- ( hôm nay spot tiếp ae thưởng thức nge )
- Hắn ngồi xuống đợi. Cô đi chuẩn bị. Một lúc sau cô ra. Hắn lại bệnh cũ tái phát. Ngây người nhìn cô. Cô điệu quá. Cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc cao. Đặc biệt là bộ quần áo. Quá nữ tính. Hắn thầm nghĩ sao mình diễm phúc vậy. Được chở người con gái xinh đẹp như thế này đi chơi cơ à. Một thằng có thể nói là xấu trai. Không có gì nổi bật cả có chăng cặp kính cận trên mắt và vẻ mặt hơi buồn một tý thôi. Hắn không hiểu sao, các người con gái hắn yêu ai cũng có một vẻ xinh đẹp đặc biệt. Chị Thanh thì thánh thiện, chân chất. Mai Anh thì khoẻ khắn trẻ trung. Còn cô thì không thiếu nữ tính. Vẫn cái kiểu áo chít ở eo cộng với dáng cao nhưng không gầy của cô làm cho cô thật bắt mắt. Hắn thầm nghĩ nếu hắn chở cô trên đường thì nhiều cặp mắt nhìn cô ngưỡng mộ đây. - Xem kìa cứ nhìn người ta chằm chắm khiếp thế. - Anh xin lỗi nhưng quả thật anh không thể không nhìn. - Em xâu lắm à. - Không ngược lại. Cô quay mặt má ửng hồng còn hắn thật ngạc nhiên khi mình bạo dạn vậy. Nhưng cô xinh thật và hắn không giấu được cảm xúc đó của mình. - Thôi đi đi anh không muộn rồi. - Ừ mình đi. - Anh ra trước dắt xe em khoá cửa. Hắn chở cô đi mà lòng bồi hồi xúc động. Nếu không muốn nói hắn đang lóng ngóng. Cô biết. Cô ngồi có khoảng cách với hắn nhưng cô cảm nhận được điều này. Hắn vừa lái xe vừa nói. - Mình ra thẳng Kim Mã luôn nhé. - Vâng. - Em chưa đến đó lần nào à. - Vâng ạ, em mới chỉ nghe giới thiệu. - Anh cũng chưa đi lần nào chắc hay lắm nhỉ. - Vâng bạn em đứa nào cũng khen. - Sinh hay đến chơi là như thế nào vậy em. - À nó học cùng với em ở quê. - Cái đó anh biết rồi. - Vậy chả còn cái gì cả. - Anh nghĩ cây si to nhỉ. - Trồng lâu rồi thì nó to thôi. Sao anh lại hỏi về Sinh. - À không thì anh đến hay gặp nên anh hỏi thôi. - Anh thấy em có vẻ đang giận Sinh thì phải. Tôi tiếp lời. - Không em chỉ không thích cậu đến chơi thôi. - Ừ anh thấy em ít nói chuyện với cậu ấy. - Sao hôm nay nói nhiều về Sinh thế nhỉ. Nói chuyện khác đi. Em không thích nói về Sinh bởi chả có chuyện gì với cậu ấy mà nói. - Linh và Nguyệt có người yêu rồi phải không. - Vâng. - Lần trước sinh nhật em sao không thấy bọn họ đến. - Chúng nó vẫn giấu chưa cho em biết. - Thế thì chắc mới thôi nhỉ. - Vâng. - Em có thấy từ nãy giờ lạ không. - Sao anh. - Ai đi đường cũng nhìn chúng mình. - Em không thấy gì. Làm gì có ai nhìn. - Em cứ để ý thử xem. - Hay mặt em có nhọ. - Không phải đâu họ nhìn anh. - Ghê thế. Tự tin nhỉ. - Không phải họ muốn xem anh chàng này thế nào mà chở được cô gái như em đi chơi thứ 7. Cô biết hắn đùa. Cô đấm hắn. Hắn cười. Cả hai chìm trong im lặng mỗi người dường như đang mông lung nghĩ ngợi. Hắn thì hắn tự thấy mình thông minh đột xuất. Hắn khen cô một cách bài bản. Hắn tiếc rằng bây giờ hắn phải lái xe không hắn muốn xem phản ứng của cô thế nào. Sau một hồi tìm kiếm thì hắn và cô cũng tìm được quán. Đây là một quán nhỏ trong ngõ đường Kim Mã. Hắn và cô chọn một chỗ ngồi và gọi nước uống. Cô thực sự thích chỗ này. Bởi vì chỗ này âm nhạc rất hay. Các nhạc công chơi nhạc trực tiếp khi thì solo guitar hoặc violin. Lúc thì cả hai. Họ chơi rất chuyên nghiệp. Cả không gian chìm trong tiếng nhạc du dương. Thỉnh thoảng khi kết thúc bản nhạc là lời giới thiệu và những tràng pháo tay vang lên. Trong ánh đèn mờ ảo hắn ngắm cô. Và cô cũng nhìn hắn. Cả hai cùng cười mỗi khi ánh mắt chạm nhau. Tình huống này người ta bảo là tình trong như đã mặt ngoài còn e. Có lẽ chỉ còn một chút nữa thôi. Chỉ cần một không gian của hai đứa, chỉ cần một chất súc tác nhẹ nữa là họ sẽ bộc lộ tình yêu của mình. Nhưng những thứ đó họ đang đợi và đang tìm. Để vượt qua được bức tường còn mong manh này, họ phải đợi. Cuối cùng đến gần 11h đêm hắn đưa cô về. Hắn muốn con đường cứ dài mãi để hắn còn tiếp tục ở bên cô. Hắn nghĩ lại lời hứa với hai cậu bạn cô. Và hắn quyết định hai tuần tới sẽ chỉ gặp cô ở giảng đường. Hắn cần tìm hiểu xem tình cảm thật sự của cô với hắn là thế nào. Hắn muốn thực sự chắc chắn. Bởi hắn biết nếu bây giờ hắn dừng còn kịp. Chỉ để thời gian nữa thì hắn sợ, hắn quá sợ rồi. Hắn sợ lại trải qua những tháng ngày sầu cảm. Hắn mới vui trở lại. Con tim hắn mới thổn thức trở lại. Nó mới đập loạn nhịp. Nó mới có một chút nguồn sống. Hắn sợ nếu việc với cô mà không thành hắn sẽ không bao giờ trở lại được nữa. - Đến nhà rồi, em về đây. - Em về nhé, ngủ ngon nhé. - Em không ngủ ngon được đâu. - Sao vậy. - Em không biết, chắc tại vừa uống café. - Ừ có lẽ anh cũng không ngủ ngon được. - Vì sao. - Giống em. Cô nhìn hắn. Hắn cảm nhận lúc này chỉ cần hắn ôm cô vào lòng thì cô và hắn sẽ có với nhau một nụ hôn dài. Nhưng hắn nhút nhát vẫn không giám. - Thôi em về đây. Anh về đi kẻo muộn rồi. - Ừ anh về đây. - Hẹn anh chiều T2 gặp nhau nhé. - Hẹn em chiều T2. Cô quay gót bước vào trong nhà. - Thuỷ. - Sao anh. Cô quay lại. Trời sao giống thế. Giống hệt hình ảnh chị Thanh hiện về. Quá đẹp luôn. Hắn ngây người. Hình như cô và hắn có sự sắp đặt từ kiếp trước để gặp nhau. Cô là sự pha trộn giữa chị Thanh và Mai Anh. Ở góc cạnh này cô giống chị Thanh nhưng ở góc cạnh khác cô lại giống Mai Anh. Cô có nét đặc trưng riêng làm hắn ngây ngất. - Em ngủ ngon nhé. Hắn bừng tỉnh trả lời. Cô cười nhẹ nhìn hắn âu yếm. Cô mong chờ câu nói khác của hắn. Nhưng hắn nhát quá nên chưa thể nói ra được. Thực ra lúc đó hắn muốn nói anh yêu em nhưng không thốt thành lời. Hắn khờ quá. Có lẽ cô tin tưởng yêu hắn sau này vì tính nhút nhát thật thà của hắn. - Anh về đi. Cô nói. - Ừ anh về đây. Hắn quay xe trở về mà lòng lâng lâng sung xướng. Lâu lắm rồi cảm giác này mới trở về. Lâu lắm rồi hắn mới yêu trở lại. Hắn đã thực sự thoát ra khỏi cơn mê đắm đau khổ mấy năm nay. Hắn lại tươi mới. Hắn phải cảm ơn cô. Nhờ có cô hắn lại yêu đời trở lại. Tối nay về hắn chỉ viết về cô trong nhật ký. Hắn tả chi tiết cô từng khoảnh khắc. Hắn không ngủ và hắn nhớ cô. Hắn đã yêu cô mất rồi. ai tuần trôi qua rất nhanh. Hắn giữa đúng lời hứa. Hắn không đến nhà cô buổi tối nào. Hắn chỉ gặp cô trên lớp học. Thực ra hắn khó chịu lắm nhưng đã hứa thì hắn phải giữ lấy lời. Đối với hắn loại bỏ đối thủ này không khó vì hắn biết hắn nắm phần thắng đến 80% rồi. Vì vậy phải cho đối thủ tâm phục khẩu phục. Nhất là ngày thứ 7 hắn không đến. Hắn nhớ cô cồn cào. Thứ hai tuần sau cô có vẻ giận hắn. Nhưng cô vẫn muốn biết nguyên nhân. - Anh ốm à. - Không, anh có đồ án mới phải thông qua thầy. Thầy hẹn thứ 7 đến nhà thấy. Đông quá mãi mới tới lượt. Hắn nói thật thứ 7 hắn đi thông qua ở nhà thầy. Nhưng thực ra hắn có thể thông qua ngày hôm sau. Vì một lời hứa nên hắn xắp xếp vào ngày thứ 7 đến nhà thầy. - Thì ra vậy. - Sao anh không đi xe máy mà vẫn đi xe đạp. - Anh muốn tối về cùng em cho vui. Cô lại nhìn hắn. Cô dường như hết giận hắn sau lời nói này của hắn. Nhưng cô không hiểu sao hắn lại không đến nhà cô. Cô cũng nhớ hắn lắm chứ. Những ngày đi học thì cô không được nói chuyện với hắn nhiều. Mà hắn cũng lạ. Đang nóng hừng hực ngày nào cũng rủ đi chơi mấy hôm nay hắn lạnh luôn. Là con gái cô không dám thắc mắc nhưng cô khó hiểu. Hắn quan sát cô và hắn muốn chắc chắn rằng tình cảm cô dành cho hắn là thực sự. Và hắn thực sự thấy cô quan tâm đến hắn. Hắn mừng lắm, về nhà hắn hát suốt ngày. Tối lại nằm nhớ cô. Hắn cười, cười trong lúc hát, hình như cười cả trong lúc ngủ. Hôm nay là buổi học thứ 6 cuối tuần. Chỉ còn ngày mai nữa thôi là hắn lại đến nhà cô. Hắn nhớ lắm rồi. Hắn đến sớm và cô cũng vậy. Vẫn dưới bóng cây. Cô và hắn lại ngồi nói chuyện. - Anh ạ em thấy hình như nhà em có ma thì phải. - Em chỉ linh tinh làm gì có ma trên đời này. - Có, em thấy có thì phải. - Làm sao em có thể chắc chắn vậy. - Vì bình thường còn có người đến chơi. Không hiểu sao dạo này hình như có ma đuổi hay sao mà không thấy ai đến chơi cả. Hắn nhìn cô, cô nhìn theo hướng khác cô có vẻ giận hắn. Hắn hiểu ý cô. - Thuỷ. Hắn gọi. - Có việc gì vậy anh. Cô vẫn quay mặt đi. - Em quay lại đây anh bảo. - Có việc gì vậy. Cô quay lại mặt vẫn còn vênh vênh. Cô có vẻ hơi tức thì phải. - Không có ma nào cả mà có nguyên nhân của nó. - Nguyên nhân gì vậy thì em không hiểu. - Anh rất muốn đến nhưng có một lời hứa 2 tuần nên anh tôn trọng lời hứa. - Thằng Nam gì em biết cả rồi. Anh ngốc lắm. - Em biết hôm nào. - Thằng Sinh nó chọn nhầm người rồi. Thằng Nam có bao giờ biết giữ mồm giữ miệng đâu. Hôm qua đi nói với Linh nên Linh nói lại với em. - Họ là bạn của em nên anh tôn trọng họ. - Nhưng anh là bạn của em, anh đến nhà em chơi cơ mà. Ai có thể cấm được anh. - Anh xin lỗi nếu anh làm em giận. Cả tuần qua anh cũng muốn đến chơi lắm nhưng anh đã hứa rồi thì anh phải thực hiện thôi em hết giận anh đi. - Anh ngốc lắm. Bị chúng nó lừa cho. - Không phải như Nam nói à. - Em chưa bao giờ là người yêu của Sinh cả anh biết không. - Bây giờ anh mới biết mà. - Em tức lắm em đi vào học đây. - Anh xin lỗi. Nói chuyện anh một lúc nữa đi. - Không nói chuyện với anh nữa. - Tý nữa về học anh đến, em thích gì anh sẽ dẫn em đi. - Em không cần. - Bánh xèo nhá. - Không. - Thôi nhé tối đi ăn bánh xèo nhé, hết giận luôn. - Không. Em không đi. - Tối nay ăn bánh xèo, tối mai đi nghe café ca nhạc nữa nhé. - Thế anh không sợ ma à. - Anh không sợ hết giận đi, cười lên nào. - Đúng là đồ ngốc. Thôi vào học đi cô giáo đến rồi. - Kệ cô. Em không trả lời anh chưa vào học. - Ừ, thôi vào học đi. Cô đứng dậy chạy vào lớp trước hắn theo sau. Thế là đối thủ 100% hạ gục by chú Sinh. Đồn chỉ còn mình hắn. Hắn vui quá. Còn gì vui sướng hơn nữa với hắn. Ngồi trong lớp mà hắn không để đầu óc vào học mà chỉ thỉnh thoảng nhìn cô. Thỉnh thoảng cô nhìn lại và cười duyên với hắn. Hắn như trên mây. Sao nụ cười đó có thể làm hắn bay bổng như vậy. Nụ cười mà bao năm qua mỗi khi nhớ về cô hắn đều thấy nó đầu tiên. Đúng lời hứa cô và hắn đi ăn bánh xèo mới về. Tối thứ 7 hắn có mặt ở nhà cô từ sớm. bảnh bao, thơm tho ai nhìn thấy hắn cũng biết ngay hắn đang đi tán gái. Hắn cầm túi 10 que kem đến hối lộ hai cô bạn cùng phòng. Sau khi ăn hết kem thì từng đôi chim bay đi và hắn với cô lại chỗ hẹn cũ. Trong không gian đầy âm thanh huyền ảo. Cô và hắn như chìm vào trong hạnh phúc. Những rung động của tình yêu. Những ánh mắt nhìn và những cử chỉ quan tâm. - Muộn rồi mình về đi anh. - Ừ hình như 11h rồi, thôi về em nhé. - Vâng em ra trước anh thanh toán rồi ra sau. Cô và hắn lại lên xe để hắn đưa cô về. - Anh có thấy lạnh không. - Cũng bình thường thôi. - Em lành lạnh. Và cô ngồi dịch vào hắn hai tay cô ôm eo hắn cô gục đầu vào vai hắn. Trời ạ, cô đâu có lạnh. Cô nói thế để cô ôm hắn. Sao hắn có thể ngốc thế không biết. Một cảm giác miên man tràn khắc cơ thể. Hắn run, hắn đang run và cô dường như cũng vậy. Thế là cô đồng ý rồi. Cô đồng ý yêu hắn. Mà với loại nhát gái như hắn thì tốt nhất cô nên thể hiện tình cảm trước. Chứ đợi hắn thì không biết đến bao giờ hắn mới mở được lời. Hắn cầm chặt lấy tay cô, hắn chỉ lái xe một tay. Hắn lâng lâng khó tả. Ngồi đây đang viết mà hắn vẫn thấy cảm giác xưa tràn về. Không biết ai trong các bạn đã có cảm giác này chưa. Các bạn sẽ hiểu cho hắn. Miệng hắn như bị gắn keo không nói lên lời. Cô và hắn đi trong im lìm hắn lái xe theo vô thức. Hắn chỉ mong đường thật dài, thời gian trôi qua thật chậm. Cả thân thể mềm mại của cô đang áp vào hắn. Nhưng cuối cùng thì nhà cô cũng hiện ra và cô tách rời ra khỏi hắn. Xe vừa dừng cô xuống nhanh xe định chạy vào nhà. - Thuỷ đợi anh đã. - Có việc gì vậy anh. Cô quay lại nhing hắn mà má vẫn ửng hồng. - Em làm người yêu anh nhé. Cô không nói mà chỉ gật đầu. Hắn kéo cô vào lòng và nâng chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô lên. Mặt cô nhắm chặt, hắn từ từ đặt một nụ hôn lên môi cô. - Bắt quả tang hai người này. Tiếng của Linh và Nguyệt làm cô và hắn trở về thực tại. Cô ngượng chín mặt còn hắn lúng túng không nói lên lời. Đúng là bọn phá đám. Trong không gian đầy tình yêu và lãng mạng mà chúng nó phá. Đó là kỷ niệm sâu sắc nhất của hắn về tình yêu. Cô bỏ chạy vào trong nhà nói với lại sau. - Anh đi về đi. Hắn mặc kệ sự có mặt của hai cô bạn. Hắn chạy theo vào trong nhà. Hắn theo cô vào trong phòng của cô. - Sáng mai anh sang mình đi ăn sáng nhé. - Ừ anh về đi, ngại chết đi được. - Đúng đồ phá đám. - Thôi về đi nhnah lên không em ngượng chết giờ. Hắn quay ra hai cô bạn của cô cười rúc rích nhìn hắn. Hắn dứ dứ quả đấm nhưng hắn vẫn vui. Hắn nở nụ cười hết cỡ ra xe và về nhà. Hôm nay hắn ngủ và mơ toàn giấc mơ đẹp.