Nếu được chọn, tôi sẽ chọn cô gái "mất zin" vì tôi sợ trách nhiệm tày trời khi yêu một cô gái còn trinh.
Chắc mới chỉ nghe điều này nhiều người nghĩ tôi bị… hâm. Ở đời, làm gì có người đàn ông nào lại “chê” những cô trinh nữ. Ấy vậy mà tôi lại sợ. Bây giờ, nếu cho tôi lựa chọn yêu một trong hai người, cả hai đều tốt, đều tử tế nhưng cô “còn”, cô “mất”, có lẽ tôi sẽ lui về chọn cô đã là “đàn bà”. Tôi sợ cái trách nhiệm tày trời khi yêu một cô gái còn trinh nguyên.
Hiện tại, tôi đang tìm hiểu và yêu một cô gái. Cô ấy đã từng yêu và đánh mất cái ngàn vàng với người tình cũ. Có thể với nhiều người khi biết điều đó họ sẽ cảm thấy sốc, cảm thấy không chấp nhận được vì bạn gái không còn trong trắng khi đến với mình. Nhưng với tôi, tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi biết điều đó. Vì tôi hiểu rằng, quan trọng là con người của cô ấy hiện tại, còn quá khứ đã qua rồi. Và tôi cũng không còn phải trăn trở về những áp lực, về cái trách nhiệm của một người đàn ông tử tế khi yêu một cô gái… còn trinh.
Tôi trân trọng bạn gái mình, tôi thấy cô ấy tốt và tôi hài lòng về mọi điều. Mấy người bạn của tôi thường nói tôi ngốc khi từ chối những cô gái mới lớn, chưa mảnh tình vắt vai để gắn bó với một cô đã từng “yêu sâu đậm”. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu vì sao tôi làm thế. Tôi thực sự cảm thấy sợ và mệt mỏi nếu như tôi yêu một người con gái còn trinh. Vì nếu cuộc tình đó không thành, tôi sẽ bị ám ảnh cả đời về việc đã “cướp đi cái ngàn vàng” của cô ấy.
Bây giờ, nếu cho tôi lựa chọn yêu một trong hai người, cả hai đều tốt, đều tử tế nhưng cô “còn”, cô “mất”, có lẽ tôi sẽ lui về chọn cô đã là “đàn bà”. Tôi sợ cái trách nhiệm tày trời khi yêu một cô gái còn trinh nguyên. (Ảnh minh họa)
Cách đây 7 năm, tôi đã từng yêu một cô gái. Đó là mối tình đầu của cả hai chúng tôi. Hai đứa lớn lên cùng nhau, học cùng lớp. Có thể nói đó là một tình yêu đẹp, đầy đam mê và rực lửa. Tất nhiên, cũng giống như nhiều đôi trai gái khác, khi cảm xúc dâng trào, chúng tôi đã không kiềm chế được bản thân mình. Hai đứa đã đi quá giới hạn. Lúc đó, tôi cũng xác định sẽ cưới cô ấy vì tôi hiểu hành động của mình có nghĩa là như thế nào.
Nhưng rồi chúng tôi bắt đầu cãi nhau, giận dỗi và mâu thuẫn. Những trận cãi vã nhiều tới mức chúng tôi sợ phải gặp nhau. Mỗi lần cãi nhau, cô ấy đều trách cứ tôi nếu tôi không chịu làm lành. Cô ấy gọi tôi là gã Sở Khanh chỉ vì tôi đã cướp mất đời con gái của cô ấy để rồi bây giờ không coi cô ấy ra gì. Thực sự trong lòng tôi hoàn toàn không nghĩ vậy. Chính sự khác biệt trong tính cách làm chúng tôi bất đồng chứ không chuyện giờ cô ấy đã không còn gì.
Tôi đã bị khủng hoảng vì cô ấy luôn đặt lên tôi những áp lực mà tôi không dám thoát ra. Tôi biết chúng tôi không hợp nhau trong tính cách và khó lòng mà hạnh phúc nếu cưới nhau. Nhưng tôi không dám chia tay vì tôi sợ cô ấy sẽ đau khổ, tôi sợ cái từ khắc nghiệt mà người ta sẽ gán cho tôi: “Thằng Sở Khanh” khi tôi đã là người hưởng cái quý giá nhất của cô ấy mà không biến cô ấy thành cô dâu của cuộc đời tôi.
Chưa bao giờ tôi hối hận vì mình đã cướp đi đời con gái của cô ấy như vậy. Tôi chỉ ước giá chúng tôi yêu nhau bình thường thì giờ đây trước những điểm không hợp này, chúng tôi có thể thoái mái đường ai nấy đi. Nhưng vì tôi đã lấy đi tất cả nên giờ tôi phải có trách nhiệm với việc đó. Cô ấy sẽ ra sao khi lấy chồng mà không còn trong trắng? Tôi không còn yêu nhưng tôi cần phải có trách nhiệm… Những thứ trách nhiệm đó kinh khủng vô cùng.
Quả thực, sau một lần yêu cô gái còn trong trắng, lấy đi của cô ấy cái “ngàn vàng”, giờ đây, tôi hạnh phúc khi yêu một cô gái đã “mất zin”. (Ảnh minh họa)
Thế rồi cuối cùng chính cô ấy là người quyết định chia tay. Tôi đã cho cô ấy quyền tự quyết và cô ấy vẫn lựa chọn như thế. Chia tay cô ấy rồi, được giải thoát khỏi những áp lực và trách nhiệm nhưng tôi vẫn thấy rất khổ tâm, cảm thấy mình có lỗi. Đặc biệt khi cô ấy lấy chồng, cô ấy bị chồng đánh đập chỉ vì không còn trong trắng là lúc tôi bị khủng hoảng cực độ. Tôi có cảm giác mình như một gã tội đồ, một kẻ gây ra tội với đời một cô gái.
Phải rất lâu sau, khi cô ấy ly hôn chồng và tái hôn với một người đàn ông chết vợ khác, gia đình được coi là tạm ổn tôi mới có thể bình tâm lại. Nhưng suốt những năm tháng qua, cuộc tình đó chưa lúc nào thôi nhắc nhở tôi về cái trách nhiệm yêu một cô gái còn trinh. Vì thế mà tôi sợ.
Yêu nhau, khó mà tránh được cảm xúc thăng hoa, không kiểm soát được mình. Khi ấy, hai người hòa vào làm một. Nhưng chẳng có gì chắc chắn là sự gắn bó đó sẽ đi tới cùng. Cuộc sống với nhiều biến động và nếu như có gì bất trắc xảy ra, hoặc hai người không hợp nhau thì việc chia tay một cô gái mà mình từng lấy đi thứ quý giá nhất của cô ấy khó khăn hơn rất nhiều. Tôi sợ phải đối diện với điều đó. Vì vậy mà ngày hôm nay, tôi lựa chọn cho mình một người đã là đàn bà. Có thể với nhiều người đó là ngu ngốc nhưng tôi cảm thấy thanh thản và nhẹ lòng khi yêu.
Nếu một ngày nào đó vì lí do nào đó chúng tôi không hợp mà chia tay, tôi cũng không bị dằn vặt khi đã có những phút giây “thân mật” với cô ấy. Nói như vậy không có nghĩa là tôi chỉ cần yêu cô gái đã “mất” vì không xác định cưới họ. Đó là tôi chỉ dự phòng khi có tình huống xấu xảy ra mà thôi.
Quả thực, sau một lần yêu cô gái còn trong trắng, lấy đi của cô ấy cái “ngàn vàng”, giờ đây, tôi hạnh phúc khi yêu một cô gái đã “mất zin”.