Bóng đá 2013-04-27 02:46:36

13 hợp đồng chuyển nhượng "ngu ngốc" nhất thế giới


[justify]Tuần này, Bebe coi như đã chấm dứt mọi hy vọng trở lại Old Trafford khi tuyên bố từ CLB mượn anh ở BĐN Rio Ave: “Tôi chưa bao giờ coi M.U là nghiêm túc và không hiểu nổi một từ Alex Ferguson nói… Ông ấy bảo tôi cắt tóc, vì nhìn sẽ hay hơn. Tôi đi cắt tóc. Ngày hôm sau trong buổi tập, ông ấy không nhận ra tôi, gọi tôi là “baby””. Nhưng ngay cả thế Bebe cũng chưa có mặt trong danh sách 13 vụ chuyển nhượng ngu ngốc nhất này.[/justify]

Ancelotti và Torres trong ngày ra mắt hợp đồng mới

[justify] 

13. Adrian Mutu, từ Parma sang Chelsea năm 2003, 15,8 triệu bảng
Chúng ta bắt đầu với Adrian Mutu, xếp thấp trong danh sách này vì đã chơi không tồi cho Chelsea và ra mắt Stamford Bridge với 4 bàn trong 3 trận. Tuy nhiên, Mutu nhanh chóng làm phật lòng HLV Jose Mourinho. Thật ra thì việc đó chưa có gì to tát, cho tới khi những cuộc xét nghiệm ngẫu nhiên với các cầu thủ ở Anh phát hiện Mutu đang sử dụng… cocaine. Rốt cuộc, CLB và Mutu lôi nhau ra tòa trong vụ kiện tụng tới giờ vẫn chưa ngã ngũ. 

12. Denilson, từ Sao Paolo sang Real Betis năm 1998, 21,5 triệu bảng

Betis phá kỷ lục chuyển nhượng thế giới khi đó bằng việc đưa về Denilson, sau một kỳ World Cup 1998 hết sức thành công của tuyển thủ Brazil. Khi nhìn vào danh sách những cầu thủ từng phá kỷ lục chuyển nhượng thế giới (Zidane, Rô béo , Rô điệu, Maradona, Cruyff, Figo), Denilson thật sự là một cái tên ở đẳng cấp quá xa. Sau 7 năm ở Betis, anh ghi được 13 bàn trong 186 trận và bị cho Flamengo mượn. Denilson sau đó rời Betis tới Bordeaux năm 2005 với mức giá không tiết lộ, nhưng chắc chắn thấp hơn nhiều so với 21,5 triệu bảng. Anh kết thúc sự nghiệp bằng cách trôi dạt ở những đội FC Dallas (Mỹ), Vicem Hải Phòng (Việt Nam) và Kavala (Hy Lạp), trước khi giải nghệ năm 2010.

11. Tony Cottee, từ West Ham sang Everton năm 1988, 2,2 triệu bảng



Khi Tony Cottee rời West Ham, anh có 2 lựa chọn: Arsenal hoặc Everton. Vì Everton vừa vô địch Anh năm 1987, anh đã chọn Goodison Park. Arsenal sau đó vô địch Anh các năm 1989, 1991, 1998, 2002 và 2004, cũng như Cúp FA các năm 1993, 1998, 2002, 2003, 2005 và League Cup năm 1993. Everton không giành thêm một danh hiệu nào cho tới năm 1995. 

10. Paul Gascoigne, từ Newcastle sang Tottenham năm 1988, 2 triệu bảng
Không ai nói rằng Gazza không phải là thành công lớn ở Spurs. Nhưng trước khi chuyển sang đó, anh còn một lựa chọn khác: Manchester United. Trong hồi ký của Sir Alex Ferguson, Managing My Life, Gascoigne đã hứa với Ferguson anh sẽ sang M.U, nên Ferguson đi nghỉ hè ở Malta. Nhưng sau đó Gazza lại tới Spurs vì chủ tịch CLB đã mua cho cha mẹ anh một căn nhà.

9. Winston Bogarde, từ Barcelona sang Chelsea năm 2000, chuyển nhượng tự do
Bogarde có tên trong danh sách này dù là một hợp đồng tự do, bởi lẽ anh nhận mức lương 40.000 bảng mỗi tuần. Chỉ vài tuần sau khi Bogarde sang Chelsea, tân HLV Claudio Ranieri muốn bán anh đi, nhưng Bogarde không muốn đi. Một trận chiến dai dẳng kéo dài 4 năm, khi Bogarde chỉ ra sân 9 trận cho Chelsea (so với 41 trận trong 2 mùa ở Barca). Chỉ tới khi Abramovich về nắm quyền ở Stamford Bridge, Bogarde mới giải nghệ.

8. Massimo Taibi, từ Venezia sang Manchester United năm 1999, 4,5 triệu bảng
Tìm người thay thế huyền thoại Peter Schmeichel là một thử thách lớn ở M.U lúc bấy giờ. Taibi khiến thử thách đó còn lớn hơn. Anh có 4 trận bắt cho M.U, phạm 3 sai lầm chết người trước những đối thủ lớn Liverpool, Chelsea cũng như đội dưới tầm Southampton, bao gồm bàn thua “chui háng” nổi tiếng từ pha dứt điểm của Matt Le Tissier. Taibi khẩn trương được cho trở lại Ý mùa chuyển nhượng tiếp theo.

7. Robbie Keane, từ Coventry City sang Inter Milan năm 2000, 13 triệu bảng
Năm 2013, khả năng Inter Milan mua 1 cầu thủ từ Coventry City với giá 13 triệu bảng tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết khoa học giả tưởng, nhưng năm 2000, điều đó từng xảy ra. Marcello Lippi mua tiền đạo 19 tuổi Robbie Keane. Sau này ông giải thích: “Lúc đó Inter đang có chính sách mua cầu thủ trẻ và Robbie Keane là người giỏi nhất mà tôi biết”. Tuy nhiên, Lippi sau đó rời CLB và HLV mới không ưa Keane. Anh được cho mượn trở lại Leeds tháng 12 năm đó, chỉ sau 6 trận cho Inter, rồi ra đi vĩnh viễn.

6. Robbie Keane, từ Tottenham sang Liverpool năm 2008, 20,3 triệu bảng

Đây chưa phải lần cuối Robbie Keane xuất hiện trong danh sách này! Có vẻ như Keane có một thứ bùa ngải gì đó khiến các CLB luôn mua anh cao giá (tổng cộng 70 triệu bảng đã được các đội đưa ra để có Keane). Bất cứ khi nào anh được rao bán, những ngài chủ tịch lại sẵn lòng ký những tấm séc béo bở. Sau rất nhiều ồn ào, Liverpool rốt cuộc có được Keane với giá 20,3 triệu bảng. Nhưng anh chỉ ra sân 19 trận trong màu áo đỏ, trước khi bị bán lại cho Spurs với giá 12 triệu bảng 6 tháng sau đó.

5. Andy Carroll, từ Newcastle sang Liverpool năm 2011, 35 triệu bảng



Hợp đồng tồi tệ nhất trong những hợp đồng tồi tệ của Kenny Dalglish trong nhiệm kỳ thứ 2 dẫn dắt Liverpool. Đội bóng áo đỏ vừa nhận 50 triệu bảng từ việc bán Fernando Torres cho Chelsea (sẽ sớm được nhắc tới trong bài viết này). Có lẽ họ lo lắng khoản tiền trên đã bị Chelsea đầu độc, nên phải đẩy nó đi càng nhanh càng tốt. 35 triệu bảng được chi ra vội vã cho Carroll trong ngày cuối cùng của kỳ chuyển nhượng tháng 1/2011. Carroll hiện vẫn là người của Liverpool, nhưng được cho mượn ở West Ham sau khi anh chỉ ghi 6 bàn trong 44 trận ở Premier League cho đội bóng áo đỏ.

4. Zlatan Ibrahimovic, từ Inter Milan sang Barcelona năm 2009, 42,5 triệu bảng cộng Samuel Eto'o
Trên sân, Zlatan chơi không tồi, nhưng ngoài sân cỏ, anh gây rất nhiều rắc rối. Barcelona trả hơn 40 triệu bảng cộng thêm Samuel Eto'o cho một tiền đạo chỉ chơi cho họ 1 mùa trước khi được bán sang AC Milan với giá chỉ hơn 20 triệu bảng. Zlatan rời Barca sau khi cãi nhau với Guardiola.

3. Jonathan Woodgate, từ Newcastle sang Real Madrid năm 2004, 13,4 triệu bảng
Bị báo TBN gọi là “vụ chuyển nhượng tệ nhất thế kỷ 21”, sau khi chuyển sang Real năm 2004, Woodgate không ra sân suốt một năm trời vì chấn thương. Khi rốt cuộc anh cũng có màn ra mắt tháng 9/2005 trước Athletic Bilbao, trung vệ Anh đốt lưới nhà và nhận thẻ đỏ. Woodgate tiếp tục chơi 9 trận cho Madrid trong 3 năm của anh ở CLB và có hàng nghìn lần xuất hiện trong phòng y tế. Anh sau đó được cho mượn lại CLB quê nhà Middlesbrough rồi ra đi vĩnh viễn.

2. Fernando Torres, từ Liverpool sang Chelsea năm 2011, 50 triệu bảng
Nếu bạn gom tất cả những bài viết về việc Fernando Torres gây thất vọng ra sao kể từ khi anh phá kỷ lục chuyển nhượng Anh vào tháng 1/2011, chồng giấy đó sẽ cao từ đây lên tới mặt trời.

1. Ali Dia, chuyển nhượng tự do sang Southampton năm 1996



Năm 1996, HLV Southampton khi đó Graeme Sounness nhận được một cuộc gọi từ cựu Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới George Weah. Người tự nhận là Weah gợi ý với Sounness về một “người em họ”, một cầu thủ bóng đá Senegal tên là Ali Dia. Người tự nhận là Weah cũng nói Dia từng chơi cho đội tuyển Senegal và Paris Saint Germain. Souness sau đó đưa Dia về theo hợp đồng 1 tháng. Sau đó hóa ra người nói chuyện điện thoại không phải là Weah, Dia không phải em họ của Weah và anh chưa bao giờ chơi cho đội tuyển Senegal hay PSG. Rốt cuộc, anh ta không phải là một cầu thủ giỏi lắm.

Vụ này đứng đầu vì ngay cả nếu Dia có là em họ của Weah, không có gì bảo đảm anh ta sẽ là một cầu thủ giỏi. Nhưng rốt cuộc mọi việc đã không diễn biến quá tồi tệ: Southampton trở lại Premier League, Ali Dia có thêm 8 trận nữa cho Gateshead ở các hạng thấp của anh, còn Sounness, theo tin đồn rất đáng tin cậy, đã trở thành tỉ phú sau khi nhận được thư điện tử nhờ giúp đỡ để được chia tiền từ một vị tổng thống Nigeria lưu vong![/justify]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)