Tôi găp em một lần tinh cờ trên game, thấy nói chuyện có vẻ vui nên cũng thương chat, chúng tôi noi voi nhau khá nhiều về gia đình, cuộc sống, mơ ước, tương lai…. em cũng có 1 gia đinh như bao người con gái khác, nhưng bên trong gia đình e luôn có những đợt sóng ngầm làm cho cái màu sắc hồng tươi trong em ko còn vẹn nguyên ma bị phai lạt theo từng gam màu xám,tôi cho em lời khuyên,động viên em, lấy chính hoàn cảnh thật của mình ra để động viên em luôn phải biết cười trong mọi tình huốn.
Một hôm tôi lên mang thấy em để 1 dòng starstus thật buồn, tôi hỏi thăm thi biết nhà người yêu của em ko thich em, hay nặng nhẹ mỉa mai em,anh chang kia lại là 1 công tử con ut trong 1 gia đình tứ đại đồng đường nên ko thể binh vực em vì kô có đc tiếng nói trong gia đình, những lúc như thế hoặc ba me em cãi nhau em chi biết online và lặng lẽ khóc… theo bản năng tôi vẫn đong viên em, nói những điều ngớ ngẩn để em cười nhưng em nói:
- Đây là thế giớ ảo, mọi người đều giả tạo,ông tin làm gì?
Tôi nói :
- ko biết, nhưng tui tin khi người ta đối xử với nhau = lòng chân thành thì dù ở đâu thi đối phương vẫn cảm nhận đc.
Một sự im lặng đến từ em….
- mai mốt bà có càn người tâm sự thi gọi tui, bất kể mấy h cũng đc, 15 phut sau la co măt trên mạng ah, 090xxxxxxxx
- đồ điên, VN hết con gái rồi hả, tui có người yêu rồi, đừng bon chen mất công
- ọc sữa, đừng hiểu lầm, đôi khi tâm sự với 1 người ko biết rõ mặt mũi, ko biêt mình ở đâu sẽ dễ nói hơn là với những người khác, chỉ gọi tui khi bà ko gọi ai đc, còn gọi hay ko thì tùy :D
Em ko nói gì chỉ tạm biệt rồi off vì cũng đã khuya, 2 tuần sau khoản gần 12 h toi nhận đc tin nhắn :"h ông có on đc hok", 15 phút sau toi lên mạng( đạp xe đạp từ Gò Vấp xuống Trần Văn Đang, lúc đó có lệnh net đóng cửa 12h, ko phai khach quen ko ai dám cho chơi khuya)găp em trên mang, tôi ko ngờ em khóc nhiều đến thế, giong nói qua voice nghẹn ngào, đến khi ko nói được nữa thì gần 15 phút sau mới thấy em trả lời, em kể rất nhiều,về những bất công em phải chịu đối với gia đình, người yêu, tôi chỉ ngồi nghe, chờ em binh tĩnh lại tìm cách chọc em vui,động viên em rằng hôm nay càng đen tối thì ngày mai càng tươi sáng…… sau đó tôi với em gần nhau hơn, chia sẽ nhìu hơn, khi em nghe hoàn cảnh của tôi- con nhà nghèo, ít học, h đang đi phụ hồ và học bổ túc để mong thay đổi tương lai em đã động viên tôi rất nhiều cứ thế thời gian trôi qua cũng 2 năm, chúng tôi cứ chat, nt, gọi đt,có hom em nói đang bị viêm họng, tôi nói em uống thuốc đi thì em nói uống rồi mà ko hết, tôi mua thuôc cho em roi đạp xe từ gò vấp xuống gần phà cát lái, gọi em ra đua thuốc cho e rồi ko nói j mà quay về, tôi đang chạy trốn em, trốn chinh tôi nữa, càng tiếp xúc nhiều chúng tôi càng xích lại gần nhau mà ko biêt,có cảm giác thôi thúc muốn biết mặt nhau, lần lựa mãi tôi mới đủ tiền để mời em uốn nước( luc đó tôi làm 1 ngày 50k, về đưa mẹ mua gạo thóc mắm muối hết, 1 tuần oline chưa hết 50k), lúc gặp em tôi ngẫn ngơ vài giây, em ko đẹp lắm (em nặng gần bằng tôi 60k), nhưng với tôi em có sức hút rất mãnh liệt,sau những lần găp măt uốn nước, chúng tôi quyết định kô găp nhau nữa vì hiêu rằng mối quan hệ này nếu đi tiếp sẽ rất khó giữ cả 2 chỉ xem nhau như bạn, đấu tranh tư tưởng,tư tưởng đấu tranh nhưng rồi tư tưởng lại đầu hàng trước những lí lẽ của con tim, chúng tôi lại liên lạc với nhau, tôi bị sốc khi em nói em muốn chia tay(ko phải vì tôi) ma người yêu em quì gối trước mặt em câu xin, nên h em rối lắm, em ko biết phải làm sao, rồi nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt thật chậm thật chậm mà lòng tôi như tan nát,chúng tôi đi chơi với nhau như bao cặp tình nhân khác, chỉ có điều sợ gặp người quen của em, em và người kia yêu nhau 4 năm, mối tình học sinh kéo dài lên đại học,bạn bè, người thân của em đều biết cả, mà có lẽ lúc đó em chưa hề yêu tôi, chỉ là em cần có sự thông cảm chia sẽ của 1 người từng trải, em tìm đc ở tôi những gì mà người yêu em thiếu rồi ngộ nhận là có tình cảm với tôi,còn tôi lúc đó kô suy nghĩ gì cả, chỉ biết yêu em dù mình chỉ là người thay thế…..
Chia sẽ người mình yêu với 1 người con trai khác ko hề dễ, những dip lễ tết em hỏi tôi phải làm sao khi em ko thể tự chia mình làm 2, tôi nói em cứ đi với người ta đi,em chơi vui thì it nhất tôi cũng vui đc 1/3 rồi, em nói 2 người đi chơi 1 người buồn, thà em ở nhà cả 3 buồn cùng nhau cho rồi, tôi ôm em và nói nếu em ko đi chơi với người ta ma kô qua gặp tôi thi tôi sẽ buồn, con em đi chơi mà vui ve thi tôi sẽ kô buồn đâu, tôi thấy ngực mình ấm ấm, tự nhiên tôi thấy mình giả tạo quá, tôi nói những điều tôi ko hề muốn, tôi muốn em ở canh tôi mà !!!!
Cũng có những lúc tôi muốn em chọn, muốn tìm lại cho mình những gì mình muốn có, nhưng nhìn đôi mắt chực chờ khóc của em, tôi lại ôm em vào lòng, tôi ép mình phải hiểu, phai thông cảm cho cái khó cái khổ của em,còn niềm đau của riêng mình tôi phải cố xem như kô hề có,một phần nữa là tôi sợ mất em,tôi yêu em nên ko muốn xa em…………
Em rủ tôi đi chơi miền tây với em, với tư cách là 1 người anh họ(em rủ tôi đi xong rồi sực nhớ tôi còn phải đi làm, với lại em ko biết giới thiệu với bạn bè em tôi là ai nên thôi. chính tôi năng nỉ đc đi cùng :(),em o tp 20 năm mà ko rành đường huống chi tự cầm lái chạy 2-3 trăm km,điểm dừng đàu tiên là tiền giang mọi việc đều ổn, trạm tiếp theo là đồng tháp thì em mệt quá trên đường em ngủ trên vai tôi, trời thì mưa ko ngớt, em đau biêt rằng để em đc ngủ yên tôi đã gồng người cho em tựa, mưa gió lanh tôi ko dám rùng mình, mím chặt môt đang tím dần chỉ để yên cho em ngủ, ko biết dùng lời gì để miêu tả sự hạnh phúc của tôi, tôi thấy mình mạnh mẽ, tràn đầy lòng tin nhưng………… tới nơi mọi người đi thay đồ còn tôi đẩy mấy chiếc xe vô nhà(dốc cao 1m2) em ko cho tôi rồ ga đẩy lên vì sợ lam phiền hàng xóm của nhà bạn(lúc đó hơn 10h, người ở quê ngủ sớm lắm) giầy ướt+ mệt+ dốc cao tôi té vào cửa sắt rầm 1 cái, em nhìn tôi với đôi mắt trách móc,ko hỏi tôi có sao ko mà lại quay đi,quá mệt vì chạy xe khiến tôi muốn ngủ nhưng chiếc quần lửng của tôi ống rộng, bạn em kêu tôi nằm trước quạt máy tôi đâu dám nằm vì có rất nhiều bạn nữ còn thức,ko ngờ em cũng lại giận tôi…..
Tới bến tre, tối đó chơi bài ai thua ăn bánh, tôi biết bánh bị quá hạng nhưng ko muốn làm mọi người mất vui, nhất là em nên cố tình thua và thua, một mình tôi ăn hết nữa kg bánh quá hạn săp mốc, thấy tôi nghẹn lên nghẹn xuống em cung vờ thua 1 bàn để ăn hộ tôi, nhưng trong long tôi vừa thương vừa đánh lô tô lo sợ lỡ mai trên đường về em đau bụng thì tôi biêt lam sao,tranh thủ lúc đi đánh răng, ko có ai tôi lén ôm em 1 cái và hỏi sao em giả thua làm gì, em vùng ra ko nói với tôi 1 lời nào, suốt đoạn đường về chỉ còn lại giá băng.
Dù đã rất cố gắng xin lỗi, năng nĩ nhưng dường như cánh của em hé mở cho tôi đã đến lúc khép lại, tôi có nói gì em cũng bỏ ngoài tai,em dành cho tôi những lời như dao cắt :" bạn em nó hỏi anh là gi của em kìa?" tôi lặng người đi vi tôi cũng ko biết mình là gì của em, chỉ vội quay mặt đi khi thấy sống mũi cay cay và cảm giác nhat nhòa của đôi mắt, " xin lỗi, chắc anh thích tay 3 lắm, em mệt rồi, chào anh",,,,
Cuộc sống của tôi tưởng chừng như dừng lại ở đó, tôi cố găng binh thường với mọi người nhưng khi còn 1 mình trong đêm thì để cho nỗi buồn gặm nhắm con tim mình……….
Đừng hỏi tôi sao yêu đời lang bạt
Góc chân trời phiêu lãng để tìm quên
Gót phong sương chai mòn vì sỏi đá
Sao tim này vẫn buốt giá vì yêu
***************************************
Anh luôn khao khát một tình yêu
Mà sao cay đắng xót xa nhiều
Đêm trường thao thức rồi nhung nhớ
Mơ về em đó hỡi em yêu
Em khóc làm gì hỡi em yêu
Cứ để mặc anh giữa muôn chiều
Một mình gom góp từng kỷ niệm
Tôn thờ một thứ gọi là yêu
Anh biết đời anh khổ vì yêu
Chẳng dám mong em sẽ cho nhiều
Thương lắm lòng em còn e ấp
Giữa ngã ba tình, biết trao ai
Một người nồng thắm-kẻ đắm say
Đôi tình tha thiết mắt em cay
Trời ơi!Tôi muốn kêu, gào, thét
Lòng này cay đắng có ai hay
***********************************
Trong tâm tư một người lính xa nhà
Đâu dám mộng được cùng em chung bước
ÔI tác dạ tấc lòng anh ao ước
Có cánh hồng nâng đỡ gót chân son
Lính phong sương dáng dấp có hao mòn
Nhưng tình lính vững bền hơn sắt đá !!!!!!!!!!!!!!!!!!