợ:
'Hồi đó Quyên xinh lắm, lại rất hiền nên nhiều người đeo đuổi. Tôi 'theo' Quyên từ Thanh Hóa, khi Quyên theo anh chị vào Đăk Nông, tôi bám suốt.
Ai cản cũng không xong nên cuối cùng mọi người phải cho mình cưới'.
Gia đình anh Thành đang cùng nhau gấp hàng mã
Cưới nhau 16 năm, chị Lê Thị Quyên, vợ anh chỉ nhận biết hạnh phúc được 4 năm đầu.
Khi có con, Quyên xem con như báu vật, giữ con cẩn thận đến mức không cho ai động vào.
Thoạt đầu, anh Thành cứ tưởng những biểu hiện đó của vợ là bình thường nhưng càng ngày, anh càng nhận ra, cách vợ thương con rất ích kỷ.
Anh định 'san sẻ' bớt tình thương đó bằng cách đòi bồng bế phụ vợ thì Quyên nổi giận, đập phá đồ đạc.
Vì bận làm hàng mã suốt ngày, Thành không nhận ra vợ bệnh. Đến khi Quyên sinh đứa con thứ 2, bệnh mới thật sự phát tác.
Quyên tự cào cấu, xé quần xé áo, rồi bỏ nhà đi lang thang. Lúc lên cơn, gặp người lạ là chị nhào đến cào cấu. Thành phải trói vợ ở một góc nhà để yên tâm đi làm.
Anh Thành kể: 'Lúc đó nghe lời người ta, tôi cúng vái khắp nơi, nghe thuốc hay, thầy giỏi ở đâu, tôi cũng tìm tới.
Ngặt nỗi Quyên rất dữ nết, lần nào tôi bắt uống thuốc hay đưa đi bệnh viện, cô ấy cũng quậy đùng đùng, tìm cách nhảy xe, trốn về…
Mười năm ròng rã, cứ lâu lâu tôi lại phải cột vợ ở góc nhà, phải nhờ người phụ trói lại mới đưa được Quyên vào bệnh viện'.
Điều trị ở Bệnh viện Tâm thần Trung ương 2 gần 3 năm, bệnh của chị mới tạm ổn, nhưng chị vẫn ngẩn ngơ, lúc nào cũng cười cười.
Có lần giữa đêm, 2 đứa con sốt xuất huyết lên cơn co giật, một mình anh Thành cõng 2 con chạy trên đường.
Ngày con xuất viện, về nhà anh thấy đầy phân trâu, người vợ cũng đầy phân trâu, vợ nhìn chồng cười cười, anh rơi nước mắt!
Chị Nguyễn Thị Thủy, hàng xóm với Thành cho biết: 'Vợ vậy mà chú ấy yêu thương lắm, chẳng than một lời.
Đi làm về thấy vợ bày bừa là chú ấy dọn dẹp ngay, vừa sắp xếp cho con ngủ nghỉ, vừa lo tắm rửa cho vợ.
Cô Quyên lên cơn, quậy đâu thì quậy, nhưng thấy bóng chồng về là ngồi im. Thành đi đâu lâu, cô nhớ, chạy đi tìm…'.
Hỏi về cuộc sống hiện tại, anh Thành thoáng tâm tư: 'Biết phải làm sao? Con vẫn phải đến trường. Nghề làm hàng mã này nếu có vốn, tôi sẽ khá đấy, nhưng sức chỉ có vậy, đành chịu'.
Anh Thành đang làm dịu cơn hốt hoảng của vợ
Anh Thành cho biết, ngoài những ngày làm hàng mã, anh thường phải chạy đi cuốc rẫy, bón phân, nhổ cỏ cho các vườn tiêu, điều để lấy tiền nuôi con, nuôi vợ.
Được biết, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng 2 con anh Thành là Lê Thị Hồng Nhung (SN 1997) và Lê Trọng Lợi (SN 2001) đều học rất giỏi và chăm ngoan.
Chị Phạm Thị Xinh - Chủ tịch Hội LHPN xã Thanh An kể:
Khó có ai kiên trì được như Thành chăm sóc vợ. Vợ ngẩn ngơ, không tự chăm sóc, anh lo từ chuyện vệ sinh đến ăn uống.
Cách đây 3 năm, phát hiện trong ấp có cháu bé bị bệnh down, nghe ai bày, Thành xin mẹ cháu cho sang nhà chơi cùng Quyên lúc anh và các con đi làm, đi học.
Không ngờ, cả Quyên lẫn cô bé ấy như tỉnh táo hẳn ra. Hai người bây giờ chuyện trò vui vẻ lắm.
Thấy cảnh ấy, anh Thành chỉ cười: 'Tôi cũng chẳng hiểu gì hết, nhưng thấy vợ vui là tôi vui rồi!'.