"Một tuần quan hệ mấy lần, chắc đều đặn lắm đúng không. Phụ nữ nhu cầu cao lắm, huống hồ anh ở xa làm sao quản được em." Anh suốt ngày nói bóng gió tôi bằng những câu nói kiểu ấy khiến tôi giận và cảm thấy không được tôn trọng.
Tôi yêu anh đến nay đã được 5 năm, hồi ấy tôi mới là cô học sinh lớp 10, còn anh là sinh viên năm cuối. Thời gian đầu, chúng tôi yêu nhau đúng kiểu trong sáng của tình yêu học trò, nhờ đó mà lực học của tôi tiến bộ thấy rõ, 3 năm liền tôi liên tục là học sinh giỏi toàn diện.
Học xong cấp 3, tôi thi đỗ vào trường đại học ở Hà Nội. Thời gian đầu tôi ở nhờ nhà anh họ. Chuyện yêu đương của tôi cũng bị anh họ quản lý khá chặt chẽ, tôi thường không được ra ngoài buổi tối. Ở được một thời gian tôi thấy gò bó nên xin phép ra ngoài ở với bạn, thực tế là tôi chuyển đến sống cùng bạn trai. Thế là chúng tôi sống cùng nhau như vợ chồng, tôi yêu và tin tưởng anh tuyệt đối. Tuổi 19, tôi tự nguyện dâng hiến cho anh đời con gái. Sau lần đó, anh yêu thương chiều chuộng tôi còn nhiều hơn trước, vì thế tôi càng tin anh hơn.
Nhu cầu của anh khá lớn, chẳng biết anh học đâu ra những chiêu trò kỳ quái mà suốt ngày bắt tôi phải thực hành để làm anh thỏa mãn. Vì yêu anh, hơn nữa sợ anh ruồng bỏ nên dù không muốn tôi vẫn cố gắng chiều anh tới bến.
Ngày anh tốt nghiệp đại học và nhận quyết định về quê làm việc, tôi buồn cả tuần trời. Anh động viên tôi, hứa hẹn đủ thứ rằng ngay sau khi tôi tốt nghiệp sẽ hỏi cưới tôi ngay. Thật ra tôi cũng sợ nếu không lấy anh, liệu tôi còn có thể yêu ai được nữa nên cũng chấp nhận để anh về quê. Một mình đấu vật với cuộc sống thiếu anh. Chúng tôi thỏa thuận một tháng sẽ gặp nhau 2 lần. Tôi về quê thăm anh, 2 tuần anh lại ra thăm tôi một lần. Trai gái yêu nhau phải chịu đựng sự xa cách, nhất là chúng tôi đã một thời gian chung sống như vợ chồng. Vì thế mỗi lần gặp nhau, chúng tôi lao vào nhau điên cuồng, ngấu nghiến như những con thú bị bỏ đói lâu ngày. Thời gian bên nhau nói chuyện thì ít mà giải quyết nhu cầu thì nhiều.
Cái cảnh yêu xa khiến những đứa con gái như tôi phải chịu thiệt thòi nhưng vẫn phải nghiến răng chịu đựng. Rồi tình cảm của chúng tôi cũng bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn, hồ nghi nhau. Những lần giúp anh thỏa mãn nhu cầu sinh lý, anh không còn như trước, ôm ấp vuốt ve tôi trìu mến. Đôi lần anh còn buông ra những câu vô tình làm tôi thấy chạnh lòng. “Một tuần em quan hệ mấy lần, chắc đều đặn lắm đúng không. Phụ nữ nhu cầu cao lắm, huống hồ anh ở xa làm sao quản được chuyện đó của em”. Anh thừa hiểu chúng tôi gặp nhau tháng chỉ vẻn vẹn 2 lần thì làm sao tôi có thể làm cái chuyện đó đều đặn như lời anh nói được. Tôi làm mặt giận thì anh lại cười kiểu chống chế rồi nói “anh chỉ đùa cho vui, em làm gì mà phản ứng mạnh thế. Trừ khi em có tật giật mình”.
Nói thật tôi không thích những câu nói đó của anh. Không hiểu anh chỉ vô tình hay bên trong có nhiều ẩn ý nhưng thật sự nó làm tôi thấy bị xúc phạm. Thực ra, chính tôi mới là người phải đặt ra những hoài nghi cho mối quan hệ này. Anh làm việc ở quê, việc anh cặp kè với người con gái nào tôi làm sao kiểm soát được.
Từ ngày anh về quê làm việc, tôi thấy mối quan hệ của hai đứa bắt đầu có những khoảng cách vô hình. Anh lạnh nhạt với tôi nhiều hơn, cái cách anh nói chuyện với tôi cũng nhát gừng, thiếu thiện cảm.
Tình yêu 5 năm của chúng tôi không đủ lớn để vượt qua những nghi ngờ trong anh. Đến giờ phút này, tôi có cảm giác như tôi đang phải gồng mình để níu giữ một mối quan hệ thì đúng hơn. Tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Cái mối quan hệ của hai đứa đang đứng bên mép của sự đổ vỡ từ một hiểu lầm không đáng có. Hôm đó, anh bất ngờ ra thăm tôi mà không báo trước. Tôi lại đi chơi cùng cậu bạn, điện thoại hết pin nên anh liên lạc không được. Lúc đó tầm 9h tối, cậu bạn đưa tôi về thì thấy anh đang ngồi chờ sẵn ở phòng, mặt đùng đùng sát khí. Không cần cho tôi có cơ hội giải thích, anh đứng dậy cho tôi một bạt tai làm tôi tối sầm mặt mũi. Tôi chưa kịp định thần anh đã ném ngay ra những câu khó nghe. “Cô ngủ với nó bao nhiêu lần rồi. Đúng là dạng con gái mất nết. Cô có còn gì nữa đâu mà cần phải giữ, ngủ với 1 thằng hay 10 thằng cũng có hao mòn gì. Đúng là nuôi ong tay áo”.
Không ngờ tôi lại bị chính người mình yêu xỉ nhục đến mức thậm tệ như thế. Tôi không phủ nhận tôi đã quá dễ dãi với anh ngay từ đâu. Cái sai của tôi phải chăng là vì quá yêu và tin tưởng anh.
Ngày hôm đó, sau khi buông ra những câu lăng mạ tôi, anh lập tức bắt xe trở về quê, mặc cho tôi van xin hay thanh minh đủ kiểu. Thời gian yêu nhau, tôi đã hy sinh cho anh rất nhiều, chịu tổn thương cũng không ít. Nhưng cái mà tôi nhận lại bây giờ có lẽ là con số không tròn trĩnh.
Mấy hôm nay tôi suy nghĩ rất nhiều, cũng không thiết lên lớp, thậm chí có những bài kiểm tra cuối kỳ tôi cũng chẳng màng đến. Tôi sợ nếu cứ thế này tôi sẽ không đủ điều kiện thi nhiều môn. Nhưng thật sự tôi không thể tập trung để học được nữa. Cả tuần nay, tôi đã gọi điện điện, nhắn tin cho anh rất nhiều nhưng anh không thèm nhắn lại cho tôi nổi một tin. Tôi sợ mất anh, sợ mình không còn cơ hội để đến với những người đàn ông khác. Vì chuyện tôi có thời gian sống với anh như vợ chồng cả bạn bè, gia đình ở quê đều biết.
Nhiều người khuyên tôi nên chia tay anh, bởi một người gia trưởng, đa nghi như anh nếu có lấy nhau cũng không hạnh phúc. Thật lòng tôi vẫn yêu anh, bởi đây là mối tình đầu và càng không muốn kết thúc vì một chuyện hiểu lầm không đáng có. Tôi nên làm gì đây! Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên!