[size=3]Tôi yêu anh, tôn thờ anh, tôi không hề tơ tưởng đến người con trai nào khác. Vậy tại sao anh lại đổ cho tôi là người không chung thủy.[/size]
[size=3][/size]
[size=3]Ảnh minh họa[/size]
[size=3]Anh là một sỹ quan quân đội, còn tôi là một cô giáo tương lai. Học ở 2 thành phố khác nhau nhưng tôi và anh tình cờ gặp gỡ thân quen qua một người bạn giới thiệu. Quen nhau được 4 tháng thì anh ngỏ lời yêu tôi. Lúc đầu, tôi cũng không có nhiều tình cảm với anh lắm, tôi nhận lời yêu anh chỉ vì muốn quên đi bóng hình người cũ. Nhưng thời gian trôi qua, tình cảm của tôi với anh ngày một lớn dần lên, giữa chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm đẹp, và tôi biết mình đã thực sự yêu anh.[/size]
[size=3]Anh đã dự tính đưa tôi về ra mắt gia đình và sẽ tính đến chuyện cưới hỏi. Nhưng đó chỉ là lời nói, lời hẹn ước viển vông và mãi mãi chẳng thể thành sự thật. Rồi một ngày, anh bỗng phũ phàng nói chia tay. Anh không cho tôi biết lý do hay một lời giải thích. Tôi đau khổ, tuyệt vọng. Tôi vượt hàng trăm cây số để đến tìm gặp anh, vậy mà anh tránh mặt, bỏ mặc tôi đứng đó chờ anh trong vô vọng. Tôi trở về với đôi mắt khóc sưng tấy. Tôi cố gắng không nghĩ đến anh, chửi thầm anh là một thằng Sở Khanh, không xứng đang để tôi phải rơi nước mắt. Nhưng suy nghĩ đó vụt tắt ngay khi tôi nhớ lại những kỉ niệm giữa chúng tôi, những tình cảm trước đây mà anh dành cho tôi, quan tâm tôi, chăm sóc tôi. Đó cũng là những điều luôn tự hào với bạn bè mình. Tôi hãnh diện vì có được tình yêu của anh - một người chiến sỹ.[/size]
[size=3]Vài ngày sau tôi gọi điện thoại cho anh, xin anh gặp tôi một lần cuối cùng. Anh chấp nhận. Lúc ngồi bên anh, tôi đã cố gắng tỏ ra bình thường, tỏ ra là người mạnh mẽ, cố cảm nhận rằng người con trai này không còn là của minh, không phải thuộc về mình nữa… nhưng không hiểu sao nước mắt tôi cứ tuôn rơi. Tôi đã khóc, khóc thật nhiều, và tôi biết tôi lại đang yếu đuối.[/size]
[size=3]Trái ngược với những gì tôi suy nghĩ, anh đã ôm tôi, đã hôn tôi, đã hát thì thầm vào tai tôi và nói những lời ngọt ngào. Anh nói anh còn yêu tôi nhưng không thể lấy tôi làm vợ. Và rồi cuối cùng tôi cũng biết được lý do anh chia tay tôi. Anh nói muốn cưới tôi nhưng trước lúc cưới, phải xem vợ tương lai là người như thế nào. Anh đã bỏ tiền ra thuê một người bạn trong phong tôi làm gián điệp cho anh (tôi sống trong kí túc 17 người một phòng). Người đó chính là người đã giới thiệu anh cho tôi. Chị ta kể cho anh nghe về chuyện tình quá khứ của tôi, về những lần mà tôi ngồi nấu cháo điện thoại hàng giờ. Và anh nói: "Anh là bộ đội, chuyên phải sống xa nhà, anh cần có một cô vợ chung thủy, còn người như em thì không thể…".[/size]
[size=3]Tôi yêu anh, tôn thờ anh, tôi không hề tơ tưởng đến người con trai nào khác. Vậy tại sao anh lại đổ cho tôi là người không chung thủy. Tôi đã giải thích là giữa tôi và người yêu cũ không hề có gì, đó là tình yêu trong sáng hồi trẻ con, giờ tôi vẫn luôn nguyên vẹn dành cho anh. Còn chuyện tôi hay ngồi buôn điện thoại thì lúc có anh ở đó tôi cũng vậy, đâu có giấu diếm anh… Dù tự thấy mình không hề có lỗi nhưng tôi vẫn đành xin lỗi anh, và xin anh cho tôi thêm một cơ hội. Cuối cùng anh cũng chấp nhận.[/size]
[size=3]Tôi quay trở về Hà Nội. Tôi đổi số điện thoại, không liên lạc lung tung, không cho ai biết số ngoài anh và gia đình. Tôi đang cố thay đổi mình để có được tình yêu của anh. Vậy mà chỉ một tuần sau tôi đã lại nhận được lời chia tay phũ phàng từ anh. Anh nói anh không còn yêu tôi, nói tôi đừng làm phiền tới anh, rằng người như tôi không đủ tư cách để nói chuyện với anh. Tôi không biết lý do sao anh lại xúc phạm tôi như thế. Là vì người bạn tôi tiếp tục bịa chuyện vu khống tôi? Hay vì anh không còn yêu tôi nữa nên cố tình đối xử phũ phàng với tôi?[/size]
[size=3]Tôi còn rất rất yêu anh nhưng vì lòng tự trọng nên không thể cầu xin anh thêm một lần nữa. Tôi quyết định viết cho anh một bức thư. Hôm sau, tôi bắt xe tới chỗ anh ở. Tôi đưa bức thư mình viết cho anh rồi hôn tạm biệt anh lần cuối cùng, sau đó quay lưng đi luôn. Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc, không muốn nhận lòng thương hại từ anh.[/size]
[size=3]Từ hôm đó đến nay cũng được 20 ngày rồi. Tôi và anh không còn liên lạc, tôi không biết anh giờ đang sống thế nào, còn tôi đang gục ngã từng ngày vì nhớ anh. Tôi cảm thấy ông trời thật bất công, tôi yêu anh, yêu chân thành, yêu hết lòng, vậy mà anh đối xử với tôi như vậy. Có vài người bạn khuyên tôi nên quên anh, họ bảo người ta đã xúc phạm mình như vậy thì người ta không còn yêu mình nữa đâu. Nhưng lại có một anh bạn khuyên tôi, hãy làm những gì trái tim mách bảo, cứ gọi điện thoại cho anh đi, hãy làm những gì mà mình cảm thấy thích, sau khi gọi có thể sẽ đỡ buồn và đỡ nhớ hơn, rồi từ từ quên sau cũng được. Tôi đang rất buồn, làm sao để tôi có thể quên anh và sớm cân bằng lại cuộc sống của mình đây?[/size]