Lặng im, cho bản thân em một chút nghỉ ngơi giữa bộn bề lo toan, giữa ngổn ngang cảm xúc hoang mang, lạc lối và cũng là để cho anh một chút bình ổn giữa những yêu – ghét, nhớ – quên, hư hư – thực thực…
Anh cần điều đó và em cũng thế.
Tình cảm nếu biết dừng đúng lúc sẽ tránh được những sai lầm. Cuộc chơi nếu biết dừng đúng lúc cũng tránh đi vào vết xe cũ. Trái tim nếu biết dừng đúng nhịp sẽ tránh những tổn thương.
Lặng im trong lúc này đơn giản với em là bình tâm lắng nghe….
Nghe bước chân thời gian đang ngày từng hối hả trôi qua, mà em thì vô tâm lãng phí đi quá nhiều cho những cảm xúc hư hao, mơ hồ, lỗi nhịp. Nghe trong em tiếng đêm ngao ngán thở dài, đồng cảm che giùm em những giọt nước mắt khẽ lăn dài trong xót xa, tiếc nuối, trong bẽ bàng, đắng cay…
Em đã khóc và chắc anh cũng chẳng vui gì.
Nhưng nước mắt lúc này sao mà nhẹ tênh đến thế, không mặn mòi vị chia ly, không đau đáu vị xa cách, không nhoi nhói vị buồn tênh.
Nước mắt là người tình trung thành của em, chỉ lặng lẽ đến với em khi màn đêm buông xuống. Nước mắt dạy em sống giả tạo để quên một người. Nước mắt tập cho em thói quen tìm đến nó khi em cô đơn, trống vắng nhất. Nước mắt ôm lấy bờ mi em, vành môi em, khóe mắt em, khiến em quên mất mình đã từng có một người tình bằng xương, bằng thịt.
Lặng im trong lúc này đơn giản với em là quá mệt mỏi….
Đã quá mệt nhoài với cuộc sống không nơi nương náu, với hành trình độc bước của riêng mình. Đường còn dài mà chẳng ai muốn bước đi cùng em. Đường còn vời vợi xa mà chẳng ai thật lòng sẻ chia cùng em những lúc em vui, cả khi em buồn.
Mệt mỏi… Ai sẽ cho em bờ vai để em dựa vào, cho em vòng tay để dìu em bước tiếp, cho em tâm hồn để em tá túc khi em quá cô đơn, cho em trái tim để em nương náu trong yên bình và vượt qua những tháng ngày giông bão. Chẳng có ai và em chua xót nhận ra em cũng chẳng cần ai nữa.
Mệt mỏi… thì em sẽ nghỉ một chút để lấy lại sức rồi đi tiếp, lại sống tiếp với những ưu ái, ân huệ nhỏ nhoi mà cuộc đời ban cho, lại bước tiếp trên con đường kiếm tìm hạnh phúc, lại tiếp tục chia sẻ để được sẻ chia, tiếp tục quan tâm để được quan tâm, tiếp tục yêu thương để được thương yêu… rồi lại cười hài lòng với chính mình và bước tiếp vì cuộc đời còn dài, tuổi trẻ còn căng tràn… chưa cho phép em được dừng lại, được nghỉ ngơi.
Lặng im trong lúc này đơn giản với em là bình tâm để sáng suốt lựa chọn….
Nhớ hay quên, quên hay nhớ, tiếp tục hay dừng lại, đối mặt hay trốn tránh, lặng im hay lên tiếng… và chắc chắn khi bình tâm trở lại em sẽ có câu trả lời cho chính mình, sẽ đưa ra những quyết định không làm mình phải thất vọng hay nuối tiếc.
Trong giây phút này đây, em đang nghĩ về tất cả, về gia đình, công việc, bạn bè, về anh và cuối cùng em nghĩ cho em. Ai cũng mong em hạnh phúc với một người em thật sự yêu thương, và nếu thật lòng yêu thương, thì có quá đáng không anh khi em muốn chia sẻ thật lòng tất cả.
Nhưng nếu đó là điều không nên, thì em sẽ không chia sẻ nữa. Anh và tình yêu của em sẽ và mãi là một bí mật của riêng em, chỉ em mà thôi.
Lặng im trong lúc này cũng là lúc em giấu anh vào nơi sâu kín nhất, và lặng im để biết anh trong lòng em không bao giờ bị chia sẻ cùng ai nữa… Như thế biết đâu lại là cách tốt nhất.
Lặng im trong lúc này là lúc em thật nhất: hoang mang, lo sợ và có một chút gì đó mất niềm tin… nơi anh – nơi tình yêu của em.
Đơn giản em cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có sai lầm, cũng có những phút vô tư làm người khác buồn và bị tổn thương, nhưng quan trọng, em đã biết bước qua, đạp trên dư luận, gạt đi nỗi đau và nước mắt, để chạy đi tìm tình yêu của em. Khó khăn lắm mới tìm được lại anh sau bao ngày giông bão, vậy mà vừa trở về, em vẫn chẳng có nổi một ngày bình yên…
Lặng im… nếu trong lúc này em chọn cách lặng im thì anh cũng đừng làm gì hết anh nhé. Cứ lặng im cùng với em, lặng im nhìn nhau như hai người xa lạ, lặng im nhìn hạnh phúc trôi qua tay, lặng im nhìn lời ước hẹn bay theo gió, trôi theo mây, tan theo ảo ảnh…
Lặng im… Vì em biết có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được những kết quả đã mặc nhiên như thế, những kết quả mà chúng ta mong muốn như thế…
Và dù thế nào cũng hãy gượng cười, thầm cảm ơn cuộc đời này đã dạy cho chúng ta thêm một bài học đắt giá về tình yêu, về lòng tin, về cách nhìn nhận, về vốn sống và vốn trải nghiệm…
Đơn giản, chúng ta chưa yêu hết mình, chưa tin tuyệt đối, chưa nhìn đời bằng con mắt chân thật, chưa cảm nhận cuộc sống bằng những rung cảm thật và không dám trải nghiệm sự đời vì sợ tổn thương thêm một lần nữa.
Lặng im… Em cần khoảng lặng để tìm chút bình yên, một chút tin yêu em vừa đánh mất nơi anh.
Lặng im… đủ để em trở về là chính em của những ngày không giông bão, không biết khổ đau…
Cuối cùng em cũng chỉ là em của ngày ấy.
Lúng túng… vụng về… đánh mất một tình yêu…