Tâm sự - chia sẻ 2011-09-11 16:20:43

'Mỗi lần nghĩ về bố là tôi nhìn thấy tro bụi từ tòa tháp'


Cái ngày đen tối 11/9/2001, Hannah Gilbey mới 11 tuổi, đang là học sinh. Phải mất nhiều ngày, cô bé mới chấp nhận được sự thật là bố cô đã qua đời khi tòa tháp đôi sập đổ vì bị không tặc tấn công.



Vụ khủng bố 11/9 để lại cho người dân Mỹ nhiều hậu quả. Với người thân của những người đã khuất, họ phải tiếp tục cuộc sống trong tình cảnh mất đi người cha, người chồng, người anh của mình. Còn những người may mắn sống sót, những vết thương tinh thần với họ cũng không phải dễ xóa nhòa.

Mất hàng tuần mới tin cha đã mất

Ngày đó, Hannah Gilbey hăm hở chạy về nhà để khoe về ngôi trường mới của mình. Nhà cô bé gần nhà bà nội nên cô chạy sang nhà bà và bắt gặp ánh mắt thẫn thờ lo lắng của bà.

Hôm đó, bố Paul của Hannah đang làm việc ở tòa tháp đôi thì nó bị sập do không tặc tấn công. Người bố thân yêu của Hannah đã vĩnh viễn ra đi từ đó và phải mất rất nhiều tuần, cô bé mới chấp nhận được sự thật phũ phàng đó.

Giờ đây, Hannah đã làm mẹ, và cứ đến mỗi dịp kỷ niệm 11/9, nỗi nhớ cha lại trở nên da diết hơn bao giờ hết trong lòng cô. Cô chia sẻ: “Khi tôi nghĩ về cha là tôi nhìn thấy tro bụi. Rất lâu sau đó, tôi thường gặp ác mộng là tôi bị rơi từ không trung xuống. Tôi tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi và nhận ra rằng đó chỉ là giấc mơ”.

Hannah và người cha thân yêu của mình.
Hannah nghẹn ngào chia sẻ tiếp: “Ngày hôm đó, sau khi tôi trở về nhà, bà nội sang nhà tôi, mặt bà trắng nhợt nhưng bà nói rằng nếu có người thoát ra khỏi tòa tháp thì người đó chính là bố tôi. Tôi không chịu được suy nghĩ là bố tôi bị thương, bởi vậy tôi chạy ra ngoài đường phố để xem bạn bè tôi có chạy ra chơi như thường lệ không. Nhưng chẳng thấy ai, tất cả đều đang dán mắt vào TV. Tôi lại nghĩ mẹ có một cuộc gọi nhỡ từ Mỹ sáng nay và tôi vẫn tin rằng cha tôi sẽ an toàn”.

Những ngày sau đó, Hannah vẫn tin rằng người cha 39 tuổi của mình làm việc trên tầng 84 của tòa tháp Nam vẫn còn sống. Mẹ Hannah khuyên cô nên tiếp tục đi học bình thường. Đến trường, cô hồn nhiên kể cho một cậu bạn nghe chuyện về cha mình, rằng ông vẫn đang còn sống. Cậu bạn nghe xong liền gọi Hannah là đồ nói dối và chạy biến mất. Hannah chẳng hiểu vì sao, chỉ biết im lặng. Mãi lâu sau đó, cô mới hiểu rằng người cha thân thương của mình đã vĩnh viễn ra đi.

Những kỷ niệm với cha cứ tràn về. Tuy cha mẹ Hannah ly hôn nhưng cha cô vẫn dành những tình yêu thương đặc biệt cho con gái, đến thăm cô thường xuyên. Sợi dây tình cảm ấy bền chặt ngay cả khi cha cô tới New York làm việc.

Theo dòng cảm xúc về người cha, Hannah vẫn nghẹn ngào: “Giờ tôi đã có con. Mẹ tôi kể rằng khi tôi chào đời, cha đã bế tôi và khóc. Tôi hi vọng cha tôi nơi suối vàng cũng cảm thấy xúc động như vậy với sự chào đời của con gái tôi. Tôi đặt tên con là Daisay, nickname của cha tôi, để có cảm giác cha còn sống mãi bên tôi.

Điều tôi trăn trở nhất là không tìm thấy thi thể của cha trong đống đổ nát. Một năm sau vụ tấn công, tôi nhận được một ít tro. Tôi vẫn giữ chút tro đó và sau đợt lễ kỷ niệm 10 năm này, tôi sẽ tung tro ra biển. Cha tôi rất yêu biển”.

Những nhân chứng sống

George Sleigh, 73 tuổi, đến từ nước Anh. Ngày 11/9 đen tối đó, ông đã nhanh chóng và may mắn thoát khỏi tầng 91 của tòa tháp Bắc khi không tặc tấn công vào tòa nhà này. Ông kể lại: “Tôi đang nghe điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy máy bay đâm phía trên tòa nhà. Cả tòa tháp rung chuyển và mọi thứ trong văn phòng đổ liểng xiểng. Tôi cố gắng thoát thân và khói bắt đầu dày đặc. Chẳng ai trong chúng tôi nghĩ rằng tòa nhà sẽ sập”.

Ông George hôm 11/9/2001 và hiện tại.
Khi ông George xuống đường thì tòa tháp Nam sập, ông bị thương ở chân phải. Trong lúc đang chạy thì hình ảnh của ông được ghi lại. Ông vẫn còn giữ chiếc túi của ngày đen tối đó, và ông cho rằng cái túi đã cứu mạng ông, đóng vai trò như là tấm bia chắn những mảnh kính biết bay ngày hôm đó.

Còn ông Jerry Reilly lại không thể nhận ra mình khi nhìn thấy tấm hình ông phủ đầy bụi sau khi tòa tháp đôi sụp đổ. Ông nhìn kỹ vào bức ảnh và nhận ra chiếc bút ông cài nơi túi áo.

Ông Reilly ngày 11/9/2001 và hiện tại.
Ông vẫn nhớ như in ngày kinh hoàng đó, khi mọi người chạy ra thì ông và các đồng nghiệp khác tìm cách chạy vào khu vừa đổ để tìm cách cứu các nạn nhân. 343 đồng nghiệp của ông, những người lính cứu hỏa anh hùng, đã ngã xuống. Giờ ông đang quản lý một quán rượu và không hề để cho khách hàng biết ông là ai và có nhiệm vụ gì trong vụ 11/9, đơn giản chỉ vì ông không muốn nhắc lại chuyện cũ đau thương ấy.

Ông đã bị stress một thời gian dài sau cái ngày khủng khiếp ấy. Giờ ông cũng không muốn quay lại nơi đã xảy ra thảm cảnh kinh hoàng đó, bởi khi ông ngửi thấy mùi bê tông mới, mọi ký ức lại như quay về.
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)