[size=3]Cuối tháng 9, khi gặp phóng viên Pháp luật & Thời đại trong trại giam, Nguyễn Đức Nghĩa tiết lộ có thói quen làm thơ để giải tỏa nỗi dằn vặt về tội ác đã gây ra: giết chết người bạn gái cũ tên Linh, chặt đầu và vứt xác cô. Nghĩa đã đọc Không đề - bài thơ hắn khẳng định là “tâm đắc nhất”“đứt quãng, chầm chậm”. Bài thơ được đăng kèm trong bài báo.[/size] - cho phóng viên nghe. Theo mô tả, hắn đã rơi nước mắt khi đọc những câu thơ một cách
[size=3]Thành viên có tên Hoa La của một trang diễn đàn và nhiều cư dân mạng khác gần như ngay lập tức phát hiện ra phần đầu của bài thơ “Không đề” của Nguyễn Đức Nghĩa rất giống với bài thơ “Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I)” của nhà thơ, nhà viết kịch nổi tiếng Lưu Quang Vũ sáng tác cách đây 40 năm.[/size]
[size=3][/size] |
[size=3]Nguyễn Đức Nghĩa trong phiên xử tháng 11/2010. Hắn bị tuyên án tử hình. Nghĩa đã nộp đơn xin ân xá lên Chủ tịch nước và đang chờ đợi kết quả.[/size] |
[size=3]Hoặc, có những câu thay đổi ý sang chiều hướng trái ngược như “Em biết đấy, anh rất tin vào số phận” so với “Em biết đấy anh chẳng tin định mệnh”. Bài thơ hơn 30 câu của Nguyễn Đức Nghĩa có phần đầu đạo ý tứ và từ ngữ của thơ Lưu Quang Vũ một cách rõ rệt, khiến nhiều cư dân mạng nhanh chóng phát hiện ra.[/size]
[size=3]Theo Pháp luật & Thời đại, Nghĩa còn kể, không chỉ trong hoàn cảnh này mới phát lộ khả năng làm thơ mà bản thân từng là một “thi sĩ” khi còn đi học. “Chính tài năng thơ ca đã nhiều lần được tôi sử dụng như một thứ vũ khí đầy hữu hiệu bên cạnh vẻ ngoài của mình để chinh phục các cô gái mà tôi để ý”, Nghĩa khoe.[/size]
[size=3]Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I) nằm trong chùm thơ tình do Lưu Quang Vũ sáng tác, được cho là tặng nữ họa sĩ Nguyễn Thị Hiền, con gái nhà văn Kim Lân. Bà là một trong những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời ông.[/size]
[size=3][/size] |
[size=3]Nhà thơ Lưu Quang Vũ.[/size] |
[size=3]Về kịch, Lưu Quang Vũ có những tác phẩm để đời như Hồn Trương Ba da hàng thịt, Tôi và chúng ta, Tin ở hoa hồng, Nàng Sita, Sống mãi tuổi 17… Ông được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt 2 (năm 2000) về nghệ thuật sân khấu.[/size]
[size=3]Không đề - Nguyễn Đức Nghĩa
Những cơn gió cuối thu
Mùa đông sắp đến rồi
Mùa đông này anh sẽ phải ra đi
Buồn làm chi, có gì đâu em nhỉ
Ồ cuộc đời kết thúc có gì đâu
Một năm bao giờ chẳng thế
Một cuộc tình cũng chỉ đến mùa đông
Có gì đâu mà khóc
Em biết đấy, anh rất tin vào số phận
Mỗi cuộc đời rồi cũng đến nơi yên nghỉ
Anh chỉ là kẻ bỏ đi, hư hỏng
Lang thang trong cộc đời này chưa trọn 30 năm
Anh chỉ như chiếc lá vàng rơi rớt ngoài song sắt
Những chiếc là vàng thiếu nữ xé thành đôi
Rồi đêm nay khi gió mùa đông đến
Nắng tắt, lá rơi và anh cũng chết rồi
Có gì đâu mà tiếc
Anh biết mình sẽ đến một giấc ngủ
Bình minh có lẽ cũng vậy thôi
Em là tia sáng soi suốt cuộc đời anh
Là đốm lửa trong đêm băng giá
Chẳng có ai được hạnh phúc như thế
Vậy mà anh lại để mất em rồi
Mất tất cả sau một đêm cuồng loạn
Vòng tay ôm cái chết, phủ kín vùng lửa đen
Bàng hoàng, đau đớn, ân hận, xót xa
Nhưng tất cả đã quá muộn rồi
Đã tăm tối như một bờ vực
Tan biến như làn mây mù mịt
Đường xuống địa ngục coi như chính là đây
Có gì đâu mà buồn em hỡi
Thời gian, không gian không ngừng biến đổi
Rồi tất cả cũng hóa thành xương[/size]
[size=3]Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I) - Lưu Quang Vũ[/size]
[size=3]Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố
Mùa đông sắp tới rồi
Mùa đông này ta sẽ phải chia tay
Một chuyện chia tay có gì đâu em nhỉ
Một chuyện tình tan vỡ có gì đâu
Kết thúc một năm bao giờ chả thế
Sau mọi điều lại chỉ có mùa đông
Có gì đâu mà tiếc mà buồn
Em biết đấy anh chẳng tin định mệnh
Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật
Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi
Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời
Chẳng có ai yêu em như thế được
Em ở đâu dù cùng trời cuối đất
Dù năm tháng dài lâu
Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau
Anh vẫn ở bên em mãi mãi
Là bậc cửa dưới chân em qua lại
Là cốc nước trên môi em run rẩy
Chiếc lá trên tay em
Giọt mưa trên áo em
Như hạt bụi trên mặt bàn em quét
Có gì đâu mà khóc
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
Nên tình yêu là chuyện viển vông thôi
Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy
Bao kỷ niệm quên đi đừng nhớ nữa
Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ
Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm
Lời anh nói vang lên
Như những lời vĩnh biệt
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối gần nhau lại”
Sau này chết đi ở bên nhau mãi mãi
Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi
Mọi nhọc nhằn ngang trái
E chúng mình không nhận được ra nhau.[/size]