Một tốp khách vào mua hàng như những khách hàng bình thường khác. Nhưng chỉ sau khi họ rút lui, ngăn kéo tiền của chủ hàng đã bị mất cả chục triệu đồng. Một nhóm du khách nước ngoài, trò chuyện thân thiện với người đi đường, tìm hiểu về văn hóa Việt. Nhưng, khi những vị khách nước ngoài nói lời "bái bai" thì cùng lúc một lượng tiền kha khá trong ví những người nồng nhiệt trò chuyện với họ đã không cánh mà bay.
[size=3]Hàng loạt các vụ việc tài sản bị biến mất nhanh như chớp ngay trước mắt chủ nhân diễn ra tại Hà Nội đã khiến nhiều người dân nghi ngại. Và, một lý giải cho trò phù thủy này được nhiều người tin rằng, đó là thuật thôi miên.[/size]
[size=3]Nhưng sự thật có phải như vậy hay không?
[/size]
[size=3]Trò phù thủy giữa thanh thiên bạch nhật[/size]
[size=3]Chị Nguyễn Thị Lý, chủ quầy hàng thịt bò nổi tiếng ở chợ Phương Mai kể lại câu chuyện của mình mà vẫn bàng hoàng. Sáng Chủ nhật, khu chợ tấp nập người mua kẻ bán. Quầy thịt bò của chị vốn có uy tín với người tiêu dùng nên đông đúc suốt từ sáng sớm. Ấy thế mà, lạ lùng là thời điểm chị bị mất tiền lại không nhằm vào lúc đông khách nhất. Khoảng 10h, hàng đã vãn, chị đang định dọn về thì có một phụ nữ trung niên đèo một đứa con gái chừng 15 tuổi bằng xe máy dừng trước cửa. Người phụ nữ bảo chị thái gấp cho một cân thịt bò loại ngon để về xào, giá cả bao nhiêu cũng được.[/size]
[size=3]Mừng vì vớ được vị khách dễ tính, chị Lý vui vẻ phục vụ. Nhưng hóa ra không phải. Người khách liến thoắng đưa ra đủ mọi yêu cầu, lúc bảo phải thái nhỏ, khi lại chê thái thế thì vụn quá, lúc bảo phải thái to hơn, khi lại mắng không biết làm hay sao mà xắn miếng thịt to bằng tổ bố thằng ăn mày thế. Mãi, rồi cuối cùng cũng xong. Người khách móc ví lấy ra một xấp tiền loại 500 nghìn mới cứng, rút một tờ xanh lè ra trả. Chị Lý thối lại tiền thừa 300 nghìn bình thường như mọi khách hàng khác, đầy đủ không thiếu một xu. Nhưng vị khách cứ nhất quyết đòi đổi. Lúc chê tiền bẩn, phải đổi lại tờ tiền sạch. Khi lại nói tiền chẵn quá, đổi tiền lẻ đi. Chị Lý quy ra tiền mệnh giá thấp loại 10 nghìn đồng rồi nhưng vị khách vẫn không hài lòng, đòi loại 5 nghìn đồng.[/size]
[size=3]Một lúc sau thì chị Lý rối bời lên bởi hàng loạt những yêu cầu được đưa ra cùng lúc. Bọc tiền hàng bị bới tung lên để tìm tiền lẻ. Sau này, chị Lý kể lại, giọng người khách hàng ấy cứ the thé lại liến thoắng liên hồi khiến chị ù cả tai. Trong khoảnh khắc chị như bị mê đi. Và, lúc chị bừng tỉnh cũng là lúc phát hiện thấy bọc tiền hàng gồm hơn chục triệu đồng đã được xếp gọn ghẽ chỉ còn trơ lại một tờ 500 nghìn đồng và mấy xấp tiền lẻ. Chị chắc chắn người khách hàng đó đã cuỗm của chị nhưng cuỗm vào lúc nào thì chị không hay biết…[/size]
[size=3]Tương tự như chị Lý, chị Ngô Bảo Ngọc là chủ một cửa hiệu kinh doanh mỹ phẩm ở phố Lò Đúc. Chị kể lại, hôm đó là sáng sớm ngày 8-3, một người đàn ông ăn vận khá lịch sự, đi xe máy dừng trước cửa hàng. Anh ta hỏi mua một chai lăn nách giá 22 nghìn đồng nhưng lại trả bằng tờ tiền mệnh giá 500 nghìn đồng. Vì mới sáng sớm, chưa bán được hàng cho ai nên trong ngăn kéo ở cửa hàng chị không có tiền để thối lại. Chị đành phải mở két lấy ra cả chiếc ví để lấy tiền.[/size]
[size=3]Lạ lùng là người khách cứ chăm chăm nhìn vào chiếc ví không rời mắt và liên hồi giục chị nhanh nhanh kẻo anh ta muộn giờ làm. Khi chị Ngọc còn đang lục tìm tiền lẻ thì người khách chộp lấy tay chị giật ví, miệng liến thoắng: “Có mấy trăm bạc mà chị tìm lâu thế, để tôi tìm cho”. Cảnh giác, chị Ngọc giằng ngay chiếc ví lại, nói: “Anh yên tâm tôi sẽ trả lại anh đầy đủ”.[/size]
[size=3]Sau đó, chị tìm đủ 478 nghìn đồng trả cho anh ta và anh ta đi khỏi cửa hàng.[/size]
[size=3]Chị Ngọc kể: “Việc chỉ có vậy thôi và tôi sẽ không hốt hoảng nếu như ngay sau khi anh ta lên xe phóng mất, tôi không rút ví lấy tiền đưa cho con trai đi ăn sáng. Trong ví lúc ấy một xấp tiền loại 500 nghìn đồng trị giá 10 triệu đồng dù đã được buộc chun kỹ lưỡng chỉ còn lại một nửa”. Chị Ngọc không biết người khách ấy đã rút tiền từ ví chị lúc nào bởi "tôi chỉ thấy hắn cầm ví thôi chứ không thấy hắn lấy tiền lúc nào cả". Và, cũng giống như chị Lý, chị Ngọc phỏng đoán có thể chị đã bị hắn thôi miên làm cho chị mê đi tự lấy tiền trong ví của mình đưa cho hắn.[/size]
[size=3]Không chỉ các vị khách Việt Nam, trò phù thủy này còn được thực hiện bởi các vị khách ngoại quốc. Anh Lâm, chủ một cửa hàng nước giải khát trên đường Lê Trọng Tấn, quận Thanh Xuân, Hà Nội kể lại, buổi trưa hôm đó, hàng vắng vẻ, chỉ có một mình anh đứng bán. Có một tốp khách người nước ngoài vai mang vác ba lô, anh đoán họ là khách du lịch "bụi" dừng lại trước cửa hàng.[/size]
[size=3]Do không biết tiếng Anh nên anh chỉ giao tiếp với họ bằng cách ra hiệu. Họ mua 2 chai nước suối giá chỉ hơn 20 nghìn đồng nhưng lại đưa trả bằng tờ tiền mệnh giá 500 nghìn đồng. Tuy vậy, anh cũng cố lục tìm tiền lẻ, thối lại cho họ đầy đủ. Nhưng nhận tiền rồi, họ lại rút trả lại anh mấy tờ tiền đòi đổi lại vì chê tiền cũ. Chiều khách, anh lại lấy giỏ tiền ra, chọn những tờ tiền mới nhất để cho họ hài lòng. Và, sau khi tốp khách đó đi khỏi, kiểm lại giỏ tiền, anh hốt hoảng khi thấy bị mất 10 triệu đồng.[/size]
[size=3]Bị mất tiền một cách khó hiểu như anh Lâm là chị Thúy, chủ một cửa hàng ở ngoại thành Hà Nội. Những vị khách nước ngoài cũng vào cửa hàng chị mua đồ giá tiền thấp nhưng lại đưa tờ 100 USD đòi thối lại bằng tiền Việt. Vì thế, chị đã phải vào gian nhà trong mở két lấy tiền. Khi đếm tiền để trả lại, chỉ duy nhất một lần một người khách ngoại quốc trong tốp khách đó sờ vào tập tiền của chị, chỉ tay vào xấp tiền 500 nghìn đồng với lý do đòi được thối lại bằng đồng tiền mới đó. Vậy mà khi họ rút lui, kiểm lại chị thấy mất 20 triệu đồng.[/size]
[size=3]Một trong những tình huống bị mất tiền khác, theo phản ánh của nhiều bạn đọc là có những tốp khách nước ngoài không mua hàng mà chỉ làm quen với bất kỳ người đi đường nào mà họ cảm thấy thân thiện. Nếu ở ngoại thành thì họ sẽ chìa ra tấm bản đồ Hà Nội vờ hỏi đường tới phố cổ trong nội thành và ngược lại, nếu ở trong thành phố thì họ sẽ hỏi đường tới một số làng du lịch như làng cổ Đường Lâm, làng lụa Phúc Xá… Điều đáng lưu ý là nếu thấy người Việt không biết nói tiếng Anh thì đám du khách này lập tức sẽ dùng tiếng Việt để làm quen hòng gây thiện cảm.[/size]
[size=3]Sau khi lấy cớ hỏi đường, họ sẽ dần dần lái câu chuyện sang chủ đề văn hóa, ẩm thực. Sau đó, họ sẽ rút tờ 1USD hoặc tờ 100 nghìn đồng tiền Việt ra để tặng người bạn Việt mới quen. Và, động tác này thực chất là một miếng mồi câu để người bị hại sẽ phải rút ví tiền ra khỏi túi. Khi thấy ví tiền, đám du khách nước ngoài này sẽ ngỏ ý muốn được xem các loại tiền Việt Nam từ loại mệnh giá nhỏ nhất đến loại mệnh giá lớn nhất. Người nào đồng ý rút ví cho xem coi như là mắc bẫy. Nhiều nạn nhân kể lại trong hoang mang, rằng họ hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ ai trong đám du khách này rút tiền của họ. Vậy mà, tiền trong ví vẫn không cánh mà bay. Có người bị mất tới cả xấp tiền 500 nghìn.[/size]
[size=3]Bạn đọc LamNguyen đã chia sẻ tình huống này tại một diễn đàn trên mạng Internet như sau: "Buổi trưa, tôi đang đi bộ từ bãi gửi xe ở Nhà hát Lớn về văn phòng của mình ở phố Đinh Lễ. Khi đi ngang qua Trung tâm Văn hóa Pháp ở đường Tràng Tiền, tôi thấy có 2 người đàn ông nước ngoài đi trên xe ôtô 4 chỗ màu trắng hiệu Chevrolet Cruze dừng xe lại, đưa một tấm bản đồ Tp Hà Nội ra hỏi đường.[/size]
[size=3]Quan sát 2 người đàn ông, tôi có thể đoán đây là 2 người Pakistan (bởi lẽ tôi đã từng tiếp xúc nhiều với họ khi còn sống bên Hàn Quốc). Hai người lúc đầu hỏi tôi bằng tiếng Anh và chỉ vào địa điểm thị trấn Phùng. Tôi mô tả cho họ là từ đây đến đó rất xa.[/size]
[size=3]Sau đó họ chìa ra một tờ 100.000 nghìn hỏi tôi là tiếng Việt gọi như thế nào? Tôi hướng dẫn họ cách phát âm. Tiếp theo họ hỏi tôi cho họ xem loại tiền khác 200 nghìn hoặc 500 nghìn. Tôi rút ví ra xem có tờ tiền nào không để cho họ xem, nhanh như cắt, người đàn ông ngồi ghế phụ thọc tay vào ví tôi vờ tìm. Khi thấy trong ví tôi chỉ có mấy tờ tiền 100 và 50 nghìn, ông ta vội vàng cảm ơn và cho xe chạy". Rất may, bạn LamNguyen không bị mất tiền bởi bạn hay dùng thẻ visa nên không cầm tiền mặt nhiều trong ví.[/size]
[size=3]Liệu có thể lấy được tài sản bằng thuật thôi miên?[/size]
[size=3]Trong đại đa số các trường hợp mất tiền không thể lý giải được kể trên, những người bị hại khi kể lại đều tin rằng họ đã bị thôi miên. Tất cả đều cho rằng, họ không nhìn thấy những kẻ đó lấy tiền của họ và trong khi mọi chuyện diễn ra, họ hầu như không tỉnh táo. Thậm chí, nhiều người còn khẳng định rằng, những kẻ đó đã bằng ánh mắt nhìn xoáy vào họ rất lâu để họ u mê đi và cứ thế tự tay lấy tiền đưa cho chúng. Vậy thì phải chăng vì bị thôi miên mà họ bị mất tài sản? [/size]
[size=3]Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia thì thôi miên có một lịch sử lâu đời, được biết đến từ những năm 1700 trở lại đây. Từ khi xuất hiện, thôi miên và những người sử dụng nó là đối tượng cho nhiều nghiên cứu, sự chỉ trích, sự tò mò và huyền bí.[/size]
[size=3]Ông Nguyễn Mạnh Quân, một người được biết đến như một chuyên gia về thôi miên hiện đang sống tại Hà Nội, cũng cho rằng, thôi miên đã từ lâu theo cách hiểu của số đông trong chúng ta thì nó là một phép thuật và vô cùng huyền bí. Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy. Thật ra thôi miên không phải là một phép và cũng chẳng bao giờ là một thuật. Nó hoàn toàn khác hẳn với tất cả mọi trò ảo thuật và những phương pháp nhanh tay nhanh mắt như chúng ta vẫn thường được nghe hay đã từng được chứng kiến.[/size]
[size=3]Trả lời báo chí, ông Nguyễn Mạnh Quân khẳng định, trong trạng thái thôi miên người ta luôn luôn tỉnh, ý thức hệ lập tức sẽ can thiệp và người ta sẽ tự ra khỏi trạng thái thôi miên ngay lúc đó, nếu những ám thị của nhà trị liệu có thể gây ảnh hưởng bất lợi tới cho họ. Cũng chính vì điều này mà chúng ta không bao giờ có thể thôi miên một người nếu người đó không thực sự muốn và đồng ý, đồng nghĩa với việc này thì tất cả những ám thị nếu không phù hợp với nguyện vọng của họ cũng sẽ không bao giờ thành công, bởi vậy mà chuyện lừa đảo trong thôi miên là điều không thể thực hiện được.[/size]
[size=3]Đại tá Phạm Văn Tám, Trưởng Phòng 8, Cục Cảnh sát hình sự, cho biết, năm ngoái, Phòng 8 đã bắt giữ một đối tượng được coi là "phù thủy gây mê" siêu hạng. Đó là Đào Thị Ngừng, ngụ tại Đồng Nai. Ngừng chính là thủ phạm gây ra hàng loạt các vụ việc bị mất tiền, tài sản một cách đầy bí ẩn xảy ra ở Tây Ninh, Bến Tre, An Giang, Tiền Giang, Đắk Lắk, Long An trong suốt một thời gian dài. Ở tất cả các nơi này, khi Ngừng xuất hiện và lưu trú tại nơi nào là người dân nơi ấy bị mất tài sản sau một giấc ngủ.[/size]
[size=3]Những người bị hại ban đầu cũng ngờ rằng, người đàn bà ma quái đó đã dụ họ để chiếm đoạt tài sản bằng thủ thuật thôi miên. Nhưng, sau khi Đào Thị Ngừng bị bắt, các tài liệu điều tra, trong đó có những thực nghiệm khoa học một cách nghiêm túc, đã khẳng định: không có gì là bí ẩn trong những vụ việc nói trên. Những điều mà người bị hại cho rằng họ bị thôi miên, bị chìm vào các cơn mê dài thực ra chỉ là việc họ bị nhiễm chất gây mê do thủ phạm cố tình lừa để họ uống bằng nhiều thủ đoạn khác nhau. "Phép thuật" duy nhất thực ra chỉ là các loại thuốc ngủ, thuốc gây mê mà thôi.[/size]
[size=3]Thượng tá Nguyễn Xuân Trường, Đội trưởng Đội Phòng chống tội phạm có yếu tố nước ngoài Phòng Cảnh sát hình sự Công an Tp Hà Nội, cho biết, qua một số vụ việc đã xảy ra tại Hà Nội, có nhiều cơ sở để khẳng định, thủ phạm của bọn tội phạm như sau: Các đối tượng phạm tội người nước ngoài thường đi thành nhóm khoảng 3-4 người. Mục đích đi đông như vậy là nhằm để phân tán sự chú ý của người bán hàng. Chúng thường mua một món đồ có giá trị thấp nhưng lại đưa tiền mệnh giá cao để người bán hàng phải đưa cả giỏ tiền (hoặc ví tiền) ra tìm tiền thối lại.[/size]
[size=3]Sở dĩ người bán hàng chỉ nhìn thấy chúng sờ tay vào giỏ tiền mà không thể nhìn thấy chúng lấy tiền là vì chúng rất nhanh tay, giống như trò ảo thuật nhanh tay nhanh mắt mà chúng ta vẫn thường được xem biểu diễn trong các chương trình tạp kỹ. Vì thế mà sau khi sự việc xảy ra, ngay cả khi xem lại các hình ảnh trong camera của cửa hàng thì vẫn không thể nhìn thấy hình ảnh chúng rút tiền. Chỉ vậy thôi chứ không có thôi miên gì cả![/size]
[size=3]
[/size]