Ảnh - truyện vui 2013-04-03 16:28:39

[Lemon] Cô giáo Thảo new version1


[size=large][/size]
[size=large]Mậu Thân 1968, lúc ấy tôi vừa đúng 17 tuổi. Bạn bè trong lớp thằng nào cũng xung phong đi bộ đội, nhất là những thằng học dốt, càng dốt thì người ta càng hăng. Tôi học hành cũng có thể tạm coi là giỏi giang, nhưng hứng chí anh hùng thời loạn, cũng muốn nhập ngũ để ra chiến trường. Ngặt nỗi lý lịch không được tươm tất, bố tôi là thời trước là địa chủ, nên huyện đội không nhận. Bác chủ tịch xã, vốn có chịu chút ơn huệ với gia đình tôi, nghe vậy thì rất mực động viên cho tôi vào làm thành viên của đội sản xuất Trần Quốc Toản của hợp tác xã. 

Tuy tên đội sản xuất là Trần Quốc Toản nhưng chẳng có ai là thanh niên trai tráng, ngoài tôi. Đội có 20 người, gồm bảy tám bà già, mấy chị trung niên và số còn lại là thiếu phụ hoặc thanh nữ.

Một chiều, đội Trần Quốc Toản chúng tôi đi cấy. Cấy lúa có vẻ như là một công việc không đòi hỏi nhiều sức lực so với giã gạo hay cày bừa, nhưng không hề kém phần mệt mỏi với những người quen việc, đối với kẻ thư sinh không quen việc nhà nông như tôi, cấy lúa còn vất vả bội phần.

Các bà các chị đội viên vừa cấy lúa vừa hát hoặc trêu đùa nhau, hoặc kể chuyện chiến trường, tình hình thư từ cho các ông chồng kiếm chiến sĩ ngoài chiến trường xa. 

Mỏi lưng, tôi khom người, nhướng mắt nhìn lên. Người tôi nóng bừng, xây xẩm mặt mày như kẻ đang lên cơn sốt, vì rằng, tôi đã nhìn thấy bầu trời xanh, qua khe *** một chị đội viên đang chổng mông chăm chỉ cấy lúa ở trước mặt tôi. Chị tên là Thảo, 32 tuổi, có chồng ngoài chiến trường.

Đêm ấy, tôi không sao ngủ được. Tuy trời đã tối đen như mực, nhưng trong trí óc tôi vẫn hiển hiện bầu trời xanh ngắt qua khe *** chị Thảo.
[/size]
[size=large]
Kể từ hôm đó, tự nhiên tôi chú ý nhiều hơn tới chị Thảo. Chị son lắm, có chồng anh Năng, là bộ đội ngoài chiến trường, hai người cưới nhau được ba hôm thì anh chồng phải ra mặt trận, anh chị chưa có mụn con nào cả. Chị Thảo có khuôn mặt đẹp, hiền lành, đôi má chị đỏ ửng, trông rất có cảm tình.
[/size]
[size=large]Sau năm 1968, không khí chiến đấu cũng như lao động ở miền Bắc ta vô cùng sôi động và lạc quan. Ai ai cũng chung một niềm phấn khởi hy vọng về một tương lai không xa sẽ thống nhất nước nhà và sẽ xây dựng non sông ta đi lên xã hội chủ nghĩa to đẹp hơn triệu lần hôm nay. [/size]

[size=large]Một đêm nọ, do trằn trọc mãi mà không ngủ được, như thường lệ, tôi bèn thủ dâm. Thủ dâm xong thì tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy có người võ tướng trẻ tuổi, hông giắt kiếm, lưng đeo cung tiễn, ngồi trên chiến mã màu trắng to bằng con chó bẹc giê, đằng sau là lá cờ thêu sáu chữ "Phá cường ***, báo hoàng ân" đang bay phần phật. Người đó nhìn tôi mà quát to lên rằng:[/size]

[size=large]- Thằng Phích kia, khi xưa bằng tuổi mày, ta đã xông pha trên sa trường, quyết một phen da ngựa bọc thây mà đền ơn nước, báo ân vua. Ngươi nay bạc nhược, 18 tuổi mà ru rú trong thôn, sớm nhìn háng gái, đêm nằm thủ dâm, há chẳng bằng chó chui gầm chạn đớn hèn một đời hay sao?[/size]

[size=large]Tôi ú ớ toan thanh minh thì bóng hình Hoài Văn Hầu vụt biến đi. Sáng hôm sau, tôi đến gặp bác chủ tịch xã, trình bày quyết tâm đi bộ đội, nhưng bác chủ tịch ôn tồn nói:[/size]

[size=large]- Đánh giặc ngoài chiến trường hay sản xuất trên ruộng nương đều là những sự hy sinh cao quý cho mục tiêu chung của đất nước và dân tộc cả. Cháu không nên nghĩ ngợi. [/size]

[size=large]Rồi bác chủ tịch cũng thú thật với tôi rằng, sở dĩ huyện đội không cho tôi nhập ngũ là họ sợ tôi sẽ trốn vào miền Nam như nhiều chiến sĩ có xuất thân là con cháu địa chủ cường hào khác.[/size]

[size=large]Tôi chẳng còn lý luận nào khác , bèn lẳng lặng chấp nhận tiếp tục tình cảnh hiện tại, sớm hôm làm việc chăm chỉ trong đội sản xuất của hợp tác xã.[/size]


[size=large]Một hôm nọ, trong khi rãi phân, chị Thảo tự nhiên ngất đi. Mọi người vô cùng hoảng hốt, nhanh chóng tiến hành sơ cứu, nhưng tình cảnh chị chẳng khá hơn, người chị tím tái, như đang lên cơn sốt. Cần phải đưa nhanh chị vào trạm xá. Từ chổ rãi phân tới trạm xá cũng hơn một cây số đường đồng, mà mọi người đều là đàn bà con gái cả, trừ tôi. Không ngại ngần gì, tôi bế thốc chị Thảo lên, nhằm hướng làng mà chạy. Có hai người đàn bà nữa đi cùng tôi, nhưng tôi chạy nhanh quá, thành thử lúc sau đã bỏ xa họ tới cả trăm mét. Chạy một hồi, thì tôi thực sự mệt, mồ hôi đầm đìa, bèn thay đổi tư thế bế chị, chuyển từ bế thốc, sang bế dọc. Giờ đây, người chị kẹp chặt vào ngực tôi .[/size]

[size=large]Tôi chạy như trong giấc mơ.[/size]

[size=large]Cuối cùng thì chị Thảo cũng bình phục, và chị lại lao động hăng hay như mãi mãi chị là người thành viên xuất sắc nhất của đội lao động Trần Quốc Toản. Tuy nhiên cũng có một đổi thay nho nhỏ, là chị quý tôi hơn, dịu dàng với tôi hơn, kể từ đận tôi bế chị vào trạm xá.[/size]
[size=large]
"Tôi ôm ghì lấy chị, vụng về hôn đặt môi lên đôi môi nóng bỏng của chị. Người chị như lả đi. Tôi hổn hển cởi áo rồi cởi quần chị. . Chị thoảng nẩy người lên một tí, có lẽ vì hạnh phúc và sung sướng. Nòng súng tôi chĩa thẳng vào người chị.

- Giơ tay lên! Phích, mày đã bị bắt!

Đèn pin bật sáng, tôi run bắn, vội quay đầu lại, mấy nòng súng AK đen ngòm đang chĩa thẳng vào mặt tôi. Một thoáng định thần, tôi nhận ra các bác bí thư, bác chủ tịch, mấy anh dân quân và cả đồng chí Hùng, trưởng công an xã.

- Lập biên bản rồi bảo nó ký vào. Lý do: Đang đêm vào sàm sỡ vợ bộ đội ngoài chiến trường xa - đồng chí Hùng quát to.

Mồ hôi trên người tôi vãi ra như tắm. Rồi tôi giật mình choàng dậy. Chỉ là một cơn ác mộng. Tôi chưa tằng tịu với chị Thảo, tôi chưa sàm sỡ chị. Và tôi chưa bị bắt. Tôi vẫn là người đội viên ưu tú của tổ sản xuất Trần Quốc Toản".

Buổi chiều hôm ấy, chị Thảo ghé qua nhà tôi. Chị nói Phích ơi tối này sang nhà chị có việc này chị nhờ em nhé.

Trời nhá nhem tối, tôi thủng thẳng bước trên đường làng hướng về nhà chị Thảo. Chị lâu nay ở với bố mẹ chồng. Đến hiên nhà, không thấy các cụ húng hắng ho như mọi khi, tôi đoán các cụ đã lên uỷ ban xã nghe phổ biến về nghị quyết "người cao tuổi Việt Nam quyết tâm chống Mỹ". Con chó vàng từ trong nhà chạy ra, kêu lên mấy tiếng ư ử vui mừng rồi quấn lấy chân tôi.

- Chị Thảo ơi, em đến rồi!

Không thấy có tiếng ai trả lời, tôi đi vào trong nhà. Có tiếng gì. Tiếng gì róc rách trong trẻo như tiếng suối xa.Tôi chợt nóng bừng người. Chị Thảo đang tắm dưới bếp.

Tôi toan xuống bếp, nhưng lại cảm thấy như có lỗi. Không, không thể nào! Tôi là đội viên ưu tú của tổ sản xuất Trần Quốc Toản. Tôi không thể làm cái việc đê hèn là nhìn trộm chị Thảo tắm.

Nhưng rồi vẫn như ma đưa lối quỷ dẫn đường, tôi vẫn nhẹ nhàng đi xuống bếp. Trống ngực tôi đập thình thịch và người tôi như muốn ngã quỵ xuống vì quá hồi hộp.

Càng đến gần thì tiếng nước chảy lại càng to hơn, mỗi lúc một mê hoặc hơn. Bây giờ, tôi không còn băn khoăn mình là đội viên của đội sản xuất nào nữa. Bây giờ tôi chẳng còn quan tâm đến đế quốc Mỹ cùng những tội ác tày trời của chúng nó. Bây giờ, tôi chẳng còn nghĩ đến con đường xã hội chủ nghĩa mà chúng ta đang xây dựng. Bây giờ, tôi chẳng còn sợ hãi cơn ác mộng hôm nọ. Tôi chỉ muốn nhìn thấy thân thể chị Thảo, hình ảnh mà ngay cả trong giấc mơ thì tôi vẫn chẳng bao giờ có một sự hình dung rõ ràng.

Qua khe cửa, tôi thấy chị Thảo đang tắm. Da chị trắng, một vẻ đẹp dịu dàng. Chị dùng hai tay xoa ngực, xoa đùi, và xoa khắp người sau khi dội những gáo nước sóng sánh lên thân thể. Người tôi nóng rực. Tôi không còn biết tôi là ai. Tôi không còn biết tôi ở đâu. Tôi không còn biết tôi đang làm gì. Mọi thứ đang diễn như như trong một giấc mơ. Và hình ảnh cuối cùng còn động lại là khi chị đưa tay xoa ***..
[/size]
[size=large](Tryện còn dài, và 1 số ngôn từ nhạy cảm đã bị biến đổi)[/size]
[size=large] [/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)