[justify][justify]Mối tình si “sét đánh”[/justify]
[justify][/justify]
[justify]
Lại Văn Hưng chỉ vết tích của lần đánh nhau, giải cứu Đào
[/justify][justify]Gặp tử tù Lại Văn Hưng (SN 1987, trú tại khu Quyết Tâm, thị trấn Minh Đức - Thủy Nguyên - Hải Phòng) tại trại tạm giam Hải Phòng trong những ngày gã đang chờ thi hành án, tôi chợt thấy câu răn của người đời vận vào gã sao đúng đắn thế. “Yêu nhau lắm, cắn nhau đau”, cái thứ tình si một thủa ấy đã khiến trai đang có một tương lai hứa hẹn bỗng chốc thành kẻ mang án tử.[/justify]
[justify]“Ngày xưa có rất nhiều cô gái theo em, chẳng hiểu sao em lại dính vào cô ta. Cô ta là mối tình thứ hai của em và không ngờ mọi chuyện lại có kết cục bi đát thế…” - Hưng mở lời về câu chuyện đời gã bằng một sự hối hận vì trót dại. Rồi như lâu lắm mới có cơ hội được trải lòng, gã kể một mạch chuyện tình yêu với cô gái tên Bùi Thị Đào (SN 1986, cùng quê với Hưng), người đã bị gã tước đi mạng sống ở cái tuổi bước vào ngưỡng cửa cuộc đời.[/justify]
[justify]Hưng tâm sự, sau 5 năm nỗ lực phấn đấu, gã được tổ quản đốc nhà máy xi măng Hải Phòng tín nhiệm, cân nhắc lên vị trí tổ trưởng một tổ sản xuất. Vui mừng, gã cùng mấy anh em công nhân rủ nhau ra quán ăn nhậu. Tiệc rượu tàn, nhóm Hưng kéo tới một quán café đèn mờ để vui vẻ. Trong khi nhóm bạn đã tìm được bạn tình ưng ý và dìu nhau vào những căn phòng mờ ảo phía sau quán thì Hưng bị thu hút bởi một cô gái có gương mặt ưa nhìn, ngồi thu mình nơi góc quán. Họ bắt chuyện, ngồi tâm sự cả đêm.[/justify]
[justify] “Cô ta bảo với em là cô ta không thể về nhà được vì bảo kê ở quán đó rất nhiều, một năm chỉ cho cô ta về 2 ngày và vài tiếng đồng hồ rồi phải đi ngay. Cô ta bị mẹ bán vào ổ mại dâm từ khi 17 tuổi, để đổi lấy 17 triệu lo mổ bệnh tim của bà ta…” - Hưng nhớ lại. Rồi nước mắt, sự yếu đuối của một cô gái có lối giao tiếp nhẹ nhàng đã khiến cái tôi đàn ông trong Hưng gục ngã hẳn.[/justify]
[justify]Chừng ấy tâm sự trong buổi gặp mặt đầu tiên giữa ổ gái điếm cũng đủ khiến Hưng đi đến một quyết định liều lĩnh, gã hẹn tối hôm sau sẽ “kéo theo anh em xã hội” đến quán để giải cứu Đào. Gã nói và giữ đúng lời hứa với cô gái bán dâm. Trong lần giải cứu mỹ nhân như trong phim ấy, Hưng đánh đổi bằng cả máu của gã. “Tay em giờ vẫn còn vết sẹo của lần đụng độ với nhóm bảo kê của quán ấy” - vừa nói, gã vừa vén tay áo cho tôi xem vêt sẹo dài hằn sâu trên khuỷu tay.[/justify]
[justify]Sau lần ấy, Đào trở thành người yêu của Hưng. Gã bảo, đến cái thân xác của gã gã còn chẳng tiếc, dám mạo hiểm để cứu Đào nên tất cả những vật chất khác đều trở nên vô nghĩa trong chuyện tình cảm ấy. Thấy nhà Đào nghèo khó, gã chẳng tiếc tay mua sắm từ ti vi, tủ lạnh. Gã xin cho Đào đi làm công nhân trong một nhà máy hóa chất, với mức lương khoảng 3 triệu đồng. “Cô ta chê ít tiền và không chịu làm” - Hưng kể. Dẫu vậy, Hưng vẫn hy vọng người yêu thay đổi khi họ thành vợ thành chồng. Hai gia đình gặp mặt, định ngày cưới, thậm chí Hưng đã hạnh phúc đi mua một chiếc giường tân hôn thật đẹp, để rồi tất những điều tốt đẹp phút chốc tan biến…[/justify]
[justify]Đột nhiên Đào thay đổi, lẳng lặng đi dự tuyển lấy chồng Hàn Quốc mà chẳng nói với Hưng và gia đình gã lời chính thức nào. Ấm ức, Hưng tìm Đào để đòi lại số tiền tình phí bấy lâu gã đã bỏ ra: “ Hôm đó, em và cô ta vào nhà nghỉ để nói chuyện. Em yêu cầu cô ta trả tiền, cô ta không trả còn sỉ nhục em. Không làm chủ được mình em đã giết cô ta…” - Lời kể của gã mỗi lúc một dồn dập, dường như gã khó ghìm nén được cảm xúc của chính gã.[/justify]
[justify]Trong câu chuyện của tử tù ấy, gã còn ấm ức một tình tiết khác khi trước đó gã bị dư luận gán cho cái mác nghiện ngập. “Điều này làm tổn thương gia đình em lắm, em vốn chỉ biết đi làm chứ có nghiện đâu…” - gã phân bua. Sau này, tôi tìm hiểu qua những cán bộ trại giam và được biết, đúng là gã không nghiện ngập nhưng khi gây án, gã có sử dụng “đá”. Gã từng giải thích rằng, vì cô người yêu nói sẽ đi lấy chồng Hàn Quốc, muốn một lần được thử cảm giác lạ với gã nên đã rủ gã “chơi đá”?[/justify]
[justify]Hận tình[/justify]
[justify]Thường thì, khi đã rơi vào cảnh tù tội, nhất là đã lĩnh án tử, những phạm nhân dẫu một thời ngỗ ngược cũng sẽ tỏ ra ăn năn, hối lỗi lắm. Nhưng ở Hưng, gã vẫn bộc trực thể hiện nỗi ấm ức, hận tình của mình. Dẫu là kẻ si tình, từng yêu đến điên cuồng cô gái bán dâm thế nhưng trong suốt buổi trải lòng với nhà báo, Hưng lại dành cho tình cũ cách gọi lạnh lùng, oán trách “cô ta”. Sự ân hận, day dứt duy nhất tôi cảm nhận được từ gã, ấy là tình cảm của đứa con tội đồ trót gây đau khổ cho gia đình. Gã tự nhận về mình tất cả những sai lầm, khiến người cha già của gã buồn đau mà đổ bệnh, người cậu ruột và anh họ đau khổ mà lâm bệnh chết, thậm chí, trong vụ án giết người yêu mà chú ruột Lại Văn Ghi của gã là hung thủ, gã bảo cũng do gã.[/justify]
[justify]“Chú em vì chán nản thấy em rơi vào cảnh giết người nên cũng gây án theo…” – Hưng run run khi nhắc đến gia đình. Trên thực tế, chú Ghi của gã là một kẻ ăn cơm tù nhiều hơn ăn cơm nhà. Mới ra tù chưa được bao lâu, chú Ghi của gã lại gây ra cái chết cho người tình của hắn ta, khi nạn nhân nhận ra lối sống bê tha, nghiện ngập nên đòi chấm dứt tình cảm. Van nài quay lại không xong, Lại Văn Ghi điên cuồng sát hại nạn nhân rồi bỏ trốn, chứ chẳng phải vì đồng cảm với thằng cháu giết người mà gây án để được…gặp cháu trong tù.[/justify]
[justify]Lại văn Hưng càng đắm đuối vào cảm xúc dành cho người thân, cho gia đình, gã càng tỏ ra hận tình cũ. Gã bảo, cho đến giờ nghĩ lại, gã đã nhận ra hành vi giết người là tội ác song vẫn không sao kìm nén được sự trách cứ dành cho nạn nhân. Tôi chủ động ngắt lời kể của gã để kết thúc buổi thăm gặp khi nhận thấy gã dường như muốn chia sẻ nhiều nữa, nhiều nữa, gã tận dụng từng khoảnh khắc để được được nói lên nỗi lòng.[/justify]
[justify]Lời sau cùng Hưng nói như thể gã đang tự nhủ với chính lòng mình: “Nếu có cơ hội dù là nhỏ nhất, em sẽ cố gắng vượt qua nỗi khổ đau này để làm làm lại cuộc đời…”. Hưng hy vọng lắm cơ hội nhỏ nhoi được sống, gã bảo có đến 5 lá đơn để xin cho gã được sống, đơn của đoàn thanh niên xã, của hội phụ nữ xã, của tổ dân phố nơi gã sống, của gia đình bị hại, của công ty nơi gã từng làm việc. Rồi gã nhanh nhảu chúc tôi sức khỏe và công việc. Tôi chẳng biết nói gì với gã, chỉ biết chúc gã luôn hy vọng, dù thực sự mong manh lắm.[/justify]
[/justify]