Không dễ gì làm quen được một cô nếu không qua cửa ải “hỏi cung” này nọ của các má mì. Đó là thói quen nghề nghiệp cần thiết khi mà một số điện thoại lạ hoắc gọi đến. Mới đầu cũng hơi khó khăn “bọn em sợ công an mật”, sau quen rồi, mọi chuyện đều dễ dàng bằng một cuộc điện thoại hẹn hò.
Trà, gái phục vụ thân quen chỗ Thành vừa nói : “Chúng em chỉ đi khách ban ngày thôi. Nói thật với anh, bây giờ công an làm căng lắm. Buổi tối dễ bị tóm, vả lại cũng để tránh cho bọn anh bị các chị nhà nghi ngờ”, vừa pha một chút bỡn cợt.
Trà làm việc dưới sự dẫn dắt của má mì Diệp Anh phố Thái Hà. Khi “má” điện thoại là Trà biết ngay phải làm sao: Xin số điện thoại của khách, gọi lại hỏi địa điểm, còn giá cả thì ma ma đã thỏa thuận trước đó với khách. Ngày nào cũng vậy, cứ từ 10 giờ sáng đến 5-6 giờ chiều, Trà ngồi nhà đợi má mì gọi điện. Khách mà Trà đi chơi đa phần là dân làm ở công ty nọ công ty kia trong thành phố, số ít là khách nước ngoài hoặc từ các tỉnh khác ra Hà Nội công tác. Gặp khách ngoại quốc, nhất là lần đầu tiên đến làm ăn tại Việt Nam, cô được trả thù lao khá cao và thường được “bo” thêm hậu hĩnh. Trà có vẻ đẹp mặn mà, duyên dáng nên “má” Diệp Anh hay để cô đi khách. Một điều luật không thay đổi là cô gửi lại 30% tiền kiếm được sau một lần đi khách cho má mì.
Trà phàn nàn “chi số tiền đó hơi nặng nhưng cũng đành! Mình không chịu thì kẻ khác cuỗm ngay cơ hội. Trong tay má có hàng chục đứa, với lại khách hàng của má toàn xịn cả”.
Dạo trước, Trà chưa làm nghề này. Lặn lội từ Quảng Trị ra Hà Nội làm thuê do một người bà con giới thiệu, lúc 15 tuổi. Ở không lương, lại bị ông chủ quấy rối tình dục, cô bỏ đi lang thang suốt đêm ở Hồ Tây và gặp Hải Anh, người đàn ông trung niên. Hóa ra, ông ta là bảo kê, bán ngay Trà cho một ổ điếm rẻ mạt. Lăn lộn mãi, cô cũng thoát vì chúng bị công an triệt phá. Trà tâm sự “Giờ em có đủ tiền để gửi về quê giúp bố mẹ và các em ăn học đàng hoàng”. Thực ra, Trà không phải tên thật mà nó là “nghệ danh” thôi, cô nào cũng vậy.
Má mì Hạnh Thanh trên đường Láng cũng khá nổi tiếng trong giới kinh doanh thứ hàng đặc biệt này. Nhân viên của má mì này có hơn 10 cô, kinh nghiệm nghề nghiệp đầy mình. Cách hoạt động của đường dây này không khác chỗ má mì Diệp Anh. Cứ có khách, má điều động ngay nhân viên đi, cô này không được thì cô kia. Thường, khách không chê nhan sắc mà vì quen quá muốn thay đổi “khẩu phần” thôi; các cô cũng chỉ phục vụ khách vào ban ngày. Nhân viên của tú bà Hạnh Thanh ở ngay khu pháo đài Láng nên thời gian từ khi gọi, đến khi đi mất chừng mươi phút, khách không phải đợi lâu, đó là một lợi thế giữ khách.
Trà nói: “Bọn em không dám bỏ chỗ này chạy chỗ kia đâu. Quân của má toàn bọn thảo khấu, đầu trọc, hung dữ, sẽ đánh đập nhân viên không thương tiếc nếu họ biết. Mấy đứa chỗ em đã bị “sửa lưng” cho một trận nhừ tử rồi”.
Hiền Ly, quê ở Sóc Sơn, thì khác, cô vốn hoạt động riêng lẻ. Cô cũng từng làm trong các nhà hàng, khách sạn. Một thời gian quen khách, Hiền Ly bỏ hẳn những nơi đó, chuyển sang “chạy sô” ban ngày. Cô có cái cửa hàng gội đầu, làm ăn cũng được nhưng mải mê đi suốt, để đồ đạc lâu cộng với tiền thuê chỗ nhiều nên cô bán nó để chú tâm vào công việc chính. Khách của Hiền Ly toàn người châu Á, sống ở khu chung cư Nhân Chính. Ly không xinh nhưng trắng trẻo, nhỏ nhắn mà các tay chơi gái người Hàn rất thích tuýp người như vậy.
Hiền Ly “cày” chăm lắm, cô nói: “ Em phải trang trải nợ nần cho mẹ đang vỡ nợ vì buôn bán thất bát”. Những lần đi khách, cô được hưởng 100% công sức mình bỏ ra, có lúc 50 USD, 500, hoặc 300.000 đồng tùy vào hảo tâm khách trả.
Địa điểm mà Trà, Hiền Ly hay những cô khác đi khách thường là nhà nghỉ. Khách trả tiền chơi, còn khoản trả cho chỗ chơi gái phải tự lo. Bản thân Hiền Ly, mỗi lần lên “làm việc” với khách, cô phải chi ra 10 USD, 100.000 đồng nhét túi bảo vệ.
Hiện nay, trong khu vực Pháo đài Láng, Thanh Xuân, Cầu Giấy… theo như lời cảnh sát phụ trách ở những địa bàn này có rất nhiều cô gái thuê trọ. Họ khai trong hồ sơ tạm trú là học nghề, thợ may…Nhưng nhìn cách ăn mặc, “thời gian biểu” của họ không giống chút nào. Son phấn lòe loẹt, tóc nhuộm xanh đỏ, lại “bồ bịch” linh tinh. Dân tình rỉ tai nhau “toàn cave chứ thợ thuyền gì”.
Quang Việt