Gần đây, trong một chuyến công tác vào[/size] [size=3]Đà Nẵng tôi đã gặp một đồng nghiệp tại ga tàu vào một buổi tối để về Hà Nội. Nói là đồng nghiệp, nhưng tôi và anh chỉ cùng làm một nghề ở hai cơ quan khác nhau trên địa bàn thủ đô và có chuyến công tác ở đây cùng một dịp thôi chứ từ trước đến nay chưa từng quen biết gì về nhau.
Qua vài câu hỏi xã giao, biết tôi và anh đi cùng chuyến tàu, lại cùng về Thủ đô, cùng có nghề kế toán với nhau. Anh tỏ ra rất hồ hởi và có những cử chỉ quan tâm như xách đồ và mua nước cho tôi uống,… Nghĩ mình là phụ nữ, lại ít tuổi hơn nên được quan tâm một chút cũng chẳng có gì là lạ. Vì các đồng nghiệp khác ở cơ quan tôi có khi còn quan tâm đến tôi nhiều hơn thế, dù tôi chẳng đòi hỏi, nên tôi vẫn thỏa mái đón nhận mà không một chút đắn đo, suy nghĩ. Tuy nhiên, khi tàu chỉ còn khoảng 20 phút nữa là rời bến, anh bắt đầu đề nghị tôi:[/size] [size=3]“Hay mình ngủ với nhau đêm nay, em nhé?!”[/size]
[size=3][/size] |
[size=3]Ảnh minh họa[/size] |
Người đàn ông ấy vẫn không buông tha, hắn chèo kéo,[/size] [size=3]“Thì có sao đâu, anh cũng có gia đình rồi, mình kín đáo với nhau thì làm sao ai biết…”. Rồi gạ gẫm, “Đồng ý đi, đưa vé tàu cho anh để anh đổi, rồi chúng mình nằm ngủ với nhau đêm nay”. Tôi cũng chẳng hiểu có phải trên các chuyến tàu vẫn có những vé nằm giường đôi hay không, nhưng những lời ấy làm tôi thấy hoang mang…
Tôi nhanh chóng bước vào toa tàu có ghế ngồi của mình, còn người đàn ông ấy vẫn đứng tần ngần một lúc bên dưới và dặn với,[/size] [size=3]“Hãy suy nghĩ lại lời đề nghị của anh” rồi cũng từ từ bước đi đầy tâm trạng.
Ngồi trên chuyến tàu về Hà Nội đêm hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của người đàn ông mới quen trong vòng chưa đầy 30 phút đồng hồ. Và tôi đã tin, những câu chuyện “tình một đêm” mà các chị em hay tâm sự trên báo là hoàn toàn có thật. Hóa ra, cuộc sống này vẫn còn nhiều những khoảng tối mà một người đàn bà như tôi chưa được biết tới.[/size] [size=3]
Và tôi nghĩ, giá như đêm hôm đó tôi đồng ý đưa vé tàu cho anh ta, chắc chắn chúng tôi sẽ có một đêm “đổi món” lãng mạn và đáng nhớ lắm. Nhưng sau giây phút lãng mạn và đáng nhớ ấy, có thể tôi sẽ chẳng có một phút giây nào được thanh thản, bình yên như tôi vốn có. Tôi sẽ lại dày vò mình là một người mẹ, một người vợ tồi tệ. Xa hơn nữa, nếu chồng, con tôi biết chuyện, thì gia đình nhỏ bé của tôi sẽ ra sao, có lẽ nó chẳng còn bình yên. Và nếu vợ anh biết chuyện, có thể khuôn mặt trái xoan xinh xắn, và làn da hồng hào của tôi sẽ bị biến dạng, cũng đáng thôi. Đó là cái giá phải trả cho một phút giây yếu lòng, sống theo bản năng…[/size] [size=3]
Tôi phải cảm ơn giây phút ấy, cảm ơn người đàn ông ấy, cảm ơn chyến tàu đêm thức trắng hôm ấy. Vì nhờ nó, tôi mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Và luôn dặn mình phải biết nâng niu những gì mình đang có[/size]