[size=1]Giữ Sao được Người đi Qua Cuộc đời?[/size]


Giữ sao được người đi qua cuộc đời?
[justify]


Chiều. Những vạt nắng cuối ngày chênh chao rơi xuống, lọt qua vòm lá xanh non, hong vàng trên nỗi đợi chờ của lòng ta.
[justify]Thêm một lần lỡ hẹn - người không đến. Ta chông chênh, hụt hẫng trở ra về trong bóng chiều chạng vạng dần tan, dõi nhìn về mãi phía chân trời xa xăm - nghĩ về một chiều dần trôi và một chuyện tình như gió thoảng dần xa…[/justify]

Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
Người bước vào đền trong tim ta im vắng
Chiều bước vào đền cho tim ta chút nắng
Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên…
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
Người bước vào đền trong tim ta im vắng
Chiều bước vào đền cho tim ta chút nắng
Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên…





Cuộc đời đưa người đến bên đời ta trong âm thầm lặng lẽ.

[justify]Giữa ta và người bây giờ là những khoảng im lặng và sự vỡ òa của tim ta. Người nói người buồn, và chiều loang vệt nắng tàn buồn… Ta cũng buồn. Lòng ta sóng mênh mông…[/justify]
[justify]Nhưng dẫu cho ta yêu chiều, còn chiều vô tình đi qua và vội vã tan thành hoàng hôn, thì từ sâu thẳm đáy lòng, ta sẽ vẫn thầm cám ơn: Cám ơn mặt trời đã mang đến (rồi mang đi) một chiều như thế giữa nhân gian:[/justify]

Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu


Giữ sao được người đi qua cuộc đời?
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời?
Người cứ đi người mang theo bóng
Chiều cứ qua chiều mang theo nắng…
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời?
Người cứ đi người mang theo bóng
Chiều cứ qua chiều mang theo nắng…



Để rồi người cũng "đi" và "xa".

[justify]Nhưng từ câu chuyện "vô tình" của người - khiến ta vẫn luôn day dứt tự hỏi lòng:[/justify]

"Giữ sao người đừng đi?
Giữ sao chiều đừng qua?
Giữ sao người đừng xa?
Giữ sao chiều đừng quên?
Giữ sao chiều đừng qua?
Giữ sao người đừng xa?
Giữ sao chiều đừng quên?

[justify]Nhưng ta cũng hiểu ra một điều, rằng trong cuộc sống này, có những thứ đôi khi tựa như là nước vậy. Ta cứ muốn giữ lấy trong tay thì nó lại càng truồi ra, âm thầm qua những kẽ tay ta, chảy xuống, tan biến rất nhanh vào lòng đất mẹ. Và mất đi…[/justify]
[justify]Ai cũng đều đã, đang, và sẽ từng mất đi nhiều thứ…Có những thứ ta sẽ không hề mảy may phải suy nghĩ nhiều, mất đi đôi khi sẽ thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Nhưng có những thứ thì muốn níu kéo cứ mãi nuối tiếc đến vô bờ, buồn vô hạn…[/justify]


Trôi qua đời ta theo hai chữ "vô tình" lạnh lẽo.

[justify]Năm tháng rồi sẽ trôi qua, khắc trong lòng người những vết cứa dịu dàng và bí mật. Rồi tất cả sẽ đều trở thành ngăn nhỏ riêng tư chẳng còn ai nhắc đến nữa. Bởi nói như Trịnh Công Sơn: "Cứ tự an ủi mình và tự nghĩ rằng: khi mình đang đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian được yêu thì một người khác đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thấy cuộc đời cũng nhẹ nhàng hơn và dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ trong lòng một nỗi hờn oán thì cũng nặng nề…"[/justify]
[justify]
Có phải thế không, hỡi "chiều đi qua mặt trời" mang bóng nắng thoảng ấm phía đời ta?[/justify]
