[size=3]Cô bạn đồng nghiệp hoàn hảo trong vai nạn nhân bị “dính chưởng” với “giọt máu” 18 tuần tuổi, bụng to lùm lùm, mắt làm bộ thất thần, tay bấu chặt áo… Chúng tôi đi “phá thai” đêm.[/size]
[size=3][/size]
[size=3]Cận cảnh[/size]
[size=3]Chớm vào mùa lạnh, phố đêm Hà thành trở nên hiu quạnh, “chợ phá thai” trên đường GP heo hắt hơn bởi hàng chục tấm biển hộp mica “nạo hút thai” lờ mờ phát sáng.[/size]
[size=3]“Giải quyết… anh chị ơi…”, gã choai choai khoảng 17- 18 tuổi đang ngồi xổm trên vỉa hè làm nhiệm vụ trông xe kiêm luôn cả mời gọi, chặn đầu xe, bẻ tay lái, đẩy xe lên hè đường. Người đàn bà gầy tóp, gói mình trong chiếc áo bờ lu trắng màu cháo lòng vồn vã chào hỏi.[/size]
[size=3]Sau màn tư vấn, chấn an những lo lắng cho “đối tượng” đang mang trong bụng “giọt máu” đã 18 tuần, gỡ cặp kính đeo trễ mũi, người mặc bờ- lu trắng giọng quả quyết: “Chưa là gì, ở đây còn làm cả thai phụ 30 tuần, nhẹ như không, an toàn tuyệt đối…”.[/size]
[size=3]Đoán vẻ mặt nghi ngại của “sản phụ” (cô bạn đồng nghiệp tôi), như để “chốt hạ”, vị này “bồi” thêm cú đòn quyết định: “Ngày ít nhất, bác làm 15 ca, còn ngày nhiều có đến 25, 27 ca”.[/size]
[size=3]“Chi phí cho một ca là bao nhiêu?”.[/size]
[size=3]“Để bác làm đến nơi đến chốn cho tuổi thai 18 tuần rơi vào tầm 2 triệu”.[/size]
[size=3]Nói xong bà ra giọng vỗ về cô bạn sớm quyết định, ở trung tâm của bà “cứ hơn 1 tuần tuổi là tăng một giá tiền”.[/size]
[size=3]Trong lúc cô bạn đang “làm giá”, đảo qua các phòng, tôi rùng mình khi thấy cơ sở vật chất của phòng khám này khá tạm bợ. Chiếc máy siêu âm đen trắng hoen rỉ, phòng khám nhỏ hẹp, nhà vệ sinh không có cửa… và đủ những loại mùi lẫn lộn.[/size]
[size=3]Đánh bạo, tôi dừng trước cửa phòng có hai cô gái rất trẻ, đang ngồi chờ đến lượt mình. Trong số đó, một cô bé đi cùng bạn trai khiến tôi chú ý vì sự tinh tường khi đi “giải quyết hậu quả”. Thay xong chiếc váy, cô bé nhanh chóng xếp quần jean bỏ vào giỏ xách trao cho bạn trai, rồi đi thẳng vào phòng. Bất giác, tôi sởn da gà bởi nghe dụng cụ inox va vào nhau khô khốc.[/size]
[size=3]Tiếng khóc rên đau đớn của cô gái, tiếng trách móc của bác sĩ… Đó là những âm thanh mà bất cứ người nào từng đặt chân vào đây cũng sẽ bị ám ảnh.[/size]
[size=3]Cửa phòng mở, tiếng la hét dữ dội khiến tôi giật bắn người. Vừa gào khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy, cô gái trong tình trạng bán khỏa thân đang phải trải qua những cơn đau trên bàn nạo hút. Sau cú choáng váng vì nhìn thấy sự đau đớn của cô gái, tôi tình cờ phát hiện một cảnh tượng kinh dị nằm trong toa-lét, ở đó là một thau lớn, đầy nước bột giặt và nồng nặc mùi thuốc tẩy (Javel). Lúc đầu thoạt tưởng đó là chậu ngâm đồ, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy trong đó có rất nhiều các loại y cụ dùng để thực hiện việc phá thai.[/size]
[size=3]30 ca một ngày[/size]
[size=3]Rời “chợ nạo hút thai” trên đường GP, với bao nỗi ám ảnh, chúng tôi tìm đến “ổ nạo hút PH”. Ở đây cũng có những áp phích được bày biện ê hề trước cửa bắt mắt giống như quảng cáo cho chương trình đại nhạc hội nào đó.[/size]
[size=3]Phòng khám nào cũng “mổ trĩ, bó bột, đốt sùi mào gà, điều trị lậu”. Được biết, ở đây “nghề chính” lại là nạo hút thai. Trong những căn phòng lụp xụp được thuê mướn tạm bợ, chiếc máy siêu âm nằm đó, hoen rỉ, ọp ẹp. Drap trải giường xỉn màu, nhàu nát.[/size]
[size=3]Đống đồ nghề được vứt lỏng chỏng cạnh thùng băng vệ sinh phụ nữ. Bác sỹ nam được quảng cáo là “ưu tú” tại một bệnh viện trung ương có đôi mắt lờ đờ: “Đã vào đến đây, các em khỏi phải nghĩ. Ngày nào ít cũng năm đến bảy ca. Những ngày đông khách có khi lên đến gần 30 ca”.[/size]
[size=3]Tôi giật mình nhẩm tính, với tần suất riêng tại khu phố này, trong gần 20 phòng nạo hút công khai, mỗi ngày, người ta đang tâm bỏ đi hàng trăm sinh linh bé nhỏ. Đó là chưa kể nhiều mạng sống, hạnh phúc của các cô gái dại dột phụ thuộc vào bàn tay phù phép của các bác sĩ “vì tiền hơn vì đạo đức nghề nghiệp”.[/size]
[size=3]Giá cho một lần nạo hút thai không hề rẻ, khoảng trên dưới 3 triệu đồng một ca. Cô bạn đồng nhiệp thắc mắc, một “nạo thai viên” bảo: “Ở đây làm là được giá lắm rồi, đã vậy còn nhanh, gọn lẹ, bí mật. Nếu em muốn rẻ thì đến bệnh viện. Thế nhưng, nói trước, nếu thai của em quá lớn, họ chẳng nhận đâu, lại đòi giấy tờ cam kết phiền phức lắm!”.[/size]
[size=3]Cô nói đúng, những cơ sở “dã chiến” này tồn tại là do nhu cầu của khách hàng, vì các bệnh viện không nhận nạo phá thai trên 22 tuần tuổi. Chính sự dễ dãi của những khách hàng đã tạo nên “tên tuổi” và “sức sống” của những cơ sở này.[/size]