Tôi yêu Hương (vợ tôi bây giờ) từ cái ngày chúng tôi còn là học sinh cấp ba. Hạnh (em gái vợ tôi) tuy chỉ là con chú con bác với gia đình Hương nhưng do một tai nạn giao thông đáng tiếc, bố mẹ cô ấy đã ra đi và Hạnh được đón về nuôi từ ngày còn tấm bé. Hương hơn Hạnh 2 tuổi và họ gắn bó với nhau còn hơn cả chị em ruột thịt.

Khi chúng tôi học năm thứ 3 ĐH thì Hạnh cũng đỗ Cao đẳng. Hạnh tới ở cùng Hương khiến tôi không còn là chủ nhân của cái phòng trọ ấy như trước nữa. Tôi thật sự coi Hạnh như em gái và luôn quan tâm tới Hạnh như trách nhiệm của một người thân tương lai trong gia đình. Hạnh cũng quý tôi, cô thường xuyên tâm sự với tôi mỗi khi gặp bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống. Thế rồi tôi và Hương cũng tốt nghiệp ra trường, cầm tấm bằng trên tay, tôi ôm chầm lấy Hương mà hét lên: “Vậy là anh được phép cưới em rồi, vợ yêu của anh ơi!” Hương ngượng đỏ chín cả mặt trước đám đông bạn bè, nhưng ánh mắt em vẫn ánh lên niềm vui khôn tả.

Việc học hành đối với tôi không khó vì tôi là một thằng khá sáng dạ hơn nữa vì đã có bằng ĐH rồi nên tôi chỉ mất một năm nữa cho tấm văn bằng hai, nhưng lúc này tôi không muốn học, tôi muốn cưới vợ! Hương động viên tôi, em thuyết phục tôi rằng chỉ xa nhau có một năm, đổi lại chúng tôi sẽ có một tương lai ổn định, rộng mở và con cái chúng tôi sau này sẽ có điều kiện sống tốt… Thế là tôi miễn cưỡng “khăn gói quả mướp” theo bác trở lại HN và đồng nghĩa với điều này là đám cưới của tôi bị hoãn lại.
Ở thành phố lúc này, ngoài bác, tôi chỉ có Hạnh là người thân. Giờ đây Hạnh đã là cô sinh viên năm thứ ba, một thiếu nữ xinh xắn chứ không còn là cô bé Hạnh vô tư hồn nhiên và hay nhõng nhẽo tôi như trước nữa. Bất kể lúc nào có thời gian rảnh là tôi lại “chuồn” về quê với Hương và lần nào trước khi đi em cũng dặn tôi: nếu có thời gian thì vào thăm Hạnh xem em có cần giúp đỡ gì không.
Lúc đầu tôi tới chỗ Hạnh chỉ là trách nhiệm, sau dần điều đó trở thành nhu cầu được nói chuyện, được chia sẻ với người thân những lúc xa quê và nhớ người yêu. Điều trớ trêu nhất mà tôi không ngờ tới, đó là Hạnh thầm yêu tôi từ ngày xưa. Tôi biết được điều này trong một lần vô tình mở cuốn sổ nhật ký của Hạnh mà tôi ngỡ đó là cuốn bài tập. Tôi lúc đó không nghĩ được gì xa xôi, bởi tôi chỉ coi đó là sự phát triển tâm lý bình thường của một cô thiếu nữ tuổi dậy thì chưa tách được hình tượng hâm mộ của mình với cuộc sống thực mà thôi. Và tôi đã chủ quan về điều này… nhẽ ra tôi nên ít tới chỗ Hạnh hơn… Chính tôi cũng không ngờ rằng, bên ngoài trông Hạnh trẻ con, yếu đuối là vậy mà trái tim cô ấy lại tràn đầy những khát khao… để rồi chính cái thằng đàn ông trong tôi bị “nhấn chìm”.




Hôm nay, khi tôi vừa vui mừng biết tin vợ tôi đã mang bầu thì cũng là lúc Hạnh báo tin cho tôi: cô đã có thai… Tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi là một thằng đàn ông đồi bại và khốn nạn! Có lẽ không một ai có liêm sỉ sống trên cõi đời này lại dám làm chuyện tày đình như tôi. Giờ đây tôi hoang mang không biết phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình. Nếu cái chết có thể gột rửa được những ô nhục mà tôi đã gây ra thì tôi cũng thanh thản mà ra đi, nhưng… “bia để miệng, tiếng để đời”… Vợ tôi sẽ nghĩ gì về tôi? Tôi phải làm gì để giải quyết ổn thoả mọi chuyện…? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi ân hận và đau khổ vô cùng!
Theo: nhimlongxanh.com