[justify]Ngủ ngoài đường, ăn bánh mì bố thí… là những gì ông Bùi Hiền Hòa (45 tuổi – ngụ phường Nguyễn Văn Linh, phường Hưng Lợi, quận Ninh Kiều) phải trả giá cho những ngày ăn chơi.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]“Lên đời” nhờ trúng số tiền tỷ[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Hòa sinh ra trong một gia đình có điều kiện kinh tế vô cùng khó khăn. Mồ côi cha từ thuở nhỏ, Hòa và mẹ sống nương tựa nhau trong căn nhà tạm bợ thuộc một khu đất nhà nước sắp thu hồi. Nhà đã nghèo, mẹ Hòa lại thường xuyên đau ốm. Để có tiền lo cái ăn cái mặc, lo tiền thuốc thang cho mẹ, Hòa phải làm đủ thứ nghề. Vất vả là thế nhưng tiền Hòa kiếm được chỉ như “gió vào nhà trống”. Căn bệnh mẹ Hòa phải chịu đựng không có dấu hiệu thuyên giảm. Thương chàng trai hiền lành chịu khó, Phượng – người phụ nữ có tấm lòng nhân hậu trú gần nhà, cũng thường xuyên đến nhà an ủi, chăm sóc mẹ già thay cho Hòa.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Vốn xuất thân từ gia đình khá giả, Phượng được cha mẹ cho ăn học đàng hoàng. Tình cảm giữa Phượng và Hòa rất chân thành và ngày càng sâu đậm. Biết chuyện, gia đình Phượng ra sức cản ngăn. Họ lo con gái vất vả nếu lấy Hòa làm chồng. Nhưng cãi lời cha mẹ, Phượng quyết định cùng Hòa xây dựng hạnh phúc gia đình. [/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Từ ngày có Phượng về chung sống, Hòa yên tâm lo đi làm kiếm tiền thang thuốc cho mẹ. Nhưng do bệnh tình quá nặng, mẹ Hòa đã không thể qua khỏi. Đang chịu tang mẹ, vợ chồng Hòa mất nốt chỗ che nắng che mưa vì mảnh đất đã đến hạn thu hồi. Không than vãn, vợ chồng Hòa nhanh chóng tìm căn hộ để ở trọ. Hai đứa con nhỏ lần lượt ra đời. Chị Phượng phải nghỉ làm để ở nhà trông con. Mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình đều do một tay Hòa đảm trách.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Chỉ có một người kiếm tiền, vợ chồng Hòa và hai đứa con bữa đủ, bữa thiếu. Vì thế, dù tiết kiệm đến đâu, vợ chồng Hòa vẫn sống cảnh thiếu trước hụt sau. Hoàn cảnh khó khăn, cùng quẫn càng thổi bùng lên trong Hòa ước mơ trúng số. Mỗi ngày đi làm về, anh lại chừa ra ít tiền để mua vé số với hi vọng được đổi đời. [/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Sau thời gian dài kiên trì, vận may đã mỉm cười với anh. Hòa trở thành tỷ phú sau khi trúng liền 3 tờ vé số độc đắc tổng trị giá 4,5 tỷ đồng. Từ ngày ấy, cuộc đời Hòa chuyển theo một hướng khác. Có trong tay bạc tỷ, Hòa bắt đầu thay đổi tính tình, sinh ra nhiều tật xấu mà dẫu nằm mơ chị Phượng cũng không thể ngờ chồng sẽ mắc phải.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Thuở hàn vi, Hòa thuê căn nhà trọ nằm sâu hút trong con hẻm ngoằn nghèo cách bến xe buýt 91B khoảng 3km. Khi có lộc trời, Hòa sắm ngay căn nhà bạc tỷ nằm ở trung tâm thành phố Cần Thơ. Có nhà, Hòa đón vợ con về ở cùng nhưng mọi chi tiêu trong gia đình đều do một tay Hòa quản lý. Như để “tự đền bù” cho cái thời nghèo khổ, Hòa trở nên mê mệt hàng hiệu. Và tất nhiên, những cuộc đỏ đen sát phạt nhanh chóng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của vị đại gia mới nổi.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Lý lẽ của Hòa là làm vất vả mấy chục năm qua đã đủ rồi, giờ có tiền trong tay phải hưởng thụ “tới bến”. Hòa mong ước vận may sẽ tiếp tục đến, nên sáng nào cũng chi nhiều tiền để mua hàng chục tờ vé số. Sau đó, người đàn ông một thời chăm chỉ, ham làm lại “rung đùi” đợi tới trưa để đi đánh bạc. Tới chiều, Hòa chăm chú mở đài dò số, nhưng tuyệt nhiên vận số tốt đẹp không tái diễn lần thứ hai. [/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Cuộc sống xa hoa kéo dài suốt cả năm trời, tài sản kếch xù của “đại gia” Hòa cứ theo những cuộc chơi trác táng vơi dần. Nhiều lần, chị Phượng nhỏ to khuyên nhủ chồng, Hòa chẳng những gạt phăng lời vợ mà còn la ó, chửi mắng thậm tệ.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Cái giá chơi bời[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Giữa trưa nắng, người dân Ninh Kiều chứng kiến một gã đàn ông say bí tỉ nằm vạ trên vỉa hè, bên cạnh là một ổ bánh mì nhăn nhúm. Trên mặt hắn đầy rẫy những vết trầy xước, tím tái. Nằm một hồi lâu, người này lại lồm ngồm ngồi dậy như một ông già. Đôi mắt hắn liếc dọc liếc ngang. Miệng hắn bắt đầu lẩm bẩm rồi la hét to dần. Bên cạnh nơi hắn đứng có một số thùng giấy và mấy thanh mướp vụn. Hắn quơ tay với lấy và quăng tung tóe chúng ra đường giữa lúc trên đường đầy xe qua lại.[/justify]
[justify] [/justify]
Căn nhà nhỏ vợ Hòa thuê lại
[justify] [/justify]
[justify]Những người đi đường đều trố mắt nhìn hắn. Quăng xong đống giấy vụn ra đường, hắn bắt đầu bước cao bước thấp đi trên vỉa hè. Hắn đi loạng choạng, cứ hai ba bước lại té ngã một lần. Vô tình hắn ngã trúng ổ bánh mì, hắn với tay lấy ổ bánh mà ăn ngấu nghiến. Ăn hết ổ bánh mì vụn, hắn lại tiến đến vị trí những anh xe ôm gần đó và chỉ thẳng vào mặt từng người mà chửi rủa. Những người xe ôm ở đây dường như quá quen với những hành động nửa điên, nửa tỉnh này nên chẳng ai chấp nhất. Khoảng năm phút sau khi chửi rủa mọi người, hắn lại trơ tráo quay sang xin từng đồng tiền lẻ để mua rượu.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Đó chính là Hòa – người từng một thời “lên đời” nhờ trúng số độc đắc. Ngủ ngoài đường, ăn bánh mì vụng là việc làm thường nhật của người đàn ông này. Những ngày ăn chơi trác táng qua nhanh, hiện Hòa phải gánh chịu nhiều khoản nợ lớn. Căn nhà mới mua ở trung tâm thành phố cũng trở thành vật gán nợ. Đến hạn xiết nợ, Hòa cùng vợ con ngậm ngùi thu nốt những món đồ còn thuộc về mình rồi dắt díu nhau tìm một phòng trọ ở tạm. Những ngày sống xa hoa trở thành ký ức, khiến người đàn ông 45 tuổi trở nên thân tàn ma dại như trên.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Tiếp chuyện phóng viên, ông Trần Bửu Long – một người bạn thân của ông Hòa kể lại: “Ông Hòa trước đây là một người nghèo khó, mưu sinh với đủ thứ nghề, ai thuê gì làm đó. Ông Hòa bỗng trở thành người giàu có nhờ trúng số. Vốn dĩ, ông Hòa là người hiền lành, chịu khó làm ăn, dành dụm từng đồng bạc lẻ để chăm lo cho gia đình". [/justify]
[justify]
"Sau khi trúng số, tính tình ông đột nhiên trở nên thay đổi, tiêu tiền như nước, trong khi không chịu làm việc. Ông trở thành kẻ ham mê cờ bạc, cùng thói quen uống rượu như uống nước khiến số tiền trúng số nhanh chóng tiêu tan. Tiền hết, ông Hòa quay về kiếp sống bần hàn nơi đầu đường xó chợ, ngửa tay xin từng đồng bạc lẻ của những người xung quanh để mua từng ngụm rượu. Thiệt tình, tôi cũng thấy tiếc cho ông ấy, có tiền mà chẳng biết giữ, giờ ra nông nỗi này”.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Theo tìm hiểu, khi tài sản tiêu tán gần hết, Hòa cũng dồn tiền mua một chiếc xe cà tàng để hành nghề xe ôm. Chạy được dăm ba cuốc, người đàn ông này lại mang số tiền kiếm được “nướng” vào vé số. Hết tiền đổ xăng đưa rước khách, Hòa lại về nhà nã vợ tiền. Có bao nhiêu tiền trong tay, anh ta tiếp tục mua vé số. Sống trong cảnh nghèo, Hòa luôn hi vọng một ngày trời lại thương, rồi cuộc sống sung sướng từng được nếm trải sẽ quay về. [/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Chạy xe ôm được dăm ba tháng, chiếc xe của Hòa bị hư hỏng. Vị “đại gia” một thời không sửa chữa nữa mà bỏ liều, từ đó tối ngày ôm chai rượu, lê lết khắp các đường phố ăn xin. Thế nhưng, hễ có men rượu trong người, Hòa lại ra sức chửi rủa những người xung quanh, chẳng chừ một ai. Thậm chí có lúc anh ta như điên cuồng, cởi áo chạy lông nhông khắp phố.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Dù giận chồng nghiện rượu, nhưng chị Phượng vẫn cắn răng chịu đựng. Mặc cảm với mọi người, một mình chị Phượng làm mọi việc để gánh vác gia đình, nuôi hai đứa con thơ dại. Chồng đã hoàn toàn đổi thay, nhưng chị Phượng không đành lòng rũ bỏ. Chị vẫn mong hai đứa con thơ có một gia đình đầy đủ, với cha mẹ yêu thương. Về phía người chồng, Hòa thường cảm thấy vô cùng mặc cảm và xấu hổ vì đã từng đối xử tệ bạc với vợ con. Đến mức, anh từng nhiều ngày không về nhà để tránh đối diện với ba mẹ con và để lương tâm thanh thản hơn.[/justify]
[justify] [/justify]
[justify]Chị Phượng buồn rầu: “Phải chi trước đây, ổng chịu nghe lời tôi khuyên thì cuộc đời ổng đâu ra nông nỗi ngày. Ngày xưa, ổng hiền lắm, chỉ biết lo làm ăn, không biết ăn chơi là gì. Vậy mà từ ngày trúng số, ổng thay đổi hoàn toàn, tôi không nhận ra ổng nữa. Tiền từ trên trời rơi xuống, không phải vất vả kiếm ra nên ổng tiêu xài hoang phí như vứt qua cửa sổ. Giờ tiền bạc hết rồi, ổng lại lún sâu vào rượu chè, chẳng còn biết hay dở thế nào nữa. Tôi thương hai con thơ dại nên không đành lòng bỏ ông ấy. Tôi ước gì ngày xưa, ông ấy đừng trúng số. Có lẽ nếu vẫn nghèo, vẫn phải căng sức lao động, tính tình ổng sẽ không đổi thay. Và giờ này, có lẽ gia đình tôi vẫn hạnh phúc”.[/justify]