Tâm sự - chia sẻ 2012-02-10 09:40:05

PHÁO VUI RƯỢU HỒNG ĐỜI TRONG ÊM ẤM NHÉ EM!


“Em thôi một thời con gái - Anh thôi một thời rong chơi

Cơn mưa bên dòng sông cũ - đã thôi không còn phiêu du

Em thôi một thời chân sáo - Anh thôi những ngày chiêm bao

Ai mang một trời huyên náo - theo em đi rồi theo em đi về nơi nao

Người con gái như đoá hoa trong vườn sớm mai

Thả mộng mơ theo trái tim non thơ dại

Rồi ngày qua nhớ tiếng chim xưa về líu lo

Đời đã vắng đời đã vắng bóng người

Em thôi một thời đưa đón - Anh thôi những ngày lao đao

Rơi đâu những nụ hôn trao - những cánh thư tình nôn nao

Em thôi một thời làm duyên - anh thôi một thời làm thơ

Những chiếc lá vàng nhung nhớ - theo em đi rồi theo em đi về nơi nao.”

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mot-Thoi-Con-Gai-Phuong-Thao-ft-Ngoc-Le/ZWZA0986.html


Thời con gái của em cũng đã xa rồi nhỉ. Mang theo cả một trời mộng mơ với bao mê đắm, hồn nhiên. Anh cũng không còn gì để mơ mộng, chỉ còn nơi đây khoảng trống ở con tim và nỗi cô đơn trong những đêm lanh.
Người ta vẫn hay nói: Khi yêu nhau thì nhìn đâu cũng thấy mầu hồng”. Ngày yêu nhau có lẽ mình cũng thế em nhỉ. Cũng muốn mãi là người “hạnh phúc” theo nghĩa mà chỉ hai ta biết, thích mãi được rong chơi và sống hồn nhiên như những ngày đầu mình mới yêu. Thích được thấy mọi thứ đều đẹp, mọi người đều tốt. Nhưng cuộc đời có quy luật riêng của nó. Đâu phải cứ thích là sẽ đạt được. Rốt cuộc, con người cũng chỉ là một sinh linh bé xíu trong vòng quay của vũ trụ khôn cùng.


“Em đến duyên em thì em phải lấy chồng”. Phải chăng đó cũng là quy luật cuộc sống? Lấy chồng, em về nhà người, sống giữa những người em chưa gặp những hai mươi nhăm năm nay.

Ngày xưa – thiếu nữ, nghe ca khúc “Một thời con gái” (Phương Thảo – Ngọc Lễ), lòng chẳng chút vấn vương. Giờ mới thấm thía vô cùng. Anh thấm thía cái nỗi đau khi ngày trước e mở anh nghe bài đó a k hề chú ý. Giờ nghe lại a quặn lòng và tê tái.


Lấy chồng, em rẽ sang ngã mới. Người ta cứ nói, thời buổi này, con gái hiện đại thì khác xưa nhiều. Cái gì khác anh không rõ, người ta nói thế nào anh chẳng để tâm. Muốn biết sự thật thì phải trải nghiệm.

Em sẽ bắt đầu sống khác xưa, thay đổi từ những thói quen nhỏ nhất, thậm chí đến cả những sở thích cũng phải thay đổi theo. Và quên anh nữa em nhé.

“Người con gái như đoá hoa trong vườn sớm mai - Thả mộng mơ theo trái tim non thơ dại” nhưng rồi đoá hoa đó sớm mang một sắc vẻ khác khi sớm mai biến thành nắng trưa, nắng chiều. Ca khúc cứ vang mãi lên một giọng điệu buồn, nuối tiếc: “Em thôi một thời chân sáo”, Em thôi một thời đưa đón”, “Em thôi một thời làm duyên”, “Ai mang một trời huyên náo - theo em đi rồi theo em đi về nơi nao”, Những chiếc lá vàng nhung nhớ - theo em đi rồi theo em đi về nơi nao.



Có lẽ đã đổi thay rồi e nhỉ: “Anh thôi một thời rong chơi - Cơn mưa bên giòng sông cũ - đã thôi không còn phiêu du - Anh thôi những ngày chiêm bao, anh thôi một thời làm thơ”.

Không lẽ hôn nhân lại làm biến dạng mỗi con người, làm biến dạng tình yêu?… Anh cứ day dứt mãi. Đã có lúc bất giác anh bật khóc vì suy nghĩ đó.

Nhưng người em đã chọn đã cho em niềm tin. Anh biết rằng, tình yêu của anh vẫn còn đó vẫn nồng ấm, vẫn trọn vẹn như ngày ta yêu nhau, vẫn còn đó em ạ, chỉ “tồn tại ở dạng khác mà thôi”. Tình yêu giờ đây mang khuôn mặt thực tế hơn. Yêu là biết lo toan cho cuộc sống gia đình. Yêu là biết hi sinh, gạt những mộng mơ xưa vào một góc tâm hồn, để sống với thực tại. Nhưng không có nghĩa là sống không cảm xúc phải không ai?





Những thứ mà ta muốn có thì không bao giờ được!



Những thứ ta k muốn có thì nó cứ ùa tới!


Viết cho em người đã đi ngang cuộc đời và lấy đi trái tim tôi.



Không biết rồi những lời a viết này e có đọc được ko. Nhưng anh vẫn cứ viết, viết cho 1 kỉ niệm, viết cho 1 hạnh phúc đã nhẹ qua trong cuộc đời anh. Chắc e cũng hiểu cảm giác của a ngày mình chia tay, buồn và rất buồn e ạ. A dường như không tin đó là sự thật vì a luôn tin rằng sẽ không bao giờ mất em, và sẽ luôn có e là vợ anh. Những ngày kỉ niệm, ngày sinh nhật, anh thẫn thờ lang thang phố xá 1 mình và nhận ra rằng đã mất em. Dường như những con phố anh qua, từng bước, từng bước chân a đều in dấu của a và e. Nếu trước kia biết rằng sẽ có một ngày như thế. Một ngày e không thể bên a như e đã hứa, đã nói thì e có đến để hóa thành con tim anh và ra đi với khoảng trống vĩnh cửu này ko? E đi, buồn, chán nản nhưng rồi anh cũng nghĩ đó sẽ là một cách để e tìm được hạnh phúc. A đã đọc được ở đâu đó người ta nói rằng: "Hạnh phúc trong tình yêu không phải là luôn có người y bên cạnh trong sự yêu thương mà hạnh phúc thực sự là để người mình yêu được hạnh phúc."


Em đi rồi. A nhớ e lắm. A nhận ra đã ko còn em nữa. Nhận ra a đã mất một nửa hạnh phúc, mất đi sự kiểm soát của ý chí. Trong những đêm lạnh, quạnh vắng, mưa, mưa mãi a càng thấy nhớ e. Ước chi chỉ thêm được 1 lần ôm chặt e trong vòng tay, hôn lên trán và nói rằng : "Anh nhớ e nhiều lắm."



Dường như a không thể kiềm chế bản thân mình. Chỉ cần nhớ tới e là nước mắt lại ứa ra và a không thể nào ngăn nổi. Có lúc a muốn chìm trong cơn say, từ cơn này tràn sang cơn khác, có lúc giữa đêm mưa lạnh a dầm mình để từng hạt, từng hạt lặng rơi trên mặt, mong sao chúng có thể làm lạnh đi con tim nóng của a. Làm cho a có thể quên em. Rồi nhận ra a chỉ còn mình anh. Làm sao có thể thay đổi được.



Tình cảm, thời gian, kỉ niệm mà ta dành cho nhau anh đã ghì sâu thật chặt vào lòng. Thật chặt. Khóc nhiều thật nhiều rồi cố gắng ngấu ngiến nó trong bóng tối, nuốt nó hòa theo từng ngụm men cay. Càng như vậy a càng thấy mình nhớ e biết bao nhiêu.Nhớ 2 năm và đêm đông lạnh a có e. Ấm áp và yêu thương. Kỉ niệm như ùa về nghĩ a thẩn thơ nghĩ lại, khi a xem lại ảnh của e và a, khi a nghe những đoạn ghi âm giọng của e.

Cứ như thế, từng ngày, anh cố quên đi những kỉ niệm về em. Vui sướng khi tưởng rằng đã quên được. Vui sướng khi tưởng rằng cố làm quen người con gái khác sẽ quên được e. Rồi a nhận ra mình thật khốn nạn. Điều đó có mang lại cho a niềm vui, hạnh phúc đâu, có làm a quên được e đâu. Để rồi lại bật khóc. Giận mình tưởng đã quên được mà lại nhớ vô cùng.
A chờ nụ cười k còn. Chờ đôi bàn tay không còn. Chờ những tin nhắn mà mình thức tới 2h sáng cũng k còn. Chờ những lời an ủi. Và nhiều thứ khác nữa khi k còn em.
A muốn quên e. Dùng đủ mọi cách nhưng không được. Em vẫn ở đây ngay ngực trái a này. Nơi mà k ai có thể dùng lý trí để điều khiển được e ạ.




E đi rồi. Trống trải quá. A phải làm gì. Chờ đợi, đợi, đợi………… Làm sao để a có thể tìm lại được e, tìm lại được hạnh phúc???.
Thế đó, lại không thể quên được e thêm 1 lần.





Tiễn em theo chồng
Tình yêu làm đò

Nhớ thương làm bến
Trách phận làm dòng sông


http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tien-Em-Theo-Chong-Truong-Vu/IW6I8UUC.html
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)