1 tuần sau đó, anh thông báo cho tôi anh đã bị ung thư gan.
Chồng tôi không thi gan với bạo bệnh được. Anh buộc phải nhập viện.
Đầu tiên tôi lén lút đem bán nữ trang. Được 1 tháng cầm cự, tôi bán tiếp đến nhà, rồi thuê 1 căn hộ nhỏ tít sâu trong hẻm, 3 mẹ con tôi cùng mẹ chồng, em chồng chui rúc vào ở tạm.
Cuộc sống khốn khó khi tiền thuốc cho chồng ngày càng tăng. Tôi phải đi tìm việc làm. Người đàn bà tuổi 30 chưa một lần đặt chân tới bất kì một công sở nào bắt đầu mang hồ sơ đi xin việc.
Chị Nguyễn Thuý Hoa (ảnh do nhân vật cung cấp và được làm mờ theo yêu cầu của nhân vật)
Lúc đầu tôi muốn xin vào làm ở đài truyền hình, hay một tờ báo nào đó vì tôi vốn tốt nghiệp khoa văn, nhưng những nơi đó đều từ chối với lí do tôi chưa có kinh nghiệm, tuổi lại cao rồi.
Lê la khắp các nơi, cuối cùng tôi đọc được trên báo có một công ty cần tuyển lễ tân. Tôi tặc lưỡi, thôi thì lễ tân cũng được, hết giờ hành chính còn có thời gian về chăm chồng.
Sau 2 tuần làm lễ tân, giám đốc gọi tôi lên bảo: “Em có làm được nhân viên kinh doanh không? Lương sẽ cao hơn đấy, vì tính theo doanh số bán hàng”. Tất nhiên là tôi mừng húm, vội vã nhận lời.
Chồng tôi bắt đầu co ngót người. Riêng cái bụng thì trướng lên. Thú thực, nhìn chồng trong bộ dạng ấy, tôi rất khiếp sợ. Chồng tôi biết tôi vốn sợ bệnh viện, sợ những cái quái đản, bất bình thường nên thường tìm cách đuổi tôi về nhà.
Tôi cho chồng biết tôi đã đi làm, anh ấy cười nói: “Tốt tốt, sau này em có thể nuôi con được một mình”. Tôi dần quen với những bộ dạng xấu xí, dị đản vì bị bệnh tật hành hạ trong bệnh viện. Tôi đã có thể ngủ đêm trông chồng trong đó. Chồng tôi lộ rõ sự xót xa. Anh thường vuốt tóc tôi khi tôi giả ngủ. Những giọt nước mắt đã rớt xuống tóc tôi.
Chồng tôi nằm bệnh viện 3 tháng, tôi bắt đầu nghe sự đòi hỏi của cơ thể người đàn bà đang tuổi mặn mà. Lúc tắm, tay tôi vô tình tự chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể mình, nghe rõ sự đê mê. Tôi biết tôi đang thèm khát đàn ông.
Lúc này, hình hài chồng tôi đã xấu xí lắm rồi. Cơ thể anh ấy có mùi hôi. Nghĩ đến lúc anh ấy không còn trên thế gian này nữa, tôi tích cực đến viện với chồng hơn. Đêm nào, tôi cũng ngủ lại bệnh viện với anh, nhưng không còn ghé nằm chung giường với anh như hồi đầu nữa, tôi nằm một giường bạt riêng.
Chúng tôi mỗi người 1 giường, chồng tôi thích tôi luyên thuyên hoài niệm về thời đi học, về thời sinh viên, về thời yêu nhau và khi mới cưới của chúng tôi. Lúc tôi kể thiếu chi tiết gì, anh lại nhắc. Ai cũng bảo vợ chồng tôi thật hạnh phúc, anh có được người vợ vừa đẹp vừa yêu chồng.
Chồng tôi thích tôi luyên thuyên hoài niệm về thời đi học. Ảnh minh hoạ.
Cơ quan bắt đầu phân công tôi đi công tác ra Hà Nội. Tôi lưu luyến chia tay chồng. Anh buồn tênh nói em đi chóng về với anh. Có lẽ lúc ấy anh cô đơn khủng khiếp. Còn tôi, háo hức nhận nhiệm vụ mới, háo hức cho 1 chuyến đi xa, háo hức mơ ước sẽ kí được hợp đồng mới này, tôi sẽ có một khoản tiền kha khá cho chồng chữa bệnh. Tôi quày quả bước đi.
Lần đầu tiên đến Hà Nội, tôi lâng lâng thoát khỏi cảm giác bí bách, căng thẳng, đau khổ khi phải ở xung quanh toàn là người bệnh tật.
Khi tôi vừa tắm xong, thì có tiếng gõ cửa phòng. Tôi biết rõ tiếng gõ cửa ấy là của ai. Nhưng tôi vẫn mở. Tôi cuống quít, vội vã trong vòng tay sếp, không một chút nghĩ về anh.
Một lát, tôi gọi điện về cho em chồng. Em chồng tôi nói chồng tôi vừa lên cơn đau. Thoáng nhói trong tim, tôi bị ám ảnh câu nói của em chồng suốt lần 2 ái ân với giám đốc. Hình ảnh chồng tôi vật vã trong cơn đau, luôn miệng van vỉ bác sỹ, hãy tiêm cho anh 1 liều thuốc độc, để anh có thể ra đi nhẹ nhàng cứ hiển hiện trong đầu tôi.
Đúng lúc ấy, giám đốc nói: “Đằng nào chồng em cũng “đi” thôi, tôi sẽ lo cho em một khoản để em có thể lo thuốc tốt nhất cho chồng”.
Tôi oà khóc.
[size=3]Bị phát hiện, sếp nhét quần chíp của tôi vào túi quần[/size]Chồng tôi không ngờ tôi lại về sớm như vậy. Anh hỏi tôi đi có mệt lắm không, có được việc không? Tôi thông báo cho chồng số tiền hoa hồng tôi sẽ được hưởng từ hợp đồng mới kí.
Anh bảo: “Hãy để tiền đó nuôi con. Đừng chi thêm cho bệnh tật của anh nữa. Đằng nào anh cũng chết. Kéo dài thêm thời gian sống cho anh chính là kéo dài thêm thời gian đau đớn cho anh”.
Tất nhiên, tôi không thể không dùng số tiền đó để kéo dài sự sống cho anh. Nhưng tôi bắt đầu thưa hơn những đêm chăm chồng trong bệnh viện, đơn giản là vì tôi phải đi công tác, rồi những đêm sếp nổi hứng lên muốn tôi qua đêm cùng.
1 tháng sau, Phong – vị giám đốc của công ty đối tác tới TP HCM. Chúng tôi đón tiếp nồng nhiệt tại khách sạn Caravell. Anh hợp chuyện tôi vì cũng tốt nghiệp văn khoa. Chúng tôi mê mải nói về những tác phẩm kinh điển trên thế giới. Anh đã kí hoạ tại chỗ 1 bức chân dung tôi.
Hôm sau, anh nói tôi đưa anh tới thăm chồng tôi. Tôi rất ngạc nhiên nhưng trước thái độ cương quyết của anh, tôi đã đưa anh đến bệnh viện.
2 người đàn ông, một ngồi trên ghế đầy uy phong, nước hoa thơm phức, giọng nói hào sảng, 1 nằm bẹp trên giường ốm o, méo tiếng nói chuyện với nhau.
Câu cuối cùng của cuộc gặp mặt là của chồng tôi nói với Phong: “Anh thật là một người đàn ông có phong thái”.
Đều đặn tuần nào, Phong cũng từ Hà Nội vào TP HCM. Lần nào chúng tôi cũng hò hẹn. Đến lần thứ 4, không kìm được nữa thì chúng tôi lao vào nhau. Tôi chính thức cùng lúc có 2 người tình.
Sếp vẫn tốt với tôi, còn Phong mỗi lần tới TP HCM, đều đưa cho tôi 1 khoản nói mang nộp viện phí và mua thêm đồ bổ cho chồng.
Chuyến đi công tác nào của tôi ra Hà Nội cũng có sếp. Tất nhiên, Phong cũng săn đón mỗi dịp này. Vậy là tôi bắt đầu phải dối người này, lừa người kia.
Trong khi sếp vần vò tôi, tôi nói dối Phong là vẫn đang đi bàn thảo công chuyện với đối tác. Sau đó tôi lại phải nói dối sếp, là đi tìm mua thuốc cho chồng để chạy đến với Phong.
Lúc đầu, tôi ngã vào lòng 2 người đàn ông này, hoàn toàn là do nhu cầu dục vọng của người đàn bà lâu ngày vắng đàn ông. Tới giờ này, tôi bắt đầu mè nheo, tìm cách moi tiền của họ.
Tôi không biết lấy lí do gì để dối sếp ở lại căn hộ của Phong. Tôi đành nói nếu không về khách sạn mọi người sẽ xì xầm. Phong đành chịu.
Đôi lúc tôi cũng muốn từ bỏ 1 người. Nhưng tôi không biết từ chối ai. Họ đều tốt với tôi.
Có lần sếp giận tôi vì tôi sai hẹn. 3 ngày liền sếp ngó lơ, nhìn thấy tôi mà cứ như không, tôi đã đau khổ muốn chết đi được. Lòng tự hỏi có phải mình đã yêu sếp?
Nhưng mỗi ngày đến giờ mà không nhận được tin nhắn của Phong, tôi cũng phát điên nghĩ rằng anh không nghĩ đến tôi nữa.
Nhiều lúc, tôi không thể hiểu nổi chính mình. Hình như tôi đã yêu cả hai người đàn ông không phải chồng mình.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đúng là con đàn bà đốn mạt. Lúc tôi cự nự với sếp hay với Phong, tôi thường trút bực tức lên chồng mình. Có buổi chiều tôi cãi nhau với sếp, tôi bỏ cơ quan vào bệnh viện. Nhưng không kìm chế được cảm xúc, tôi lên cơn quát mắng chồng.
Tôi bảo chồng uống thuốc, anh bảo chưa đến giờ, lập tức tôi nổi điên lên quát: “Bảo uống là phải uống. Giờ giấc gì?”.
Anh ngạc nhiên lắm, nhưng anh không nói gì. Mắt anh cụp xuống như đứa trẻ mắc lỗi. Lát sau nhìn xuống, tôi thấy bàn chân anh run bần bật. Thì ra anh ngoảnh mặt vào tường, cắn môi khóc rung bần bật. Vậy mà trong cơn điên loạn, tôi vẫn quát: “Có uống không thì bảo?”.
Hôm sau, sếp dỗ dành tôi. Chúng tôi lại hoan hỉ kéo nhau đi Hà Nội. Khốn khổ thân tôi, lúc thu dọn đồ để về TP HCM, sếp lại vơ luôn cái quần chíp đỏ chói của tôi phơi cùng với đồ của sếp tống vào va li sếp.
Ảnh minh họa
Thực ra, vợ sếp biết mối quan hệ của chúng tôi cả tháng nay nhưng chị nhịn. Đến nước này thì chị tìm tôi nói chuyện.
Chị nói thế này: “Em có biết lúc chị mở va li ông ấy ra, ông ấy đã làm gì không? Ông ấy luống cuống vơ vội cái của nợ của em nhét lấy nhét để vào túi quần. Ông ấy đường đường là lãnh đạo, dưới ông ấy có hàng nghìn quân. Vậy mà lúc ấy trông ông ấy thật thảm hại. Cái của nợ đấy còn thòi lòi ra khỏi túi quần. Ông ấy càng cuống nhét, nó lại càng thòi lõi ra”.
Thói đời khi người ta giấu giếm, thì rất sợ bị người khác phát hiện. Còn khi đã bị phát hiện rồi, thì người ta xoè ra luôn cho xong. Sếp không xa được tôi, sau 2 tuần sếp tuyên bố với vợ: “Nếu làm toáng lên, tôi sẽ ra khỏi nhà”.
Vậy là vợ sếp đành chấp nhận tôi. Chị bảo: “Thôi thì thà cho lão ấy đi với em còn hơn đi với những đứa mất dạy khác”.
Tôi biết chị mắng tôi. Nhưng tôi vẫn hả hê vì tôi thắng chị.
[size=3]Ngoại tình cùng lúc với 3 người, tôi thực chất làm…“gái”[/size]Tôi vừa ngoại tình với sếp, vừa ngoại tình với Phong, và chính tôi cũng không ngờ, tôi ngoại tình luôn với cả bác sỹ điều trị cho chồng.
Tiền thuốc thang cho chồng ngày một tốn kém. Số tiền cả sếp, cả Phong đưa cho tôi mỗi tháng, mỗi lần gặp mặt dần như muối bỏ biển.
Tôi bắt đầu dằn vặt sếp, dằn vặt Phong. Nếu ai đưa cho tôi ít một chút, tôi làm mình làm mẩy, nói “dạo này không còn yêu em”.
Mỗi khi nhìn chồng lên cơn đau, tôi thật không cầm lòng. Tôi phải gặp bác sỹ điều trị cho anh thường xuyên để xin kê thêm thuốc giảm đau.
Rồi thêm một lần nữa, tôi ngã vào vòng tay người đàn ông thứ 3. Đêm đó trời đổ mưa. Chúng tôi tình cờ gặp nhau dưới mái hiên 1 toà nhà trong lúc trú mưa. Rồi khi những hạt mưa hắt tím môi tôi, thì bất ngờ bác sỹ cúi hôn lên đó. Trái tim lãng mạn đa tình của tôi lại rủn ra, chúng tôi hôn nhau dài trong cơn mưa. Lúc đó, cả sếp, cả Phong đều đi công tác nước ngoài.
1 tuần sau đó, cả sếp cả Phong vẫn chưa về. Tôi phải tự xoay xở tiền viện phí cho chồng. Gom mãi, vẫn còn thiếu, tôi mang tiền tới năn nỉ nhân viên thu ngân, họ chịu cho tôi thiếu một ít nhưng cứ nói ra nói vào. Lúc tôi sắp khóc thì bác sỹ xuất hiện, anh đưa tiền cho tôi để đóng nốt viện phí cho chồng.
Rồi sếp và Phong cũng trở về sau chuyến đi theo tôi là quá dài. Khỏi phải nói tôi đã được thể dằn dỗi, vùng vằng thế nào. Cả sếp, cả Phong cuống cuồng vỗ về, dỗ dành tôi. Tôi kể lể trong nước mắt, rằng tôi đã khốn khó thế nào khi phải chạy vạy tiền viện phí cho chồng.
Tôi càng diễn càng như lên đồng. Lúc thì khóc dấm dứt, lúc thì khóc nức nở. Những người đàn ông của tôi xót xa lắm.
Tôi với bác sỹ của chồng bắt đầu hẹn hò nhau ở khách sạn bên ngoài bệnh viện. Nhưng lúc trở về thì cùng nhau, anh về phòng trực, còn tôi về phòng bệnh của chồng. Suốt đêm, chúng tôi tí tách nhắn tin cho nhau, lúc nhớ nhau quá thì chúng tôi nhắn tin hẹn nhau ra hành lang, chỉ để nhìn. Có lần anh không kìm được đã hôn tôi ngay ở hành lang. Tôi cảm động đến phát ngất vì nghĩ anh rất yêu mình mới dám làm như vậy.
Chồng tôi đã nằm viện tháng thứ 8. Cũng là tháng thứ 5 tôi ngoại tình.
1 buổi tối, trời lại mưa tầm tã. Tôi và bác sỹ về tới bệnh viện thì 1 đám người xông vào phòng bệnh của chồng tôi, túm lấy tôi vừa chửi vừa đánh. Họ tới đánh ghen.
Họ cũng chẳng thèm đánh tôi nhiều. Họ chỉ cảnh cáo rồi chuồn rõ nhanh vì sợ công an đến.
Chồng tôi lên cơn co giật. Nước mắt anh chảy ra. Tôi khóc bên cạnh nói họ đánh ghen nhầm, anh đừng tin.
Anh không nói được gì, chỉ chảy ra từ khoé mắt, những giọt nước đặc quánh. Tôi đếm được 3 lần anh khó nhọc tứa nước mắt như vậy, thì anh ra đi. Ra đi trong sự câm lặng. Cô em chồng lúc này mới gào lên chửi rủa tôi thậm tệ. Cô ấy đã đọc được hết những tin nhắn của tôi với tận 3 người đàn ông trong khi tôi tắm.
Mẹ chồng tôi tới viện lo hậu sự cho con trai. Bà không mắng, không chửi. Bà bảo: “Cảm ơn con. Dù sao cũng nhờ có con, mà thằng Út sống được tới 8 tháng trong bệnh viện”.
3 người đàn ông lo cho tôi một cuộc sống đủ đầy. Tôi cũng không còn đi làm nữa. Tôi không đủ can đảm dứt tình với bất kì ai trong số họ. Bác sỹ sau khi bị vợ thuê người đến đánh ghen cũng đã chia tay vợ. Tôi không kết hôn với anh.
Đêm đêm, tôi bị ám ảnh bởi những giọt nước mắt đặc quánh của chồng.
Tôi tự thấy tôi là một con đàn bà đốn mạt.
Tôi đã ngoại tình với 3 người đàn ông một lúc. Thực chất tôi như làm “gái”. Tôi thật sự muốn hết kiếp tầm gửi này.
\"Điều tôi đang làm này có thể đã sai rồi\" - Nguyễn Thuý Hoa (ảnh do nhân vật cung cấp và được làm mờ theo yêu cầu) |
Tôi biết, khi tôi kể ra câu chuyện này, thì những người đàn ông tốt bụng của tôi sẽ biết được sự thật. Chắc hẳn họ bất ngờ và đau lòng lắm. Vợ họ có thể sẽ hả hê lắm. Biết đâu trong những dòng comment kia, các chị sẽ dùng những lời tồi tệ nhất để chửi rủa tôi. Có thể các chị sẽ công bố cả địa chỉ của tôi lên báo. Cũng có thể các chị im lặng trong sự khinh bỉ.
Tôi không biết 3 người đàn ông của tôi sẽ đối diện nhau ra sao? Điều tôi đang làm này, có thể đã sai rồi. Có thể đã khiến cho những người yêu thương tôi bị tổn thương vô kể. Nhưng tôi cần phải dừng sự gian dối đối với họ này lại.
Giá mà tôi có thể dùng cách êm đềm nhất là đối diện từng người, kể với họ tôi đã làm tiền họ ra sao. Họ sẽ chẳng tin. Còn tôi không đủ can đảm.
Mỗi con người làm chủ một cuộc đời. Không ai dạy khôn được ai. Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng cái cảm giác nhục nhã là một cảm giác đau đớn nhất của kiếp người. Tiếc rằng tôi đã không sớm nhận ra, hoặc có nhận ra nhưng tặc lưỡi, buông thả.
Ngoại tình, sớm muộn gì cũng sẽ mang lại những hậu quả khôn lường. Tôi tự dằn vặt bản thân, tự thấy ghê tởm chính bản thân mình, đó là hậu quả mà tôi phải tự gánh.
Tôi nghĩ, tôi sẽ lên Chùa nương nhờ cửa Phật. Nhưng nghĩ đến cái thân mình, tôi lại giật mình thảng thốt. Tôi không dám đối diện với Phật. Tôi sợ thân tôi gieo vào cửa Phật chỉ làm ô uế chốn này.
Điều sợ nhất bây giờ đối với tôi là khi về cõi chết, tôi làm sao đối diện được với chồng?
Có thể không, cho em được nói, một lần thôi: \"Mình ơi! Em xin lỗi!\"[/justify]