Tâm sự - chia sẻ 2010-05-24 22:25:07

Phép thử tình yêu


Anh và em biết nhau từ gần 6 năm về trước, cái ngày em còn là một cô bé với tâm trạng hụt hẫng trước kết quả thi đại học của mình. Và rồi anh đến bên em, sự quen biết trong một sự nhầm lẫn tình cờ… Anh và em cùng quê, có những nỗi niềm giống nhau. Rồi em tiếp tục thi vào đại học và thật may mắn khi em đã không phụ sự mong đợi của mọi người dành cho em. Em bước chân vào giảng đường đại học với sự biết ơn và kính trọng anh, người đã chỉ dạy cho em rất nhiều trong suốt thời gian qua.
Bước vào năm học đầu tiên, giảng đường đại học đối với em là một điều hạnh phúc khi em đã không làm bố mẹ thất vọng… và đặc biệt hơn khi hàng tuần em vẫn nhận được những lá thư từ phía anh. Hai anh em mình vẫn thường xuyên quan tâm nhau từ những điều nhỏ nhất. Những lúc em buồn, em thường nhớ đến câu nói của anh để vững lòng hơn "Em sẽ có được niềm vui sau nỗi buồn em đang trải, nếu em tin ở chính mình", và em cười… hạnh phúc khi có người luôn động viên an ủi mình. Và từ đó, em nhận ra rằng… em đã yêu anh.
Em tưởng rằng riêng trái tim em lỗi nhịp, nhưng với sự nhạy cảm của một người con gái, em biết rằng, trái tim chúng ta đã cùng một nhịp đập. Em âm thầm quan tâm anh, âm thầm nâng niu tình cảm anh dành cho em. Em không hiểu vì sao ngày đó anh không nói ra tình cảm của mình… Còn em, em là một cô gái nhút nhát nên em không dám thổ lộ những tình cảm bấy lâu nay em dành cho anh!… Em không chịu nói ra tình cảm của mình và luôn suy nghĩ "ra trường, em sẽ nói với anh những tình cảm câm lặng em dành cho anh bấy lâu nay, rồi em sẽ cùng anh xây nên mái ấm hạnh phúc, sẽ có với nhau những đứa con kháu khỉnh, sẽ có những bữa cơm ấm cúng bên nhau…". Nhưng em nào đây có ngờ… lá thư cuối cùng em nhận từ anh vào một ngày giữa tháng 11 của bốn năm trước, và từ đó, anh ít chia sẻ những vui buồn với em hơn, mặc dù hằng ngày anh vẫn online và chúng ta vẫn để nick sáng.
Em biết anh thay đổi. Đó cũng là một tất yếu của "mối tình câm". Em đau lòng và mất niềm tin vào người con trai khi em biết anh đã ngả lòng trước chị ấy. Dù đau, nỗi đau vẫn hằng đêm trong những giấc ngủ không yên nơi căn phòng nhỏ của thành phố buồn, em thấy lòng nhói đau khi ai đó nhắc đến tên anh. Nhưng em không trách anh, ngược lại em lại mong anh và chị ấy sẽ hạnh phúc, mong anh chị sẽ đến với nhau. Không phải em cao thượng đâu anh mà đơn giản chỉ vì em suy nghĩ: em ở xa, không thể bên anh để quan tâm chăm sóc anh, anh cần có một người ở bên cạnh mỗi lúc anh buồn, những lúc anh khó khăn…
Em vẫn âm thầm như cái bóng bên anh. Em nỗ lực đi tìm cho mình những mối quan hệ mới để khỏa lấp nỗi đau ấy. Em muốn đi chơi thật nhiều, em muốn bữa tiệc nào của lũ bạn cũng có em, em muốn mình lúc nào cũng sẽ uống thật say, em muốn sống buông thả mình hơn, em muốn cái quan niệm "con gái không chủ động nói lời yêu với con trai" vứt khỏi đầu em đi. Nhưng em không làm được. Đến bây giờ em biết mình đúng và sai ở chỗ nào. Rồi ngày anh và chị ấy chia tay, em rất buồn. Lần này, cũng không phải em cao thượng đâu anh, chỉ vì em thấy anh đau khổ quá… Em vẫn lặng lẽ bên một người ở xa là anh, lòng không yên mỗi khi anh im lặng…
Rồi em ra trường, anh cũng đã hiểu được lòng em. Anh em mình có duyên và có phận phải không anh? Quá khứ chỉ là phép thử của duyên phận, của ông trời dành cho anh và em thôi phải không anh? Em đợi anh về. Anh về bên em trong những ngày hai đứa còn khó khăn bế tắc trong công việc. Và tình yêu của chúng mình chính thức bắt đầu, tình yêu mà em nghĩ rằng sẽ không ai có, nó đặc biệt, sự đặc biệt làm người khác sẽ không hiểu hết.
Em không đòi hỏi gì ở anh, chỉ "niềm tin và tình yêu dành cho em" là đủ là hạnh phúc nhất đối với em rồi anh ạ. Em hiểu tính anh, nhưng em vẫn là một cô gái còn quá nhiều điều vụng về trong tình yêu, vì thế có những cuộc tranh cãi trong im lặng… em gọi đó là chiến tranh lạnh, em chẳng biết nên làm thế nào, chỉ biết buồn và nhớ.
Anh và em quen biết nhau gần 6 năm nhưng có lẽ dịp Tết qua mới gặp nhau được nhiều nhất, kỷ niệm về tình yêu của anh và em góp nhặt từ những điều nhỏ nhặt, vì thế đối với em đó không phải là ít. Ra tết anh lại tiếp tục một mình nơi đất khách, em thương anh một mình với cuộc sống nơi xứ lạ xô bồ, một phần nào đó em thấy lo cho tình yêu của chúng ta, và em tự hứa… sẽ đợi anh về. Anh và em nói với nhau lời yêu thương khi đã đủ lớn để nhận thức tình yêu này sẽ đi đến hôn nhân. Từ tuổi tác đến hai bên gia đình chúng mình đều hợp nhau. Chúng mình đã cùng nhau xây ước mơ về một gia đình, sẽ có với nhau một hoặc hai đứa con, sẽ đặt tên cho con là gì… Anh không biết em hạnh phúc đến như thế nào đâu…
Nhưng, khi em viết những lời này, "chiến tranh lạnh" vẫn đang diễn ra căng thẳng… Anh lại như xưa, im lặng để mình em với muôn vàn câu hỏi, những nỗi nhớ da diết. Em hằng ngày có những điều bị lãng quên đi, nhưng có một điều em không bao giờ nằm ngoài ý nghĩ đó là anh, những lời anh nói… Em không biết "chiến tranh" này nhanh qua không, hay là sẽ mãi mãi, nhưng em vẫn hi vọng ngày mai "chiến tranh lạnh" sẽ không còn giữa anh và em nữa, chúng mình lại như những ngày ta bên nhau. Nếu "chiến tranh lạnh" này không có hồi kết, em vẫn cảm ơn anh rất nhiều. Em không chúc anh hạnh phúc bên người khác vì em sẽ chờ đợi và hi vọng, em sẽ là người mang lại hạnh phúc cho anh. Em không cầu chúc anh có ngọn lửa sưởi ấm anh khi ở xa vì em muốn chính em là ngọn lửa ấy… lặng lẽ sưởi ấm cho trái tim anh! Không biết anh có nhận thấy không, còn với em, mãi mãi diệu kỳ là tình yêu của chúng mình anh ạ!
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)