Tôi là một cậu bé sinh ra và lớn lên trong nông trại ở một vùng quê tại Georgia, nơi cái nắng gay gắt của mùa hè và cái lạnh buốt giá của mùa đông trải dài. Tôi ở nhà thường xuyên, luôn phụ giúp bố mẹ trên nông trại, đại khái như là chăn dắt gia súc, lùa gà ra sân, cho ngựa ăn, vân vân và vân vân. Khi mùa hè đến, nơi này ánh lên một sự bình yên khó tả, khiến tôi chỉ muốn ở đây mãi mà không muốn rời xa.[size=4]đây là nhà của tôi hồi xưa[/size]
Khi lớn lên, tôi vào thành phố làm việc. Nơi này đầy rẫy những cao ốc cao tầng mà họ gọi là “văn phòng”. Dù sao thì đây cũng là chỗ làm việc ổn định của tôi, lương tháng cũng kha khá, đồng nghiệp cũng thân thiện. Mọi chuyện đều ổn cả, cho đến khi tôi nhìn thấy “hắn ta”. Hắn đứng đó trong góc khuất, vận một bộ com lê màu đen và cà vạt trắng. Tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt hắn cả; cứ như là hắn bị cách ly với tất cả người khác hay sao ấy. Hắn chỉ biết cắm cúi vào làm việc. Sếp không bao giờ chỉ điểm hắn ra nói chuyện; thậm chí ông ta còn bảo tôi tránh xa hắn ra nữa kia. Chả hiểu sao ổng lại bảo thế, nhưng thôi kệ nó, không sao, tôi cũng chả quan tâm. Cái gã kì quặc ấy mảnh mai, cao nghều, trông cứ như suy dinh dưỡng tới nơi luôn ấy. Đương nhiên là tôi chả bao giờ tới bắt chuyện với hắn cả; hắn lập dị thế kia mà! [Nguồn: vnsharing.net. Người dịch: Ai Chikane Enma @ Consternated Team]
Một đêm nọ, xe hơi tôi hỏng máy nên tôi đành cuốc bộ về nhà.
Hôm ấy là một đêm trăng tròn. Trời tối đen như mực. Con đường tôi đang đi im ắng đến kì lạ, chỉ có tiếng rít của mấy con dế cùng làn gió mát đồng hành với tôi. Đột nhiên, tôi nhìn thấy hắn đang đứng sững trong góc. Tóc tai tôi dựng ngược hết lên, khi hắn từ từ tiến đến chỗ tôi đứng. Người hắn đẫm máu. Mặt hắn hoàn toàn trống trơn, không có mắt mũi miệng gì hết. Có lẽ là tôi trông gà hóa cuốc, nhưng khi cảnh sát đang đi tuần tiến đến chỗ tôi, hắn biến mất. Cảnh sát hỏi tôi làm gì vào lúc trời tối thế này, thì tôi mới trả lời là do xe hỏng nên tôi phải đi bộ về nhà. Tôi xin họ cho tôi đi nhờ xe và kể cho họ nghe cuộc chạm trán giữa tôi và kẻ quái thai mặc com lê đen và cà vạt trắng kia. Họ bác bỏ câu truyện của tôi, nói rằng làm gì có người nào như thế được. Sau đó tôi kể cho hai viên cảnh sát ấy về những gì sếp nói với tôi. Họ cho tôi xuống xe rồi nhanh chóng đạp ga, y như thể tôi bị tâm thần vậy. Thôi kệ nó. Dù đang hoang mang lắm, tôi cũng nhún vai cho qua.
Tôi mở cửa vào nhà… Là hắn! Hắn đang đứng trong nhà tôi, người dính đầy máu. Tôi bỏ chạy, nhưng hình như hắn đã bắt được tôi. Xin thông cảm… tôi chỉ còn khoảng nhiêu đây thời gian để kể lại câu chuyện này thôi. Hắn đang bám sát gót tôi… tôi không còn nhiều thời gian nữa. Ừm, lúc đó hắn kéo tôi lại, phanh thay tôi ra rồi thọc ngón tay hắn vào bụng tôi, cho đến khi tôi bất tỉnh. May thay xe cứu thương đến kịp, và bác sĩ đi cho tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt và họ đang làm mọi cách để bảo toàn tính mạng của tôi.
Nhưng mỗi khi tôi chợp mắt, tôi lại nhìn thấy con quái vật không mặt mũi đó xuất hiện trong giấc mơ của mình, với bộ com lê đen đẫm máu, và trên tay hắn là mớ ruột non của tôi. Tôi sợ quá, tôi sẽ chết mất. Xin mọi người hãy giúp tôi. Xin mọi người…