[justify][size=5]Cuộc hôn nhân đặc biệt[/size][/justify]
[justify][size=4]Đôi mắt kém, đôi chân chậm chạp nhưng bà Lã Thị Kếu dường như đã cảm nhận được nhà hôm nay có khách, mà "khách sang" hẳn hoi. Vì nhà bà cả năm chẳng có khách đi xe máy đến. Bà vội vã dùng chân gạt mấy cái nồi, chảo đang bày biện tứ tung vào gầm giường và chọn chiếc áo lành nhất để đón khách.[/size][/justify]
[justify][size=4]Cho đến tận ngày hôm nay, bà Kếu vẫn không thể quên những ngày cơ cực nhất mà cũng hạnh phúc nhất cuộc đời của mình. Đó là cái ngày anh con trai duy nhất của bà lấy vợ và sinh con: “Mừng quá chú à, con cái ngớ ngẩn lại lấy được vợ và sinh con nữa. Nhưng nhọc nỗi, vợ nó chết để lại thằng bé mới 5 tháng tuổi. Tôi thì già, mắt kém, bố nó thì thần kinh hóa dại nuôi sao nổi thằng bé!…?”.[/size][/justify]
Bà Kếu và cháu đích tôn - giấc mơ của cả nhà.
[justify][size=4]Cả cái xóm nghèo của thôn Cao Mật, xã Thanh Cao, huyện Thanh Oai, Hà Nội vẫn chưa hết "bàng hoàng" khi chứng kiến một đám cưới độc nhất vô nhị. Thật bi mà cũng thật đẹp: Một chàng thanh niên 22 tuổi thần kinh không bình thường kết hôn cùng cô gái 44 tuổi vừa câm vừa điếc.[/size][/justify]
[justify][size=4]Nhiều người còn cho rằng đây còn là một cuộc hôn nhân "hiếm có trong lịch sử". Anh Trần Đình Thùy là đứa con trai duy nhất của bà Kếu và ông Vĩnh (ông Vĩnh đã mất khi Thùy còn nhỏ). Không may mắn cho bà, cậu con trai duy nhất thần kinh không bình thường, có lớn mà chẳng có khôn.[/size][/justify]
[justify][size=4]Bà Kếu ngậm ngùi kể: “Đấy anh xem, có nhiều thì tốt còn mình có một thì xấu. Con nhà người ta như chông như mác, khôn ngoan, còn con nhà mình rồ rồ dại dại. Nhưng thằng Thùy nhà tôi thích lấy vợ lắm, tôi cũng muốn lấy cho nó một đứa để đỡ đần cho cả 2 mẹ con”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Căn nhà tuềnh toàng, không có gì giá trị ngoài mấy tạ thóc sau vụ gặt vừa rồi. Tháng năm nắng như đổ lửa, nhà không có lấy một cái quạt máy, nhà thấp lè tè như rực lên vì nóng và ngột ngạt đến khó thở.[/size][/justify]
[justify][size=4]Bà Kếu gạt nhanh nước mắt lẫn với mồ hôi trên gò má, nghẹn ngào từng câu: “Năm ngoái có cái quạt máy cũ, nhà không có cửa đóng, chúng nó vào ăn cắp mất rồi chú ạ”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Năm 2003, bà Kếu vui mừng cưới được cho anh Thùy người vợ, những mong đỡ đần bà lúc tuổi già và yêu thương người chồng lẩn thẩn. Thật không may mắn cho bà, người vợ già của con trai bà không những không giúp được gì mà chị còn mang rất nhiều bệnh tật. Không chỉ câm và điếc, cô con dâu lại mắc bệnh gan.[/size][/justify]
[justify][size=4]Đôi mắt buồn nặng trĩu, bà Kếu nhớ lại: “Những tưởng lấy được người về đỡ đần, ai ngờ mình còn phải hầu hạ nó. Người nó trăm thứ bệnh, chẳng làm ăn được gì, suốt ngày chỉ có đi lại và trông nhà thôi”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Trong cái rủi lại luôn có điều may mắn. Trong niềm khát khao làm mẹ, khát khao tổ ấm, cuối cùng cô con dâu bà Kếu cũng mang thai. Do cơ thể yếu và mang nhiều bệnh nên khi sinh nở gặp rất nhiều khó khăn.[/size][/justify]
[justify][size=4]Lúc này bà Kếu thực sự không thể cầm lòng, những giọt nước mắt giàn giụa trên gò má nhăn nhúm bạc phếch: “Ngày đó thật kinh khủng, nếu không nhanh thì cả 2 mẹ con nó đều chết. May mà đưa đi bệnh viện tỉnh kịp chú à. Tiền thì không có, vay cả làng được 3 triệu trả tiền viện phí đấy”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Rồi bà lóe lên niềm vui: “Thằng cu chú ạ! May quá, mẹ nó cũng không sao mà lại được thằng cu!”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Vật vã lớn trên lưng bà[/size][/justify]
[justify][size=4]Những tưởng nỗi khổ, sự cơ cực gia đình bà Kếu, anh Thùy đã chấm dứt sau khi vợ anh sinh hạ cậu quý tử. 5 tháng sau ngày vợ anh ở cữ, chị đã vĩnh viễn ra đi. Căn bệnh xơ gan đã cướp đi tất cả, cướp đi người mẹ của em bé 5 tháng tuổi, người vợ, người con dâu của gia đình bà Kếu.[/size][/justify]
[justify][size=4]Sự cơ cực đè lên đôi vai bà Kếu nặng hơn bao giờ hết. Bà vất vả nuôi người con thần kinh nay lại nuôi thêm đứa cháu nội mới chỉ 5 tháng tuổi.[/size][/justify]
Anh Trần Đình Thùy, nhìn ngắm những chiếc giấy khen của con mà không ý thức đó là những kỳ tích con anh có được.
[justify][size=4]Bà ngậm ngùi kể lại những ngày cơ cực nuôi con và cháu: “Thằng bố nó có biết gì đâu, suốt ngày lang thang quanh làng, đến bữa còn chẳng chịu về nhà ăn cho ý chứ”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Bà cụ quàng nhẹ đầu cháu Trần Đình Thế rồi khẽ vuốt mái tóc đỏ hoe của nó và nói: “Ngày đó tôi đi làm đồng, buổi sáng mát giời địu nó ở sau lưng, nhưng gần trưa nắng quá quay cháu sang bụng. Vụ mùa nào cũng thế, 2 bà cháu đi làm đồng từ khi nó 5 tháng…”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Cánh tay sần như ghì chặt cháu nội vào lòng, bà kể tiếp: “Có khi nắng quá, trải cái áo mưa vào bụi cây rồi đặt nó ở đó, nhiều hôm mải làm mới phát hiện ra kiến nó còn bu đầy - nghĩ mà thương, nhưng mắt tôi kém, biết làm thế nào”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Ngước lên bàn thờ nhìn cô con dâu xấu số, bà Kếu như vỡ òa: “Khổ nhất những đêm cháu nó thèm sữa, khóc không sao dỗ được. Hôm đi tiêm chủng cho cháu, tối nó bị sốt. Hai bà cháu cõng nhau lên trạm y tế xã nhưng gọi cửa không có ai. Trời thì mưa, cháu Thế thì sốt ngày một cao, 2 bà cháu cõng nhau đi bộ gần 5km ra tận phố huyện nhờ được ông bác sĩ tốt bụng bán cho mấy viên hạ sốt…”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Tôi được chứng kiến bữa cơm trưa với nồi nước canh xanh đen, đĩa rau đầy, 1 quả trứng bẻ đôi cho 2 bố con. Vị chua chua của quả sấu, chát chát của rau khoai lang luộc… Ba con người khốn khó cặm cụi và từng miếng cơm vào miệng…[/size][/justify]
[justify][size=4]Giấc mơ có thật[/size][/justify]
[justify][size=4]Ước mơ lớn nhất của bà Kếu là có cháu nội và cháu nội phải biết đọc biết viết. Khi anh con trai "sinh" cho bà đứa cháu nội, coi như ước mơ của bà thành hiện thực được một nửa.[/size][/justify]
[justify][size=4]Chống tay xuống gối, nặng nề nâng cái lưng còng, bà lấy mấy cái giấy khen mà thằng cháu đích tôn đạt được trong năm qua.[/size][/justify]
[justify][size=4]Bà sung sướng cởi lòng: “Thằng Thế nó biết chữ rồi đấy, lại còn học giỏi nữa. Năm vừa rồi còn được tặng 4 cái giấy khen, nào là của tỉnh, của huyện, của trường rồi cả dòng họ Trần cũng tặng cho học sinh giỏi".[/size][/justify]
[justify][size=4]Rồi bà cười chua chát nói: "Bố nó ngày xưa tôi cũng cho đi học, nhưng học đến 12 năm lớp 1 mà cũng chẳng biết lấy 1 chữ, còn tôi thì mù tịt…".[/size][/justify]
[justify][size=4]Bà nửa đùa nửa thật nhìn cháu rồi nói: “Thế là có thằng nó đọc bài khấn rồi, không có tôi chết đi chẳng ai khấn cho ông bà tổ tiên…”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Được hỏi về tương lai cháu Thế, bà Kếu nói chắc nịch một câu: “Tôi còn sống ngày nào thì ngày đó thằng Thế còn đi học, không thể để nó giống bố được. Khó khăn mấy tôi cũng chịu được, miễn sao nó bớt khổ”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Lần mò đầu giường, bà cụ bới đống quần áo cũ lấy một tờ báo rách bươm đưa cho cháu và nói: “Đọc chữ đi cho chú nghe con, nhanh lên chú cho tiền mua kẹo…”.[/size][/justify]
[justify][size=4]Hòa lẫn giọng đọc rụt rè của cháu Trần Đình Thế, tôi cảm nhận được niềm tự hào, hy vọng vào tương lai mà bà cụ đặt trọn vào thằng cháu đích tôn đáng thương mà đầy nghị lực.[/size][/justify]