Truyện kể rằng, 1 lần Trang Tử có việc phải lên kinh thành, đi cùng 1 đoàn người đi buôn. Ngày nghỉ đêm đi, cứ thế chả mấy chốc mà cũng quá nửa chặng đường. Trong đêm tối, đoàn người thắp đuốc mà đi, thỉnh thoảng cũng nói chuyện vài câu cho nó xua tan đi cái u ám của đất trời. Đến khi đi qua 1 ngôi nhà ven đường nọ thì đoàn người dừng chân nghỉ ngơi. Tự nhiên trong nhà tiếng cầy sủa ăng ẳng. Trạng Tử mới nhủ thầm :
- Tiên sư cha mày chứ, việc ông ông đi, liên quan mẹ gì đến mày mà mày sủa nhặng xị cả lên. Đúng là ngu như cầy, không liên quan gì đến mình mà cũng sủa nhặng cả lên. Suốt đời làm cẩu ăn cơm thừa canh cặn thôi cẩu ạ.
Nghỉ ngơi xong đoàn người lại lên đường đi tiếp về hướng kinh thành. Đi nhiều phải nghỉ, đoàn người dừng lại dưới 1 gốc cây, ngả lưng sau cả 1 ngày đường vất vả. Trong cơn mê, Trạng Tử mơ mình là con cẩu. Cũng lại có 1 đoàn người đi qua cái ngôi nhà nọ, bọn người nó cứ nhìn soi mói vào Trạng Tử. Trạng Tử nhủ :
- Tiên sư cha bọn mày chứ, đi thì cứ đi, sao mà phải nhìn ông làm cái gì ? Ông là cầy đấy, có cái gì lạ mà bọn mày phải nhìn như chưa bao giờ được nhìn thế ? Đi thì cứ đi bọn mày đi, việc C H Ó gì phải nhìn tao ?
Giật mình Trạng Tử tình giấc, mồ hôi ướt đầm áo. Trạng Tử băn khoăn tự nhủ trong cái giấc mơ kia thì cẩu mơ thành người hay là người mơ thành cẩu.