Tâm sự - chia sẻ 2013-03-11 04:16:11

[SS] Oan hồn sông thẳm part 1, đọc đến đâu thì bạn nổi da gà? ( không dành cho người yếu bóng)



 
  Chuyện là thế này: Khu đất ở quê nhà em hiện tại đang ở ngày xưa có mua thêm 1 mảnh đất cạnh nhà khoảng 80m2. Mảnh đất đó là cái bãi tha ma cũ của làng em, các bác biết rồi đấy ngày xưa cha ông mình chết nhiều nên chôn linh tinh lắm ko có quy hoạch như hiện tại. Có khi 1 làng có đến hơn chục cái bãi tha ma như vậy.
Cái nấm đó nằm ở cuối vườn nhà em và ngay cạnh cái ao nuôi cá, bố mẹ em cũng chỉ trồng mấy cây xanh vớ vẩn thôi, cỏ dại mọc um tùm nhìn khá u ám. Tuy là nấm nhưng nhìn lại khá bằng phẳng, chắc tại lâu rồi nên vậy. Nằm ở cạnh ao cá nên mỗi năm nó lại sụt nở 1 ít, tầm gần 10 năm trước có lần nó sụt lộ ra nguyên 5 cái tiểu sành, loại tiểu làm bằng đất nung màu xám xám đó mấy bác. Rồi bố mẹ em nhờ thầy làm lễ chuyển qua nghĩa trang gần nhà. 
Mấy hôm trước thì em ra vườn chơi phát hiện có 1 cái tiểu sành lộ ra khoảng nửa phần rồi, xung quanh là 1 đống tiền xu hoen rỉ với mấy cái bát cổ. Đây là tiểu chứ ko phải là ván đâu nhá mấy bác, tiểu này là dùng để đựng xương sau khi bốc mộ. Dân ta thường gọi là sang cát hoặc tắm rửa xương cốt đấy. Mấy cái tiểu này chôn cách đây chắc cũng phải 7- 8 chục năm rồi. Vì em sống ở đây từ nhỏ nên em nhìn cũng cảm thấy bình thường, ko có gì là sợ cả. Sống cùng với các cụ chung 1 khu đất mấy chục năm rồi mà có thấy hiện tượng gì xảy ra đâu. 
Mới lại em là dân đi tàu gặp chết trôi liên tục em còn chẳng sợ nữa là, ngày xưa có lần gặp 1 chết trôi dạt vào cạnh tàu. Tàu đỗ mà sáng dậy ngửi thấy mùi thối thối oi oi, mà cái mùi người chết nó khác biệt và kinh tởm nhất trong tất cả các mùi mà em từng ngửi thấy. Em gọi mấy ông dậy ra xem nó nằm ở đâu thì thấy 1 chết trôi nữ mặc quần bò áo phông vàng nằm kẹt ngay giữa mũi tàu em với tàu bên cạnh. Cô ấy nằm úp mặt xuống nước tay chân dang rộng, quần áo căng đét vì thịt nó trương lên, còn da thì bị cháy nắng đen sì. Vì tàu đỗ trong cảng, đằng sau và đằng trước đều có tàu nên ko thể nổ máy lùi ra chỗ khác được, chỉ còn cách là đẩy cô ấy ra ngoài khơi để cô ấy tiếp tục hành trình của mình. 
Các bác đừng bảo là chúng em ác hoặc là tại sao lại ko báo cho CA giải quyết nhá. Đây là chuyện từ xưa đến giờ của dân sông nước rồi, mà có báo thì mấy ông cán bộ ở đó cũng bơ đi thôi. Nếu mà báo thì đương nhiên mấy ông ấy mất 1 khoản thuê pháp y, người kéo xác, thủ tục chôn nọ kia nữa cũng phải mất gần chục triệu ngân sách. Nên mấy chết trôi mà dạt vào thì y như rằng là mấy bố địa phương lại âm thầm thuê người đẩy ra xa cho trôi tiếp. Mỗi lần đẩy như vậy chỉ mất 500- 600k thôi, còn hơn là mất gần chục triệu mà lại lằng nhằng thủ tục nữa. 
Nên xác nào hên hên thì dạt vào ven sông, ven biển mấy khu thành phố mà có đông dân cư ra hóng hớt thì còn được vớt đem chôn. Còn ko thì cứ bập bềnh ngao du sơn thủy cho đến khi chìm và nằm ở đáy sông, đáy biển vĩnh viễn nhá. Thường thì người chết sau khi nổi khoảng hơn 10 ngày là chìm. Nếu xác nào mà xui xui dạt vào mấy cái bãi hoang có khi còn bị chó mèo nó tha lên từng khúc rồi gặm ấy chứ. Nên bác nào có í định tự tử thì cũng đừng có nhảy cầu, trẫm mình như vậy. Em thấy chết trôi là khổ nhất đấy. 
Tàu em chạy có 10 thuyền viên, em là trẻ nhất và học việc nên chủ yếu là ra hóng và chờ để mấy lão kia sai vặt thôi. Mấy ông bàn nhau đẩy cô chết trôi ra ngoài, ông thuyền trưởng sai em đi vào sau lái cầm cái sào dài để đẩy xác và đem ít muối, gạo và tiền vàng ra nữa. À đây cũng là tục lệ của dân tàu bè bọn em, khi gặp chết trôi thì phải đem vứt 1 nắm muối ăn và 1 nắm gạo với kèm theo ít vàng mã. Vì mình ko giúp được gì cho người ta nên cũng chỉ làm được vậy. Nếu mà gặp chết trôi mà khỏa thân thì ngoài mấy thứ đó ra thì còn ném thêm bộ quần áo nữa. 
Những chết trôi như vậy thì đa phần là tắm chết đuối hoặc bị hiếp xong rồi chúng nó ném xuống sông, xuống biển. À mùa này là mùa lũ, mùa của chết trôi đó mấy bác, chạy tàu ở biển thì gặp ít chứ chạy ở sông thì gặp liên tục. Có khi 1 ngày gặp vài xác ấy chứ. Ngày xưa lúc mới lên tàu em rất khoái xem chết trôi, mấy lần đầu thì toàn thấy vào ban ngày, mới lại nó ở xa mấy chục mét nên chả nhìn rõ. Rồi 1 hôm vào 1 buổi tối gió nhè nhẹ, tầm khoảng 11h đêm em ngồi cạnh lão thuyền trưởng là cậu ruột của em để học lái. Trời đêm đó tối đen như mực luôn…

Lái tàu đêm là cả 1 nghệ thuật đấy các bác ạ, trên tàu nó ko có đèn như những phương tiện khác, người lái phải căn vào các cột đèn cột tiêu trên bờ. Em ngồi cạnh đợi đến đoạn nào dễ dễ thì nhảy lên lái. Mãi thì cũng được lái. Hồi đó tàu em chạy ở sông mà vào mùa lũ thì cực kì nhiều rêu rác, lợn chết gà chết đủ kiểu nên chạy thì phải tránh mấy thứ đó ra ko nó mà quấn vào chân vịt lại mất công gỡ mệt lắm. Mình thì non kinh nghiệm mà trời tối vậy sao nhìn được gì chứ, ông cậu thì đang ngồi bên cạnh mải nhắn tin với con người yêu nên thi thoảng mới ngó nên kiểm tra xem chạy đúng luồng ko thôi.
Đang chạy ngon thì em nhìn mờ mờ phía trước cách mũi tàu khoảng vài chục mét có 1 đám rều, chen ở giữa đám rều đó la 1 cái gì trắng trắng nổi bập bùng cùng dòng nước. Em thì đoán là lợn gà trâu bò gì gì đó trôi từ thượng nguồn về thôi. Nhưng mà cách có 1 đoạn, tàu đang chạy ga cao, luồng thì bé tẹo có tránh cũng khó, thôi thì cứ phi bừa vào. Cái đám rều đó cũng bé và cái mà đang nổi bập bùng cùng dòng nước nếu mà quấn vào chân vịt cũng chả sao đâu. Cứ thẳng hướng đúng luồng ta phi thôi. Đầu tiên là nghe xoạt xoạt nhẹ 1 tiếng, tiếng đó chắc là tiếng của đám rều chết tiệt và tiếp theo là 1 tiếng bộp bộp va vào mũi tàu, tiếng bộp bộp này thì đúng là cái thứ bập bùng kia rồi. Hai thứ đó cuộn vào nhau rồi thi nhau va đập vào gầm tàu tạo ra những tiếng bộp xoạt xen kẽ nhau.
Nghe chưa được 10s thì máy tàu gầm lên, chết cha chắc nó quấn vào chân vịt mẹ nó rồi, quả này lại tha hồ ăn chửi của ông cậu. Một lát sau thì chết máy luôn  Ông cậu hoảng quá nhảy luôn lên ghế lái, ông máy trưởng đang ngủ ngon thì bật dậy phi xuống phòng máy, mấy lão còn lại thì ra ngoài hóng xem có chuyện gì cùng em. Ông máy trưởng xuống đề máy nhưng nó e e rồi lại tắt, bình thường thì gặp mấy mớ rều này thì đề máy lên về số lùi rồi ga thật to là nó tự rời ra, còn mớ này thì ngoại lệ. Chả còn cách nào khác là phải nhảy xuống mà gỡ thôi. Em là thằng gây ra tội và là thằng chức danh bé nhất tàu nên phải phi xuống gỡ là điều tất nhiên rồi. Chả sao cả, đang nóng nhảy xuống coi như tắm cái rồi lên cho mát. Nhưng khi bắt đầu cởi quần áo thì đột nhiên ngửi thấy cái mùi oi oi quen thuộc mỗi khi gặp chết trôi. Chả có nhẽ cái bập bùng đó là cái xác đang nằm dưới chân vịt. Qủa này thì toi mạng em thật rồi.
Mấy ông đang đứng đó cũng có suy nghĩ như em, ông nào cũng có cái vẻ mặt thất thần đáng lo ngại. Ông thuyền phó nói to:
- Chết trôi rồi mấy ông ơi, thằng Duy xuống gỡ nhanh đi để tàu còn chạy chứ thả trôi tàu thế này nó dạt vào ghành đá ngầm thì chết đấy.
Cái mặt em nó nghệt ra rồi đứng im bất động tỏ vẻ kinh hãi, cậu Hoan thuyền trưởng bắt đầu ở phòng máy cầm đèn bin phi xuống. Dù sao ông đó cũng phải chịu trách nhiệm vì đây là ca của ông ấy mà. Có ông cậu ra đỡ đầu rồi nên em cũng bớt lo, quyền chỉ huy và quyết định mọi việc đều là do cậu Hoan. Vừa ra đến nơi lão đã nhìn mình và quát lớn: 
- Tao đã bảo là phải tránh rều ra rồi mà, tao ko để í có 1 tí mà mày đã phi vào. Thôi 3 anh ra thả neo rồi cầm đèn si nhan cho tàu khác tránh đi, còn thằng Duy ở đây cầm đèn bin cho tao để tao xống gỡ xác 
Em cãi 1 chút: 
- Cháu thấy đám rều bé tẹo, mới lại tránh ko kịp nên mới phi vào, tưởng là con lợn thôi chứ biết là chết trôi thì cháu điên hay sao mà phi vào. Trời tối mới lại lặng gió ngửi làm sao thấy mùi chứ.
Ông cậu em cầm đèn bin và leo xuống thang đứng ở bánh lái ngó xuống rồi nói vọng lên: 
- Đúng là chết trôi rồi, trương to như con trâu nằm giữa bánh lái với chân vịt, là con trai mày ạ, mặc mỗi cái quấn đùi thôi, chắc là chết đuối trên thượng nguồn rồi dạt về đây. Mày lấy ít muối gạo ném xuống rồi đem vàng hương đốt đi để tao gỡ cho.
Em vào nhà bếp lấy muối gạo và vàng hương làm theo lời ông ấy rồi qua sau lái chờ ông ấy sai vặt. Mình chả bao giờ dám nghĩ là mình sẽ gặp và giải quyết mấy cái kinh tởm như vậy. Ông Hoan lại kêu to: 
- Leo xuống đây cầm đèn soi cho tao để tao nhảy hẳn xuống nước mới gỡ được, dính chặt vào bánh lái rồi phải kéo ra.
Em tay cầm đèn bin và lao xuống, càng xuống thì cái mùi nó càng bốc lên và xông thẳng vào mũi ngửi ko quen là chỉ muốn ói, cũng may là mình ngửi nhiều rồi nên cũng thấy nó bình thường. Xuống đến nơi thì 1 cảnh tượng kinh hoảng nó đập vào mắt. Một thanh niên cởi trần da trắng bệch đang nằm ngửa cổ nhìn về phía em. Cái mặt dường như ko còn nguyên vẹn nữa, mũi tai mắt mồm đều bị cá nó gặm nham nhở rồi, da đầu thì bị bong tróc, tóc đã rụng gần hết, chắc cũng chết được hơn 1 tuần rồi. Đầu ông ấy gục vào bánh lái còn từ bụng trở xuống thì bị kẹp vào chân vịt. Cái chân vịt nó chém vào bụng, chút nữa là người đứt làm đôi. Có 1 điều em thấy lạ là như vậy mà sao lại có thể làm cái đông cơ hơn 1 nghìn mã lực lại chết được thì tài. Xung quanh thì chỉ có vài thanh củi gố tầm bằng cổ tay chén vào cánh quạt nữa thôi. Chắc là anh í ko muốn bị phanh thây nên làm cho máy tàu mình tắt đây.
Cậu Hoan lúc này bắt đầu bắt tay vào công việc, cậu tỏ vẻ khá bình tĩnh, mặt ko 1 chút sợ hãi, cũng đúng thôi kinh nghiệm bao nhiêu năm tàu bè mấy cái việc này với cậu đâu có là gì. Với lại thời thanh niên cậu cũng 1 thời làm nghề vớt xác mà, hồi đó cậu vẫn làm nghề chài lưới ở sông Hồng, mà dân chài lưới thì khỏi phải nói rồi, cậu kể là mỗi khi xác mà dạt vào bãi ko trôi ra được thì xã lại thuê mấy ông đánh cá ở gần đó kéo ra ngoài, công việc cực kì nhẹ nhàng mà lại kiếm bằng cả tuần đánh lưới. Ghê hơn nữa là một số người gặp chết trôi thì cứ như là gặp phải cái mồi nhử cá vậy, người ta buông lưới xung quanh cái xác để dụ cá, cá rỉa xác chủ yếu là cá nghạnh, nhìn nó tựa tựa con cá nheo hoặc cá lăng vậy, thịt vàng chóe ăn thơm lắm. Ngày xưa chết trôi nhiều có khi mổ cá ra thấy nguyên 1 ngón tay người. 
Cậu lúc này nhảy hẳn xuống nước, tay bám bám men theo ra cạnh cái xác, phần bụng cái xác kẹp vào giữa 2 cánh quạt, chắc bị chém mạnh nên hình như xác anh ấy bị gãy đôi xương sống rồi thì phải, 1 vài đốt xương sườn bị gãy đâm qua cả ngực. Nhay nhay 1 lúc thì cũng đẩy anh ấy ra được, em leo lên trước gọi mấy ông kia kéo le rồi nổ máy tàu, còn cậu thì cởi luôn cái quần đùi đang mặc ném đi. Cái xác trôi đi rồi mà cái mùi nó vẫn ám vào người em mới cậu. Em thì tiếc bộ quần áo nên thôi chả dám ném, mất công giặt lại tí thôi. Hai cậu cháu tìm chai rượu để rửa tay cho nó hết cái mùi.
Thế là từ tối hôm xảy ra cái việc ấy em cũng chả dám lái đêm nữa, cứ tầm 9h là ở im trong khoang chả dám bò ra ngoài, có buồn đái đến mấy cũng cố chịu hoặc rủ cậu ra đái cùng. Cứ nghĩ đến cảnh anh chết trôi đó đang nằm dưới gầm tàu chờ mình ra đi tè rồi nhoài người lên kéo xuống sông rồi dìm chết để trả thù là em lại xoắn. Nghe bảo là người mà bị chết đuối hồn phách sẽ mãi mãi nằm dưới dòng sông mà ko bao giờ lên bờ được cho dù gia đình có kêu hồn lên, nếu muốn lên chỉ có cách là kéo1 người hợp với vía mình, hoặc là ai đó yếu bóng vía xuống để thay. Trên tàu mấy ông kia thì toàn dạng thần kinh thép, ma tà gặp mấy ông ấy có khi còn phải sợ ấy chứ. Nếu anh chết trôi kia mà muốn trả thù thì chắc chắn anh ấy chọn em rồi. Nhưng mà em cũng chỉ sợ 1 thời gian ngắn thôi, tầm 1 tháng sau đã quên sạch mọi thứ và nghĩ việc đó cũng bình thường chả có gì mà phải sợ cả, coi như là tai nạn thôi, thi thoảng tàu chạy đến đoạn đó em vẫn ném muối gạo vàng hương xuống.
À có 1 bác hỏi là tại sao chết trôi thì gái nằm dài trai nằm sấp phải ko ạ. Cái này cũng chả có gì khó hiểu, khoang bụng và nôi tạng của đàn ông và đàn bà nó khác nhau. Khi chết trôi thì mấy chỗ đó toàn tích khí như bóng bay vậy, cái đó nó quyết định việc nằm sấp hay nằm ngửa. Em gặp nhiều chết trôi rồi thấy nhiều đàn bà vẫn nằm sấp giống như cô gái ở trong chuyện này.
 Xác này chết lâu rồi nên bốc mùi gây cực kì, em phải tẩm 1 đống nước hoa với nắm gừng to vật để át cái mùi gây đó. Ra đến nơi thì 1 số cảnh tượng ko đẹp cho lắm đập vào mắt, Tầm gần 10 người đang đứng bàn tán, và 2 ông thanh niên 1 ông cầm dao gọt táo và 1 ông đang xuỵt xoạt bát mì tôm ngay trước mặt cái xác. Đúng là mấy thằng điên, con người mà chúng nó coi như con lợn vậy, vẫn hồn nhiên vô tư ăn uống với cái mùi cực kì khó chịu được như vậy thì tài thật.
Ngó xuống cái xác xem thế nào thì em xíu nữa thì xỉu, mấy ông đã lật ngược cái xác đó lên, cô gái nằm thằng ra lưng khòng khòng, 2 tay 2 chân giơ thẳng lên trời. Cái mặt úp xuống nước nên ko bị cháy nắng mà trắng bệch, mắt mở to trợn ngược lên nhưng mà bị cá nó rỉa 1 bên khoét sâu vào tận hốc mắt. Mũi mồm tai cũng vậy, nó cắn cho rách tươm hết, tóc thì rụng gần hết chỉ dính vài cọng, da đầu bong tróc từng mảng ăn sâu vào tận hộp sọ.
Hình thể và khuôn mặt của cô gái tuy ko còn nguyên vẹn nhưng nhìn vào vẫn có thể đoán được cô gái chỉ tầm ngoài 20 thôi. Đặc biệt là trên cổ có đeo 1 sợi dây chuyền vàng, 1 đôi bông tai nhỏ nhỏ cũng bằng vàng và 1 cái nhẫn bạc. Chắc cũng thuộc loại con nhà giàu, quần áo nguyên vẹn, tài sản còn nguyên, trên người ko chút thương tích do ngoại lực thì chết vì lí do nào đây. Thường thì đàn bà chết trôi chủ yếu do mấy lí do như hiếp rồi ném xuống sông, nhưng mà bị hiếp thì hay ở trong tình trạng thiếu quần hoặc thiếu áo, mà bị hiếp thì thủ phạm nó ít mặc đồ lót vào cho nạn nhân lắm. Còn cô gái này thì quần áo ngoài và đồ lót vẫn còn nguyên. Trường hợp thứ 2 là bị giết do mâu thuẫn cá nhân, cái này khả năng cũng ko cao vì nếu là vậy thì trên người có 1 vài lỗ thủng hoặc xây xát. Còn trường hợp thứ 3 là tự tự, té nước, lũ cuốn, trong đó thì khả năng cao nhất là trẫm mình tự tử. Vì nhìn vào gu thời trang của cô ấy khá hợp thời và số nữ trang kia thì chắc hẳn ko phải người miền núi dân tộc rồi. Kiểu này lại thất tình chán đời… 
Sau khi tất cả thuyền viên bàn bạc thì cậu Hoan đứng lên tuyên bố quyết định: 
- Nó kẹt vào giữa mũi 2 tàu thế này rồi, mà nước thì chảy siết cầm sào đẩy qua hơn chục cái tàu đang đỗ bên ngoài kia cũng vất lắm các anh ạ. Hay thôi gọi mấy ông thuyền chài kia vào cho người ta 1 triệu rồi bảo người ta kéo ra cho.
Bác Tiến bếp trưởng đỡ lời:
- Hoan àk, mày cứ đưa tao 1 triệu đây để tao kéo ra cho, ko phải gọi bọn nó đâu. Mày mà gọi bọn nó thì chúng nó lại kéo ra khơi buộc dây cắm sào vào rồi tối lại kéo về đây thôi. Tao ko lạ gì bọn thuyền chài ở đây đâu. Sáng mai đảm bảo ko tàu mình thì tàu khác mất công thuê tiếp. Cứ để tao.
Bác Tiến ngoài 60, ngày xưa cũng từng là thuyền trưởng giống cậu Hoan, bác nổi tiếng lái giỏi nhất nhì trong giới tàu bè thời đó. Nhưng mà mấy năm về đây mắt kém tay chân yếu nên đành phải xuống làm bếp trưởng. Đáng lẽ ra cái tuổi của bác thì phải ở nhà an dưỡng nhưng gia cảnh bác cũng khó, nhà có 1 trai 1 gái, đứa con gái thì vẫn đang học đại học, còn thằng con trai thì nghiện ngập. Mà ngày trước làm cho tập đoàn tư nhân nên cũng chả có lương lậu hiu hiếc gì, bác cả đời gắn bó với tàu bè sông nước cho nên ở trên bờ thì cũng chả biết làm gì kiếm sống. Vậy nên chỉ còn cách theo nốt cái nghiệp sông nước bạc bẽo này. Bác Tiến dù gì cũng là tiền bối nên ai cũng nể phục. Cậu em cũng vậy tuy là thuyền trưởng nhưng nhiều khi vẫn phải xin í kiến của bác.
Cậu Hoan nghe bác nói vậy thì cũng đồng í liền. Bác Tiến ra chỗ em lấy muối gạo ném xuống gần chỗ cô gái, rải ít vàng mã xuống nước và thắp nén hương mồm lẩm nhẩm khấn 1 lúc. Xong rồi xắn tay xắn chân chuẩn bị vào công việc của mình.
Tàu em và mấy tàu bên cạnh lúc này chất đầy hàng nên tàu nó chìm xuống, đứng trên lan can tàu chỗ khoang hàng có thể thò chân xuống nước được. Nhưng chỗ mũi tàu thì cao hơn 1 chút mà cái xác thì nằm ở đoạn mũi nên bác Tiến cầm cái sào nhảy sang tàu bên cạnh cho dễ đẩy. Đang định làm thì có ông ngồi ở tàu bên cạnh nói chen vào: 
- Bác ơi sao ko tháo cái dây chuyền với đôi bông tai ra đi, mấy chỉ vàng đó, bác mà ko tháo là lát xác trôi ra ngoài kia mấy đứa thuyền chài nó cũng tháo thôi. Vừa có 1 thằng con thuyền chài nó cũng ngồi ở đây nó trông thấy rồi đấy.
Bác Tiến mặt ra bộ nghiêm túc đáp lại:
- Thằng nào lấy thì lấy chứ tao chả thèm làm ba cái trò mất đức ấy. Lấy của người ta mà ko lo ma chay chôn cất cho người ta thì mắc tội đấy chú ạ.
Cùng lúc cậu Hoan nói với bác: 
- Thôi làm nhanh nhanh đi anh rồi còn đi chợ nấu cơm nữa, cái đầu xào nhọn lắm đấy anh ạ, anh chọc cẩn thận ko vỡ bụng nó ra thì mệt.
Em thì ngửi thấy mùi thối qúa ko chịu được nên đứng ra xa hóng thôi. Nhìn ở gần đó thì thấy mấy thằng thuyền chài cũng đang tăm tia hóng hớt. Cái bọn này chả khác gì mấy con kền kền chỉ chực chờ xác thối để lao vào kiếm mồi. Chả hiểu chúng nó nghĩ thế nào mà lại đi làm ba cái trò ấy. Mà cái đôi bông tai thì tháo còn dễ chứ cái dây chuyền do xác nó trương lên rồi chỉ còn cách cắt ra thôi. 
Bác Tiến đã nhảy sang tàu kế bên và đứng ở phía sau xác cô gái tầm 3m, bác hẩy mũi sào chỗ bụng cô gái hất hất chiếc áo lên để luồn đầu sào vào trong, mũi chiếc sào nhọn đâm qua áo cô gái, sau đó bác xoắn xoắn lại cho chặt. Cái áo lật ngược qúa nửa ngực của cô, chiếc áo lót cũng nhờ đó mà bung ra luôn. Em nhìn vào thấy ghê ghê và ngượng ngượng, còn mấy ông đứng xem ở trên thì cứ cười đùa và trêu bác. Có cái đếch gì đâu, da trắng bệch bụng trương to như gái sắp đẻ, 2 cái đầu nhũ cũng to gần như ngón chân cái đen sì. 
Rồi bác cầm 2 tay vào sào khom khom người lấy thế để đẩy. Nhưng nước nó chảy siết mà lại phải đẩy ngược lên trên tầm 2m cho qua mũi tàu thì mới ổn. Vụ này nhìn thì dễ xơi nhưng xem chừng cũng khó nhằn. Bác ấy cố ra sức đẩy lên phía trước nhưng xem ra vô ích, nước chảy qúa mạnh, cái xác chìm ngỉm xuống nước nhoi nhoi lên phía trên một ít rồi lại trở về vị trí cũ rồi bềnh lên. Bác cứ làm đi làm lại như vậy mãi và cái xác thì cũng cứ đưa đi đưa lại. Nản qúa bác dừng lại rồi kêu: 
- Thằng nào giúp tao 1 tay với nặng qúa tao ko đưa được. 
Anh Lam thuyền phó lên tiếng:
- Để em phụ bác, một củ của Hoan ko dễ xơi đâu bác ạ. 
Thế rồi anh nhảy xuống đứng sau lưng kế chỗ bác 2 tay cầm sào chuẩn bị đẩy.
1…2…3! Cả 2 ông hét đồng thanh rồi nhún người đẩy. Cái xác lại chìm xuống và đưa đi được tầm 1m thì mũi xào chệch hướng. Nghe đến xẹp 1 tiếng, cái sào xuyên mẹ nó thủng bụng cô gái, chắc là xuyên luôn qua cả bên kia nữa, bác Tiến mất đà lao cả người xuống nước mặt đập vào chân cái xác. Còn anh Lam đứng sau nên may mắn lấy lại được thăng bằng. Em đứng trên tí xỉu, còn mấy ông kia thì cười um lên, bác Tiến lóp ngóp leo lên lan can thở hổn hển nhưng vẻ mặt thì vẫn ko có gì là sợ hãi. Chắc cũng nản thật rồi, bác lấy tay rút mạnh cái sào ra khỏi bụng cô gái, đầu sào vừa rút ra khỏi bụng thì có ít dịch màu đỏ vàng lẫn lộn trào ra, chỗ vết thủng mùi bốc lên thum thủm ngửi chỉ muốn ói. Tác hại của việc đâm thủng vẫn chưa dừng lại ở đó, 1 đoạn lòng non màu trắng phòi ra khỏi và nổi lên mặt nước. Nhìn ko khác gì lòng non của con lợn mà mình hay ăn các bác ạ, đồng thời thì máu mồm máu mũi cũng ộc ra màu thâm thâm. Ko hiểu sao đâm vào bụng mà nó lại ộc ra cả mồm lẫn mũi nhỉ. Em nghe nói là thường thì mấy người chết oan hay ói máu tươi mỗi khi gặp người thân, còn cô này chắc ko phải vậy chứ. Oan thì đúng là oan rồi cơ mà có gặp người thân đâu mà ói ra cho phí. Cậu Hoan vừa cười vừa nói với 2 ông:
- Ko ổn đâu 2 cụ ạ, dùng dây thừng buộc vào mà kéo ko thì  để em kêu thuyền chài ra kéo cho.
Bác Tiến nghe cũng có vẻ hợp lí và sai em vào tàu kiếm đoạn dây thừng. Em lững thững bước vào khoang tìm dây. Số khổ thế đấy toàn bị sai vặt .
Em vào khoang lục lọi mấy hòm đồ cuối cùng cũng tìm được 1 đoạn dây thừng chừng 5m rồi mang ra cho bác. Lúc này tầm 7h, mấy tàu kế bên bắt đầu thức dậy, lượng người ra hóng mỗi lúc 1 đông hơn, bàn tán nhận định rồi chỉ chỏ tùm lum cả lên. Ra đến nơi thì thấy bác Tiến người ướt sũng đang ngồi vắt chân lên be tàu hút thuốc. Rít xong điếu thuốc bác cầm lấy đoạn dây thừng rồi buộc thòng lọng theo kiểu thắt cổ chó. 1 tay cầm dây 1 tay cầm sào bác đưa cái đầu thòng lọng đó vào chân trái của cô gái rồi dựt mạnh cho chặt lại. Cô gái vốn 2 tay 2 chân đang dựng thẳng lên trời nên việc đưa dây vào cũng trở nên dễ dàng.
Tàu đỗ trong cảng nó sắp xếp theo 1 hàng ngang, cứ hết hàng ngang này đến hàng ngang khác rất quy củ. Các tàu nằm sát sạt nhau nên di chuyển sang tàu bên cạnh và tàu phía trước hết sức dễ dàng. Bác Tiến cầm 1 đầu dây rồi đi ngược lên phía trước nhảy lên đít tàu bên trên và kéo, bác kéo mạnh cái dây thừng, xác cô gái quay ngược trở lại, cái chân trái nhìn cứ như là nó sắp rách rời khỏi xác. Đoạn lòng phòi từ ổ bụng mỗi lúc 1 dài ra trôi lập lờ trước ngực cô gái, cái bụng do bị đâm thủng nên khí trong bụng đã thoát ra ngoài hết, nó xẹp đi qúa nửa nhìn như 1 mớ thịt bèo nhèo. Màu vàng đỏ từ bụng và mồm trào ra nhanh chóng bị hoà tan và mất hút vào dòng nước biển xanh ngắt.
Nhìn cái cảnh đó thê lương khủng khiếp luôn, nếu ko có đông người thì chắc em đã khóc rồi. Ko biết kiếp trước cô gây ra nghiệp gì mà kiếp này sao lại bị đày đọa vậy. Chết rồi mà vẫn bị đồng loại hắt hủi đoạ đầy thân xác đến dã man. Nhưng mà sự việc chưa dừng lại ở đó đâu. Xa xa là mấy con kền kền đang rình rập cái xác trôi ra để tháo nữ trang trên người của cô. Thằng thuyền chài nó tăm tia trà trộn vào đây suốt từ sáng mà. Em chân thành khuyến cáo chị em ko nên mang mấy cái nữ trang đó, lúc sống chị em có thể ko bị cướp do còn khả năng kháng cự chứ chết rồi thì ko thoát được khỏi tay mấy bọn cướp đâu.
Phải mất 20 phút thì bác Tiến mới đưa cái xác qua hơn chục con tàu phía ngoài. Ra đến con tàu ngoài cùng bác thả đoạn dây ra và mượn 1 cái sào dài khác đẩy mạnh ra thật xa để tránh dạt tiếp vào các đoàn tàu phía dưới. Mọi người giải tán, bác Tiến cũng đi tắm rửa, em đi sau bác mà vẫn ngửi thấy cái mùi tanh tanh oi oi của cái xác ám vào. Mùi như vậy chắc phải cả chai sữa tắm vã vào mới hết.
Em ngồi sau lái rút điếu thuốc ra châm và dõi theo xác cô gái. Nước chảy mạnh nên xác cô gái cũng trôi được 1 đoạn khá là xa. Hình như sóng nó đánh nên xác cô lại nằm sắp mặt xuống nước như ban đầu. Nằm ngửa cũng khổ mà nằm sấp thì cũng khổ chả kém. Nằm ngửa thì bị nắng nó đốt cho mặt mũi chân tay xám sì đen kịt lại, có khi giòi nó đẻ trứng nở ra lúc nhúc trên mặt và bụng ấy chứ, còn nằm sấp thì cá nó rỉa cho rách tươm cả khuôn mặt. Em ngồi hút chưa hết điếu thuốc thì đúng như em lúc trước dự đoán, 1 con ghe bên trên là 3 con kền kền bắt đầu nổ máy bám theo xác cô gái.
Bác Tiến nghe chừng đã tắm rửa sạch sẽ lắm rồi. Bác bước ra thì cậu Hoan ở ngoài đã chờ sẵn và đưa bác 1 triệu.
Bác vào nhà lục lấy chai rượu để rửa tay thì vừa nhấc nó khỏi thùng, bất giác chai rượu ko hiểu sao rơi xuống nền rồi vỡ tan. Con chó Mực ở ngoài thì cứ lồng lộn lên đứng ở phía mũi tàu và nhìn về phía lái sủa inh ỏi. Con Mực già này cực khôn luôn, nó theo cậu Hoan lên tàu và sống từ bé trên tàu. Đến giờ chắc cũng phải hơn 15 năm, thường thì tàu đỗ mới dám thả nó ra còn tàu chạy thì xích lại. Con này mấy lần tưởng mất rồi cơ, 1 lần chạy ở đoạn từ cửa sông ra biển nó bị tuột xích hay sao. Lúc đó anh Lam thuyền phó lái còn mọi người ngủ hết, đến tầm 4h sáng cậu Hoan dậy đổi ca cho anh Lam xuống ngủ. Dậyy thì cậu ko thấy nó, thấy còn mỗi cái xích, tìm xung quanh rồi đi tìm tất cả các khoang, các phòng mà ko thấy. Cậu gọi tất cả mọi người dậy để tìm nhưng vẫn ko thấy. Nghe anh Lam bảo là từ lúc 12h nghe thấy nó sủa 1 lúc rồi im tịt, chắc là nó rơi xuống sông từ đoạn đó, 4 tiếng rồi thì quay lại tìm gì nữa, cũng có mấy lần nó rớt xuống nhưng lần nào cũng phát hiện ra ngay và lần nào cũng là cậu Hoan phi xuống lôi nó lên.
Con mực nó giống như 1 thành viên quan trọng trên tàu, ngay cả ông chủ của bọn em cũng thương nó lắm, Cậu Hoan vốn làm cho ông chủ này từ khi bắt đầu là thằng nấu cơm đến tận bây giờ, nghe câu kể lại từ lúc ông chủ khởi nghiệp có mỗi 1 con tàu nho nhỏ chỉ có 3 người là ông chủ chủ là thuyền trưởng với 1 lái phụ và câu Hoan nấu cơm học việc với con Mực sống trên tàu. Nó sống với ông chủ tầm 7 năm cho tới lúc ông ấy thành đạt và chuyển hẳn lên bờ. Lúc chuyển hẳn lên ông có dắt nó theo định cho nó về nhà sống chung nhưng vừa về đến nhà thì nó lại tìm đường chạy ra cảng chỗ tàu đỗ, mà từ cảng về đến nhà ông ấy phải tầm 30km, đường thì ngoằn nghèo toàn ngõ ngách như vậy mà nó cũng mò ra được mới tài chứ. Ông lại kêu cậu mang nó lên tiếp, lúc cậu kéo nó đi nhất định nó ko theo và cứ nằm bệt xuống, cậu phải bế nó và cho lên ô tô thì nó mới chịu. Về đến nhà ông chủ sợ nó lại bò ra tàu nên xích lại, nghĩ là chỉ 1 thời gian là nó lại quen, nhưng suốt mấy ngày nó chả thèm ăn uống và cứ nằm bệt ở 1 xó rồi lăn ra ốm. Ông chủ thấy vậy lại thả nó cho nó sống trên tàu. Có lẽ tàu mới thật sự là nhà của nó, vừa về đến tàu thì nó lại ăn uống khỏe trở lại. Hiện tại thì ông chủ của em giàu lắm tài sản của lão hiên tại cũng phải ngót nghét 200 tỉ, nhờ đó mà con Mực cũng được hưởng lây, mỗi tháng ông cho nó 1 triêu rưỡi tiền ăn riêng nhá, và 4 hộp sữa enlin vàng dành cho người già để chống loãng xương ấy. Ông bảo nó già rồi nên sợ bị liệt.
Con mực cũng khoái uống sữa lắm, cứ ngày đều đều 3 lần bác Tiến phải pha sữa cho nó uống. Cơ mà bác Tiến và bác máy trưởng cũng khoái uống sữa đó thì phải, toàn lấy của nó pha để uống. Vì nó vốn là thú cưng của ông chủ mới lại của ông cậu thuyền trưởng nên việc ăn uống của nó cũng khá là đàng hoàng, mỗi ngày nó được 5 chục tiền ăn của nó riêng mà. Xương xẩu và cơm thừa đưa cho nó còn lâu nó mới ăn, chỉ ngửi ngửi rồi quay đi, nó toàn ăn cơm nóng và thức ăn giống hệt bọn em luôn, đặc biệt là nó rất khoái lòng lợn với thịt bò. Mỗi lần bác Tiến mua thức ăn mà thấy món đó lại y như rằng phải mua cho nó.
Nhưng mà con Mực này cũng được việc lắm, nó nặng cỡ 30 kí, toàn thân đen sẫm luôn, nhìn hung hãn vô cùng. Người lạ đố bao giờ mà lên được tàu khi mà nó chưa nghe thấy giọng của mấy người trên tàu quát nó im. Tàu đỗ thì tất cả mọi người cứ yên tâm mà ngủ khỏi lo mất trộm. Con này được cái là nó chả bao giờ ăn thức ăn vớ vẩn mà người lạ ném cho nó nên cũng khỏi lo bị đánh bả.
Mọi người sau khi biết là nó rơi xuống sông rồi thì chả ai vào ngủ nữa, tất cả ngồi thất thần chả ai nói với ai câu nào. Anh Tú lên lái thay anh Lam, còn cậu thì lẳng lặng cầm bao thuốc ra ngoài mũi ngồi hút. Tầm đến 5 rưỡi sáng thì nghe anh Tú bấm còi inh ỏi và nghe loáng thoáng tiếng cậu Hoan. Em và mọi người chạy ra xem có chuyện gì thì thấy cậu đang chỉ chỏ tay vào bờ sông và ra hiệu anh Tú giảm ga rồi kêu mấy người ra bỏ neo. Hóa ra là con Mực nó bơi được vào bờ và cứ men theo bờ sông chạy để đuổi theo tàu, có lẽ là nó vừa chạy vừa kêu nhưng mà tiếng máy tàu kêu to nên ko ai nghe thấy.
Tội nghiệp con Mực qúa cơ, nó phải chạy suốt từ 12h đêm đến tận bây giờ mà tốc độ của tàu cũng đâu phải chậm đâu. Cũng may là còn phát hiện ra sớm chứ đi thêm 1 đoạn nữa là ra đến cửa biển thì toi con Mực luôn. Cậu Hoan ra lấy cái thuyền con dự phòng để ở mũi rồi đích thân bơi vào bờ đón nó. Con Mực biết được cứu kêu ông ổng mừng quýnh, còn mấy ông trên tàu tay vẫy vẫy nó. Vào gần đến bờ thì con Mực nhảy xuống sông lóp ngóp bơi ra chỗ thuyền cậu, cậu cầm 2 chân nhấc nó lên thuyền. Nó với cậu ôm ấp liếm láp nhau 1 lúc rồi cậu bơi trở lại tàu.
Sau khi lên đến tàu nó nằm bệt xuống đuôi vẫy vẫy nhẹ nhìn mọi người, cậu Hoan lấy khăn lau người cho nó rồi sai bác Tiến đi pha cho nó cốc sữa, uống xong cốc sữa thì em vào bếp lấy ít thức ăn thừa còn lại từ đêm qua, nó ăn sạch sẽ luôn. Cả tàu ai cũng mừng rỡ, nó mà chết thì khác nào mất đi 1 thành viên mà có khi lại phải thờ nó ấy chứ.
Quay trở lại với việc xảy ra của bác Tiến với cô gái chết trôi. Con Mực thì cứ ở ngoài mũi tàu nhìn về khu sau lái và sủa nhặng lên. Mấy người đang ở phòng lái thò đầu ra ngoài quát thế nào nó cũng ko chịu im miệng. Lúc này ở sau lái, chỗ phòng bếp chỉ có em, bác Tiến và cậu Hoan. Từ lúc đánh rớt chai rượu vỡ tan bác Tiến cứ đứng im vẻ mặt thất thần biến sắc rồi bác nói:
- Chết mẹ tao rồi Hoan ạ, vừa tao quên ko cởi đoạn dây thừng buộc ở chân con chết trôi ra. Chắc nó đang lởn vởn quanh đây để hành tao.
Tuy trên tàu ông nào cũng có bộ thần kinh thép nhưng em biết là ai cũng hiểu là trên đời này nó vẫn tồn tại 1 thứ gọi là oan hồn và ma qủy. Việc đẩy xác ra ngoài là việc bình thường thôi, việc này ngày trước chắc hẳn bác cũng làm nhiều rồi. Nhưng cái việc làm thủng bụng và buộc dây vào chân cô gái mà ko tháo ra thì cũng đáng lo ngại đấy. Việc buộc dây thừng vào chân tay người chết hình như nó là 1 điều tối kị, nó cũng giống như việc đóng cọc và yểm bùa vào mộ người mới chết để giam giữ người ta lại cho khỏi ra ngoài quấy phá vậy.
Cậu Hoan thở dài im lặng 1 lúc rồi bảo:
- Chắc là vậy đấy anh ạ, anh tính cách nào ra cởi dây cho nó đi chắc nó trôi cũng ko xa đâu.
- Ừ để lát tao vào cảng mượn cái xuồng bay của bọn cảng vụ rồi ra tháo. Mẹ nó chứ biết thế thuê mấy thằng thuyền chài cho nó xong chuyện.
Bác Tiến vừa nói dứt lời thì con Mực từ ngoài mũi hung hăng chạy về lái, nó vừa chạy vừa sủa. Chạy đến chỗ bác Tiến đứng thì đột nhiên nó dừng lại mắt nhìn chằm chằm vào bác Tiến và sủa. Mấy người đang ngồi trong nhà nghe vậy cũng chạy ra xem.
Bác Tiến và cậu Hoan kể lại với mọi người, mấy người kia nghe vậy cũng tỏ ra lo lắng nhưng anh Lam thì lại ngược lại anh nói to"
- Chắc con Mực nó ngửi thấy hơi mới ở người anh nên nó cắn thôi. Ma tà gì chứ, em cũng chọc gậy thủng bụng nó đây mà em có thấy gì đâu. Mẹ…! Sống còn chưa ăn ai, còn đéo làm được gì nhau ấy chứ, chết rồi thì làm được gì. Mới lại trên tàu mình thờ thần đến cả bố nó cũng ko dám vào.
Bác Tiến nghe vậy lẳng lặng ko nói gì cả, bác đi tìm chổi mới giẻ lau để dọn chỗ chai rượu vừa vỡ. Con Mực lúc này cũng ko nhìn bác sủa nữa mà nó chạy xộc ra chỗ cửa nhà tắm và tiếp tục nhìn vào đó sủa. Anh Lam thấy vậy có vẻ cũng bắt đầu tin tin rồi. Có vẻ trên tàu hình ai cũng có vẻ ngại ngại chuyện này thì phải. Cũng đúng thôi, nghề tàu bè sông nước vốn bạc bẽo, ai nói trước được điều gì chứ. Mọi người đều là làm thuê cho chủ, đều là vì bát cơm manh áo mà phải ở đây, ai cũng mong muốn từng chuyến hàng thuận lợi,dính vào mấy điều kị kia cũng mệt lắm. Duy chỉ có con Mực là vẫn cứ đứng đó sủa gầm gừ, con Mực này sống lâu trên tàu chắc nó cũng thành tinh rồi, cả người và ma chắc nó chả ngán ngẩm thứ gì. Lúc trước em cũng nghe nói là chó mèo nó có thể nhìn thấy hồn người chết nhưng em chả tin. Chạy đêm nhiều khi con Mực nó cũng hay sủa bâng quơ kiểu đó, nhìn ra ngoài thì cũng chả có ai chả thấy hiện tượng gì lạ. Em đoán là nó ngứa mồm sủa nhăng thôi.
Bác Tiến sau khi dọn dẹp xong thì lặng lẽ vào nhà mang ra 1 sấp vàng và nắm hương. Bác vứt 1 nửa xuống nước còn 1 nửa đem đốt ngay trên lan can tàu, đồng thời chắp tay khấn vái gì đó. Bác vừa dứt lời khấn xong thì con Mực tự nhiên quay ngoắt ra phía ngoài tàu nhìn và sủa chứ ko chăm chăm nhìn vào nhà tắm và sủa như lúc trước. Được 1 lát thì nó im và chạy ra chỗ khác nằm. Bác Tiến, cậu Hoan và cả em dường như đã hiểu ra vấn đề, có lẽ hồn con bé chết trôi đang lảng vảng quanh đây chứ chưa chịu đi theo cái xác của nó. Và nhất định là nó chưa buông tha cho bác Tiến, em đoán là vừa rồi lúc bác khấn bác đã giao kèo gì với nó. Rồi đột nhiên bác quay sang em và cậu H vá nói:
- Thôi tao ra chỗ cảng vụ mượn cái xuồng bay để tháo cái dây đây Huấn ạ, tiện thể tao đi chợ luôn.
Em nghe thấy vậy nên xin bác cho đi cùng, ko phải là vì em tò mò đi để xem cũng ko phải là đi để giúp bác mà là em đi cùng mục đích là được cưỡi con xuồng bay của bọn cảng vụ. Em cũng được ngồi mấy lần rồi nhưng mà vẫn chưa được cái cảm giác tự tay lái nó, cơ hội này vô cùng hiếm nên ko thể bỏ qua được.
Bác vào lấy cái làn và cùng em đi bộ ra chỗ cảng. Bác bốc hàng ở đây lâu rồi nên cũng quen thân với mấy thằng cảng vụ, bác lấy lí do là mượn để ra tàu ông bạn đang neo ở khơi có chút việc. Bọn cảng vụ đồng í và cũng ko hỏi gì thêm, chúng nó có đến 3 con xuồng mà.
Em với bác chạy theo hướng men bờ để tìm cái xác, lúc này thủy triều đang lên mạnh nên nó ko thể trôi ra khơi được chắc chỉ luẩn quẩn quanh đây. Phóng được tầm 10 phút thì nhìn thấy cái xác, em áp mạn vào cái xác để bác tháo dây. Đúng như em dự đoán mấy con kền kền thuyền chài đã tháo mất đôi bông tai với cái dây chuyền vàng của cô gái rồi, mẹ nó chứ ngay cả cái nhẫn bạc đeo ở tay ko đáng gì tiền mà chúng nó cũng cuỗm luôn. Bác Tiến cúi xuống nhấc chân cô gái lên rồi tháo chiếc dây thừng ra, chiếc dây thừng buộc kiểu thắt cổ chó nên cũng dễ tháo. Ngồi ngay cạnh cái xác nên mùi oi và tanh qúa cơ, em phải bịt mũi và nhổ nước bọt liên tục. Xong xuôi em nhấn ga phi thật nhanh ra chỗ chợ bỏ lại cái xác đang chổng mông dập dềnh lên xuống theo từng con sóng biển.
Gần đến chợ thì em gửi chiếc xuồng ở nhà 1 người dân ven sông rồi 2 bác cháu lững thững lên bờ. Hôm nay mua thức ăn cho cả ngày luôn, chiều đỡ phải lên, và ko quên mua ít lòng lợn luộc sẵn cho con Mực. 
À em lan man kể chuyện con Mực tí nhá, mọi hôm bác Tiến đi chợ hay bất kì ai lên bờ cũng đều rủ nó đi cùng, duy chỉ có hôm nay đi xuồng là ko cho nó đi thôi. Vốn là khu cảng này cực kì lắm bọn nghiện, cứ thấy mấy ông tàu lên bờ mà lớ ngớ đi 1 mình là bọn nó xúm lại xin tiền ngay, xin mà ko cho là nó xúm lại hội đồng rồi cướp. Đặc biệt là mấy thằng ranh nghiện rất hay rút kim tiêm ra dọa đâm. Dẫn theo con Mực thì thách cả lũ nghiện cũng chả dám dây vào, một khi mà nó thấy chủ của nó bị ai đánh hoặc có khi chỉ cần to tiếng, chỉ chân chỉ tay vào chủ nhân nó thì nó lao vào cắn xé thằng đấy ngay. Con này hung lắm, nó hay chồm lên gặm cổ hoặc bả vai chứ chả thèm cắn vào tay chân. Nó gặm và nhay đến khi nào chủ quát thì nó mới chịu buông tha. 
Và 1 thanh niên nghiện ở đây xuýt bị thủng cuống họng khi mà ra xin đểu bác Tiến. Hôm ấy bác cũng đi chợ và rủ nó đi, nhưng con Mực thấy con chó cái khác ở nhà dân nên dừng lại ve vãn. Bác Tiến đi trước tầm 100m thì bị 3 thằng nghiện phóng xe máy lại xin đểu. Bác thấy vậy ko nói ko rằng hô to chữ Mực rồi nhảy vào đấm 3 thằng đó. Bọn nghiện tuy vậy nhưng chúng nó yếu xìu, nhưng dù sao 3 đánh 1 chả chột cũng què. Con Mực từ xa nghe thấy quay lại nhìn chủ nó bị 3 thằng đang đánh, nó bỏ lại con chó cái rồi phi ra chỗ bác. Nó chạy gần đến nơi 3 thằng kia chắc trông thấy hung qúa định bụng lên xe bỏ chạy. Nhưng 2 thằng kịp lên xe thôi còn 1 thằng bị bác T cầm áo lôi lại. Con Mực chồm lên người thằng kia và mồm nó ngoạm được vào cổ ku đó, thằng bé bị con Mực vật té xuống đất. Con Mực mồm ngoạm chặt cổ và nhay nhay như muốn ăn tươi thằng đó, 2 thằng kia thì phóng xe ra xa rồi quay lại nhìn nhưng ko dám quay lại. Bác Tiến thấy thằng kia máu me be bét ở cổ với mặt sợ nó chết nên kêu con Mực buông ra. Con Mực thấy vậy cũng buông ra và nhằm hướng 2 thằng kia định bụng đuổi theo. Nhưng chúng đi xe máy nên chạy thoát. Thằng kia được CA phường cho đi viện khâu 20 mũi ở cổ và mặt, xíu nữa là đứt cổ họng. Vụ đó um xùm cả lên, dân nghiện xung quanh đấy cứ nhìn thấy bóng dáng con Mực là chạy mất dép. Cỡ mấy thằng nghiện như vậy mình nó phải xơi tái được 3 thằng, mang kim tiêm ra hù người ta còn sợ chứ hù chó thì …hehe
Mỗi lần em lên bờ cứ phải gạ gẫm nó đi bằng được, ko có nó đi cứ run run thế nào í. Cơ mà con này cũng khốn nạn lắm cơ, rủ nó đi thì phải mua cái gì nhét vào mồm cho nó, 1 đĩa lòng lợn rán, hoặc phải ít nem tai thì mới chịu ko thì lần sau còn lâu nó mới chịu đi cùng. Mình ngồi quán net thì nó nằm ngay dưới chân ghế, đầu quay ra ngoài canh cho chủ. Bác nào ra đường mà gặp 1 thằng thanh niên đẹp trai lếch thếch sau lưng là con chó đen thì đừng đánh nhá. Vozer nhà mình đấy hĩ hĩ.
Quay trở lại với câu chuyện của bác Tiến. Em với bác đang lững thững ra đến cửa chợ chuẩn bị về thì tự nhiên nghe thấy 1 tiếng gọi:
- 2 người lại đây tôi bảo cái này!
Em với bác Tiến quay đầu ngó lại thì hóa ra là cái bà chuyên ngồi xem bói ở cái chợ đó. Mấy bà bói toán ở chợ búa này thì chả tin tưởng được. Em với bác Tiến ko nói gì bấm bụng đi tiếp thì bà ta nói với theo:
- Cứ quay lại đây chị bảo, có hồn 1 đứa con gái nó đang theo chúng mày đấy.
Bác Tiến và em giật mình quay trở lại chỗ bà ấy. Mọi chuyện xảy ra lúc sáng bà ấy nói ra vanh vách kể cả chuyện hồn cô gái núp trong nhà tắm vì sợ vía của con Mực. Bà ấy khuyên nên quay trở lại chôn cất đàng hoàng cho cô gái ko thì cô ấy sẽ theo và quấy, vía của bác Tiến thì nặng nó sẽ ko làm gì được nhưng sẽ về làm hại gia đình của bác để trả thù việc làm thủng bụng của nó. Còn em yếu bóng vía chắc là ko thoát được đâu. Bác Tiến rút ví đưa cho bà 100k rồi kêu em về tàu.
Trên đường đi về bác dặn em ko được kể với ai và rủ em tối nay ra tìm xác cô gái để đưa lên bờ chôn. Em nghe vậy thì từ chối luôn, mấy cái việc như vậy ngay cả trong mơ em cũng chả dám tưởng tượng sẽ làm điều đó ấy chứ. Nhưng mà các bác biết văn vẻ của mấy lão già rồi đấy, vừa thuyết phục vừa dọa dẫm mình. Cái tính em thì người ta nói 1 lúc là hay mủi lòng thương lắm. Ừ thì đi nhưng mà ra điều kiện trước với bác là chỉ đi để soi đèn và đào mộ chứ em ko đụng đến xác nó đâu. Dù sao việc ngồi cạnh xác chết soi đèn pin em cũng đã từng làm 1 lần với cậu Hoan lúc gỡ xác thanh niên kẹt vào chân vịt rồi. Em chỉ kinh cái mùi tanh tanh oi oi của nó thôi chứ cũng ko sợ lắm. Hồi trước ở quê mỗi khi có đám ma em cũng hay đi vác quan tài với đào mộ cho người ta mà. Việc này ko phải là đi làm thuê đâu nhá, nó là cái tục lệ của làng em thôi. Mỗi khi gia đình trong xóm có người chết thì mỗi gia đình khác phải cắt cử 1 người ra để đào mộ và khiêng quan tài.
Mới lại cái việc mình sắp làm cũng là làm phúc mà chứ có gì xấu đâu. Nhưng dù sao cái việc nửa đêm kéo 1 cái xác thối rữa hơn 10 ngày lên bờ giấu diếm đem chôn thì có khi phải suy nghĩ lại mất. Chẳng may người dân phát hiện lại ùa ra xem rồi công an vào cuộc mở 1 cuộc điều tra về nguyên nhân chết của cô gái, và đối tượng tình nghi nhất là em và bác Tiến. Thôi cứ đồng í trước, từ giờ đến tối sẽ suy nghĩ lại vậy. 
Đang đi thì bác T tự nhiên rẽ vào và mua 1 đoạn dây thừng. Rồi bác quay sang nói với em:
-  Lát bác với mày chạy ra chỗ con chết trôi 1 tí nhá, để tao cột nó lại ko đêm nay triều rút nó lại cuốn ra biển thì tìm khó lắm. 
Cái ngày hôm nay là ngày gì ko biết, mình cứ phải quanh quẩn với cái xác, lát nữa là lần thứ 3 rồi. Lại còn đêm nay nữa, mà sao con đó nó lại theo mình chứ, mình có làm gì đắc tội đâu. Chỉ làm mấy việc vặt và xem thôi mà. Có khi nó chỉ theo bác Tiến thôi ấy, chứ bà xem bói đánh đồng cả mình vào nữa.
Em và bác mang đồ ăn xuống xuồng rồi phóng ra chỗ cái xác. Cái xác trôi ko xa so với chỗ lúc sáng tìm thấy, vẫn chổng mông úp mặt xuống nước, 2 tay 2 chân dang rộng bập bềnh nhấp nhô cùng những con sóng. Nhưng mà có vẻ như nó sắp chìm rồi thì phải, chắc là do bị vỡ bụng nên hết khí, đoạn ruột hình như càng ngày càng lòi ra nhiều hơn. Em thấy 1 đoạn ruột trắng ởn căng đét quấn quấn vào nhau qua háng xuống gần đến đầu gối rồi. Đoạn ruột này mà vỡ ra nốt thì chìm ngỉm luôn.
Bác Tiến kêu em áp mạn vào và buộc dây thừng chỗ cổ chân y như lúc sáng bác từng làm với nó. Đoạn này cách bờ cũng khá xa bác kêu em kéo nó gần vào bờ để tối làm cho tiện. Bác ko buộc dây vào xuồng mà tự tay kéo. Em nhằm thẳng hướng vào bờ và phi chậm chậm sợ nó tụt mất cái đùi khỏi thân thì toi. Vào cách bờ khoảng 500m thì bác ra hiệu dừng lại. Đây là 1 cái bãi cát hoang rất ít người qua lại và đặc biệt là ko có dân sinh sống, thi thoảng có mấy đôi trai gái yêu nhau hay mò ra đây tâm sự thôi. Chúng nó mà thấy cảnh này chắc phát khiếp. Đây đúng là 1 nơi lí tưởng để chôn cái xác cô gái. Bác Tiến lấy cái sào, 2 tay đâm mạnh xuống nước, đoạn này gần bãi nên cực nông chỉ tầm hơn 2m nước nhưng ở dưới toàn là cát, bác đâm mãi mới cố định được chiếc sào cho chắc. Rồi bác buộc sợi dây vào thân cọc, mong là từ giờ đến tối nó vẫn nằm yên vị ở đây. Bác lẩm bẩm mấy câu nhưng em vẫng nghe thấy, chắc là đang nói với cái xác:
- Tao buộc mày ở đây đến tối thôi, tối tao với thằng Duy sẽ ra chôn cất mày đàng hoàng. Thôi tao về đây.
Cái bác này có cái tính là nói chuyện với ai hễ mà ít tuổi hơn là toàn xưng mày tao cậu tớ. Ngay khi nói chuyện với Ma cũng mày tao luôn. Em nổ máy ga to hết cỡ phi về cảng, lái con này mà max speed thì cực phê, cảm giác như đang bay trên mặt nước vậy. Sóng ở đằng sau đít xuồng bềnh lên cao cả mét, lướt qua chỗ mấy con ghe nhỏ của bọn thuyền chài thì mấy con ghe cứ lộp bộp va mạnh vào nhau, khoái trá thật.
Về đến tàu đã là gần 10h, mấy ông và cả con Mực chắc đói lắm rồi. Mọi hôm toàn ăn từ 8h sáng, ko biết em kể với các bác chưa nhờ, ở tàu bọn em ngày ăn 2 bữa chính là 8h sáng và 3h chiều, còn 1 bữa phụ vào 11h đêm. Ăn như vậy thì mọi người mới có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Mấy ông kia ra xúm lại phụ bác Tiến nấu cơm, những khi tàu đỗ vui thật, được ăn toàn đồ ăn tươi trên bờ. Rượu bia cờ bạc thoải mái. Em thì ra lấy ít lòng lợn luộc sẵn mà bác Tiến mua ở chợ thái cho con Mực ăn trước. Con này háu ăn kinh khủng luôn, nó mà đói là cứ sủa nhặng lên, trừ cậu Huấn ra chả ai quát nó im được. Mà mấy ông kia cũng đến là hài, thấy em thái lòng mấy lão xúm lại mỗi người bốc 1 miếng. Con Mực thấy bị tranh phần nó lại xồng xộc vào ngoạm cả đoạn tha ra chỗ khác ăn, ko quên gừ gừ lườm mấy lão kia.
Suốt cả ngày hôm đấy em cứ lẩn thẩn suy nghĩ đấu tranh tư tưởng xem có nên giúp bác Tiến ko. Đã chót nhận lời với bác ấy rồi , bác cháu còn phải sống với nhau dài dài nữa mình thất hứa e rằng ko được. Sau này đâu dám nhìn mặt bác. Còn hồn của cô gái nữa, chắc chắn nó sẽ theo quấy phá mình. Cơ mà nếu đi thì sao nhỉ? cũng chỉ là đi cùng, đào cái hố và soi đèn. Nhưng mà nói là nói thế thôi, 1 mình bác còn lâu mới làm được, cái xác chết lâu ngày to và nặng như con trâu ấy mình bác kéo làm sao được lên bờ. Mình lại phải động tay à? ngồi tưởng tượng ra cái cảnh khi chạm vào cái xác, thịt nó rũa từng mảng mỡ người, thịt người chết dính đầy vào tay. Và còn nữa xác chết lâu ngày chẳng may động vào nó lại rớt cái tay hoặc cái chân ra khỏi cơ thể thì phải làm sao? Rất là nhiều trường hợp xấu có khả năng cao xảy ra.
Em cứ ngồi lan man suy nghĩ còn bác Tiến thì như ko có chuyện gì. Bác vẫn nói cười vui vẻ, vẫn đánh bạc với mọi người. Việc này đối với bác chắc là qúa bình thường như vớt 1 con lợn lên chôn thôi.
Ngày hôm nay thời gian trôi nhanh qúa, mới tí mà đã 7h tối. Thời tiết hôm đó cũng gần như bây giờ, cái không khí hơi se se lạnh, gió thoang thoảng thổi từ đất liền ra mang theo chút khói ngửi thơm thơm nó làm ta cay cay mắt và khó thở. Sương mùa này cũng xuống sớm, ngồi 1 tí ở ngoài lúc đứng lên cho tay thoa lên đầu đã thấy ướt ướt. Ngày hôm nay tự nhiên có 1 tâm trạng lạ qúa, chắc là do suy nghĩ nhiều về việc mình sắp làm. Bác Tiến vẫy tay ra hiệu cho em chuẩn bị đi, lại ra chỗ cảng mượn con xuồng bay nhưng lần này bác sẽ đưa cho mấy ông đó 500k để bớt áy náy, số tiền đó thực ra cũng chỉ đủ đổ xăng, con này ngốn xăng kinh khủng luôn.
Lần này đi em rủ con Mực đi cùng, vì là trước khi đi ra chỗ cô gái thì phải ra chợ mua cuốc xẻng và mấy thứ đồ lễ để cúng cho cô gái. Mới lại trời tối ở đây phức tạp lắm nghiện ngập cướp giựt nhiều, có con Mực đi theo sẽ an tâm hơn. Rồi ra ngoài bãi nó sẽ giúp mình canh người, giữa đêm hôm mà người ta phát hiện ra 2 người đang hì hục đào hố bên cạnh là 1 xác chết của cô gái thì biết tính sao. Vía con Mực nó dữ, đến vía cô gái lúc sáng lởn vởn quanh tàu còn phải núp trong nhà tắm tránh nó, lỡ có gì sai sót hồn cô ta cũng ko thể làm hại mình.
Nói chung là tâm trạng lúc này của em khá là thoải mái và đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt và đón nhận những điều sắp sảy ra.
Đi thôi nào! Em với bác Tiến cùng con Mực nhảy lên xuồng phóng ra chợ. Em với bác T ngồi phía trước còn con Mực thì đứng ở sau, nó cứ nhìn về phía sau lưng em và sủa. Thật sự là lúc này em cũng hơi lạnh gáy, chả có lẽ cô gái cứ theo sau mình suốt vậy à, ko biết chôn cất tử tế rồi nó còn theo mình nữa ko. Lên bờ được 1 đoạn con Mực thỉnh thoảng cứ quay ngoắt đầu lại rồi xồ xồ ra như đang dọa dẫm ai ở sau lưng nó. Đến cửa Chợ thì con Mực ngoan hẳn, nó lại đi phía trước mình và ko còn cái hành động điên rồ ấy nữa. Chắc bên trong chợ các chủ sạp hàng người ta thờ thổ địa, thần tài, bùa…các kiểu nhiều qúa nên nó ko theo vào được. Mình cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ có người lẽo đẽo sau lưng ghét bỏ mẹ đi được, mà đây lại là 1 con ma chết oan chứ.
Bác Tiến đi lần lượt từng cửa hàng rồi chọn mua được 2 cái xẻng tàu có cán, 2 cân hoa qủa và ít vàng hương. Nhưng điều đặc biệt là bác lại mua 1 cuộn kim chỉ, cái kim to dùng để khâu bao bì với 1 bộ quần áo nữ. Bộ quần áo này chắc là dành cho mấy bà béo phì. Em đoán là mang theo để đốt hoặc là chôn cất cùng cô gái thôi. Hỏi bác thì bác ko nói gì chỉ ừ ừ rồi đánh trống lảng. Và tất nhiên là phải mua ít thịt lợn quay thái sẵn cho con Mực nữa, ra đấy cho nó ăn ko nó lại hậm hực rồi quấy.
Từ lúc đi ra ngoài cổng chợ và trên xuồng thì con Mực lại có biểu hiện như lúc đi. Thôi kệ, em với bác Tiến cũng chả quan tâm nữa, dù sao cũng sắp thoát nạn rồi, mà có con Mực bên cạnh thách kẹo nó cũng chả dám lại gần. Chắc là đang vất vưởng ở đoạn xa xa thôi.
Đến nơi lúc sáng cắm sào thì may qúa cái xác vẫn còn đó nhưng mà nhìn có vẻ ko ổn lắm. Bác Tiến lúc sáng buộc sát chân nó vào thân cọc sát mặt nước nhưng mà từ tối đến giờ triều rút, cái chân đang treo ngược lên khoảng 40cm so với mặt nước. Cũng may là ra sớm chứ buộc kiểu vậy thì lúc nữa triều rút hết chắc còn mỗi cái chân ở cọc thôi à.
Bác Tiến cởi ra rồi 2 tay cầm dây kêu em phóng vào bờ. Đến nơi con Mực nhảy lên bờ, bác Tiến buộc sợi dây vào đít xuồng và ném con neo của xuồng xuống sông để giữ cho khỏi trôi. Xong rồi em với bác bê đồ nghề lên bờ, định tính là sau khi đào mộ xong sẽ vận chuyển xác lên rồi chôn luôn. Chứ bây giờ mà kéo lên để bên cạnh mùi gây sao mà chịu được. Từ bờ biển lên bãi cát ước chừng cũng phải khá xa, tầm 300m. Khuân đồ nghề lên xong em với bác tính toán chôn chỗ nào cho hợp, cuối cùng thì cũng tìm được 1 chỗ, chỗ này khá bằng phẳng mà lại ít cỏ dại.
Kinh nghiệm đi đào mộ và vác quan tài ở quê đến hôm nay e mới có dịp áp dụng nó vào thực tế. Nhưng mà ở quê em toàn là đất sét, đất pha cát hoặc là đất thịt nên đào dễ lắm. Ở quê đào mộ cũng là 1 nghệ thuật đấy các bác ạ, chiều dài, chiều rộng, chiều sâu phải đạt chuẩn. Đường kéo hoặc đường mai phải nét và thẳng đứng ko được nghiêng, 2 bên thành ko được nở nữa. Em nói thế nhưng đoán chắc là mấy vozer thành phố đang tưởng tượng xem thế nào. Mấy cái đó mấy bác tp ko hiểu được đâu.
Nhưng mà mấy cái kinh nghiệm ở quê ko áp dụng ở đây được. Ở đây toàn là cát đành phải đào miệng hố thật rộng cho nó khỏi sạt. Bác Tiến bảo phải đào sâu tầm 1 mét rưỡi thì mới được, đào 1m trở lại nó vẫn bốc mùi lên, mới lại chó hoang nó vẫn bới được. Hai bác cháu hì hục tầm 1 giờ đồng hồ thì xong, cái hố khá rộng và sâu, hố này chắc phải chôn được 2 người như cô gái. Từ nãy đến giờ mải làm nên ko để í tới con Mực, nhìn thấy nó biểu hiện lạ qúa, ko còn hung hăng như lúc trước. Nó ngồi xổm cách cái hố em đào tầm 3m, cứ cúi mặt xuống rồi lại ngẩng đầu lên liên tiếp, mắt nó nhìn về phía trước rồi vẫy đuôi mừng. Đây tuyệt nhiên ko phải là nhìn em với bác Tiến rồi, giống như kiểu đang có người vờn vờn trước mặt nó.
Chẳng lẽ hồn con bé chết trôi đang đùa với con Mực, con Mực đâu dễ quen với người lạ đâu. Ngày xưa lúc mình mới lên tàu phải mất cả tháng mới làm cho nó vẫy đuôi mừng, con bé chết trôi này mới có từ sáng đến giờ mà đã làm quen được với con Mực sao. Con bé chết trôi này chắc cũng dễ thương lắm đấy, tiếc rằng anh đây ko có duyên gặp mày lúc sống. Dù sao cũng là 1 dấu hiệu tốt, em cũng yên tâm và bớt lo lắng đi nhiều.
Em với bác Tiến sau khi ngồi nghỉ chừng 10 phút thì xách đèn pin ra bờ biển chỗ cái xác. Bác Tiến lội xuống cởi dây ra khỏi cột rồi kéo vào sát bờ. Đến bờ thì bác kêu em:
- Duy ơi! Xuống đây hộ bác với, con này nặng qúa mình bác ko kéo được lên bờ đâu.
Cái này mình cũng dự đoán trước là phải làm. Lưỡng lự 1 lúc rồi em cũng xắn tay áo đi xuống. Bác Tiến dùng tay lật ngược con bé ấy lại, em soi đèn vào mặt nó xem như thế nào thì eo ôi tởm qúa. Cái hốc mắt còn lại của nó bị cá khoét sạch rồi, mắt mũi mồm tai cũng chả còn thứ gì hết. Cái mặt nó bị cá gặm nham nhở thâm thì đến là khiếp. Tiếp theo bác Tiến dùng tay vén cái áo ở bụng nó lên rồi từ từ nhét đống ruột đang căng phình vào bụng nó. Cái ruột thì to mà cái vết thủng ở bụng thì bé hơn nên bác nhét mãi mới vào hết. Con Mực đứng bên cạnh cứ nhìn vào đống ruột và sủa, chắc nó đang tưởng tượng đến cái món lòng lợn mà nó hay ăn.
Em nhấc 2 chân còn bác Tiến thì nhấc 2 tay lê lê cái xác khỏi mặt đất. Vừa nhấc lên khỏi mặt đất thì nước ở trong bụng con bé trào ra ngoài theo lỗ thủng ở dưới lưng. Màu vàng đỏ đen lẫn lộn, cái mùi thì thum thủm oi oi hơn cả mùi thịt thối của nó. Hai tay em đang cầm cổ chân nó thì cũng ko khá hơn, tuy thịt nó ko rớt ra như mình tưởng tượng ở nhà nhưng nó cứ nhẫy nhẫy và trơn trơn thế nào í
Mãi thì cũng lôi nó được đến cái hố, em với bác vất bịch nó xuống rồi lau lau tay vào cát thở hổn hển. Kệ cha nó, mặc dù tay đang bẩn em vẫn cố rút điếu thuốc lá và nhét vào mồm châm rồi rít. Bác Tiến cũng làm 1 điếu. Một lát sau bác bảo em:
- Đưa tao bộ quần áo với kim chỉ cùng cái kéo đây.
Em đưa và chăm chú xem bác định làm gì với những thứ đó, thì cảnh tượng mà em ko muốn nghĩ tới đã đến. Bác dùng kéo cắt hết quần áo của con bé đó ra, và lột luôn cả đồ lót của nó. Rồi bác lấy kim và chỉ khâu 2 vết thủng của con bé. Nhìn cái thân hình của nó cứ như mấy thằng sumô ở Nhật ấy. Con này ko biết hồi còn sống có xinh và body có chuẩn ko biết chứ bây giờ nhìn vào nó chỉ buồn nôn. Hồn nó đang ở đây chắc cũng ngượng và xấu hổ lắm đấy. Rồi bác Tiến kêu em giúp nâng người nó lên để mặc bộ quần áo bác mới mua cho cho nó lúc tối.
Em cũng lao vào làm luôn cho xong chuyện, cơ mà mặc xong nhìn buồn cười qúa cơ. Bác Tiến chọn cho nó cái bộ mà mấy bà trung niên hay mặc. Con bé này hồi còn sống chắc cũng ăn chơi style này nọ lắm đây. Nhìn bộ quần áo ngoài và đồ lót nó mặc thì đúng là đang hợp mốt bây giờ. Em trêu bác Tiến là sao ko mua bộ quần áo lót cho nó mặc. Bác cứ khề khà cười.
Rồi em với bác khênh nó xuống hố và lấp cát lại. Lấp xong bác ấy lấy vàng mã và hoa qủa ra đặt lên chốc mộ vừa cúi lạy bác vừa nói to:
- Bác ko biết cháu ở đâu và đã đắc tội với cháu. Bác cũng thương cháu như con gái bác vậy. Bác chỉ có thể làm được vậy thôi, cháu yên nghỉ ở đây rồi đừng theo bác và thằng Duy nữa nhá. Bọn bác còn phải làm ăn và nuôi gia đình. Bác về đây lúc nào có dịp bác sẽ ra thắp hương cho cháu.
Em và bác cùng con Mực lên xuồng đi về, bỏ lại ngôi mộ vô chủ, con Mực quay lại nhìn ngôi mộ và vẫy đuôi sủa sủa…. 
Đi được 1 đoạn em cũng ngoái đầu lại nhìn 1 lần cuối. Trời tối om nên cũng chả thấy gì cả, chỉ thấy lốm đốm màu đỏ của vài que hương mà bác Tiến cắm trên đầu nấm mộ đang cháy dở dang. Thật sự là lúc này em cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản lắm, ko còn cái cảm giác sợ hãi với cái xác và hồn ma của cô gái nữa. Thay vào đó là thấy thương hại nhiều hơn, chết mất xác nơi đất khách quê người, phải nằm lại ở 1 cái bãi hoang u ám và lạnh lẽo. Mộ em với bác Tiến ko đắp nhô lên mà để nó bằng phẳng, có lẽ ngoài em với bác và con Mực ra thì ko ai biết về chuyện này. Người ta sẽ chẳng ngờ rằng dưới cái bãi cát bằng phẳng vắng lặng chỉ thỉnh thoảng có đôi trai gái ngồi tâm sự kia dưới đó lại là 1 xác chết trôi. Ở đó buồn vậy thì kiểu gì cô gái chả nghĩ cách hù mấy đứa trai gái kia. Cho chúng mày chết, ai bảo chỗ đàng hoàng thì ko ngồi cứ phải dẫn nhau ra mấy chỗ hoang vắng đó làm gì.
 
 P/S truyện đi cop nhặt
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)