Ai cũng nói Gió vô tâm, lạnh lùng, kêu ngạo và thổi bay tất cả những gì Gió đi qua. Nhưng đâu ai biết được trong lòng của Gió là một trái tim nóng bỏng và dễ vỡ.
Ngày đầu tiên, Gió gặp Cỏ và đem lòng thương mến. Lúc này, Gió luôn luôn ở bên Cỏ, mỗi lần Cỏ lay động là biết có Gió đang ở cùng - Gió vui lắm. Ngày qua ngày, Gió luôn đùa vui với Cỏ, chúc Cỏ ngủ ngon mỗi khi màn đêm bao phủ trong khu vườn nhỏ nhoi kia và buổi sáng tốt lành khi những giọt sương còn đọng trên lá Cỏ. Nhưng một ngày, Gió chợt nhận ra Cỏ không còn là Cỏ của ngày xưa. Cỏ muốn vươn lên, muốn nắm lấy những Tia nắng, muốn kéo Tia nắng về bên Cỏ và muốn thoát khỏi cái không gian nhỏ nhoi đó. Gió hiểu chứ … Gió khóc … và Gió đành phải ra đi và nhường chỗ cho Tia nắng ấm áp kia.
Gió chôn chặt tình cảm vào tận đáy lòng, khi giận giữ lại biến thành bão táp hãi hùng, nước mắt đã không còn rơi …
Gió ngốc lắm ….
Tại sao phải làm mình trở nên như vậy? Tại sao phải cố đi qua nỗi đau bằng chính những nỗi đau? Tại sao phải làm tổn thương chính mình? Gió hiểu mà …. Gió ơi, tại sao phải làm những điều ngốc ngếch thế? Dựa vào một ai đó đi, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa .
Ừhm , đôi lúc cũng muốn nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi … nhưng … đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra … ko được … Sợ cái cảm giác làm đau một ai đó , cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đó xuống sâu hơn , sợ người ta lọt thỏm trong cái thế giới của Gió với những nỗi đau của riêng mình … Chưa ai bước qua được cùng mình . Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự trốn chạy của họ … khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau. Và bất giác , bàn tay mình khẽ buông …đôi mắt lại nhòe đi …Thèm được nắm chặt bàn tay ai đó , thèm được giữ mãi hơi ấm của một người … nhưng lại ko nỡ … ko thể nhắm mắt khi thấy họ đau … Tự lúc nào đẩy họ ra xa như thế ?! Tự lúc nào ko còn tìm kiếm, ko còn hi vọng ?
Gió thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm mình vào lòng mà thì thầm … "khóc đi…" . Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay giá lạnh. Thật sự rất cần một bờ vai , một yêu thương , một người có thể hiểu , có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió.
Gió ko lành lặn … Gió vỡ vụn…
Gió ko nhẹ bẫng… Gió tang thương…
Rất sợ … sợ mình của giờ đây …
Rất sợ … sợ mình của ngày mai thành bão …
Nhưng phải làm sao …làm sao bây giờ hở Gió … ?!? …
Gió bây giờ ko còn khóc nhưng lại ko thể yêu thương. Gió bây giờ muốn dừng lại nhưng lại ko thể dừng lại được nữa. Gió bây giờ thèm một căn nhà trống để nghỉ ngơi nhưng lại ko cách nào tìm được . Gió bây giờ… là Gió mà … đã ko còn có thể trở lại như ngày xưa được nữa …
Nhắm mắt lại !!!
Gió ơi ! hãy khóc đi …