Tâm sự - chia sẻ 2011-06-01 10:12:53

Buổi sáng____________


Mười năm mới ngủ lại Đông Trường Sơn. Lần đầu tiên, khách sạn bên đường 9 này chưa hoàn thiện. Lần này thì nó xám cũ, vắng vẻ. Tôi chọn phòng đã ở. Việc đầu tiên sau khi thức giấc là mở cánh cửa thông ra lan-can phía tây. Có một chút hồi hộp đấy. Nơi ấy, mười năm trước, tôi đã ngỡ ngàng bởi đường bay một con sáo.

° ° °
Còn nhớ cuộc rượu ở tạp chí Cửa Việt đến nửa đêm mới tàn. Các nhà văn “gửi” tôi cho Đông Trường Sơn, cách thị xã Đông Hà khoảng ba cây số. Ngủ mê muội đến sáu giờ sáng choàng tỉnh. Căn phòng chưa ngấm hơi người, thoảng mùi vôi vữa và quang dầu. Tôi mở cửa thông ra lan-can để hít thở. Đâu ngờ cũng là mở ra một không gian lô xô núi đồi bát ngát phía tây. Bất ngờ hơn, con chim nhỏ từ tán cây mít bay vọt lên chừng ngang lan-can tầng hai khách sạn, cách tôi có sải tay, thì dừng lại đập cánh rối rít, lơ lửng như thể chiếc trực thăng, được mấy giây rồi vụng về rơi xà xuống bãi cỏ. Một con sáo. Như chuỗi bất ngờ khéo sắp đặt, cô gái ẩn khuất dưới vòm lá bước ra, áo ngủ phong phanh và chân trần. Cô vồ chụp châu chấu, trượt dài trên cỏ đẫm sương, nằm đập chân cười khanh khách một mình. Con sáo nhảy lên tay cô chủ, rỉa ráy bữa sáng. Tôi nhận ra cô. Đêm qua tôi đã gặp cô ở khu massage của khách sạn. Nhưng đêm qua cô là một người khác. Tôi không thể hình dung chính cô có tiếng cười khanh khách trong trẻo như thế. Có lẽ vì cô tưởng chỉ có mình cô với con sáo trong sương sớm? Cô gái chân trần đi về góc cuối mặt sau khách sạn. Khu massage ở dưới tầng ngầm phía ấy. Trước khi biến mất xuống miệng hầm đen ngòm, cô vung tay cho con sáo bay bổng. Nó đập cánh rối rít vụng về rồi xà khuất vào cành lá nào đấy…

Tắm, thay áo, hút thuốc… Tôi làm mọi việc trong tâm trạng bần thần vì lỡ bắt gặp một cô gái trong một cô gái. Nhấc điện thoại, sau một chút ngập ngừng, tôi gọi lễ tân: “Cho hai suất điểm tâm tại phòng…”. Chưa nói hết thì cô lễ tân nhiệt tình cắt ngang với giọng ngạc nhiên: “Anh ở một mình mà?”. Phớt lờ, tôi tiếp: “Một cà phê đen và một cà phê sữa…Còn nữa…”. Lần này thì tôi sợ chính tôi cắt ngang, nói một hơi: “Và gọi cô em massage khi hôm lên đây!”. Sau tiếng cười rinh rích, lễ tân bình luận: “Làm chi sớm dữ rứa trời?”. Tôi cáu: “Có được không thì bảo?”. “Dạ được, 24/24 mà! Mà này, anh muốn gọi cô mô, tên chi?”. “Cô khi hôm ấy.”. “Chịu chết thôi, ai biết khi hôm ai massage cho ai, ở đây tới chục cô lận?”. Tôi tưởng mình cũng “chịu chết” thì nhớ sực: “Cô bé có con sáo ấy!”. Lễ tân cười: “Ghê hỉ, biết cả con sáo của người ta nữa trời nạ!”.

Tôi ngồi hút thuốc trước hai suất điểm tâm, cửa khép hờ, chờ đợi và hiểu mình muốn gì: tiếp xúc với con người thật của một con người… Tiếng gõ cửa dạn dĩ làm tôi thoáng khó chịu. Cô gái bước vào phòng là cô gái đêm qua tôi đã gặp. Một cô gái mà tôi không thể hình dung có tiếng cười khanh khách thơ trẻ. Lớp kén đã kịp bọc kín con tằm.

Trưa hôm ấy, khi băng qua quãng sân trống trãi trước khách sạn để đến bãi đỗ xe, tôi chợt trông thấy con sáo. Nó nhảy lò cò trên nhánh của một cây hoa sữa trồng cạnh lối xuống tầng ngầm khu massage. Tôi chậm rãi đến gần cây hoa sữa và hiểu vì sao con sáo có đường bay gấp gãy. Đôi cánh đã bị cắt ngắn.

° ° °
Tôi mở cánh cửa thông ra lan-can mặt sau khách sạn với chút hồi hộp. Phong cảnh không thay đổi bao nhiêu sau chừng ấy năm. Nhưng là buổi sáng mờ sương hoàn toàn yên tĩnh, không bóng người, bóng sáo.
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)