Nhân ngày của mẹ, con muốn gửi đôi điều tới mẹ. Mẹ à, kể từ khi chào đời, con đã là một đứa không cha. Trong nhà, các anh cũng luôn ác cảm bảo con là "con gái ăn cơm nguội, ngủ sau hè". Đến tận bây giờ, câu nói đó vẫn ám ảnh con.
Rồi bỗng dưng một ngày ba xuất hiện. Ba muốn nhận lại con nhưng con từ chối vì con đã quen chỉ có mẹ trên đời. Con đã bỏ ngoài tài những lời ba nói. Với con, chỉ cần có tình thương của mẹ là đủ rồi. Một mình mẹ bươn chải nuôi 5 anh em chúng con quả là một chuyện chẳng dễ dàng. Con yêu mẹ biết chừng nào.
Mẹ còn nhớ không, năm con 28 tuổi, vì cái ăn, cái mặc, cái nghèo mà con đã phải xa gia đình, tới nay cũng 17 năm rồi đấy. Lúc con vấp ngã, mẹ đã thầm lặng dìu bước con đứng lên, làm lại cuộc đời. Trong thâm tâm con khi đó, mẹ đã sinh con ra lần thứ hai và con luôn biết ơn mẹ vì điều đó.
Rồi con lấy chồng - một người đàn ông nước ngoài. Kể từ đó, con cũng có ý thức về trách nhiệm với gia đình nhiều hơn. Ở cái vùng nghèo khó quê mình, hễ người con gái nào lấy chồng nước ngoài là sẽ lo cho gia đình từ A-Z. Mẹ và các anh cũng nghĩ như vậy. Mọi người lầm tưởng con sung sướng và có nhiều tiền lắm. Mẹ sinh tật bài bạc. Con có nói thì mẹ lại giận hờn.
Các anh của con cũng vậy. Ngày trước, các anh khinh khi, trốn tránh vì sợ bị con vay tiền. Còn giờ, con bị ám ảnh bởi những lần các anh nháy máy chỉ để hỏi mượn tiền chứ chưa bao giờ hỏi thăm con một tiếng. Mượn được tiền thì cười vui rộn rã. Còn không được lại bảo con giàu mà không giúp đỡ anh em.
Em trai con ăn chơi rồi nhậu nhẹt, cờ bạc. Vợ con nó bệnh đau thì nó có lo đâu. Nó bỏ mặc cho mẹ lo lắng. Thế là tiền hàng tháng con gửi về cho mẹ lại tăng thêm với đủ thứ lý do mẹ đưa ra.
Mẹ biết không, con lấy chồng nước ngoài, đó là một cái gánh nặng của đời con. Nếu như mẹ chịu lắng nghe, chia sẻ cùng con thì mẹ sẽ hiểu. Cuộc sống hiện tại của con rất khó khăn. Mỗi lần mẹ xin tiền, các anh vay mượn, con phải cố gắng dành dụm mới có. Nhưng các anh mượn rồi có ai trả cho con đâu. Phải chi gia đình mình hiểu và thông cảm cho con thì đó là điều hạnh phúc con cần nhất.
Gia đình chồng con là người gốc Hoa. Mẹ chồng con luôn nói mà cũng như trách rằng con theo chồng chẳng có của hồi môn. Con đang sống chung với mẹ chồng và chị chồng, khi con làm nhiều, làm tốt, cũng không có lời an ủi, động viên. Khi con làm ít, làm dở thì họ mặt lớn mặt nhỏ. Và dần dần con đã trở thành osin không lương cho gia đình họ.
Mẹ biết không, con không giúp được gì cho gia đình mình, con thấy xấu hổ và tự trách bản thân nhiều lắm. Cũng may con lấy được người chồng yêu thương, hiểu và thông cảm cho con. Nhưng gia mình tạo cho con quá nhiều áp lực. Giờ đây, một bên là chồng, một bên là gia đình mình, con phải chọn bên nào đây?
Con không thể bỏ mẹ vì với con, mẹ là tất cả nhưng con cũng không thể sống mà xa cách chồng con. Anh ấy vô tội mẹ ạ. Tội của anh chỉ là cái nghèo. Nhưng nếu gia đình mình biết tôn trọng và góp sức cùng vợ chồng con thì giàu có mấy hồi. Xin đừng nghĩ con lấy chồng nước ngoài là phải lo cho gia đình. Suy nghĩ này đang đẩy con vào đường cùng đó mẹ. Con luôn mong mẹ, các anh hiểu và thông cảm cho con. Hãy đừng trách con nữa, hãy cho con thời gian để cố gắng mẹ nhé!
Con chưa bao giờ sống riêng cho bản thân con. Chắc mẹ cũng biết điều đó. Con luôn cầu chúc cho mẹ được nhiều sức khỏe và nhiều niềm may mắn đến với mẹ. Con vẫn yêu mẹ thật nhiều.
[size=2]Con gái của mẹ[/size]
(sưu tầm)
(sưu tầm)
[size=2]———————-o0o———————-
[/size]
[/size]
[size=2]P/s : Các bạn trẻ Vietyo chú ý…Chỉ là sưu tầm thôi nhé 3ahhyes3 3ahhyes3[/size]