6h sáng, mưa xối xả, căn nhà nhỏ của anh Dương Lâm Nhi ở ấp Nhà Thờ, xã Trung Bình nước ngập vào tận bếp. Mắt nheo lại vì khói thuốc, giọng anh ủ dột: “Tôi chẳng ngờ rằng, sau khi bán thận, mình vẫn nghèo rớt như xưa”.
Vỡ mộng thoát nghèo
“Tôi gặp may, ông bác sĩ mổ lấy thận hôm đó khéo tay, chỉ 5 ngày sau tôi đã có thể bước xuống xe đẩy và tập đi”, anh Nhi kể, tay chỉ vết sẹo dài như con rết bám vào bên hông trái.
Câu chuyện về hành trình đi bán thận lâu lâu lại ngắt quãng do nước mưa hắt xuống từ mái nhà tranh vá chằng vá đụp. Để tránh dột, vợ chồng anh giăng một tấm nylon trắng vào giữa hai mái tranh để làm máng dẫn nước mưa chảy ra ngoài.
Theo lời anh Nhi, vào tháng 7/2007, người đàn ông tên Nguyễn Văn Tám, người cùng xã đến nhà rủ anh Nhi và 5 người nữa đi Trung Quốc bán thận với giá 70 triệu đồng một quả thận.
Sau khi đồng ý, 6 người được Tám đưa lên bệnh viện ở TP HCM kiểm tra sức khoẻ. Khi đã qua khâu “thử hàng”, Tám tiếp tục mua vé máy bay đưa họ ra Hà Nội, rồi đến cửa khẩu Hữu Nghị (Lạng Sơn) vượt biên sang Trung Quốc. Cuối cùng, họ được tập trung ở một bệnh viện thuộc tỉnh Quảng Châu.
Khuôn mặt buồn rầu, anh Nhi nói: "Tôi chẳng ngờ rằng, sau khi bán thận, mình vẫn nghèo rớt như xưa". |
Hiến thận xong, số tiền 70 triệu đã vơi đi 10 triệu vì tự túc tiền ăn uống, thuốc men trên đường về. Thêm 6 tháng nằm không ở nhà do sức khoẻ yếu, số tiền bán thận còn lại chỉ đủ để anh Nhi sắm một chiếc ghe máy.
Chị N.V.T, vợ anh Nhi, nói: “Thời gian gần đây, anh Nhi bị những cơn đau liên tục khiến sức khoẻ sa sút, không thể mang vác nặng. Có buổi tối, anh Nhi đi biển về đau quá mà không có tiền mua thuốc uống, hai vợ chồng chỉ biết nằm khóc, cắn răng phó mặc số trời”.
Bị cò thận “ăn trên đầu trên cổ”
Nguyễn Văn Tám (SN 1968, quê ở huyện Bình Chánh, TP HCM) người dẫn anh Nhi đi bán thận là cái tên đã nhẵn mặt trong danh sách bán máu tại Bệnh viện 175 (quận Gò Vấp, TP HCM) từ năm 2006.
Mồ côi cha mẹ từ sớm, Tám lang thang khắp nơi làm thuê, làm mướn, rồi lấy vợ tên P.T.H ngụ xã Trung Bình, huyện Long Phú, tỉnh Sóc Trăng. Sau đó, Tám tiếp tục lên TP HCM thuê nhà trọ sinh sống.
Thất học, lười lao động, Nguyễn Văn Tám thường xuyên phải đi bán máu trước BV 175. Lúc này, được một số “đồng nghiệp” rỉ tai rằng nhu cầu ghép thận tại TP HCM tăng nhanh, Tám đã tìm cách móc nối với những “cò” mua bán thận có chân rết ở Trung Quốc rồi bành trướng đường dây của mình từ TP HCM đến tận Sóc Trăng.
Ít ai nhớ được rằng Tám cũng chính là “cò” đã dẫn sinh viên T.C.L đi Trung Quốc bán thận vào tháng 12/2008. Dù biết sinh viên này bị bệnh máu loãng nhưng Tám đã tìm mọi cách “chạy” để T.C.L có thể bán thận. Điều này giúp Tám có được một số tiền hoa hồng béo bở. Chỉ 6 tháng sau khi về lại Việt Nam sinh viên T.C.L đã tử vong với những vết mổ chằng chịt trên người 3be_eaten3