chap 1:Giới thiệu nhân vật
1.Nó: trịnh kim thư. 17 tuổi.
Gia thế: nghèo ko tả nổi mồ côi ba mẹ từ nhỏ ở chung vs bà ngoại sống nhờ công việc làm thuê và bà ngoại làm osin
Tính tình: xinh gái khi mà được cải tạo, khuôn mặt đáng yêu, mạnh mẽ do số phận đã khiến nó trở thành như thế nhưng thực ra bên trong lại vô cùng mềm yếu
Về học tập ngu ko thể tả nổi nhưng vô cùng thông minh về việc bày trò vs ông chủ của mình.haha
2.Hắn: Phạm quốc huỳnh anh. . 17 tuổi
Là thiếu gia con nhà giàu đẹp trai và là ông chủ của bà ngoại nó và sau này thành ông chủ của nó.
Là hotboy của trường GOLD STAR học giỏi thông minh tài ba..nhưng hình như thích sự cô đơn và gét đông vui náo nhiệt
3.la cát thắng. 17 tuổi
Là hot boy của trường GOLD STAR đối đầu vs huỳnh anh thông minh tài giỏi đáng yêu ko lạnh lùng như huỳnh anh ko thích sự cô đơn mà thích vui vẻ náo nhiệt
4.Mai nhược vân anh: ny cũ của huỳnh anh.17 tuổi..nhà cũng giàu đanh đá kênh kiệu
Là hotgirl của trường nhưng sau này bị đánh bại bởi ai đó…thành tích học tập cũng tạm được ko ngu như nó…
chap 2:
Nó vội mở cửa vào nhà thì thấy bà đang nằm trên giường …nó chạy đến gần bà hơn thấy bà đàm đìa mồ hôi nó rất lo lắng:
- bà ơi bà có sao ko ạ? Cháu đưa bà đi bệnh viện nha?
- Bà nó nói bằng chất giọng mệt mỏi: bà ko sao cháu đừng lo…
- Bà ntn mà bảo ko sao ..nó như đã khóc
- Bà ko sao thật mà? nhà mình làm gì đủ tiền đi bệnh viện hả cháu? hôm nay bà còn phải đi làm nữa?
- Bà…nó nhìn bà mà nước mắt cứ rơi…rồi nói tiếp
- Bà ntn rồi làm sao mà đi làm được bà xin nghỉ đi..
- Ko được cậu chủ khó tính lắm sẽ ko cho bà làm nữa đâu?
- Làm gì có chuyện đó (nó bức bối)…có phải cái máy đâu mà làm ko nghỉ bà cứ nghỉ đi cháu đi xin cho…
- Bà nó nhìn nó mỉm cười rồi lại ho lên làm nó lại càng lo lắng…và nó quyết định đưa bà đi bệnh viện mặc dù tiền của nó ko đủ…nhưng nó phải làm thôi…ko thể để bà ntn được..
TẠI BỆNH VIỆN
Sau khi nó đưa bà vào viện bác sĩ khám cho bà nó và kết quả là:
- nó hối hả: bác sĩ bà cháu sao vậy ạ?
- Bác sĩ tháo khẩu trang ra và lắc đầu: bà già rồi nên mắc bệnh là ko tránh khỏi..bà chỉ bị cảm thôi nhưng cần phải nhập viện
- Nó há hốc mồm : bao lâu ạ?
- Khoảng hơn 1 tuần ..
- Nó ấp úng..dạ..vâng ạ..
Vậy là nó đưa bà vô nhập viện bằng tất cả số tiền mà nó có..rồi nó hùng hổ đến tìm tên hắc ám địa chủ vô nhân tính kia…chap 3:
TẠI BIỆT THỰ NHÀ HẮN:
Nó nhấn chuông…mãi mà chẳng thấy ai ra mở cửa.đối vs nó việc trèo vào là điều ko thể ko thể…nó trèo vào trong mặc dù tường biệt thự là khá cao..nó chuyên mà…nó nhảy xuống trước 1 bãi cỏ xanh hếch mặt lên :
- ta là ai chứ? tường ntn chỉ có mất chộm là chắc?haha..
nó nhìn ngó ngác khắp xung quanh ko thấy ai rồi nhẹ nhàng đi vào trong…nhà thật là đẹp nó cứ nhìn cho thỏa mắt mà quên mất nhiệm vụ…
- ơ..mình quên mất..
rồi nó lên tầng đi tìm tên chủ nhà kia…đi tìm từng phòng 1 mà chẳng thấy ai..cho đến khi nó đứng trước 1 phòng có cánh cửa rất to..nó đẩy cửa vào..nhìn xung quanh nhưng cũng chẳng có ai..nhưng thấy đồ con trai vung trên sàn nó bước vào ngó xung quanh để tìm người nhưng cũng chẳng thấy ai tự nhiên nó nghe tiếng hát đằng sau lưng và tiếng mở cửa…clạch nó mau chốn vào trong cái tủ gần đó…trong tủ mọi thứ tối om nhưng nó vẫn để 1 khe hở đủ để nó nhìn thấy bên ngoài…nó thầm nghĩ..
- chết tiệt cái tủ quần áo ko thôi mà to như cái nhà mình vậy…
nó tiếp tục nhìn ra ngoài thì thấy 1 tên con trai ko mặc gì cả chỉ có cái khăn quấn phần dưới nó sợ hãi quay mặt đi…mặt nó đỏ ửng lên…
- cái trò gì thế này>a ta bị điên rồi
nó lại tiếp tục quay ra nhìn ko biết vì sao? tên con trai này có thân hình vạm vỡ rất chuẩn…nó như bị hớp hồn vậy cứ nhìn cho đến khi tên con trai đó đang tiến về phía cái tủ nó đang chốn…
nó loay hoay ko biết làm thế nào nữa..
- chết rồi làm sao đây…
nó nhắm mắt lại lấy hết sức lực đẩy tủ ra và hét ầm lên… nhưng thật ko may a ta đã trước nó 1 bước a ta kéo cánh cửa tủ trước nên nó mất đà bị ngã nhào ra phía trước ôm trầm lấy a ta…cả 2 người đều ngạc nhiên…còn nó thì đang nằm trên người của a ta…nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đứng dậy…a ta cũng mau chóng đứng dậy…
- cô ..cô là ai sao lại ở trong nhà tôi.. hắn chỉ tay vào mặt nó
- nó đang run nhưng cũng đối đáp rất nhạy: tôi..tôi là ai liên quan gì đến a?
- hắn ta cười ha hả…
- a cười cái gì? nó gắt lên
- đây là nhà cô à?hay cô định đi ăn chộm vậy?
- a…nó tiến sát mặt hắn rồi gằn từng chữ 1: đồ thối tha…rồi bỏ đi..
nhưng hắn đã kịp kéo nó lại hắn cũng hơi khó chịu bởi lời nó nói
- tôi làm gì cô mà cô nói tôi như thế hả?
- nó vênh mặt lên và bắt đầu: bà ngoại tôi làm việc ở đây? do bị anh đày đọa bóc lột nên h đây bà tôi đã phải vào bệnh viện…a mau đưa tiền đây..nó xòe tay ra trước mặt hắn..
hắn thôi ko tức nữa mà lại rất chi là chảnh:
- nếu tôi ko đưa thì sao?
- Nhà giàu mà còn keo kiệt…nó lườm hắn
- Keo kiệt? hắn nhái lại lời của nó mà thấy buồn cười…
- Nó khoang tay lại: đúng..bồi thường cho người làm nhà a bị bệnh do bị a bóc lột mà cũng ko cho sao? ông chủ? chắc chỉ là hư danh ko có 1 xu dính túi…
- Hắn cười tiến lại phía nó: đúng đấy..tôi đã đi làm đâu mà có tiền?
- Nó giật nảy mình? a..chưa đi làm? vậy…
- Hắn ngắt lời nó: tôi còn đi học cô nhìn tôi già lắm sao?
- Nó bây h mới để ý thân hình thì người lớn thật nhưng khuôn mặt lại rất chi là non..nhưng sao giàu sớm vậy?: ko nói nhiều a có đưa tiền ko?
- Tôi ko đưa. hắn bước đi đến cái ghế và ngồi xuống..
- Haha.vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát…
- Cứ tự nhiên.tôi chưa đủ tuổi đi tù đâu..
- Anh…nó khó chịu bực bội…tiến đến gần hắn…
- Hắn cười mỉa mai: cô làm gì được tôi nào?
Nó nhìn hắn cười đắm đuối: rồi tương nguyên 1 quả đấm vô mặt thằng bé…làm thằng bé bị bất ngờ ko tránh khỏi..mắt bị thâm 1 bên y như gấu trúc..haha..nó nhìn thấy cười sung sướng và bước đi..để lại 1 mình hắn đang đau khổ..đến tận cùng…
- cô ta là ai?
rồi nhanh chóng tiếp tục chạy theo nó đi đến bệnh viện thì hiểu ra mọi việc hắn mau chóng nộp tiền viện phí cho bà nó vì nó chưa đủ tiền nên chỉ nộp 1 nửa thôi.chap 4:
Nó đang đi trên đường vừa đi vừa mút kẹo hết cây kẹo thì nó tiện tay ném luôn cái que đi ko ngờ ném chúng 1 cái xe con đen xì…1 người trong xe bước ra..trong khi nó vẫn cứ đi..mà ko quan tâm..nó chợt khựng lại hình như có ai đang kéo nó lại..nó giật mình quay phắt lại và dùng tay ngạt ngang qua nếu là thằng đểu nào thì chắc chắn sẽ bị sơi 1 chưởng của nó..nhưng ko may cho nó lắm tên này đã kịp đỡ tay nó và cười thật duyên..nó giật mình vì đó chính là chủ của bà nó
- nó cười nửa miệng: a định làm gì? trả thù à?
- Hắn cười tươi..: đúng đấy..rồi hắn kéo nó đi đến trước cái xe của hắn..
Nó vùng vằng: a bỏ tôi ra…
- Hắn nhìn nó cười rồi bỏ nó ra: cô đền tôi đi..
- Đền a? nó khoang tay lại cười tươi? ai mới phải đền ai đây?
- Cô làm hỏng xe tôi rồi hắn chỉ tay vào cái que kẹo mút của nó nãy vứt xuống…
- Nó lườm hắn: a bị điên à?
- Tôi ko điên cô ko trả thì đi lên đồn cùng tôi..hắn cười sung sướng
- Anh..thôi được rồi bao nhiêu? nó vừa nói vừa rút ví ra
- Hắn cười mỉa mai: 10 triệu
- Nó há hốc mồm: cái gì?a bị điên à?chỉ cần đi rửa xe là được có sướt sát gì đâu? 10k là được nó rút ra tờ 10k vất cho hắn rồi bước đi
Nhưng sao hắn để yên cho nó được?hắn lại kéo tay nó lại
- nó quát lên: a bị điên à?
Nó nhận được bản mặt cười hết chi là xinh zai của hắne tôi ko phải loại xe tầm thường mà chỉ 10 k của cô là đủ..10 triệu nếu cô ko trả thì đi vs tôi…
- a…rốt cuộc là a muốn thế nào đây?
- Hắn cười rõ tươi: cuối cùng thì cũng nghe cô nói được câu này..nhà tôi đang thiếu người làm cô đi thay bà cô và tôi sẽ trả lương cho cô để cô trả nợ tôi…ok chứ? vẹn cả đôi đường
- A..nó nhăn nhó nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải làm như thế?tôi sẽ làm khi nào bà tôi có thể đi làm lại
- ..nhưng có 1 yêu cầu..
- Nó khó chịu: anh..điều kiện gì?
- Haha.cô nghe lời nhỉ?phải nghe lời và cô phải đến nhà tôi ở..
- A điên à>? tôi ko điên? a định làm gì tôi hả?
- Cô nghĩ tôi thèm làm gì cô?thế cô có chấp nhận ko?
- Tôi ko đến..tôi sẽ nghe lời a nhưng tôi ko phải ko có nhà mà phải đến
- Được thôi vậy thì cô sẽ ko có nhà thật đấy..
- A định làm gì?
- Tôi có tiền tôi sẽ cho giải tỏa khu nhà mà 2 bà cháu cô đang ở?
Ngôi nhà đó là ngôi nhà lâu lắm rồi từ khi nó chuyển đến ở bà nó đã rất chăm chút cho nhà nếu giả tỏa thì bà nó sẽ ở đâu?nó bắt buộc:
- tôi đồng ý…dặn mãi mới ra được…
- tốt.từ mai đi.
Rồi hắn ta bỏ lên xe đi mất..để lại nó đang tức điên lên được mà có làm được gì đâu?chap 5:
NGÀY HÔM SAU..
Nó vừa bước chân ra khỏi cửa định đi đến thăm bà thì..píp píp..
Nó ngỏang mặt lại thì thấy hắn..
- cô định đi đâu? ko đến nhà tôi à?
- A làm gì mà cứ sồn sồn lên thế? tôi đi thăm bà đã…
- Ko cần tôi cho người đi rồi cô khỏi phải lo..việc của cô cần lo bây h là làm osin nhà tôi..chuẩn bị quần áo đi..
- Ko cần. đi. nó mở cửa xe ra và bước lên
Hắn quay sang nhìn nó cười rồi phóng xe đi..đến biệt thự nhà hắn…
- tôi đói rồi chuẩn bị bữa sáng…
- nó há hốc mồm: cái gì? a chưa ăn sáng mà đã đến tìm tôi rồi hả?
- thì đi tìm osin để nó lo cho mình mà..nhanh lên đấy..tôi lên phòng chuẩn bị đi học xuống mà chưa có đồ ăn thì chết vs tôi…
mặt nó xị ra nhìn hắn đi lên phòng…
đến khi hắn bước xuống…mỉm cười nhìn nó nó thì cũng mỉm cười nhìn hắn..hắn ngồi xuống bàn ăn..trông bữa sáng nè..cái đĩa trắng ơi là trắng trắng kinh khủng luôn đựng 1 quả trứng cũng trắng kinh khủng luôn..haha..bên cạnh là 1 cốc sữa..cũng trắng ko kém…
- cái gì thế này?hắn nhăn nhó
- thì bữa sáng đó..a ăn nhanh đi còn đi học
- hắn cười ha hả..cô định cho tôi ăn bằng tay à?
- Ăn trứng thì anh ko ăn bằng tay thì sao nữa?
- Hắn lắc đầu cầm quả trứng lên…: chưa bóc nè?
- Ai hầu a? muốn ăn thì tự bóc chứ?
- Cô. là osin mà?
Nó bực bội ngồi thịch xuống cạnh hắn và bóc trứng cho hắn…hắn ăn 1 miếng rồi uống sữa..
- Sao nhạt thê?
- Đàn ông con trai lại thích ngọt thế à>
- Cô nói gì?
- À ko có gì chờ tôi chút
Nó cầm ly sữa đi vào trong bếp thấy nhiều lọ màu trắng quá
- chết ko biết lọ nào là đường đây? cho đại đi..
- sữa đây..sữa ngọt đây…
- nhúp 1 ngụm ..: ặc..cái quái gì mà mà mặn thế này>?cô bỏ muối à?
- Tôi ko? tôi..nhiều lọ quá tôi ko biết bỏ cái nào nên tôi cho mỗi cái 1 thứ..
- Cô điên thật rồi: cả bột ngọt và súp .muối cả đường chết tôi mất..lấy cho tôi ly nước lọc..
Thấy hắn hét ầm lên làm nó cũng hoảng..chạy nhanh vào trong
- ko có nước lọc làm sao đây?a nước luộc trứng..nước lọc đây…
nó vừa bước ra thì hắn đã giật lấy cốc nước đi trong khi nó chưa kịp nói thì hắn đã hớp ngay..mặt hắn bốc khói lên..đỏ bừng bừng: đến lúc này nó mới nói lí nhí
- tôi chưa kịp nói nước sôi mà..
đến h phút này thì hắn ko nhờ đến nó nữa…chạy nhanh vào nhà vs..xả nước vào mồm..nó cũng nhanh nhẹn chạy theo…nhìn hắn
- a..a có sao ko?
Được 1 lúc hắn ngẩng mặt lên nước đầy mặt:
- cô định hại tôi sao?
- Tôi xl..thôi a lau mặt đi này nước tùm lum hết cả ùi..
Nó tiện tay đưa ngay cái khăn trên tay cho hắn hắn cũng thuận thiên mà lau 1 loạt trên mặt sau khi hắn bỏ khăn ra thì..nó giật mình và cười ha hả lên
- haha..mặt a ..haha sao lại..haha đen ,…haha thế kia?
- Hắn nhìn nó khó hiểu quay lại nhìn vào gương…thì hét ầm lên..đáp luôn chiếc khăn vào mặt nó và chạy lên phòng rửa mặt…
- Nó thì cười bể cả bụng..haha..ai bảo cho tui làm osin chứ>?tôi quên cái khăn đó là khăn lau bàn mà…haha..
Được 1 lúc sau hắn mới xuống và phong độ hơn nhiều..:
- nó nói rõ to: a đi học ạ……….
- cô cứ liệu hồn đấy..à mà cô ko đi học à?
- Tôi bỏ học rồi,…nó cúi mặt xuống
- Hắn nhìn nó trìu mến:thế cô có muốn đi học ko?
- A đùa tôi à? thôi a đi học đi kẻo muộn..
- Hắn nhìn nó cười rõ tươi:à quên chuẩn bị bữa trưa ấy..
Nó chớp mắt liên tục bước vào trong nhà nhìn quanh căn nhà..bước lên phòng thấy cái máy tính thì….
chap 5:next>>
TRƯA:
Hắn vừa đi học về thì thật khó chịu: quần áo chưa giặt, nhà cửa luộm thuộm..bữa trưa chưa chuẩn bị…hắn hét ầm lên:
- osin đâu?
Vậy mà ko cóa ai lên tiếng chỉ nghe thoang thoảng đâu đó tiếng nhạc..bước lên tầng đến trước cửa phòng nó thì tiếng nhạc mạnh hơn:
- cô ta làm cái trò gì thế?
Hắn mở cửa vô mà nó ko biết nó đang ngồi chơi game…võ lâm truyền kì đang đồ sát…nhạc thì mở to đùng trách nào ko nghe thấy hắn gọi
- cô được lắm..hắn hét luôn vào lỗ tai nó:
- aaaaaaaaaaa
- bụp…nó quay lại đấm nguyên cho hắn 1 quả vô bản mặt xinh zai kia thì mới nhận ra
- nó đứng bật dây: tôi quen tôi xl…
- hắn đứng giậy" cô bạo lức thế à>?chắc phải đổi nghề cho cô làm vệ sĩ mất..
- cô đến đây làm osin hay để chơi game hả? hắn hét lên
- tôi ..tôi.xl…nó cúi mặt xuống..cười thầm…
- đi chuẩn bị bữa trưa ngay ! tôi đói lắm ùi..
- nó : nhưng trong tủ hết đồ ùi..a đi mua cùng tôi nha!
- Được rồi..chờ tôi thay đồ đã…
- Nó bước nhanh xuống nhà cười thầm: a định hại con này chắc tôi đâu ngu nghe lời a thế đó a làm gì được tôi nào?haha..
- cô cười cái gì vậy? hắn khoác cái áo xuống..
- à ko có gì đi thôi..
- đi chợ nào đây?
- A đi theo tôi
Đến chợ hắn cô cùng ngạc nhiên:
- cô cho tôi ăn cái gì mà lại đưa tôi đến khu ổ chuột này hả
- ổ chuột cái đầu a toàn đồ tươi ngon thôi đấy..ở nới khác có lẽ ko tươi ngon ntn đâu a ở đây chờ tôi
- ok.tôi cũng đâu có ngu mà đi theo đâu?
đi chợ nó ko thể để cho hắn thấy món mà nó muốn nấu vì nó có biết nấu đâu? nên nó bỏ hết vô túi đen,.
- cô mua ít thế à?
- A ăn lắm phí
- Cô nói gì?
- Ko có gì? ý tôi là tiết kiệm là trên hết phải ko?
- Nhà tôi đâu thiếu mà phải tiết kiệm…
- Xì…đi về nhanh đi ns vs a cũng như ko?
- Mà cô định nấu món gì thế?
- Ăn thì biết…
- Chẳng may cô đầu độc tôi thì sao?
- Tôi đâu có ngu đầu độc a mất tiền mua hương
- Cô…
Trên xe mà chúng nó cứ luyến thắng như thế đấy..
Hắn lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn trưa…
Mâm ăn cũng chỉ vẻn vẹn vài món mà thôi..
1 tô canh màu đen..có nhiều cục nổi..nhưng lại có cả màu xanh nữa…
1 đĩa gì đó được trang trí rất đẹp trong giữa là cái gì đó nhỏ như ngón tay út vàng ruộm…có cơm 1 đĩa rau luộc thế thôi…
- hắn nhìn mà tự hỏi đây là gì vậy?>
- tôi mất bao nhiêu công lao đấy..a thử xem..
- Có ăn được ko? cái đen đen này..
- Ngon lắm mà..a ăn thử xem
- nghe lời cô thử xem/..à mà..
- sao có chuyện gì nữa?
- cô có muốn đi học ko?
- tôi ko muốn mơ
- ko mơ đâu cô sẽ đi học cùng tôi..
- thật ko?
- ai đùa cô
- cảm ơn anh nha…
- ko có gì ăn nào..
- ừ a ăn đi ngon lắm đấy..toàn món tủ của tôi thôi…
Món thứ nhất canh màu đen xanh của cô hắn ta cắn 1 cái ngập vả chân răng..mềm nữa chứ?
- ngon thế?
- Chứ sao nữa haha…nó cười đắc trí…
- Hắn ăn ngon lành tiếp..:" cái gí đây mà ngon thế? mà sao tôi chưa bao h được ăn vậy?
- À…máu lợn đấy?
- Cái gì? hắn ngừng ăn…
- Có sao ko?
- Máu à?
- ừ..
1 mạch hắn chạy thật nhanh vô nhà vs nôn hết cả ra…
- cái thứ đó mà cô cũng nấu cho tôi ăn à?
- thì a chẳng khen ngon là gì?
- nhưng lúc đó là tôi chưa biết..
- Xì thì chẳng ăn vô và khen ngon rồi
- cô còn để đây à? mau dọn món canh này đi
Nó nhanh chóng dọn tô canh đi…chạy ra nhìn ông chủ của mình và tiếp tục giới thiệu
- a ăn món này đi nhìn vàng ruộm trông ngon chưa kìa?
- Hắn nhìn nó rồi nhìn sang cái đĩa đó rất đẹp mắt…ko phải máu lợn nữa chứ?
- A điên à? máu lợn sao vàng được.ăn đi tôi đảm bảo vs anh anh khen ngon cho mà xem..tôi đã luộc qua và rán vàng rồi đấy…
- Thế à? nhìn cũng ngon ăn thử xem sao…
- Miếng thứ nhất zai zai ngọt ngọt bùi bùi..: ừm ngon thế? bùi quá…
- ừ…tôi đã nói rồi mà..
- ngon thế miếng t3. t4 . t5..cái gì đây? toàn món lạ thôi…
- à…lòng lợn..
- hắn lại lần nữa há hốc mồm: cái gì?
- Lòng lợn ruột lợn đó…
- Cái để đựng phân lợn đó hả?
- Chứ còn sao nữa nhưng tôi đã làm sạch rồi..
Haha hắn lại lần nữa chạy vô nhà vs…nôn hết ra…
- nó bực bội: a sao thế? ngon thế mà?
- Ngon cái đầu cô ý…
- Thế sao a khen ngon chứ>?
- Thì tôi chưa biết nó là gì mà?
- Chịu
- Cô ko biết nấu mấy món khác à?
- Ko..mấy món này tôi ăn quen rồi ngon mà..tôi hỏi mãi bà bán thịt lợn đầu xóm mới chịu dạy tôi làm đó..
- Hả…hắn khó hiểu nhìn nó rồi bước lên phòng quay xuống nhìn nó: tối nay ra ngoài ăn..
- Nó cười ha hả..: sướng quá…
- Cô ko được đi đâu mà sướng..
- Nó ấm ức: soai?
- Soai cái gì>
- Tại sao?
- Bịa đặt nói tiếng anh nữa: tôi đi vs bạn tôi…
- A thật quá đáng mà…nó bực bội bỏ lên phòng
- Hắn khó hiểu: cô là osin mà? sao lại có kiểu osin như thế nữa? mà mình có quá đáng ko nhỉ?ko sao cô ta là osin hắn nói khẳng định câu nói đó rồi bước đi..
Tối đến hắn qua phòng nó nó sung sướng tưởng hắn phụ bạc nó:
- cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa đi đấy..
- mặt nó ỉu sìu xuống.tưởng được hắn rủ đi ăn cơ chứ>?
Vậy là nó hì hục làm việc bục mặt ra…cái nhà to thù lù à mà chẳng có ai làm hình như a ta thích sự cô đơn thì phải
Tại RINGLY retauretn…
Sau khi hắn chuẩn bị xong tất cả thì hắn rút điện thoại ra gọi cho ai đó
- alo…cưng à>
- ừ a đây? e có đến ko đấy? để a đến đón
- xl a nha.bố mẹ e ko cho đi..để hôm khác nha anh…
- ừ..chào e..
hắn bực bội..bước nhanh ra khỏi nhà hàng thì bắt gặp 1 đôi trai gái đang dắt nhau vào khoác tay nhau rất âu yếm…bắt gặp hắn thì cô gái này có vẻ ngạc nhiên mau vội bỏ tay ra khỏi người con trai kia..
hắn như rớt xuống địa ngục buông thả 1 câu
- đồ lẳng lơ..bố cô đây hả? rồi bước đi
đề mặc cô gái đang đơ người ở đó..chạy nhanh theo a…
- a à..đó chỉ là bạn e thôi a đừng hiểu lầm
- hắn quay lại nhìn thẳng vào cô gái đó: cô biến đi..
rồi bước đi..để mặc cô gái ở đó…
về đến nhà..a ta bước vào nhà thì thấy nó đang cặm cụi ăn mì trông có vẻ rất ngon..
nó giật mình khi thấy hắn..
- a..làm tôi giật bắn cả mình..a về rồi à? mà sao về sớm thế??
- Hắn ngồi xuống bên cạnh nó: tôi đói rồi..
- Ơhơ a điên à? a đi ăn nhà hàng về mà còn kêu đói..
- Hắn nhắc lại 1 lần nữa: tôi đói…
làm nó giật thót tim liền chạy nhanh vào trong bếp pha thêm tô mì nữa…vừa chạy ra thì đã thấy a ta chén hết chỗ mì của mình rôi..
- a anh điên à? mì của tôi mà
- cô ăn gói kia đi…
- ơ…a hay thật đấy…
hắn bước luôn lên phòng mà chẳng thèm để ý đến ai cả….
chap 6:
SÁNG HÔM SAU:
Hắn vừa thức dậy đứng trên tầng nhìn xuống ngôi nhà thì chẳng thấy nó đâu gọi cũng chẳng ai thưa,,hắn tiến đến phòng nó thì thấy nó đang nằm ngủ khèo trên giường vs trạng thái ko tốt lắm: 2 chân sạng sang 2 bên nằm úp tay cũng dang ra hết cơ…chăn vs gối thì rơi hết dưới sàn nhà…hắn lắc đầu nhìn nó..bắc loa hét ầm ĩ cả lên:
- CÔ DẬY NGAY CHO TÔI.
Nó giật mình bật giật thì đạp phải hắn làm hắn ngã bật ra ra sau…nhìn đồng hồ thì thấy muộn h nên nhảy 2 chân xuống giường
- chết..cái gì mà mềm thế?
- Tôi chứ còn cái gì?
- Nó giật mình nhảy sang bên cạnh : sao a lại ở đây?
- Thì tôi gọi cô đó..cô chuẩn bị quần áo đi học đi
- Thế a ko ăn sáng à?
- Còn chờ được cô sao? đi ăn ngoài
- Ok..year! nó hô lên 1 cách sung sướng/..
Bước xuống sân hắn nhìn nó như thể sinh vật lạ
- cô mặc cái gì ntn?
- Tôi làm gì có quần áo đẹp chứ? nó bíu môi
- Lên xe nhanh..
Rồi hắn đưa nó đi trang điểm làm đẹp
Nó bước từ phòng trang điểm ra làm hắn đứng tim: xinh thật
- a sao vậy? nó vẫy tay trước mặt hắn
- cô cũng o tồi nhỉ?
- Tất nhiên tôi xinh từ bé rồi mà bây h a mới biết à? nó vênh mặt lên làm hắn bật cười
- Đúng rồi đi ăn sáng nhanh còn đi học…
TRƯỜNG GOLD STAR:
1 chiếc xe đen xì bóng nhoáng đõ kịt trước cổng trường bước ra là 1 tên con trai vô cùng bảnh…a bước ra khỏi xe và đi thẳng
- nó: chết tiệt tưởng được a ta mở cửa xe cho mình chứ?
Nó hì hục mở cửa xe ra và chạy theo hắn
- này đừng tưởng cẳng a dài mà đòi đi nhanh nhá…
hắn ko quay lại mà mỉm cười rồi bước đi nhanh hơn bỗng thấy tiếng la của nó hắn quay lại thì thấy nó đang nằm trổng cẳng giữa sân trường hắn lắc đầu tiến về phía nó chưa đi được nửa đường thì đã bị chặn lại bởi rất nhiều tên con trai chạy lại chỗ nó đỡ nó dậy hắn bực tức vì nhiều người hỏi han nó quá…hắn chạy lại và lôi nó đi..bất chợt bị chặn lại bởi 1 tên con trai cũng đẹp ko kém hắn..
- cậu định đưa cô ta đi đâu? tên kia vênh mặt..
- cô ta là osin của Phạm quốc huỳnh anh này.thế đã đủ chưa?
- Tên kia tức thắng cười ha hả: osin? tôi ko ngờ là Phạm quốc huỳnh anh. lại có thói quen đưa osin đi học.
- Nó chen vô: ko ngờ a có bộ mặt ntn mà lại đi móc họng người khác sic..ko cần phải nc vs a ta làm gì..
Rồi nó lôi tay hắn kéo đi để lại thắng đang đơ người ra trước thái độ của 1 con osin
- lần đầu tiên có người nói mình như thế? osin mà xinh nhỉ? được lắm Phạm quốc huỳnh anh. cô ta sẽ là của tôi.thắng cười tươi rồi bước đi…
thấy nó hùng hổ như vậy thì hắn cười tươi nhìn theo nó…nó học cùng lớp vs hắn vì hắn sắp xếp..ngồi cùng bàn luôn…vào lớp mà mấy thằng con trai cười nói ầm ĩ làm quen rồi bắn giấy gửi thư xin số điện thoại nhưng mà nó ko có điện thoại do bị hắn thu đi cái 110Y nên cũng bắn giấy lại trả ..nghèo khổ nghèo sở…nó đang tiết kiệm tiền để mua điện thoại mới nhưng mà bà đi viện nên tẻo…giấy trong lớp đáp lung tung cả lên bắn hết lên mặt cô giáo ko may cho thằng nào đó có tờ giấy đáp hẳn vào mặt hắn bực tức hắn đập bàn cái rầm đứng bật dậy…nhìn xung quanh cả lớp 1 lượt thì tất cả im bặt hẳn hắn ko để ý đến cô giáo mà tự nhiên bước ra khỏi lớp đi thẳng ko thèm ngoảng mặt lại..nó bối rối cũng chốn ra khỏi lớp ngay…chạy theo hắn đến 1 nơi rất đẹp mà trong trường nó chưa hề nhìn thấy hắn nằm dưới 1 gốc cây to và vắt chân lên nhau nó cũng ngồi xuống bên cạnh hắn và nằm xuống bên cạnh…2 người cùng nhìn lên trời cao nó lên tiếng trước..
- tại sao lại bỏ ra đây?a thấy phiền vì tụi con trai trong lớp à? sao a phải khó chịu làm gì?
- Tôi..cô ko cần quan tâm yên thân đi ko thì biến đi chỗ khác…hắn bực dọc
- Nó ngồi bật dậy nhìn hắn : tôi quan tâm a mà còn bực tức vs tôi vậy thì cứ ngồi đây mà tự sướng đi…
Rồi nó bỏ đi để mặc hắn ở đó…hắn ko nhìn nó mà lại nằm nhìn lên trời từ từ nhắm mắt vào trìm vào ko gian yên tĩnh mà hắn rất thích..nó khiến con người ta dễ chịu thoải mái hơn nhiều còn nó…đang đi trên đường thì bị vấp phải gốc cây ngã nhào ra …tự nhiên nó nhìn thấy cánh tay ai đó đang giơ ra trước mặt nó nó nhìn lên thì ra đó là thắng…nó ko thèm nhìn mà tự đứng dậy và đi đến gần cái bể bơi trong trường ngồi xuống thao dép cao ra vẫy chân dưới nước..
- cô thích nghịch nước à? thắng lên tiếng..và cũng ngồi xuống gần nó…
- ko liên quan đến anh…nó ko thèm nhìn thắng mà vẫn trả lời
- sao cô phải như thế vs tôi? tôi có làm gì cô đâu?
- Hứ…a là đối thủ của huỳnh anh..tôi ko muốn bị đuổi việc đâu?
- Haha..đối thủ à?
- Nó quay sang thắc mắc: ko phải thế thì là gì?
- Nếu cô muốn nghĩ thế cũng được chẳng qua cũng chỉ là ko ưa thôi làm gì mà căng thẳng thế?
- Thế sao 2 anh ko là bạn của nhau?
- Vì chúng tôi ko giống nhau?
- ở điểm nào?
- Thì cô thấy đấy…tôi hòa đồng hơn a ta..a ta lạnh lùng và thích sự cô đơn còn tôi thì ngược lại.
- À..ra là thế?
- Cô là osin của a ta thật à?
- ừ…nó nói chắc nịch
- cô xinh thế này…thắng chưa nói hết thì nó đã nói chen vào
- là nhờ huỳnh anh giúp đỡ đấy..
- à ra thế…
- à thôi tôi phải về đây..ko là ông chủ la đấy..nó cười típ mắt nháy mắt thắng làm thắng tí ngất…
- cô ấy xinh thật…
nó chạy lại gốc cây huỳnh anh đang nhắm mắt ngủ khò khò …nó tiến lại gần nhìn hắn
- ôi a đẹp trai thật đấy nhưng tại sao? tại sao a lại lạnh lùng vậy?>
hắn dần mở mắt nhìn thấy nó thì hắn ngồi dậy…
- về thôi…
rồi hắn bước đi nó cũng chạy lật đật theo hắn..
- cô thích ăn kem ko?
- Cái gì?
- Cô ko đi thì thôi…
- Ơ…đi đi mà..tôi thích lắm…hì hì…
Rồi 2 đứa nó đi ăn kem nó ăn khủng khiếp..
- sao cô ăn nhiều thế?>
- xì..tôi đã bảo a keo kiệt mà
- cô muốn chết ko?
- À ko có gì a hào phóng…bớt giận hạ hỏa..hì hì…
- Ăn xong cô đi vs tôi
- Đi đâu?vừa ăn mặt vừa ngẩng lên nhìn hắn
- Đi rồi biết..
Sau khi ăn kem xong hắn đưa nó đến trước 1 trung tâm mua sắm hạng sang của giới thượng lưu..
- oa..mà a đưa tôi đến đây làm gì? tôi ko có đủ tiền qua nổi cửa soát vé nữa…
- tôi để làm bù nhìn à?
- Ihi cảm ơn a nha…
Hắn đưa nó đi sắm quần áo vì nó chẳng có bộ nào nên hồn cả mua cả đống làm nó cầm ko nổi…
- a ko hộ tôi à? đàn ông con trai lại để con gái nta làm ntn à?
Hắn quay lại lườm nó làm nó im hẳn..hắn đưa nó đi sắm cái điện thoại mới luôn iphone…
- tôi..tôi dùng cái này làm gì? mắc lắm..
- cô cứ dùng đi osin của tôi ko thể dùng 110Y được..
- xì.tưởng a lo cho tôi cũng chỉ là lo cho bản mặt a thôi nhưng ko sao ăn hôi..hì hì..
chiều hôm ấy nó được hắn cho phép vào bệnh viện thăm bà ngoại…
- ôi bà ơi cháu nhớ bà quá.
- À..cháu gái ta đây à? mà cháu lấy đâu ra tiền mặc đồ đẹp thế này?
- Hắn cho cháu đấy bà ạ..nó chỉ tay vào mặt hắn..
- Bà nó nhìn theo tay nó thì ngạc nhiên: cậu chủ..
- Vâng cháu đây..bà khỏe chưa ạ?
- ừ bà đỡ nhìều rồi..
- bà vẫn phải dưỡng sức mà…bà nhớ mau khỏe nha..công việc của bà cháu giữ phần cho rồi bà khỏi lo..nó nắm lấy tay bà nó..
- bà nó lại nhìn nó cười mãn nguyện vì có đứa cháu ngoan hiếu thảo như nó…
bà cháu nó tâm sự rất nhiều…đến tối nó phải quay lại làm osin thôi nhưng may là hắn cho nó đi ăn hàng cùng để huấn luyện gì đó…
chap 7:
sáng hôm sau..nó chuẩn bị bữa sáng rất tốt…bánh mì và sữa only..sau đó đến trường luôn
TẠI TRƯỜNG GOLD STAR
Khi nó vừa bước vào trường thì đột nhiên bị túm tít lại nào là khen này khen nọ nào là xinh gái đáng yêu nhận chị 2 chị 3 chị cả gì đó nào là cho xin chữ kí nó thì cũng rất nhiệt tình ko hiểu gì cả cũng hùa theo thôi nhưng hắn thấy thế bực tức lôi nó xồng xộc đi đến trước bảng thông báo thì hắn phải ngỡ ngàng và dừng lại ở đó..
Trên bảng thông báo có 4 tấm ảnh..1 là khi nó nắm tay hắn đi khỏi thắng hôm qua trong khi hắn đang cười típ mắt , 1 ảnh là cảnh nó và hắn đang nằm cùng nhau trên bãi cỏ…tiếp tấm t3 là cảnh nó bị ngã và thắng đang nở nụ cười chìu mến đưa tay ra đỡ nó dậy cảnh cuối cùng là nó và thắng đang ngồi cùng nhau trên mặt bể bơi của trường..hắn quay sang nhìn nó lườm 1 cái ánh mắt khó chịu rồi bước đi…
Vào đến lớp lại 1 sấp báo toàn tin vớ vẩn nào là
công chúa mới xuất hiện tại trường GOLD STAR
nào là công chúa mới là osin của hòang tử hot boy huỳnh anh..
Nào là huỳnh anh _ cát thắng ai mới là chủ nhân của công chúa osin…
hot boy hùynh anh che giấu bạn gái mình bằng thân phận osin…
Cát thắng tuyên bố sẽ cướp lấy người tình từ tay huỳnh anh..
Vân anh lép vế so vs công chúa osin
Vân anh bị hạ bệ..ko bằng 1 cô osin
Một đống tin lá cải như vậy làm cho nó nổi lên như diều gặp bão…mới chỉ đến trường có ngày thứ 2 thôi à mà mọi thứ như trong mơ vậy đối vs nó thôi còn đối vs hắn thì đang vô cùng tức tối…lần này thì nó gặp rắc rối rồi đây…
Hết h nó đi xuống canteen trường cùng hắn.thì bị chăn lại bởi 1 đống con gái con trai hâm mộ mà đáng tiếc là hâm mộ nó cơ ko phải hắn…nó đang mải mê khoe chữ kí còn hắn thì đang nhìn nó như muốn đâm cho nó chết tới nơi rồi hắn tức tối bỏ xuống canteen trước thì bỗng đám đông tản ra 1 cô gái kênh kiệu bước vào..nó khó hiểu nhìn cô gái đó nhưng trên môi vẫn nở 1 nụ cười
- bạn muốn lấy chữ kí à?
- Cô gái kia..hếch môi xông vào tát cho nó 1 cái bốp..nó hốt hoảng chưa biết làm gì đám đông thì ồ lên rõ to
- Bạn làm cái trò gì vậy?nó ôm mặt
- Tao làm gì à? mày hỏi mày ấy? mày là con rẻ rách nào mà dám đương nhiên cướp huỳnh anh của tao?
- Bạn..bạn nói gì? mình ko hiểu…
Hắn thấy đám đông tự nhiên nín thít thấy có điều chẳng lành liền đi nhanh tới đó thì
- mày chỉ là 1 con osin rách rưới đừng có động đến huỳnh anh của tao nghe chưa ko là…
- ko là sao?
hắn đi từ ngoài vào mặt vênh lên trời…2 tay ôm qua eo của nó..làm con bé tức tối sầm mặt lại…còn nó thì bất ngờ đứng yên ko biết làm gì nữa…
- cô bé hạ giọng: a à..sao a lại đối xử vs e như thế? con bé đó…
- tôi cấm cô gọi cô ấy là con bé nghe chưa vân anh? cô cũng chẳng ra gì đâu mà đòi trách cứ người khác cô ko thấy xấu hổ à? cô ko có lòng tự trọng à?
Hắn nói 1 tràng khiến cho vân anh cứng họng…
- mày mày mày dám à..vân anh tiến đến chỗ nó định giơ tay lên đánh nó nó quay mặt đi tránh thì
bốp…1 cái tát trời dáng dành cho vân anh chính tay hắn đã tát..
- a.a dám tát e à? vân anh lí nhí nước mắt tuôn rơi
- sao lại ko? đối vs cô ko chỉ có thế…và hắn xông vào tát cho vân anh 1 cái..bốp…
- trả hộ ny tôi..
vân anh ngã thụp xuống đất…ngước mặt lên nhìn nó và hắn
- hắn thản nhiên: cô đáng phải nhận. rồi hắn kéo nó đi…
để lại đó vân anh đang bị bạn bè cười trê đòi đánh người khác trong khi chẳng bằng ai..
hắn lại kéo nó đi đến cây cổ thụ sau trường…rồi lại ngồi xuống đó…
- cô ko sao chứ?
- Tôi..ko sao chỉ rát chút thôi…
- Lại đây tôi xem nào?
- À..ko cần ko cần đâu…
Nhưng hắn đâu thể để như thế? hắn kéo nó ngồi lại gần mình và dùng tay xoa nhẹ trên khuôn mắt nó…
- sao lại đỏ thế này? thế mà bảo ko sao?
- Nó thấy khó chịu khi ngồi gần hắn nên đứng dậy…còn đỡ hơn cô ta…
- Hắn nằm xuống và thở phào: vậy là tôi đã làm rất tốt..
- A nói sao?nó khó hiểu ngồi xuống cùng hắn..
- Ko có gì..rồi hắn nhắm mắt vào ngủ chưa kịp thanh thản 1 tí thì lại bị nó lôi dùng dằng dậy..
- Sao nãy a dám ôm tôi hả? ai cho a làm thế?
- Tôi thích thì làm ? cô làm gì được tôi nào?hắn cười nửa miệng
- A…tôi..từ lần sau a mà dám..tôi sẽ..
- Cô làm gì? mà cô còn muốn có lần sau hả? dê ko kém..
- Cái gì? tôi…
- Thôi để yên tôi ngủ..khi nào hết h gọi tôi dậy đấy
chap 8:
TẠI BIỆT THỰ
Hắn vừa vò tóc vừa bước xuống nhà
- osin..osin đâu?
Đi lên phòng nó cũng chẳng thấy ai..mở cửa phòng vs của nó ra cái thì
- AAAAAAAAAAAAAAAAA..
2 người cùng la thất thanh…
- a/cô làm cái trò gì vậy?
Hắn nhanh nhanh quay mặt đi còn nó thì mau chóng lấy khăn che người lại thì ra là nó đang tắm nó đẩy hắn ra và ngồi trong phòng khóc thút thít…
- cô khóc cái gì chứ?
- A..huhu..a nhìn thấy gì rồi?huhu
- Tôi..nhìn thấy hết cả rồi….
- Cái gì?
- À…ko có chỉ nhìn thấy mặt sau thôi à?
- Hả? oa oa oa /….huhu…
- Thôi cho tôi xin..ai bảo cô tắm vào buổi sáng sớm làm gì?
- A còn dám nói à? ai cho a vào phòng tôi mà ko gõ cửa hả?
- Thì phòng vs ai gõ làm gì? tôi gõ nát cả tay ở cửa ngoài mà cô có ra đâu?
- A ngu à? tôi có ở ngoài đấy đâu mà ra?huhu
- Thế cô có đi học ko đấy?xuống chuẩn bị bữa sáng đi..
- Huhu..tôi ko quan tâm kệ a…huhu..
- Cô có xuống ko?hắn giả bộ hét lên..
Nó từ từ mở cửa phòng ra..cúi gằm mặt xuống ko dám nhìn hắn bước xuống phòng..
Hắn từ trên tầng bước xuống thì thấy 2 tô phở ngon lành trên bàn?
- haha..cô nấu à? sao nhìn ngon thế?
- Làm gì có? tôi đặt mua đấy…mặt vẫn cúi ko dám ngẩng lên..
- Osin để làm gì ko biết..
- Thế a ko ăn thì để tôi ăn..
- ấy đừng.hì hì ăn nhanh muộn h rồi còn đi học..
vậy là hắn hì hục ăn mổ 1 mổ 2 để đến trường..
trên mục giảng đang là tiết toán.cô giáo đang giảng bài
- rồi cô đã giải thích cho các e về các hệ thức lượng giác cơ bản bây h em nào nhắc lại cho cô nào?
Cả lớp hăng hái giơ tay trong khi nó đang ngủ…
- cô nhiếc mắt nhìn nó rồi tra trong sơ đồ lớp: cô mời trịnh kim thư…
- nó đang ngủ ngon nên chẳng biết gì..chỉ nghe văng vẳng bên tai tiếng gọi : thư..thư..cô giáo gọi kìa..thư..thư…
bốp…cái thước kẻ giáng xuống bàn làm nó bất ngờ tỉnh giấc..nhìn thấy cô giáo thì nó cúi gằm mặt xuống ko phải hối lỗi mà là ngáp ngủ làm cả lớp cười ầm cả lên..
- cô giáo: các e trật tự..thư e trả lời câu hỏi của cô
- nó ấp úng: dạ..dạ câu hỏi câu hỏi nào nhỉ? nó gãi đầu..
- a.cô có thể đọc lại câu hỏi được ko ạ?
Cô giáo lắc đầu: e hãy nhắc lại cho cô và cả lớp hệ thức lượng giác cơ bản
Nó lẩm bẩm: cái gì mà hệ thức? cái gì mà đơn giản? có mà phức tạp thì có
- cô giáo: e có trả lời được ko?
- Dạ thưa cô..thưa cô…hệ thức kilôgam đơn giản là…
Hahaha..cả lớp cười ầm lên..
- cô giáo: ko phải kilôgam đơn giản mà là lượng gíac cơ bản
- à..ừ..e xl cô..hệ thức lượng giác cơ bản là ..là…cả lớp chăm chú nhìn nó..là thưa cô e …k…o…b..i..ế..t..
cả lớp lại được 1 trận cười trong khi hắn đang bên cạnh nó mà tức muốn xì cả khói ra..
- thôi được rồi..e ngồi xuống đi…huỳnh anh!
- Hắn đứng dậy: thưa cô..e đây ạ..
- ừ..e nhớ kèm cặp bạn học bên cạnh nha..rồi chúng ta ra chơi…
reng!reng!reng:chuống báo hết h ra chơi…
- cô ko biết gì à?
- Ko phải ko biết mà là ko hiểu thôi…
- Thế sao ko học mà còn đòi học ngủ nữa?
- Tại a chớ? tôi phải làm việc cả ngày cũng phải mệt chứ?
- Cô…đã dốt lại còn cãi…
- A…
Nó hì hục bước ra khỏi lớp đang bực tức
- hừ..a ..a a giỏi lắm hả?giỏi mà còn bị nta cho leo cây…giỏi mà học đòi chảnh vs tôi..a..a được lắm…
sầm nó đâm phải ai đó…nó mau chóng đứng dậy
- ơ cho mình xl mình ko cố./..nó ngẩng mặt lên thì thấy đó là thắng đang cười
- ơ…là a à?
- Chứ cô tưởng là huỳnh anh sao?
- Xì..thôi miễn đi..
- Sao thế? giận nhau à?
- Tôi..a ta…thôi ko nhắc đến nữa…tôi đang bực…
- Hay là tôi đưa cô đi chơi nha…
- Đi đâu?
- Đi theo tôi…
Vậy là nó quên mất nó là osin..nó bỏ mặc ông chủ của mình để đi chơi vs 1 tên con trai khác thắng đưa nó đến khu vui chơi mà từ nhỏ đến h nó chưa hề được đến và nó cũng đã ước ao được nhưng do gia đình nghèo nên nó ko thể…
- ôi.đẹp quá!nó thích thú nhìn khắp xung quanh
- Cô thích ko?
- Sao lại ko? đây là lần đầu tiên tôi đến đây đấy..
- Thật sao?
- Ai lừa a làm gì?
- Vậy tôi sẽ đưa cô đi chơi thật vui nha?
- Ok..nó giơ tay lên đáng yêu…làm thắng suýt rớt tim…
Nó và thắng đi chơi thật thú vị và vui vẻ..cho đến khi..nó nhìn lại đồng hồ…
- chết rùi làm sao đây? chết mình rùi..
- cô sao thế?
- Chết tôi rùi đến h phải về mà tôi lại..
- Sợ huỳnh anh à? để tôi đưa cô về
- Cảm ơn anh nha?
TẠI BIỆT THỰ HẮN:
nó rón rén bước vào nhà…
- Cô đi đâu bây h mới về ? sao ko đi luôn đi…
- Nó giật mình quay sang phía hắn: tôi..tôi…à a ăn tối chưa?
- Ai đưa cô về?
- Nó ngập ngừng: tôi..là…
- Là thắng phải ko?
- Nó gãi đầu: ư….k….m…`
- Hắn đập bàn cái rầm làm nó giật thót tim: tôi cấm cô từ lần sau ko được đi vs a ta nữa…
- A sao vậy? tôi đi vs ai liên quan gì đến a? a mắng tôi mà có hiểu dược cảm giác tôi ko?
- Còn cô thì sao? cô có hiểu cảm giác của tôi ko?
- A thì có cảm giác gì?
Hắn chẳng buồn nói nữa đi nhanh lên phòng…đóng cửa cái rầm
- đúng mình thì có cảm giác gì?
- Đúng sao mình lại quan tâm đến cô ta chứ?
- Sao mình lại bực khi cô ta đi vs thắng
- Mình bị điên rồi sao?
- Chẳng nhẽ là..
- Ko thể..ko thể..
- Mình bị điên rồi…ko thể
Cứ thế hắn cứ đấu tranh trong lòng mà ko biết sự đấu tranh đó đã đi đến trái tim của hắn rồi.haha
chap 9:
Sáng hôm sau…
- ông chủ xuống ăn sáng..
- ông chủ?
- Sao thế nhỉ?
Nó gọi mà ko thấy hắn xuống liền đi lên phòng gõ cửa cũng ko thấy ai mở cửa vào thì thấy hắn đang nằm ngủ trên giường..nó lắc đầu cầm chăn giật mạnh do chăn bị hắn nằm qua mà sức nó có hạn nên nó bị giật lại xuống
Cảnh là nó nằm úp trên lưng hắn…
- ôi trời sao tim mình đập nhanh vậy nè?
- Cô ko biết đứng dậy nữa hả?
Nó giật mình nhanh chóng bước dậy…
- a mau dậy ăn sáng đi học nè..
hắn quay mặt lại nhìn nó..đầy quyến rũ…
- nhìn cô hôm nay xinh lạ thường..
- mặt nó ửng đỏ..: a điên à? rồi bước nhanh đi thì bị hắn kéo lại ngã xuống giường hắn đè qua trên..
- a a làm cái gì vậy?
- cô nghĩ tôi sẽ làm gì? hắn cười nửa miệng
- a..nó vùng vẫy thoát ra nhưng thật khổ cho nó hắn nhẹ nhàng hôn nó..nó thấy người nóng ran lên…người như bị đóng băng..nhận nụ hôn ngọt ngào lãng mạn của hắn…
- thấy thế nào? hắn buông nó ra nhìn nó trìu mến..
- nó chớp chớp mắt..mặt thì vẫn đỏ như vậy..mau chóng đẩy hắn ra và chạy đi luôn..tắp đít chạy nhanh ko là chết vì ánh nhìn kinh khủng của hắn..
hắn nhìn theo nó cười ha hả…tay sờ lại môi của mình…
- haha..cô ko biết hôn à?nhưng mà tim tôi cũng đập loạn nhịp đấy…cô sẽ ko thoát khỏi tôi đâu…
khi hắn vừa bước xuống nhà thì thấy nó cắp lấy cái balo chạy nhanh ra khỏi cửa..
- cô đi đâu đấy?
- tôi đi học trước…bữa sáng tôi để ở trên bàn ấy
rồi nó chạy nhanh ra ngoài còn hắn nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn của nó mà cười thầm
tại trường..
khi nó vừa bước chân đến cổng trường
- ê con kia…tiếng 1 người con gái
nó quay mặt lại thì ra đó là vân anh..và mấy con bạn của vân anh
- bạn gọi tôi làm gì? tôi ko rảnh.
Rồi nó bước đi thật nhanh nhưng vân anh chạy lẹ tới chỗ nó cầm tóc nó lôi đi…nó la hét ầm ĩ nhưng chẳng ai dám làm gì cả nhưng mọi người vẫn có lương tâm đã có người gọi cho hắn và báo cáo tình hình vừa rồi vì bọn họ yêu quý nó mà.hè hè
Sau khi nghe tin hắn 1 mạch chạy xe thật nhanh đến trường mà luôn miệng lẩm bẩm
- con bé này lại dám đi học 1 mình nữa…ko biết có sao ko nữa?
đến cổng trường hắn gặp được người báo cho hắn và hắn lần theo lối của người đó chỉ thì đến được 1 ngõ tối ko người qua lại…trước đó nó đã được 2 con bạn vân anh giữ 2 bên và con vân anh đang giáo huấn nó..
- các người muốn gì?thả tôi ra mau
- bốp!bốp! mày câm ngay..haha
vân anh vừa cười vừa tát cho nó vì đau quá nên nước mắt nó lại rơi..
- nước mắt cá xấu à? mày tưởng mày dùng nước mắt mà cướp được huỳnh anh của tao à?
- Tôi đã nói là tôi ko yêu a ta…tôi chỉ là..
Bốp! lại 1 cái tát nữa cho nó..
- ai cho mày biện minh? tao nói thì mày phải nghe vì mày mà tao bị tát bị huỳnh anh tát thì hôm nay mày phải chịu gấp đôi…
- cô dám làm thế sao? hắn bước đến…cười nửa miệng
- haha.cuối cùng thì anh cũng đã đến ..
- cô nói thế là sao? hắn nghiêng đầu
- haha…tôi chờ a đến mà..vở kịch bắt đầu…
vân anh quay sang phía nó và
bốp.bốp.bốp…3 cái tát liên tiếp cho nó , nó bị chảy máu mồm
- cô bị điên sao?
Vừa nói hắn vừa chạy đến phía nó nhưng đành phải khựng lại khi nhìn thấy vân anh đang dí dao vào mặt nó..
- cô làm gì vậy?
- haha.nếu a dám tiến lại đây thì e sẽ rạch mặt nó ra..
- cô dám à?
Bụp…vân anh thụi mạnh vào bụng nó làm nó thiếp đi..
- thư.. thư.hắn lo lắng gọi nó
- a khỏi gọi..mang nước ra đây…
vân anh hất nước lên mặt nó làm nó tỉnh lại..
- thư cô có sao ko?
- Nó lờ mờ nhìn về phía hắn: tôi ko sao..
- Ko sao à? vân anh lại tát nó và đạp vào người nó ko thương tiếc
Tự nhiên điện thoại của hắn reo lên…
- đưa điện thoại đây! vân anh hét lên..
- vừa tiến lại gần vân anh hắn vừa nói: tại sao cô phải làm như vậy chứ?
- Vì e yêu anh thôi..
- Yêu ư? yêu mà làm ntn à?
- A khỏi nói nhiều mau đưa điện thoại đây..
Hắn từ từ đưa điện thoại lên cho vân anh..khi vân anh vừa cầm vào điện thoại thì hắn dành lấy con dao trên tay vân anh…2 người dằng co nhau thì
- a…..
Tay hắn bị 1 vết cắt của dao..thấy máu chảy nhiều quá vân anh run lên và chạy đi… 2 con bạn thấy thế thì vứt nó ở đấy chạy biến ngay làm nó lăn ra đất.
Hắn đi đến bên nó
- thư? thư? tỉnh dậy đi.
máu chảy nhiều quá nhưng hắn vẫn cố gắng bế nó đến bệnh viện
- bác sĩ cô ấy có sao ko ạ.
- Ko sao đâu.cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều chỉ là bị sơ sướt bên ngoài thôi mà..còn a phải cẩn thận vết cắt hơi sâu đấy..
- Dạ.cảm ơn bác sĩ ạ…
Rồi hắn chạy 1 mạch vào phòng nó đang nằm thì thấy nó đang cười rồi thế thì hắn đỡ lo
- nãy cô ngất làm tôi sợ quá…
- hì hì.tôi ko sao rồi..a có bị làm sao ko?
- À..ko sao..tôi vẫn lành lặn bt..cô khỏi lo.
- Nhưng sao mặt a tái mét vậy nè..
- Thì lo cho cô đó…
- Hì hì.cảm ơn a !…
- À cô ăn gì ko để tôi đi mua…
Vậy là nó liệt kê 1 đống thức ăn ra để mặc cho hắn 1 mình đi mua về haha…đang đau mà lại còn phải làm chắc mệt lắm nhỉ?
Nó đang ăn táo thì bác sĩ vô..
- bác sĩ..nó mỉm cười nhìn bác sĩ
- ừ..tình trạng cô khá tốt rồi chiều nay có thể ra viện đấy..
- thật ko ạ? Cảm ơn bác sĩ…
- à.đúng rồi a là chồng kiểu gì ấy mà lại để cho vợ bị đánh ntn?
- Dạ? nó ngơ ngác nhìn sang hắn còn hắn chỉ cúi đầu cười thầm…
- Dạ chúng tôi bị cướp..hắn nhanh nhảu lên tiếng
- Bác sĩ: ra thế..vậy vết thương của cậu đỡ nhiều chưa?
- Nó quay sang nhìn hắn còn hắn đứng bật dậy khoác tay qua vai bác sĩ và kéo ông ra ngoài: có phải ông đang có bệnh nhân ko?
Khi hắn quay trở lại phòng thì nhận được ánh mắt kinh khủng của nó..
- thật ra là… hắn định biện minh nhưng
- để tôi nói trước…tôi vs a là vợ chồng khi nào vậy?
- à thì…
- ai cho anh quyền làm thế hả>tôi còn chưa có chồng mà a…
- thôi bớt giận tôi nói thế thì mới có thể đưa cô nhập viện được chứ?
- Được rồi bỏ qua..lần sau còn nữa tôi giết a đấy..sao a bị thương mà ko nói vs tôi..
- Bị thương? à tôi chỉ bị chày sước nhẹ thôi mà..
- Tôi ko tin bác sĩ nãy còn nói a cẩn thận..
- Tôi ko sao thật mà nhưng nó đã kịp cầm lấy tay hắn kéo lại phía mình và kiểm tra ..: a bị ntn mà còn bảo ko sao? nó nhìn hắn vẻ đầy lo lắng…
- Tôi ko sao mà đỡ nhiều rồi…
- Thật ko?
- Thật…nhìn cô buồn cười quá!
- A thật là…
1 lúc sau có cả đống người đến thăm nó là các phan hâm mộ mang đủ mọi thứ đến luôn…hỏi han chăm sóc nó nhiệt tình..
Nhưng sau khi nó nói cho mọi người biết là hắn cũng bị thương thì mọi người lại bâu kín lấy hắn làm cho hắn ngạt thở gần chết…còn nó thì ngồi trên giường ăn bimbim ngon lành…
Tối hôm đấy sau khi hắn đưa nó đi ăn tối về do nó bị thương nên hắn phải chiều nó vì lỗi là do hắn mà ra mà nhỉ? điện thoại hắn reo vang…
- alo…
- con trai à?
- Dạ bố ạ..có chuyện gì ko bố?
- Con ra quán cà fê nc vs bố ít nha..
- Vâng ạ con ra ngay..
Tại quán cà fê:
2 người đàn ông 1 trẻ 1 trung niên đang ngồi vs nhau..
- bố gọi con có chuyện gì ko ạ?
- vài ngày nữa là bố mẹ sang mĩ làm 1 dự án phải vài năm nữa mới về được
- sao nhanh vậy ạ?
- ừ..thì con cũng sắp ra trường rồi bố muốn con mau chóng hoàn thành 2 sứ mệnh..
- sứ mệnh? gì vậy bố?
- đầu tiên con phải lấy vợ..sau đó là tiếp quản sự nghiệp của bố..
- haha..con còn trẻ mà bố lấy vợ? con chưa nghĩ đến đâu…
- thì ít ra con cũng phải có đối tượng rồi chứ?nếu ko có bố mẹ sẽ gt cho con 1 người..
- dạ..thôi ko cần đâu bố con có đối tượng rồi ạ..
- thật à? vậy thì ngày mai dẫn đến gặp bố nha…
- hả? gặp mặt nhanh vậy…
- ko nhanh đâu…con nhớ đấy bây h bố về đây..bố sẽ chờ con dâu tương lại của bố là người ntn?
chap 9: next>>
Kết thúc cuộc trò truyện mà hắn cứ bứt dứt mãi tìm về nhà cũng đã khuya rồi thấy phòng nó vẫn sáng thì tiến lại gần định gõ cửa nhưng thôi..vừa quay mặt đi thì cánh cửa vội mở..
- sao a lại ở đây?
- À..tôi..tôi có chuyện muốn nói vs cô..
- Chuyện gì mà h này nói vậy? thôi a vào phòng đi..
Sau khi vào phòng nó thì nhảy lên giường ôm gấu bông còn hắn thì cũng ngồi xuống bên cạnh nó…
- a có chuyện gì vậy?
- à..mà sao lúc nãy cô biết tôi mà mở cửa?
- tôi..à…
- có phải nhớ tôi ko? hắn nhìn nó nghịch ngợm
- nó véo hắn 1 cái cười tinh nghịch : a nằm mơ à? mau nói chuyện của anh đi..
- à chuyện là tôi muốn nhờ cô làm 1 việc..
- việc gì? có thưởng ko?
- Có thưởng hậu hĩnh cơ..
- Thật ko?mà chuyện gì vậy?
- Cô …cô…
- Nói nhanh đi…
- Cô có thể làm ny tôi ko..
Nó 2 mắt tròn xoe nhìn hắn ngạc nhiên: a..a..nói gì cơ?a đang đùa tôi phải ko? nó lại nhoẻn miệng cười..
- Ko là thật đấy…tôi ko đùa đâu..hắn nhìn nó nghiêm nghị,…
- A bị điên à? có biết bao người xinh xắn hơn tôi..tài giỏi hơn tôi…mà sao a lại bảo tôi yêu a..a có vấn đề à?
- Trước kia thì có nhưng bây h thì time ko cho phép…nếu cô ko muốn thì có thể làm ny hờ thôi cũng được..
- Nó nhăn chán: ny hờ?
- ừ..là giả bộ đấy..
- à..nhưng sao phải giả bộ?
hắn kể hết cho nó nghe về mọi chuyện
- chưa là ny a mà đã bị oánh ntn rồi được thưởng hậu hĩnh mà cũng bị oánh hậu hĩnh lắm ấy..
- tôi sẽ bảo vệ cho cô…
- tôi có tin đực a ko đây?
- Thế cô ko nhớ ai đưa cô vào bệnh viện à?
- Còn 1 lần nữa chắc tôi chết quá..
- Thôi mà chỉ 1 lần gặp mặt thôi mà…hắn năn nỉ nó…
Nhìn bộ mặt đáng yêu thì nó ko thể thoát khỏi nhìn hắn cười
- tôi đồng ý..
hắn nhìn nó cười tươi rói như hoa nhấc bổng nó lên nhưng rôi lại bị ngã xuống do tay bị đau hắn nằm lăn ra giường quằn quại..nó thấy thế thì lo lắng
- a a có sao ko? ngồi sát sạt bên hắn..
hắn bật giậy ôm chầm lấy nó và kéo nó xuống vậy là 2 đứa vật lộn nhau 1 lúc rồi ai về phòng người ấy..rất vui vẻ…
chap 10:
SÁNG HÔM SAU:
Sau khi bước xuống nhà thì ko thấy nó đâu chỉ thấy có tờ giấy trên bàn ăn
- a ăn sáng rồi đi học trước đi.tôi đi thăm bà lâu rồi ko vào chắc bà lo cho tôi lắm..chúc a ngày tốt lành ny hờ trịnh kim thư
khi nó vừa bước từ cổng bệnh viện ra thì 1 chiếc xe đỗ kịt trước mặt..cánh cửa tự nhiên mở ra trong xe hắn thò đầu ra..
- a..a chưa đi học à? nó ngạc nhiên
- hắn cười nhẹ: ny ơi? lên xe đi..
nó mỉm cười thật tươi rồi bước lên xe..
- trông a vui nhỉ>?
- e cũng vui mà…
- ừ..tôi vui..bà tôi sắp được ra viện rồi..
- thế à? hắn chỉ nói thế rồi ko nói gì nữa 2 đứa cứ im lặng đi đến trường.ko biết là vì sao.
Hôm nay điều đặc biệt là nó ko đi theo sau hắn nữa mà là khoác tay hắn đi do hắn bắt ép đó…đi qua dòng người la hét ầm ĩ chỉ muốn thủng màng nhĩ nên hắn cố gắng bước đi thật nhanh..
Trong h học hắn có tin nhắn là số lạ hẹn gặp nhau ở sau trường…
Ra chơi hắn đi nhanh đến chỗ đó..để lại nó ở trong lớp..nên nó cũng chán mà đi xuống canteen..
Khi hắn vừa đi đến nơi thì thấy vân anh đứng đó..
- cô tìm tôi làm gì?
- Vân anh chạy lại ôm lấy hắn: a có sao ko? e xl xl a nhiều..
Nó vừa đi qua cầm lon nước cho hắn thấy thế thì lại bỏ đi thật nhanh..
Trong khi đó hắn đẩy vân anh ra: cô làm như thế còn chưa đủ sao? tôi ko còn yêu cô nữa..cô tránh xa tôi ra.nếu cô còn dám như thế nữa thì đừng trách tôi..
- tại sao chứ? e yêu a mà
- tôi ko muốn nghe bất cứ lời nào của cô nữa…hãy rời bỏ tôi đi..tôi ko hợp vs cô đâu
- vậy a vs con osin kia hợp nhau hả?
- tôi ko muốn nc nhiều vs cô..bây h cô ấy là ny của tôi..chào cô.
.vậy là hắn bước đi..khi nhìn thấy cảnh đó nó bước đi thật lẹ thì nhìn thấy 1 tên con trai đang đứng trên thành bể bơi nó tiến lại gần thì ra đó là thắng…
- a làm gì ở đây?
- Tôi chờ e
- Chờ tôi?
- Đúng..
Thắng quay lại ôm chầm lấy nó làm nó giật mình ko biết phản ứng gì cả..thì thật chớ trêu hắn đứng phía sau đã nhìn thấy hết rồi..
Nó vùng vằng
- a bỏ tôi ra..a bị điên à?
- Ko a yêu e..
- Sau khi nghe câu đó nó càng bất ngờ..
- Thật đấy a yêu e a yêu e thư à? làm ny a nha?
- Nó đẩy thắng ra và nhìn thẳng vào mắt thắng..: tôi ..tôi đã có ny rồi..
- Huỳnh anh ư?
- Đúng thế..nó khẳng định chắc nịch
Thắng nhìn nó và hôn nó nó tránh né..hắn từ nãy đã chứng kiến tất cả định bỏ đi nhưng may mắn hắn vẫn đứng đó chứng kiến khi thấy tình hình ko ổn thì hắn chạy lại.dật lấy tay nó làm nó giật minh
- Huỳnh anh..a ta..
- e khỏi phải nói..
rồi hắn đấm cho thắng 1 phát…làm máu mồm thắng chảy ra
- tao sẽ ko cho mày cướp thư của tao đâu..
thắng nhìn hắn bằng ánh mắt tức tưởi và xông vào 2 người oánh nhau đến rơi xuống bể bơi vẫn đánh nhau..
nó thì đứng trên bờ 1 câu ..2 câu..
- huỳnh a..cố lên….cát thắng cố lên..2 người cố lên..như xem phim trưởng cứ bên kia đấm 1 quả thì nó lại nghiêng sang bên bị đấm..1 lúc sau thì cả 2 đều mệt..nó kéo hắn lên…rồi lại cầm cái cây khều khều vào áo thắng kéo thắng lên..
- a thắng à..e cảm ơn anh về tình cảm mà anh đã dành cho em nhưng mà tình cảm là thứ ko thể ép buộc được a hiểu mà đúng ko? hãy hiểu cho bọn e nha..
rồi nó kiễng chân lên hôn nhẹ lên má thắng trước sự ngỡ ngàng của cả 2 thằng..làm thắng đơ luôn..nó nhìn thắng cười rồi cầm tay hắn bước đi.hắn tức tối
- e..làm gì thế? sao lại hôn nó..ai cho phép e làm thế..a..
chưa kịp nói hết câu thì nó đã đặt lên môi hắn 1 nụ hôn..nhẹ nhàng thôi..nhìn hắn cười rồi bước đi trước làm hắn ngây ngô rồi tỉnh lại và chạy theo nó…
- sao e lại làm thế..
- tập kịch mà…
- thế ko phải e thích a rồi hôn a à?
- Ko phải
Hắn đứng lại tức tối..nhưng rồi lại nở nụ cười bước đi thật nhanh
Còn về phía nó thì cũng cảm thấy bản thân mình lạ nó chỉ nghĩ làm như thế chỉ là để công bằng thôi..nhưng sao cảm giác hôn hắn và thắng lại khác nhau đến thế có phải chăng là hôn khác chỗ ko? nhưng sao nó hôn thắng hôn má mà hôn hắn lại hôn vào môi hay mặt 2 người này lệch nhau nên nhắm đích bị trượt nhưng ko phải đâu là do trái tim nó mách bảo chỗ hôn đấy..trái tim nó đập nhanh hơn khi hôn hắn còn thắng thì bình thường chẳng có cảm giác gì..vậy là nó đã có 1 chút g ì đó vs hắn rồi…chap 10: next >>
TỐI HÔM ĐÓ
Sau khi hắn cho người trang điểm thật đẹp cho nó xong thì hắn cùng nó đến nhà của bố hắn…khi vừa đến nơi hắn chạy sang mở cửa xe cho nó..nó bước ra khoác tay vs hắn rồi bước vào trong nhà thực sự thì ngôi nhà này còn đẹp hơn cả nhà của hắn to hơn lộng lẫy hơn ko biết nhà hắn làm nghề cướp nhà băng hay buôn ma túy hay sao mà có nhà đẹp như vậy nhưng ý nghĩ đó chợt vụt tắt khi nó nhìn thấy bố mẹ của hắn 1 người đàn ông trung niên rất đẹp trai và nghiêm nghị..1 người phụ nữ rất hiền hậu nhân từ..nhìn khuôn mặt rất chi là phúc hậu.,..
- các con đến rồi à? bố mẹ hắn lên tiếng
- dạ…hắn thưa…
- cháu chào 2 bác ạ…
- bố mẹ hắn nhìn nó 1 lượt từ trên xuống dưới ngật đầu: các con ngồi đi…
không khí căng thẳng hẳn đi..
- chắc cháu cũng biết ta gọi cháu đến đây là để làm gì rồi chứ? mẹ hắn lên tiếng
- dạ..cháu đã nghe a ta à nhầm a huỳnh anh nói rồi ạ..
- hắn bây h mới lên tiếng: mẹ ơi cho con xin chút gì làm niềm tin đi ạ.
- À mẹ quên mất…lấy cho tôi 2 ly trà ..
Người làm đặt 2 ly trà xuống trước mặt 2 đứa..hắn thì cười tươi nhìn bố mẹ còn nó thì run hết cả người và vì ko biết uống trà…nó lấy tay véo hắn 1 cái hắn đau điếng mà cũng ko dám làm gì..bây h bố hắn mới lên tiếng
- cháu là con cái nhà ai mà xinh đẹp ntn?
- Hắn nhanh nhảu: bố..có cần tra khảo thế ko?
- Bố hắn nhìn hắn trách móc còn nó thì ko sao nói toẹt ra ai bảo hôm nay a đi ôm vân anh a coi tôi là cái gì
- Ko sao ạ..cháu mồ côi từ nhỏ hiện đang ở vs bà ngoại ạ..
- Bố hắn ngạc nhiên: vậy nhà cháu ở đâu? bà cháu làm gì?
- Hắn chưa kịp nói gì thì nó đã bô bô: dạ bà cháu hiện đang bị bệnh ở bệnh viện và bà cháu làm osin cho a huỳnh anh..cháu thì khỏi nhắc đến luôn..đi làm thuê làm mướn linh tinh thui ạ
Mặc kệ từng đường nhìn sắc lém khéo ý hay ko cũng đều bị nó gạt qua và nó nói tuột hết ra..sau khi nói xong nó thấy thật thoải mái..và đang lấy lại tinh thần để xem phản ứng của bố mẹ hắn …hắn thì đang cúi gằm mặt xuống chẳng biết làm gì nữa?
- hahahahaha…tiếng cười của bố hắn làm ko khí bớt căng thẳng hẳn
- hắn nhanh nhảu: bố..con…
- thôi con đừng lóng ngóng thế..con trai bố làm tốt lắm..
2 đứa tròn mắt nhìn nhau
- bố hắn lại lên tiếng: bố cũng dự định tìm cho con 1 người vợ như vậy..nhưng ko ngờ con làm tốt lắm gia đình chúng ta giàu có nên lấy về một người vợ ntn sẽ ko bị quan tâm chú ý ko bị soi mói ko bị gặp nguy hiểm…con làm tốt lắm..
- mẹ hắn lại lên tiếng: mẹ đồng ý 2 con dọn về đây ở chung vs bố mẹ luôn khi nào bố mẹ làm xong dự án này thì các con tổ chức đám cưới luôn nhưng bây h sống chúng luôn cũng được..quyết định vậy đi..mai chuyển đến nhá…
- mẹ ơi nhưng mà..hắn đứng dậy nhăn nhó…nhưng bố mẹ đã đi mất..
Nó đứng bật dậy:- a nghĩ sao đây? a hại tôi rồi..
- hắn nhăn nhó nhìn nó: cũng ko sao mà 2 ngày nữa bố mẹ a đi mĩ rồi
- nhưng là 2 ngày tôi phải sống vs anh đấy…cùng chăn cùng giường cùng gối,..chết mất..nó tức giận bỏ về nhà…
- còn hắn nhìn theo nó rồi mỉm cười : ý tôi cũng muốn thế mà..chap 11:
vậy là hôm sau nó bắt buộc phải đi theo hắn tới nhà bố mẹ hắn ở mặc dù ko muốn nhưng hắn dọa sẽ cho ngôi nhà của bà cháu nó tan nát nên nó phải đi thôi..lại chùng đúng 2 ngày cuối tuần nó và hắn ko phải đi học nữa chứ…
sau khi chuyển đến 2 đứa phải ở chung vs nhau khi mà hắn vào phòng tắm nó nghĩ cách …
khi hắn vừa mở được cửa phòng vs ra bước 1 chân ra thì bụp…hắn bị ngã sõng soài ra đất..do bị nó ngáng chân nó đứng dậy cười ha hả bước đi thì bị hắn kéo xuống nên nó nằm đè lên hắn…hắn ôm chặt nó luôn..
- a..a bỏ tôi ra..
- xưng a e đi có camera đấy e yêu ạ..rồi hắn đè nó xuống
- a định làm gì hả?
- hôn cái nào? đáng yêu quá..
- a bị điên hả?
- điên gì? e hôn a suốt a có nói gì đâu?lại còn dám ngáng chân a ngã nữa e chết vs anh…
nó thì la hét ầm ĩ xin trợ giúp của bố mẹ nhưng bố mẹ còn muốn hắn làm nhiều hơn thế nữa kia nên chẳng ai bận tâm..nó đấm thùm thụp vào người hắn la hét om xòm ..hắn dí sát mặt vào mặt nó chụt 1 phát vào má nó rồi đứng dậy bước đi..để nó nằm sõng soài ở đó..nó thở phào nhẹ nhõm…
- a ta bị điên thật rồi..rồi ko dám nói gì nữa nhanh chân bước vào nhà vs tắm 1 lúc sau..rồi lại 1 lúc sau chờ nó mãi mà nó chưa ra hắn thấy lo lo bước đến gần phòng tắm..
- e làm gì mà lâu vậy? nhanh xuống gặp bố mẹ kìa..hay a xuống trước nha?
- Ko được..
- Sao thế? muốn đi cùng a à? vậy thì nhanh lên..
- A…a làm ơn lấy hộ e..
- Lấy cái gì cơ?
- Lấy hộ e quần áo đi e để quên ngoài đó rồi..
- Hahahaha..hắn ôm bụng cười..gọi a yêu thân mật vào a lấy cho
- A…
- Có nói ko?>
- Có..a yêu..yêu ơi lấy hộ em quần áo.
Thật sự là rất gượng nhưng nó làm sao được đây?nó ko dám choàng khăn ra ngoài gặp hắn vì sợ bị hắn dật mất nên phải thế thôi..bố mẹ hắn nghe thấy thì cười thầm đi xuống..nãy h nghe chộm đấy..
1 lúc sau nó và hắn cùng đi xuống nhà ăn trưa…
- mẹ hắn: con nè triều con dẫn thư đi chơi đâu đó đi…vs nhau mà chẳng thấy 2 con đi chơi đâu cả..
- dạ vâng ạ..hắn ngập ngừng..
1 lúc sau khi mà bố mẹ đã đi ra ngoài rồi thì nó mới được thoải mái..
- e tính đi đâu chơi đây…
- e ko biết..e muốn đi ngủ..mệt quá..
- cái gì? muốn đi ngủ?
- a đừng có mà đầu óc tối tăm..
- muốn a đầu óc ko tối tăm thì đi chơi đi..
- tùy anh..
Sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng thì nó và hắn cũng quyết định đi chơi..vì là ngày trước nó được thắng dẫn đi chơi ở khu giải trí ùi nên hắn ko muốn nó đi đến đấy nữa nên rủ nó đi trượt băng..trong nhà thôi..
Sau khi cho nó thử cảm giác lạ khi lướt trên đường phố HÀ NỘI bằng tốc độ kinh hoàng thì bây h mới đến phần đi trượt băng
Trên sân trượt nta gọi nhau í ới sau khi thay đồ ra hắn chẳng thấy nó đâu..nhìn đi nhìn lại thì thấy nó đang ngủ khò khò ở 1 xó hắn cầm cái găng tay đáp hẳn vào mặt nó làm nó trợt tỉnh.nhìn thấy hắn đang cười típ mắt thì giận giỡ lao về phía hắn thông cảm chứ nó nhà mình đâu có biết trượt băng chứ? cứ ngỡ là đang trên đường bình thường thôi thì nso lỡ chân vèo đâm thẳng vào hắn hắn ngạc nhiên tưởng sao có kiểu trượt băng mà chân tay cứ lảo đảo suốt thì bùm..2 người đâm vào nhau ngã uỳnh ra sân..ôm sau ở đó..vì sợ nó bị đau nên hắn đã ôm nó nằm phía trên khi nó mở mắt ra thì thấy hắn đang nhắm mắt tịt và ôm nó khư khư rồi..nó cười tinh nghịc lấy tay xoa xoa vào mắt hắn hắn từ từ mở mắt ra..nhìn nó âu yếm..làm nó giật mình là nhanh nhanh đứng dậy…
Cả buổi hôm đó hắn phải dậy nó cách trượt băng thật là ngu hết sức tả nổi hướng dẫn mãi mà cũng có biết đi đâu??làm hắn bực cả mình..
- thôi ko tập nữa đâu. e đói lắm ùi..
- hắn nhìn nó cười nhẹ nhàng: vậy thì về nha?
Sau khi về nhà chúng nó lên phòng tắm rửa nó tắm trước đến lượt hắn ra thì thấy nó nằm kềnh trên giường ngủ như heo ùi..hắn nhìn nó chăm chú..ko biết nó có lực hút hay sao ấy hắn từ từ cúi sát xuống mặt nó nhẹ nhàng
- cậu chủ ơi xuống ăn tối..
giọng của người làm làm hắn giật mình nên kế hoạch nhỏ nhoi này bị tan nát..
hắn cầm tay nó giật mạnh nó tỉnh dậy nhìn thấy hắn
- có chuyện gì vậy?
- mau xuống ăn tối kìa..
- nó bật dậy như lò xo…chải tóc cẩn thận rồi xuống ăn tối..
trên bàn ăn:
- mẹ: các con hôm nay đi chơi vui ko?
- Hắn nhìn mẹ cười: vui ạ…
- Mẹ hắn lại nhìn nó cười rồi gắp cho nó thức ăn: con ăn đi mẹ trông con ốm lắm đó..
- Nó ngẩng mặt lên nhìn mẹ cười: vâng ạ mà trong dạ: chết tiệt mẹ a ta chứ mẹ mình đâu mà ? xì…
Sau khi ăn tối xong nó cùng hắn ngồi đó uống trà ăn hoa quả xong khi mà bố mẹ đi về phòng hết thì nó nhanh nhảu leo lên phòng ..trong khi hắn lăn ra giường thì nó chạy ngay lại cái laptop của hắn chơi điện tử…
- e ko tính ngủ sao?
- A thích thì cứ ngủ để tôi chơi đã lâu ko chơi nhớ lắm ùi..
- Hắn 2 tay vòng qua eo nó làm nó giật mình: đi ngủ đi mà e yêu
- Nó khó chịu: e chưa muốn ngủ mà..a ngủ đi e chơi tí e ngủ liến..
Nhưng hắn ko chịu được liền bế bổng nó lên
- a làm gì đấy bỏ e xuống nhanh
- ko được phục vụ a chu đáo a tha cho
- cái gì phục vụ á?
Hắn bế nó lên giường lấy chăn vùi lại nó giãy giụa và đạp 1 phát hắn nhảy cẫng lên la om xòm..
- a mà động vào e thì biết tay..
xong rồi nó lại chơi điện tử mặc kệ hắn đang đau đớn hắn chẳng thèm chơi vs nó nữa đi ra ngoài ban công hóng gió nó chơi điện tử đến 1h đêm rồi mà vẫn chưa định ngủ hắn thì nằm trên giường đọc đôrêmon..rồi sau đó gải vờ ngủ luôn..
nó quay qua nhìn thấy hắn ngủ rồi liền tắt máy mang gối vs chăn xuống sàn nằm ngủ khèo luôn vì quá mệt chẳng qua là sợ hắn làm gì nên mới chịu ngủ sau thôi
hắn từ từ mở mắt nhìn nó 1 lượt rồi bế nó lên giường nhìn nó ngủ mà lắc đầu..
chap 13
Kết thúc buổi học hắn cùng nó dọn về nhà của hắn…đang ngồi ăn trưa thì điện thoại nó reo lên
- alo ai vậy ạ?
- Cho hỏi đây có phải là số của trịnh kim thư ko ạ?
- Dạ vâng ạ..chị là ai có chuyện gì ko ạ?
- Dạ chúng tôi gọi đến từ bệnh viện chiều nay bà ngoại chị có thể ra viện
- À.vâng cảm ơn chị..
Nó cúp máy ngẩng mặt lên nhìn hắn vẻ buồn buồn
- có chuyện gì thế? hắn nhìn nó
- à ko có gì ? chiều nay e muốn về nhà lấy ít đồ được ko?
- ừ..
- nhưng e muốn đi 1 mình cơ
- tùy e…
tùy e câu nói đó khiến nó thấy khó chịu và đau nhói…tại sao a ko hỏi tại sao e muốn đi 1 mình chứ nhưng ko sao e cũng ko muốn cho a biết mà nó tự thầm thì như thế…
chiều hắn ra ngoài đến công ty để kiểm tra tình hình công ty ở việt nam của bố hắn còn nó thì đến bệnh viện đưa bà về nhà…đến tối khi hắn trở về nhà thì ko thấy nó đâu chờ mãi cũng ko thấy nó về gọi điện thì ko thấy bắt máy..hắn đi vào phòng nó ý định chờ nó thì thấy phòng nó rất ngọn ngàng quần áo thì xếp ngăn nắp đặt trên giường điện thoại cũng để trên đó hắn nhìn thấy 1 tờ giấy trăng đặt trên bàn
[chào a.khi a đọc được những dòng chữ này thì tôi đã đi đến một đất nước khác rồi..chiều nay tôi đến đón bà ra viện theo những gì a đã nói sau khi bà tôi ra viện và có thể đi làm thì tôi sẽ ko còn là osin của anh nữa..ngày mai bà tôi sẽ đến làm việc…cảm ơn anh về nhưng ngày qua đã cho tôi biết cuộc sống của giới thượng lưu là ntn cảm ơn a đã cho tôi được đi học cảm ơn a về tất cả..còn đống đồ mẹ anh mua và a mua cho tôi tôi ko biết dùng để làm gì cả nên để lại cho a dùng thôi..thực ra tôi muốn nói vs anh 1 sự thật ..trong suốt time qua hình như tôi đã có cảm tình vs anh mất rồi có lẽ a nghĩ đó là 1 chuyện thật vớ vẩn nhưng thật ko may cho anh lắm là thật đấy..tôi thích a mất rồi nhưng tôi ko dám đối diện vs sự thực này đâu…quyết định vậy nè nếu a thích tôi hay chỉ là có chút cảm tình nào vs tôi thôi thì 2 năm nữa tôi sẽ chờ anh trên con đường mà anh đã bắt tôi đền cho cái xe của anh đó..và anh hãy trả lời tôi nha! còn nếu ko thì tất nhiên a cũng biết mà..chào anh!]
Sau khi đọc xong những dòng chứ đó hắn vò nát đi
- tại sao e đi mà ko nói tại sao? e coi thường a thế sao? nhưng mà e đi đâu được nhà e ở việt nam mà…
sau đó hắn phóng xe đến nhà nó
- bà ạ..thư đâu rồi bà..
- bà nó mới hắn vào nhà ngồi: cậu đến rồi à..thư nó đi mất rồi..
- đi ..đi đâu vậy ạ?
- Nó ko cho tôi nói vs cậu đâu nhưng vì cậu đến đây tôi sẽ nói vs cậu..nó đi mĩ rồi
- Dạ.đi mĩ cô ấy đi lâu chưa ạ?
- Cũng được lâu lâu rồi cậu thử ra sân bay tìm thử xem có lẽ là còn có thể gặp
- Dạ..cháu cảm ơn bà
Vậy là hắn cắm đầu cắm cổ chạy ra xe lái xe đến sân bay trên đường đến sân bay hắn bị tai nạn giao thông…nhưng hắn vẫn tỉnh hắn cố lết ra khỏi xe máu me dính đầy người cố lết trên đường
- hãy chờ anh nhé..chờ a..thư..thư…
vậy là hắn ngất đi..và nó đã đi mất đi thật xa hắn
nta đưa hắn vô bệnh viện trong cơn mơ hắn chỉ còn biết gọi tên nó mà thôi..do hắn bị trấn thương não nên hắn phải làm phẫu thuật ca phẫu thuật thành công nhưng hán thì vẫn chưa tỉnh có nằm hôn mê suốt..
cha mẹ hắn cũng nhanh chóng trở về vs hắn…nhưng hắn vẫn ko tỉnh…
chap 14
2 năm sau công ty của ba hắn rơi vào tình trạng khủng hoảng..công ty cần đề ra 1 dự án mới về trang sức nhưng các thiết kế đều cũ và ko có tính sáng tạo bố hắn đã quyết định mời 1 nhà thiết kế bên mĩ về công ty hợp tác …
Cô thư kí vô phòng:
- chào tổng giám đốc ạ..
- ừ..có chuyện gì ko?
- Dạ chiều nay nhà thiết kế bên mĩ sang việt nam ạ..
- ừ..vậy hẹn cho tôi cuộc gặp mặt ngày mai đi..
- dạ vâng ạ
- à…có tin gì từ bệnh viện ko?
- Dạ ko ạ..
- Được rồi cô ra ngoài đi..
Bố hắn đăm chiêu suy nghĩ
- đã 2 năm 2 năm rồi đấy huỳnh anh à..sao con vẫn chưa tỉnh vậy? công ty đang xuống dốc con mau tỉnh để còn phụ giúp ba nữa chứ…
trên con đường hôm ấy..có 1 cô gái mặc bộ váy đen đeo kính đen đang đứng chờ 1 ai đó cô gái đó chờ nhưng ko hề có ai đến… đến tối khuya cô mỉm cười rồi bước ra về…
sáng hôm sau..tại quán cà phê PIUPER
bố hắn đang ngồi nhâm nhi ly trà thì cánh cửa quán hé mở 1 cô gái mặc bộ đồ trắng tinh bước vào đến đúng chỗ của bố hắn cô gái dừng lại..cô có mái tóc dài uốn xoan thả tự nhiên và vàng óng mượt cô mỉm cười tháo kính ra giơ tay lên
- chào ông..tôi là GRACEFULL nhà thiết kế trang sức từ…
cô gái ko nói nên lời khi nhìn thẳng vào mặt bố hắn..sao vậy? nhìn qua bên bố hắn cũng ko khỏi ngạc nhiên khi thấy cô gái này..
- cháu chẳng phải là kim thư sao?
Vânh cô gái đó chính là nó…
- dạ..vâng..cháu ko ngờ là bác ạ..cháu tưởng bác bên mĩ chứ?
- bác cũng vậy..cháu qua mĩ mà bác tưởng cháu vẫn ở việt nam
- nó cười nhẹ..:
- ko ngờ bây h cháu đã trở thành 1 nhà thiết kế nổi tiếng ..
- có gì đâu ạ?
- Cháu đừng khiêm tốn..
- Dạ ko có đâu ạ..mà thôi chúng ta vào việc chính đi ạ..đây là bản thiết kế của cháu bác xem qua rồi cho cháu ý kiến ạ..
Bố hắn cầm lấy xấp giấy nhẹ nhàng lật từng trang..
- ôi..ko ngờ cháu lại sáng tạo ntn…đúng là giới trẻ..
- bác thấy được chứ ạ..
- được…được..bác sẽ mời cháu hợp tác vs công ty của bác cháu đồng ý chứ?
- Dạ..để cháu suy nghĩ được ko ạ..
- Tất nhiên..còn bây h tạm thời cháu sẽ là cộng tác cùng công ty bác nhá..
- Vâng ạ…
Nó ngồi uống cà phê cùng bố hắn nhưng 2 người ko hề đề cập đến hắn..cho đến khi
- bố hắn: cháu có hay liên lạc vs..
điện thoại cúa nó reo..
- dạ cháu xl
- ko sao..
nó bước ra 1 góc nghe điện thoại..
- alo..ai vậy ạ?
- Quên a rồi sao? a thắng nè..
- A anh thắng hả? e sao quên được..
- E về mà ko nói cho ai hay cả..tối nay a e mình đi uống nước nha..
- ừ…cũng được..
- vậy thôi nha hẹn gặp lại e tối nay..
nó trở lại bàn bố hắn
- dạ bạn cháu ạ ..
- cháu có việc bận à>
- dạ cũng ko gấp đâu ạ..
- ừ..vậy thôi bác cũng phải về đây…
- vâng cháu chào bác ạ..
nó đã trở thành 1 nhà thiết kế tài năng phải ko nhỉ>? đúng thế nó học rất ngu nhưng về năng khiếu vẽ và nhưng ý tưởng tuyệt vời thì nó có thừa được sự giúp đỡ của thắng nó sang mĩ học và lập nghiệp luôn ..và bây h nó quay về lại làm việc vs công ty của hắn nữa chứ?..thật ko ngờ mà..
tối đến tại quán kem: tối ăn kem có sao ko? càng mát mà
- e về mà ko nói vs anh nhá…
- hì hì..e định cho a bất ngờ nhưng mà..a thông minh quá ko dấu được..
- a là ai chứ…à còn chuyện ngày trước…
- e nói hết vs a rồi đấy e cảm ơn anh đã giúp đỡ e để đến ngày hôm nay e mới được như vậy..nhưng bây h e ko muốn nhắc đến quá khữ nữa a à..
- thật sao? có thật là…
- thật…e thấy mệt mỏi và thất vọng lắm rồi niềm tin bị phá bỏ..
- e đừng buồn..cuộc sống còn nhiều điều thú vị mà ít nhất còn có a bên e mà đúng ko
- ừ..nó nhìn thắng cười típ mắt nhưng trong lòng thì lại vô cùng buồn và thất vọng
sau khi đưa nó đi ăn kem thắng lại dẫn nó đi dạo cho tinh thần thoải mái…
- thư này e biết tại sao lâu nay a vẫn chưa có ny ko?
- Nó cười tinh nghịch nhìn thắng: ko phải là anh đợi em chứ?
- Câu nói như đùa của nó lại chính là suy nghĩ của thắng thắng ngẹn ngào nhưng nhất quyết phải nói ra…
- Đúng! a chờ e đấy thư à..e làm ny a nha?
- Nó ngạc nhiên nó ko ngờ câu nói đùa của nó mà lại thành ra ntn bây h nó thật khó sử nó ko biết phải làm gì nữa…hắn thì bỏ rơi nó còn thắng lại luôn ở bên cạnh giúp đỡ nó trong mọi việc nhưng nó ko hề yêu thắng nó phải nói sao đây? nó im lặng chỉ biết im lặng mà thôi…
- Thắng cười nhẹ nhìn nó: a hiểu e mà..bây h cuộc sống của e còn nhiều điều chưa hòan thành nên a sẽ chờ a sẽ chờ e thư à..
- Nó ngẩng mặt lên nhìn thắng nó cũng chưa biết nói gì..chỉ biết nhìn thắng cười nhẹ mà lòng thì vô cùng rắc rồi..nó còn yêu hắn nhưng hắn lại làm nó hận hắn mất rồi..thực ra nó cũng đã có ý nghĩ hắn ko hề thích nó mà..vì vậy nên nó cũng ko thất vọng lắm khi mà hắn ko đến..
chap 15
Vậy là cuộc sống lại trôi đi thật nhanh nó đã đồng ý vào công ty của bố hắn làm việc đôi khi nó cũng thắc mắc là vì sao là nó ko hề nhìn thấy hắn trong bất kì 1 hoạt động nào của công ty nhưng cũng chẳng ai biết cả…chỉ nghe rằng cậu ấm bây h đang đi học thôi..nên nó tạm tin và cũng thôi ko quan tâm nhưng sâu thẳm trong trái tim nó vẫn còn hình ảnh của cậu chủ mà nó yêu…còn về hắn bị chết lâm sàng ko được tung ra ngoài là vì tập đoàn của bố hắn vô cùng lớn hắn lại là con trai độc nhất nên tin tức này nếu thoát ra ngoài thì công ty của bố hắn sẽ ko trụ được..các nhà đầu từ sẽ rút vốn và công ty sẽ bị sụp đổ vì thế nta chỉ được biết rằng hắn ta đã đi học mà thôi..
1 năm nữa trôi qua nó vẫn vậy ngày thì đi làm tối đến cùng thắng đi dạo tán gẫu…cuộc sống êm đềm trôi qua..hôm đó khi nó đi làm về
- bà ơi cháu về rồi ạ..
- thư à vào đây ngồi nc vs bà…
- nó ngồi xuống ghế: có chuyện gì vậy bà?
- bà nó nhìn nó: cháu bây h công việc đã ổn định bà nghĩ cháu nên kiếm 1 nửa cho mình đi…bà muốn có chắt để bế mà..bà thấy thắng cũng được lắm..
Nó nhăn chán: bà hiểu cháu mà..cháu…
- bà hiểu nhưng cháu thấy đấy nhờ thắng mà cháu có được ngày hôm nay mà thắng lại rất thương cháu…cháu quyết định đi có thể cháu ko yêu cậu ta nhưng cháu nợ cậu ta và sống lâu ngày vs nhau cũng sẽ sinh tình cảm thôi…
- nó nó ấp úng: cháu…
- thôi bà ko ép cháu đâu bà chỉ nói thế thôi..còn quyền quyết định vẫn là ở cháu…
vậy là nó lại ôm suy nghĩ về hắn về thắng về 2 con người mà nó ko biết chọn ai hắn đã ko yêu nó nó nghĩ thế còn thắng thì rất yêu nó..nó biết nhưng thực sự nó ko yêu thắng đối vs nó thắng đã giúp đỡ nó rất nhiều nó chỉ coi thắng như 1 người a thôi nhưng nó cũng chưa biết phải trả ơn thắng ntn cả nó chưa thể quyết định được…
hôm sau khi nó và thắng đang đi dạo…
- thắng nhìn nó cười: e nghĩ sao rồi..đã 1 năm trôi qua rồi a nghỉ a có thể…biết được câu trả lời của e rồi chứ..
- nó ko nói gì chỉ im lặng nhìn lá rơi trên đường…
- sao e ko nói gì?
- E…a yêu e chứ?
- Thắng cười tươi nhìn nó: tất nhiên rồi…vậy e…
- Nó gật đầu…thắng cười lên sung sướng…bế hẳn nó lên trong niềm hạnh phúc còn nó thì trên môi có nở nụ cười nhưng trong trái tim thì đang rỉ máu…
Tại công ty:
Tiếng gõ cửa ..
- bố hắn: mời vào…
- nó: chào tổng giám đốc…
- cháu đừng khách sáo thế…có chuyện gì ko..cháu ngồi đi..
nó ngồi xuống ghế sopha và bố hắn cũng ngồi xuống rót trà,,nó từ từ đưa 1 tấm thiệp màu hồng ra trước mặt bố hắn:
- bố hắn ngạc nhiên: cái gì đây..
- dạ là thiệp mời của cháu ạ mong bác thu xếp time đến dự..
- bố hắn nhăn chán dở tờ thiệp ra coi thì ra là đám cưới của nó…bố hắn hơi buồn nhưng cũng đành thôi vậy biết sao được làm gì được…bố hắn mỉm cười: tôi sẽ thu xếp cả bà xã tôi cũng đến…
- vâng! cháu cảm ơn bác..cháu xin phép ạ..
bố hắn lấy tờ thiệp vào túi 1 lát sau thì có điện thoại..
- alo…
- giọng đầu giây bên kia vui vẻ: mình à..huỳnh anh nó…
- bố hắn gấp gáp: huỳnh anh sao..có chuyện gì à?
- Ko..nó tỉnh rồi mình à…
Bố hắn cúp máy rồi nhanh chóng ra khỏi công ty về nhà
Chạy lên phòng hắn ngay…bác sĩ đang khám cho hắn..
- bác sĩ tình hình sao rồi..
- bác sĩ cười : cậu chủ tình hình tốt rồi..vài ngày nữa là có thể bình thường trở lại
- bố hắn vui mừng: vâng.cảm ơn bác sĩ…
bác sĩ ra về bố hắn vào phòng thấy mẹ hắn đang nắm tay hắn…
- bố..hắn nói nhỏ nhẹ..
- ừ..con tỉnh lại là tốt rồi..
- hắn nhăn chán..:con bị tai nạn..con đã là người thực vật mấy năm rồi ạ..
- mẹ hắn nhìn hắn lo lắng: 3 năm rồi con ạ..
- hắn hốt hoảng: 3 năm..
hắn vồ dậy nhảy xuống giường…bố mẹ hắn ngăn cản hắn nhưng hắn đi cho bằng được..may là sức khỏe của hắn còn yếu nên ko thể đi được..bố hắn hứa là sau khi hắn khỏi sẽ cho hắn đi ..hắn mới chịu yên nhưng trong lòng thì đang khó chịu cực kì…hắn hỏi về nó:
- bố ..thư về chưa?
- Bố hắn ấp úng: thư…bố ko có thông tin gì của nó..
- Hắn thất vọng cúi mặt xuống: dạ vâng ạ..
Bố hắn dẫn mẹ hắn ra ngoài để hắn có thể nghỉ ngơi…2 ông bà ngồi xuống ghế
- a gọi e xuống có chuyện gì vậy>?mẹ hắn vẻ khó hiểu..
- bố hắn rút trong túi ra thiệp mời đưa cho mẹ hắn…
- mẹ hắn đọc xong thì ngạc nhiên : huỳnh anh mà biết thì mình tính sao đây?
- Anh cũng chưa biết nhưng tạm thời chưa cho nó biết..
- Vâng ạ..
Tiện tay mẹ hắn để cái thiệp lên bàn…
Hôm sau…hắn đỡ hơn nhiều nên bố mẹ hắn cho hắn đến nhà nó..đến nơi nhà trống ko ko 1 ai..hắn buồn bã thất vọng ra về…từ hôm đó hắn trở nên buồn bã thất vọng vô cùng…
chap 16:
Và cuối cùng cái ngày đó cũng đến ngày mà nó đi lấy chồng…
Hôm ấy nó được trang điểm thật đẹp một bộ váy cười màu trắng tóc được cột lên cao rắc kim tuyến cài hoa và thật giống 1 con búp bê..nó bước vào nhà thờ cùng vs bố thắng..đi đến trước thánh đường..có thắng ở đó thắng nhìn nó thật hạnh phúc..
Còn về hắn..hắn nằm trên giường chán rồi..khát nước bước xuống phòng khách ngồi uống nước bật ti vi lên xem..đang xem ti vi thì hắn nhìn thấy có 1 tấm thiệp màu hồng để trên bàn hắn nhặt lên xem..
Sau khi dở tấm thiệp đó ra đọc sơ qua 1 lướt người hắn bắt đầu toát mồ hôi..người run lên ko biết phải làm gì hắn ko nghĩ được gì hơn 1 mạch chạy thẳng đến nhà thờ nơi diễn ra buổi lễ…ở đó chủ hôn đang hỏi
- la cát thắng con có đồng ý lấy trịnh kim thư làm vợ ko? dù sau này có ốm đau bệnh tật dù khó khăn gian khổ con có chăm sóc và yêu thương vợ con ko?
- Thắng cười tươi: con đồng ý!
- Chủ hôn quay sang phía nó: trịnh kim thư có đồng ý lấy la cát thắng làm chồng ko? dù sau này có ốm đau bệnh tật dù khó khăn gian khổ con có chăm sóc và yêu thương chồng con ko?
- Nó nhìn thắng rồi quay sang chủ hôn: con đồng ý..
Cả nhà thờ rộn ràng niềm vui hân hoan tiếng reo hò tiếng vỗ tay ầm ĩ..chủ hôn giơ tay lên mọi người trật tự
- ta hỏi 1 lần nữa có ai phản đối cuộc hôn nhân này ko…
cả nhà thờ im phắng phắc..bỗng đâu cửa nhà thờ bật tung ra 1 chàng thanh niên bước vào khiến mọi người bỡ ngỡ bố mẹ hắn đứng dậy:
- huỳnh anh!..
- hắn thở hổn hển: tôi phản đối…
- nó nhanh chóng tháo gỡ chiếc khăn che mặt ra..nhìn thẳng về phía người con trai đó..nó bất ngờ nước mắt nó rơi…
hắn nhìn về phía nó..1 ánh mắt trìu mến: thư…
nó bật khóc chạy về phía hắn chạy thật nhanh qua mặt hắn làm hắn khó hiểu..nó cầm váy chạy tay tháo gỡ chiếc khăn che mặt ra…chạy thật nhanh và nước mắt ko ngừng rơi..hắn ko thể để nó đi lần nữa hắn chạy theo nó..còn về nhà thờ mọi người ngạc nhiên có khó hiểu có..còn thắng anh khụy xuống nước mắt cũng rơi…ngẩng mặt lên nhìn về xa xăm…nơi mà nó đã đi mất..
nó chạy thật nhanh đến con đường năm xưa…ở đó nó bị ngã…hắn chạy thật nhanh đến đỡ nó dậy
- thư..e có sao ko?
- Nó vùng v ằng tháo tay hắn ra..nước mắt vẫn rơi..: a bỏ e ra…
- Ko…hắn ôm chầm lấy nó: a ko thể để e bỏ đi lần nữa đâu a yêu e…
- Nó ngạc nhiên: e ko muốn nghe a bỏ e ra…
- Hắn ko bỏ nó ra mà ngược lại càng siết chặt nó hơn: thư à a yêu e a yêu e thật nhiều
- Nó vẫn ko chịu nó cố vùng vậy thoát ra
- Hắn nhẹ nhàng buông lỏng nó ra nhìn thẳng mặt nó và hôn nó..thật nhiệt tình bù đắp cho o3 năm qua ko đực gần nhau mà..hè hè…kết thúc nụ hôn đó nó mới chịu nghe hắn nói
- Tại sao a yêu e mà ko chờ e? e đã chờ a cả ngày trên con đường này a biết ko? time qua a đã đi đâu?
- ..hắn nhìn nó cười : a mà đến gặp e được thì đã ko có ngày hôm nay..tất cả chỉ là hiểu nhẩm thôi..a bị tai nạn..3 năm qua a đã ngủ và quên mất ngày hẹn gặp e..để đến bây h a mới tỉnh lại ..e phải hiểu a chứ?
- Nó ngỡ ngàng nước mặt lại tuôn rơi thì ra nó đã hiểu nhầm hắn: nó đã trách hắn là tại sao ko đến tại sao ko tìm nó..nó tưởng hắn ko hề yêu nó..nó đã khóc thật nhièu thay cho lời xin lõi của mình dành cho hắn…hắn chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ôm chặt lấy nó…
chap 17:
Vậy là nó và hắn lại quay lại vs nhau tình yêu ngày càng đẹp ngày càng hạnh phúc và cũng đến ngày nó và hắn tổ chức đám cưới vợ chồng nó cùng đi làm tại công ty của ba hắn..công ty cũng nhờ thế mà ngày 1 đi lên..thịnh vượng hơn..
Còn thắng thì chỉ biết mỉm cười chúc cho hắn và nó hạnh phúc bên nhau và ko phải chia lìa lần nào nữa
nó và hắn vẫn vậy..
- nó thì đang ngồi bên máy tính phác họa đồ..thiết kế còn hắn thì đang ngồi trên giường tự nhiên hắn bật giậy ôm qua eo của nó:
- nó liếc mắt nhìn hắn : chuyện gì đấy…
- Hắn nhìn nó cười gian tà: sinh con cho anh nha?
- Nó ngạc nhiên: ơ hơ..e ko thích sinh con sớm đâu..a tránh ra đi e còn phải làm việc
- Lúc nào cũng công việc..đi ngru đi mà e..
- A thích thì đi mà ngủ..tránh ra…
Nó đẩy hắn ra..
Còn hắn thì nhấc bổng nó lên bế vứt lên giường
- a làm gì vậy?
- sinh con …
hắn cười nhếch miệng lấy cái chăn vùi qua người nó…
- a tránh ra..e đã bảo chưa muốn ngủ mà..
- ko quan tâm…
- aaaaaaaaaa..tránh ra…
- e yên nào…
5 năm sau
Cả gai đình nó đang vui vẻ và hạnh phúc bên nhau trên 1 bãi cỏ…mát mẻ,..,.
Nó và con gái út của nó tên B0.. đang ngồi trên 1 tấm vải trắng và bày biện thức ăn…
- mẹ ơi..món này là món gì ạ?bo lên tiếng
- là cơm cuốn hàn quốc đấy con ạ…
- ừ..nhìn ngon quá mẹ sau này con sẽ nấu ngon hơn mẹ..
- nó cười hiền xoa đầu con: ừ…con đi gọi bố và a đến ăn đi..
- vâng ạ..
- đứa trẻ tên bo trại đi đến chỗ có 1 người đàn ông và 1 thằng bé hơn bo 1 tuổi tên king.,.
- bố..a.ra ăn trưa kìa…
- hắn chạy lại chỗ BO bế lên : bố biết rồi và dắt tay KING đi đến chỗ nó…
- ư…nhiều món ngon quá.,..nhỉ e yêu…
- ừ bố con ăn đi…
- mấy đứa nhóc thì đâm đầu vào ăn ngon lành,..còn hắn thì nhìn nó đầy quyến rũ..
- a sao vậy?
- 2 đứa trẻ ngẩng mặt lên nhìn bố chúng: bố sao à?
- À..bố ko sao: hắn nhìn lên trời cao..: các con xem kìa đại bàng..
2 đứa con nhìn theo tay hắn chỉ..chỉ chờ có thể hắn hôn nó đắm đuối…khi 2 đứa quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng đó 2 đứa quay mặt đi nhìn nhau cười hóm hỉnh: bố chụt mẹ kìa..hí hí..
The end