Tôi và Lam chia tay rồi! Lam là một cô gái tốt, rất đẹp và rất dịu dàng, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi thật sự không muốn.
Ngày thứ nhất: Lam không chịu dậy, lấy chăn trùm kín người, trong ký túc xá không ai dám an ủi cô ấy. Hôm nay Lam không ăn cơm, cũng không chịu đánh răng rửa mặt. Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi nghe thấy Lam khóc vùi ở trong chăn. Lam đang dỗi hoặc đang vòi vĩnh một điều gì đó mà lúc này tôi không nhớ ra. Mà tôi và Lam đã chia tay rồi!
Ngày thứ hai: Hôm nay Lam đã chịu ăn cơm, là bạn cùng phòng bắt cô ấy ăn, mắt Lam đỏ ngầu. Tôi luôn nói cô ấy là một con ma thích khóc nhè.
Trông lúc này Lam không khác gì một con ma.
Ngày thứ ba: Hôm nay Lam mặc một bộ quần áo rất diêm dúa, đi vào một quán bar và uống rất nhiều rượu. Hơn nữa còn dùng ánh mắt hút hồn đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người phải thốt lên: “Cô gái, cô rất đẹp”.
Lam uống rất nhiều, đến lúc có một người đàn ông đáng tuổi cha nói với cô ấy: “Cô gái, anh đưa em về nhà nhé?”. Lam cầm chén rượu trong tay hất thẳng vào mặt ông ta. Cái thằng cha đáng chết giơ tay lên định đánh, đám phục vụ liền chạy đến cứu Lam. Tôi biết tất cả. Tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi.
Ngày thứ năm: Lam đã đi học lại. Thật ra Lam học rất giỏi, nhưng từ khi bị tôi ảnh hưởng, thành tích Lam có kém đi chút ít. Thế cũng tốt, thay đổi sự chú ý đi một chút thì hồi phục cũng nhanh hơn.
Lam có vẻ ổn sau khi tôi và cô ấy chia tay nhau. Tôi tạm thời an tâm.
Ba tháng sau… Lam làm chủ tịch hội sinh viên trong trường.
Cũng sắp thi rồi.
Và Lam, ngày càng xinh đẹp!
Lam vừa đoạt giải á khôi sinh viên trong trường. Tôi có vẻ luyến tiếc khi chia tay với Lam. Lam trong trang phục áo dài dự thi, kiêu sa và duyên dáng.
Tôi vẫn luôn theo bên cạnh Lam như bảo vệ dù chúng tôi đã thật sự chia tay nhau. Tôi cũng không hiểu vì sao mình không thể xa Lam. Có lẽ vì tình yêu tôi dành cho Lam lớn quá chăng?
***
Hôm nay là sinh nhật của Lam. Vậy là chúng tôi đã chia tay nhau đúng một năm.
Mấy bạn cùng phòng đang chờ Lam về, tôi cũng đợi Lam về. Nhưng sao lâu quá mà Lam chưa về. Lam biết mọi người chờ. Nhưng Lam đi đâu? Tôi sẽ đi tìm.
Tôi tần ngần đứng trước công viên Gia Định, vẫn khung cảnh xưa. Buổi tối, những đôi tình nhân ngồi bên nhau như ngày xưa tôi với Lam, tôi thấy lạnh. Lam một mình ngồi trên ghế đá mà chúng tôi từng bên nhau. Dáng Lam nhỏ nhắn, tóc xõa mềm bay trong gió chiều muộn.
Lam nhìn đồng hồ, vội đứng lên đi như chạy ra khỏi công viên. Hình như Lam sực nhớ một cuộc hẹn, cô bị trễ.
Nhưng không phải, Lam rẽ quán cà phê “Lam”. Quán cà phê nằm trong một con hẻm mà tôi khám phá, tên quán cùng tên với Lam. Lam ngồi bên cửa sổ, gọi cho mình một cà phê đen, một ca cao.
Tôi thấy trái tim mình nặng nề như có vật gì đó đè ép. Tôi biết lý do Lam đến quán. Tôi lại gần, đứng phía sau, cùng nhìn ra cửa sổ dõi theo ánh mắt, tay tôi vuốt nhẹ tóc Lam… Lam nhắm mắt lại, ngã đầu vào lòng tôi… Tôi thấy trái tim mình có rung chấn, toàn bộ cơ thể mình như ấm lên. Tôi và Lam thả hồn mình theo cảm xúc. Nếu không có thằng bồi bàn lại hỏi.
- Quý khách không khỏe à?
Bây giờ người ta cũng không còn lạ lẫm khi nhìn thấy một đứa con gái vào quán gọi cho mình hai ly cà phê.
Lam như choàng tỉnh, Lam quay ra sau tìm kiếm, đưa tay vuốt tóc, buông miệng… “Anh, có phải anh không?”.
Tại sao tôi khóc, toàn cơ thể tôi nóng bừng lên.
- Về thôi Lam…
Hình như Lam nghe tôi nói, Lam dáo dác tìm kiếm… Lam đưa tay chạm vào khuôn mặt tôi, tay Lam nóng ấm… Tôi khóc, tình yêu tôi dành cho Lam vẫn còn vẹn nguyên và nóng hổi…
Một giọt nước mắt rơi xuống tay Lam ấm ấm.
Lam hoảng hốt.
- Anh Duy, đừng trốn em nữa… Em…
***
Cửa phòng trọ xịch mở.
Lam ra công viên ngồi chiếc ghế đá mà Lam và anh ấy hay ngồi…
Rõ là lẩn thẩn, Lam không nhớ hay vô tình quên chúng ta đã chia tay nhau rồi. Tôi nghĩ vậy.
- Lam đến quán cà phê mà cách đây một năm… Anh ấy đang ngồi đợi… Anh ấy chúc mừng sinh nhật Lam… Anh ấy nói yêu Lam, nhớ Lam nhiều lắm…
Lam nói dối mà mặt cứ tỉnh như không.
Mọi người im lặng kéo Lam ngồi xuống chiếc bánh gatô mà mọi người đã mua khi chiều.
- Ước gì đi Lam! - Một cô bạn nói với Lam.
Lam nhắm mắt cầu nguyện. Ánh nến lung linh, Lam vẫn xinh đẹp như ngày tôi yêu Lam.
Ánh nến làm ánh lên hai vệt nước trên gò má Lam.
- Duy ơi…!
***
Một năm sáu tháng… Bên cạnh Lam có rất nhiều đàn ông săn đón. Nhưng Lam không để ý tới. Lam và Hoàng quan hệ rất tốt. Lam bắt đầu nhận lời hẹn hò của Hoàng. Lam nói chỉ xem Hoàng như anh trai, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu.
Tôi biết Hoàng, một chàng trai học trên Lam hai khóa, đẹp trai, học giỏi. Và là đối thủ của tôi.
Tôi thấy mình ích kỷ, đã chia tay với Lam rồi. Lam có cuộc sống của mình, Lam có quyền tự do chọn cho mình một người đàn ông khác, ngoài tôi. Chúng tôi đã chia tay rồi!
Ba năm sau… Lam sắp kết hôn, chú rể là Hoàng. Lam đang ngồi viết thiếp mời, một cái, hai cái, ba cái… viết đến cái thứ mười hai thì Lam khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại.
Tôi từ trên nhìn thử, thiếp lồng tên Lam và Hoàng. Lam đang viết thiếp mời… Duy. Tôi cũng rất muốn khóc, nhưng hồn ma thì không có nước mắt nên không thể khóc.
Ba năm trước: Tôi đang đi trên đường thì gặp tai nạn, trên tay cầm chiếc bánh kem mua tặng sinh nhật Lam.
[size=6][/size]