[size=2]“Giai nhân tự cổ như danh tướng”. Người đẹp có quyền lực và sức mạnh riêng của họ, không phải bỗng dưng mà họ tự đến cho anh “sát”.[/size]
[size=2]Hoàng đế Càn Long, thời nhà Thanh, từng sai đại tướng Triệu Huệ đem 20 vạn quân đi đánh Hồi bộ để mang về một người đẹp nổi tiếng thời bấy giờ là nàng Hương Phi. Ông vua Ngô 36 tàn vàng này đã bỏ ra tới hai triệu lượng vàng để xây dựng một khu phố người Hồi gần Tử Cấm Thành nhằm mua vui cho Hương Phi và tặng người đẹp hàng vạn viên ngọc quý cùng rất nhiều lụa là gấm vóc.[/size]
Ảnh minh hoạ
[size=2]Nhưng Hương Phi vẫn không hề yêu Càn Long và đã tự cắt cổ mình để chết rất lẫm liệt. Còn Nguyễn thì thật có duyên với mỹ nhân. Không bao giờ anh vắng mặt trong các cuộc thi sắc đẹp.[/size]
[size=2]Và không lâu sau khi cuộc thi kết thúc tôi lại gặp Nguyễn ở một khu du lịch nổi tiếng nào đó cùng với một người đẹp. Họ quấn quýt bên nhau, đi tắm, đi dạo, đi ăn… khiến bao người phải nhìn theo với ánh mắt ghen tỵ.[/size]
[size=2]Nhìn cách họ chiều nhau ai cũng tưởng rằng sau đó sẽ là một lễ thành hôn rất hoành tráng. Nhưng không, chỉ một thời gian ngắn sau Nguyễn lại có người đẹp khác.[/size]
[size=2]Người đẹp gần đây nhất khoác tay Nguyễn là Thảo Phương. Tôi gặp hai người ở Thượng Hải trong một chuyến du lịch đầu xuân.[/size]
[size=2]Họ lấy một phòng nghỉ hạng VIP trên tháp Trung Hoa Cẩm Tú. Đây là một địa danh nổi tiếng nhất đất nước Trung Hoa, lộng lẫy nhất, vương giả nhất và cũng đắt tiền nhất. Người Trung Quốc khuyên rằng nếu không dắt túi vài chục nghìn USD thì đừng dại dột mà tới Trung Hoa Cẩm Tú.[/size]
[size=2]Nguyễn giới thiệu với tôi về Thảo Phương: “Cô ấy có số đo cực chuẩn, cao 1m75, các số đo ba vòng là 90 - 62 - 90. Nếu cô ta bước lên sàn diễn của cuộc thi Hoa hậu Hoàn Vũ thì mọi người đẹp trên hành tinh sẽ bị bật bãi hết. Thảo Phương có đầy đủ cả bốn thứ quý nhất của người con gái - hồng diện, diễm my, trường túc, bế yêu. Ngay cả các hoàng đế Trung Hoa xưa cũng chỉ ao ước có một mỹ nữ như thế thôi”.[/size]
[size=2]Tôi đinh ninh rằng đây sẽ là người vợ tuyệt vời của Nguyễn. Nhưng tôi đã nhầm to. Trong dịp đặc xá nhân quốc khánh vừa rồi tôi thấy Nguyễn đánh xe lên trước cổng trại giam số 1 của Công an thành phố Hà Nội và kiên nhẫn ngồi chờ hàng giờ liền.[/size]
[size=2]Tôi hỏi anh: “Anh chờ đón bạn hay người thân?”. “Tôi chờ đón Thảo Phương”. “Có phải người đẹp tôi đã từng gặp ở Thượng Hải không? Chẳng nhẽ cô ấy lại phải vào tù?”.[/size]
[size=2]“Đúng là Thảo Phương ấy và đúng là cô ta phải vào tù, án tuyên 20 tháng tù giam, ở tù 12 tháng thì được đặc xá”. “Tôi tưởng anh đã cưới cô ta từ lâu rồi chứ?”.[/size]
[size=2]Nguyễn cười, nói rất thành thật: “Cưới ư? Đó là một việc rất không đơn giản. Tôi lấy nhà tôi lúc hai đứa còn bốn bàn tay trắng. Nhờ có vợ lo toan yên ổn gia đình mà tôi có điều kiện phấn đấu để được như ngày nay. Những kỷ niệm thuở hàn vi của chúng tôi kể suốt ngày không hết. Nhan sắc có thể tàn phai, tiền bạc có thể lúc có lúc mất nhưng kỷ niệm thì không bao giờ mất. Nếu tôi đánh mất những kỷ niệm sâu nặng đó thì đời chẳng còn gì.[/size]
[size=2]Tiền ư? Khi chưa có nó thì ta thấy nó là to, còn khi đã có nó, lại có rất nhiều thì ta thấy nó rất thường, chỉ là những mảnh giấy in trên đó một mệnh giá được xã hội thừa nhận. Còn người đẹp thì cũng nhiều và cũng không quý hiếm như những kỷ niệm của chúng tôi.[/size]
[size=2]Họ đến, mang cho tôi chút niềm vui rồi họ đi chứ không để lại chút kỷ niệm sâu sắc nào. Họ như sao băng, sáng rực rỡ rồi chìm mất trong bầu trời. Còn những vì sao li ti, không rực rỡ, không nhấp nháy là những vì sao bền bỉ soi sáng cho chúng ta trong suốt cuộc đời. Vợ tôi là như vậy. Gia đình chúng ta là như vậy.[/size]
[size=2]Người ta bảo tôi háo sắc. Không phải thế đâu. Tôi tôn sùng cái đẹp. Mỗi người đẹp là một báu vật của tạo hoá, tại sao mình không ngưỡng mộ. Vả lại cường độ lao động trí óc của những nhà doanh nghiệp như tôi rất cao và rất căng. Tôi thường bị stress và cách xả stress tốt nhất là ở bên người đẹp.[/size]
[size=2]Nhưng vui vẻ xong là thôi, vướng vào tơ nhện là rất mệt và rất có hại cho công việc. Lấy một người vợ rất đẹp để rồi lúc nào cũng phải để mắt tới, lúc nào cũng phải cặp kè bên cạnh thì còn làm ăn được gì.[/size]
[size=2]Thảo Phương rất đẹp và chính vì thế tôi phải “kính nhi viễn chi”. Nghe tin em được đặc xá, tôi đi đón em, vì lúc này em cần có tôi hơn bất cứ lúc nào. Em còn trẻ, mới 23 tuổi thôi, vẫn còn đủ thời gian để làm lại cuộc đời.[/size]
[size=2]Và tôi muốn giúp đỡ em một chút để em làm lại từ đầu. Dẫu sao thì cũng một ngày nên nghĩa”.[/size]
[size=2]Cửa trại giam mở. Tôi nhìn thấy Thảo Phương trong bộ quần áo đen chạy ào về phía chúng tôi. Cô hôn khẽ vào má Nguyễn và nói: “Em biết chắc chắn là anh sẽ đón em. Thật tuỵệt vời”.[/size]
[size=2]Tôi ngắm kỹ Thảo Phương. Hình như 12 tháng ở tù không làm suy giảm nhiều lắm nhan sắc của em. Thảo Phương vẫn đẹp như lần đầu tôi gặp em ở Thượng Hải.[/size]