Tôi bàng hoàng khi đọc được mẩu tin nhắn chưa kịp xóa trong máy vợ. Thì ra từ trước đến giờ, trong mắt cô ấy tôi chỉ là một thằng đàn ông bị bất lực.
Gần 40 tuổi, tôi mới lập gia đình. Bạn bè tôi đều nói rằng, ở tuổi tôi mà lấy được vợ trẻ, lại xinh đẹp như thế là nhất rồi. Tôi cũng tự cảm thấy mình may mắn nên được bao nhiêu tình yêu, sự chăm sóc tôi đều dành hết cho vợ mình.
Tôi cùng bạn điều hành một công ty chuyên cung cấp điện máy nên kinh tế cũng khá, chỉ có điều, thời gian rảnh của tôi cực kỳ hiếm. Tuy nhiên, tôi luôn cố hoàn thành công việc sớm và hạn chế nhậu nhẹt bên ngoài để về nhà với vợ.
Vợ tôi có cái tính hay dỗi. Có gì không vừa lòng là cô ấy lại làm mình làm mẩy. Tôi mấy lần cũng điêu đứng vì bị vợ giận. Cứ khi nào giận chồng là cô ấy lại ôm gối sang phòng khác ngủ, khóa chặt cửa lại. Mỗi lần như thế, tôi phải tìm mọi cách xin lỗi, năn nỉ ỉ ôi, cô ấy mới bãi bỏ lệnh “cấm vận”.
Thú thật là tôi rất bận rộn và mệt mỏi. Một phần là vì việc ở công ty quá nhiều, phần nữa là khi nào về nhà, tôi cũng phải nghe vợ tôi kể lể, than khóc đủ kiểu. Lúc đầu, tôi thấy nàng thật dễ thương, đầy nữ tính. Nhưng lâu dần, nó khiến tôi mệt mỏi tột độ.
Tuy nhiên trong thâm tâm, tôi vẫn thấy có lỗi với vợ. Vì tôi bận bịu nhiều, lại lớn tuổi nên dù cưới đã 3 năm nhưng cho đến giờ, hai chúng tôi vẫn chưa có con. Mỗi lần bố mẹ gọi điện hỏi thăm tình hình, vợ tôi lại khóc lóc, đổ tại số mình hẩm hiu nên lấy phải chồng già, “chả làm nên cơm cháo gì”.
Tối nay, tôi về hơi trễ một chút. Vào đến nhà, tôi đã thấy vợ ngồi khóc lóc ở phòng khách. Thấy tôi bước vào, cô ấy xổ luôn một tràng:
- Anh không ở lại công ty luôn đi. Suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào công việc…
Nói xong, cô ấy ôm gối bỏ sang phòng khác ngủ. Tôi cứ đinh ninh rằng kiểu gì vợ mình cũng khóa trái cửa như mọi khi nên cứ mặc kệ. Công việc cả ngày đã khiến tôi hết sức mệt mỏi rồi. Tôi tắm rửa, pha mì ăn tối rồi chuẩn bị đi ngủ.
Khi bước vào phòng ngủ, đột nhiên tôi thấy cánh cửa phòng kế bên mở hé. Nghĩ rằng vợ mình quên khóa cửa, tôi bước vào xem cô ấy thế nào. Thấy vợ nằm nghiêng, quay mặt vào tưởng, điều hòa mở lạnh buốt, chăn trên người vợ tôi rơi gần hết xuống sàn. Trong lúc đang lấy chăn đắp lại cho vợ, tôi thấy điện thoại báo có tin nhắn. Tò mò, tôi mở ra đọc.
Tôi thấy người gửi là một số lạ. Tin nhắn chỉ có vỏn vẹn biểu tượng cảm xúc cười lớn. Tuy nhiên, dòng tin nhắn trước đó vợ tôi gửi cho số này lại khiến tôi run lên vì giận dữ. Không run sao được khi tôi tận mắt đọc được dòng chữ: “Chồng em yếu lắm, không được sung sức như anh đâu. Anh ta còn không trụ được 1 phút trên giường”.
Tôi đau lắm, nhưng sau khi tự nhủ, sẽ cố nhẫn nhịn để theo dõi vợ, tôi nhờ bạn lo công việc, bỏ ra một ngày để đi theo cô ấy. Buổi sáng, tôi giả vờ đi làm, ra ngồi quán cà phê trước nhà. Đúng như dự đoán của tôi, chỉ một lúc sau khi tôi ra khỏi nhà, một chiếc ô tô đỗ xịch trước cổng, vợ tôi khóa cổng, nhanh chóng bước lên xe, hôn đánh chụt vào má gã đàn ông ngồi cạnh.
Địa điểm đỗ của chiếc xe là một khách sạn cách đó không xa. Tôi lén bám đuôi, theo vợ tôi và gã đàn ông kia vào trong khách sạn. Đợi đến khi cặp gian phu dâm phụ mở cửa phòng định bước vào, tôi xuất hiện bất thình lình, tát cho vợ tôi một cái như trời giáng.
Phải nói rằng, lúc ấy tôi thấy vô cùng hả hê. Tôi tuôn ra một tràng những lời chửi rủa thậm tệ. Tuy nhiên, trái với dự đoán của tôi, vợ tôi vẫn nhơn nhơn vặc lại:
- Anh tưởng thế này là hay lắm à? Đàn ông gì mà không trụ được 1 phút trên giường. Anh biết tôi phải khốn khổ thế nào khi ở với anh chừng ấy năm không?
Tôi chết điếng trước câu sỉ nhục của vợ. Sao cô ấy có thể đối xử với tôi như vậy trước mặt một gã đàn ông khác cơ chứ? Dù trong đầu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng đến nước này, tôi chắc chắn phải tống cổ vợ mình ra khỏi nhà ngay lập tức.
Theo: Một Thế Giới