[justify][size=4]Cuộc sống sẽ thay đổi khi bạn có những đứa con và những mối lo toan trong gia đình. Giờ đây giữa tôi và chồng dường như có một khoảng cách vô hình nào đó. Chúng tôi vẫn yêu nhau, vẫn giúp đỡ nhau, chia sẻ với nhau mọi việc như những người bạn… nhưng tôi vẫn cảm thấy đó chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh đối với gia đình.[/size][/justify]
[justify][size=4]Anh không còn dành cho tôi sự quan tâm, sự ân cần như trước nữa. Chúng tôi cũng không còn có những giây phút thăng hoa trong cuộc sống chăn gối vợ chồng. Cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo nghĩ khiến những giây phút bên nhau chỉ còn là cảm giác mệt mỏi, chán nản…[/size][/justify]
[justify][size=4]Tôi hiểu rằng, anh là người đàn ông tốt nhất dành cho tôi nhưng tôi cũng thèm khát được có lại cảm giác yêu và được yêu. Cuộc sống càng mệt mỏi, người ta càng muốn có được một tình yêu như thế. Liệu tôi có đòi hỏi quá cao đối với người đàn ông của mình không?[/size][/justify]
[justify][size=4]Tôi giờ chỉ biết cho đi mà không hề được nhận lại. Chồng tôi nghĩ rằng, tôi làm vợ đương nhiên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ phục vụ gia đình. Phải chăng tất cả những người đàn ông đều trở nên như thế khi người phụ nữ đã thuộc quyền sở hữu của họ?[/size][/justify]
[justify][size=4]Đêm nay lại là một đêm tôi thấy mình lẻ loi. Tôi thèm được anh ôm vào lòng, thèm cảm giác ngày mới lấy nhau: \"Anh không thể ngủ được khi không có em nằm cạnh\". Giờ tất cả đi đâu mất rồi…?[/size][/justify]
[justify][size=4]Tôi cứ chờ… vậy mà một tháng rồi anh cũng không tìm tôi. Buổi trưa, tôi tranh thủ một buổi về nhà hy vọng vợ chồng sẽ dành cho nhau những ngọt ngào, âu yếm, vậy mà anh vẫn hờ hững, thờ ơ như người xa lạ.[/size][/justify]
[size=4][/size]
[size=4]Tôi sẽ trụ vững được những phút chống chếnh ấy bao lâu nữa? (Ảnh minh họa)[/size]
[justify][size=4]Tôi chẳng biết sẽ phải làm gì nữa? Tôi yêu anh nhưng sức chịu đựng của người phụ nữ 28 tuổi cũng có giới hạn.. Đã mấy năm nay, tôi chỉ được nhận sự ban ơn khi tôi \"muốn\", tôi không hề có được cảm giác anh \"đòi hỏi\"… Tại sao vậy anh?[/size][/justify]
[justify][size=4]Tôi vẫn là một người phụ nữ hấp dẫn, anh cũng không hề có ai khác ngoài vợ, tôi biết rất rõ điều đó… và chúng tôi đều đã cố gắng trao đổi để cải thiện nó nhưng chưa bao giờ khắc phục được.[/size][/justify]
[justify][size=4]Anh là người đàn ông yêu vợ, thương con nhưng quá khô khan… Có thể do chúng tôi quá chênh lệch nhau về tuổi tác? Có lẽ không phải, chỉ đơn giản là do anh thôi…[/size][/justify]
[justify][size=4]Đàn ông 40 tuổi đâu phải là đã già hả anh? Đã 5 năm kể từ ngày lấy nhau, được nửa năm đầu tình cảm mặn nồng, còn dần dần chúng tôi yêu nhau thưa thớt rồi mất hẳn… Tôi chỉ muốn yêu anh và được anh yêu, chẳng nhẽ điều đó khó quá sao anh?[/size][/justify]
[justify][size=4]Năm năm nay tôi chưa bao giờ làm sai điều gì nhưng tôi không dám chắc chắn mình có thể giữ được nó bao lâu nữa. Tôi thèm một bờ vai rắn chắc, thèm một cái ôm chặt… khi trái tim tôi thực sự đang rỉ máu.[/size][/justify]
[justify][size=4]Tôi chỉ muốn được là vợ ngoan của anh, mãi mãi yêu anh… \"Trái tim em tuy mềm yếu nhưng khi cần, nó cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua những phút chống chếnh nhất\".[/size][/justify]
[justify][size=4]Tôi sẽ trụ vững được những phút chống chếnh ấy bao lâu nữa? Cuộc sống có quá nhiều bất ngờ… và đôi khi tôi chỉ muốn yên bình bên anh và các con. Vậy mà ông trời cứ luôn luôn thử thách lòng kiên nhẫn của con người vậy sao?[/size][/justify]
[justify][size=4]\"Lặng thầm một mình em đêm nay mưa nhiều…\". Nhiều khi tôi cứ tự hỏi rồi khóc một mình khi nghĩ về chuyện vợ chồng sao lại trở nên như vậy?[/size][/justify]