Năm 22 tuổi, tôi lấy chồng, chúng tôi bằng tuổi nhau và khi đó cả hai đang là sinh viên. Mặc cho hai gia đình ngăn cản quyết liệt, đám cưới vẫn diễn ra trong nước mắt của mẹ tôi và trong màu áo tang của mẹ chồng khi đón tôi trong ngày cưới.
Nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì là to tát so với cuộc sống diễn ra sau đó. Khi tôi sinh con, cả gia đình chồng coi như không ai biết, còn chồng tôi cũng không dám đưa con gái của mình về nhà. Không có đủ sức khỏe để chăm con nên chỉ 50 ngày sau khi sinh, cháu ốm nặng và đã qua đời.
Khi chồng tôi đưa con về nhà để làm lễ cho cháu nhưng mẹ chồng tôi vẫn không đồng ý cho vào nhà vì từ trước đến giờ, bà đang giấu hàng xóm chuyện tôi có thai. Hơn nữa, khi ấy bà đang mở một lớp trông trẻ ở nhà nên bà không muốn người khác biết đứa cháu nội đầu tiên của bà không chăm sóc đã mất. Không những thế, trước mặt vợ chồng tôi, bà còn nói đủ 13 lần một câu, “Con bọn mày chết một đứa chứ 10 đứa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tao. Lần sau có đẻ cũng đừng có về cái nhà này mà đẻ”.
Thời gian đầu, chồng tôi còn hay về nhà (chồng tôi học ở Hà Nội, còn tôi học ở Thanh Hóa) nhưng dần dà cứ một tháng chồng tôi mới về một lần. Từ đó, tôi ngậm ngùi về nhà sống với mẹ chồng.
Cứ mỗi lần tức giận, mẹ chồng tôi lại gọi điện về cho mẹ đẻ tôi chửi rủa, sỉ nhục mẹ tôi không ra gì. Mẹ tôi một mình chịu đựng, không dám có bất cứ phản ứng nào vì nghĩ tôi đang làm dâu bên này, nếu mẹ tôi “nói gì không phải” sẽ làm tôi khổ cực hơn.
Đôi lúc không chịu được cảnh bị mẹ chồng hắt hủi, tôi muốn buông xuôi tất cả để quay về với gia đình mình… nhưng khi về nhà, bố mẹ tôi lúc thì quát mắng, lúc thì động viên tôi cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa. Mẹ tôi suy nghĩ rằng, “đàn bà bỏ chồng thì chẳng ra thể thống gì”, còn bố tối bảo, “Lấy chồng rồi thì có làm sao cũng phải theo chồng, đừng về mà xấu hổ bố mẹ”. Tôi biết bố mẹ thương tôi nhiều lắm. Dù trách mắng tôi nặng lời nhưng bố mẹ vẫn cố gắng cho tôi một mảnh đất để nương thân.
Lúc tôi mang thai đứa con thứ hai cũng là lúc tôi biết chồng ngoại tình với người yêu cũ. Cô ta còn nói thẳng vào mặt tôi rằng, “Chồng cô yêu tôi, theo đuổi tôi bao nhiêu năm nay. Anh ấy còn nói rằng, anh đã rất hân hận vì cưới một người như cô đấy”. Tôi rất đau khổ khi nghe những lời nói đó… nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại chẳng dám nói thẳng với chồng mình.
Lúc phải vào bệnh viện mổ, tôi có gọi điện cho anh trai chồng thông báo tôi sắp sinh nhưng lại không dám đối mặt với người chồng phản bội đang ở ngoài Hà Nội. Cũng may thời gian đó, tôi chỉ có mẹ chồng là thù hằn, ghét bỏ, còn anh chị của chồng đều rất lo lắng và thương tôi.
Vì tình yêu quá lớn dành cho chồng, cùng với hy vọng một cuộc sống gia đình êm đềm, hạnh phúc nên tôi đã tha thứ cho anh. Thế nhưng từ khi quay về với vợ và gia đình, anh không nói với tôi bất cứ một lời xin lỗi nào mà luôn luôn im lặng.
Sau 5 năm làm dâu nhà anh, những vết thương mẹ chồng gây ra cho tôi cũng đã qua đi. Tôi không quên được những điều ấy nhưng cũng không cảm thấy ghét bà nữa vì bây giờ, bà đã chấp nhận và yêu thương tôi, chứ không còn đối xử tệ bạc với tôi như trước.
Tôi cảm thấy cuộc sống nhẹ nhõm hơn khi mẹ chồng đã thay đổi cách suy nghĩ, đối xử với tôi… nhưng càng ngày, tôi lại càng thấy bế tắc hơn trong quan hệ vợ chồng. Kể từ ngày anh về Thanh Hóa làm việc, được gần vợ, gần con… nhưng anh lại chẳng hề quan tâm gì đến tôi. Anh đối xử với tôi như một người xa lạ… Cả ngày, anh chỉ lo nhậu nhẹt, bài bạc mà chẳng bao giờ anh đưa đón mẹ con tôi đi đâu chơi hay dành thời gian chăm sóc con cùng vợ, chia sẻ với vợ những khó khăn trong cuộc sống…
Đã hai năm nay, tôi không được anh đưa tới bất cứ một đám cưới nào của bạn hay những ngày lễ, tết bên người thân, bạn bè. Anh luôn viện đủ những lý do để từ chối tôi đi cùng. Không những thế, từ ngày về quê làm việc, anh chưa bao giờ đưa cho tôi một đồng để gom góp chi tiêu, nuôi dạy con cái. Tôi nghe đồng nghiệp của anh bảo lương anh rất cao nhưng khi về đến nhà, anh lại kêu la rằng, mình làm ăn thua lỗ, không có tiền chi tiêu.
Tôi cam chịu tất cả những thói hư tật xấu của chồng… nhưng điều khiến tôi buồn và đau khổ nhất là anh thường xuyên bồ bịch lăng nhăng. Bao nhiêu lần tôi bắt được tận tay tay cặp bồ, rồi giận dỗi, khuyên nhủ nhưng anh vẫn không thay đổi. Chẳng nhẽ anh biết tôi yêu anh nhiều nên anh bắt tôi phải chấp nhận những thói hư tật xấu ấy?
Càng ngày tôi càng mệt mỏi với cuộc sống của mình. Tôi càng đau khổ hơn khi biết mình mang bầu lần nữa nhưng anh vẫn mặc kệ, anh còn thường xuyên đi chơi nhiều hơn, bỏ mặc tôi một mình, muốn sống ra sao cũng mặc.
Ngày hai vợ chồng đi làm, con tôi đi học về thì có ông bà ngoại đón, thi thoảng ông bà lại cho con ăn khi tôi chưa kịp đi làm về đón cháu.
Còn anh thì đến đêm muộn mới về, lúc say thì ngủ, lúc tỉnh thì bảo “Anh bận công việc”, khiến cả gia đình chúng tôi không bao giờ có dịp đoàn tụ, chia sẻ cùng nhau.
Đã không biết bao nhiêu lần tôi gọi điện và gặp mặt người tình của anh để nói chuyện nhưng khi anh kết thúc với cô này thì anh lại theo cô khác. Và hôm nay, một "giọt nước" đã làm tràn ly khi có một cô gái chủ động nhắn tin cho anh. Tôi giả vờ là anh nhắn tin lại thì mới biết, đó là nhân viên của chị gái chồng tôi.
Khi tôi gần tới nơi “hẹn hò” của hai người thì nhận được một tin nhắn nữa của cô ấy nhắn cho chồng tôi, “Anh ơi! Vợ anh đến tìm em hay sao ấy?”. Đến lúc gặp nhau, tôi nói với cô ấy, “Nếu hai người không làm gì có lỗi thì có gì phải sợ chứ?”. Và cuộc nói chuyện diễn ra… cô ấy nói rằng, “Đấy là do chồng chị suốt ngày nhắn tin và gọi điện cho em, chứ em không phải là người chủ động. Khi em hết tiền thì anh ấy lại nạp thẻ điện thoại cho em để em tiện nhắn tin, gọi điện. Ngày ngày, anh lại đưa đón em đi làm… chứ thực sự em không hề có ý định quyến rũ chồng chị”. Nghe những lời nói của cô ấy, sao tôi thấy cuộc sống này chua chát thế?
Tôi biết chồng mình là người không đứng đắn nhưng tôi không ngờ được, anh lại đối xử tồi tệ với tôi như thế! Khi nghe cô ta nói chồng tôi suốt ngày đưa đón cô ta, tôi cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng vì điều đó đối với tôi là một điều rất xa xỉ. Trước đây tôi có nhờ anh đưa đi đón về mấy hôm nhưng anh bảo, “Lắm hơi mà đưa đi đón về như mấy thằng khác được, người ta còn bận trăm công nghìn việc ấy chứ?”. Còn con tôi thì đã có bố mẹ tôi đưa đón… nhưng thật buồn thay khi anh không biết con mình đang học lớp nào, trường nào…
Mấy tháng nay anh bảo làm ăn thua lỗ nên không có tiền, còn tôi thì từ Tết đến giờ, do công ty làm ăn khó khăn nên vẫn chưa trả lương. Tôi hết bán vàng rồi vay mượn, mua nợ hết cái này đến cái kia. Cứ ngỡ rằng chồng mình cũng khó khăn… ai ngờ chồng lại mang tiền đi cho gái, nạp cho gái từng cái thẻ điện thoại để nhắn tin.
Dù đang mang thai nhưng tôi cũng không dám bồi bổ nhiều vì tôi còn bao nhiêu việc cần lo nghĩ. Tôi cũng không dám mua thức ăn ngon, không dám mua thuốc bổ… nếu có mua được cái gì ngon cũng để dành con trai, chứ mình không dám ăn.
Anh chưa bao giờ dành thời gian để ở bên tôi, chưa bao giờ đưa đón con đi học, vui chơi cùng con hay dạy dỗ con học bài. Tiền điện nước, sinh hoạt, chợ búa thì năm thì mười họa anh đưa cho tôi được một, hai trăm nghìn, chưa bao giờ anh đưa quá cho tôi năm trăm nghìn đồng… nhưng tại sao anh lại có thể đối xử tốt với nhân tình như thế?
Tôi chỉ nghĩ do anh bận công việc nên không chăm sóc được cho mẹ con tôi, anh vất vả làm ăn nên không có thời gian để ở bên cạnh vợ con… nhưng tôi nào đâu ngờ được? Tôi đã ngây thơ tin rằng, anh chỉ “vui vẻ” thoáng qua với họ thôi, chứ đâu nghĩ anh lại yêu đương, gần gũi như vậy? Vậy mà không ngờ chính anh đã xin cho cô gái này vào cơ quan chị anh làm, anh lo lắng cho cô ta từ những việc nhỏ nhặt nhất… còn tôi, 6 năm làm vợ anh, tôi chưa bao giờ nhận được một sự quan tâm nào từ anh.
Trước đây, khi mới ra trường, tôi phải chạy đôn đáo khắp nơi để tìm việc. Cho dù anh có rất nhiều mối quan hệ trong xã hội nhưng anh vẫn chưa một lần ngỏ ý giúp tôi. Nhà cửa bị dột nát, tôi nhờ anh sửa lại để lúc đẻ còn có chỗ nghỉ ngơi nhưng anh vẫn mặc kệ. Cái xe tôi đi đã hư hỏng, dự định sắp tới có ít tiền, tôi sẽ xin anh một ít để đổi xe… nhưng khi mới nghe được nửa câu, anh đã chửi rủa tôi không ra gì. Vậy mà anh sẵn sàng cho người ta tiền, dành phương tiện để đưa đón người ta, trong khi vợ con thì bỏ mặc như những kẻ không quen biết, không thân thích.
Nỗi đau này tôi biết chia sẻ cùng ai ngoài bản thân mình? Tôi phải làm sao để tiếp tục chung sống với người đàn ông vô tâm, bạc bẽo này? Tôi đang mang thai được 5 tháng và đứa con trai lớn cũng đã 5 tuổi… nhưng biết bao giờ, con tôi mới nhận được một sự quan tâm, dạy dỗ từ bố nó? Biết bao giờ anh mới thay đổi để về bên vợ con, gia đình?
Có lẽ, bản tính con người sẽ không bao giờ thay đổi được… và tôi sẽ khổ hơn rất nhiều nếu tiếp tục sống chung với anh. Nhưng tôi sẽ phải làm sao khi một nách xách hai đứa con? Có ngồi nói chuyện với anh rồi đâu cũng vào đó, cuối cùng cũng chỉ nhận lại được sự thờ ơ của anh.
Tôi đang bị sa chân trong vũng bùn đen mà không hề nhìn thấy một lối thoát nào…