[justify]Xưa rồi cái điệp khúc “nghèo lắm sinh viên”. Giờ đây sinh viên đã khoác vào mình một “bộ cánh” mới: Nghèo thì cũng đi xe đạp xịn chứ không còn “nhớ khi xưa anh chở em trên chiếc xe đạp cũ”. Giàu, hay nói một cách “mốt” hơn là VIP, thì BMW, SH 150i, Iphone 5s…[/justify]
[justify]Có tiền thì dại gì mà nhún![/justify]
[justify]Vào đại học năm nhất, Ngọc khiến cả lớp choáng với bộ dạng sành điệu của mình. Nhà chỉ cách giảng đường chưa đầy vài trăm mét nhưng Ngọc phải phóng BMW chứ không “hơi đâu mà đi bộ”. Không xài laptop vì theo Ngọc thì “quê”, nhưng bên tai lúc nào cũng chiếc headphone. Từ quần áo đến giày dép đều “tuyền” hàng hiệu. Không cần giới thiệu thì ai cũng biết Ngọc là con của “đại gia”, ba làm chủ của một công ty bất động sản thuộc dạng tầm cỡ trong thành phố, mẹ làm phó phòng của một hãng bia nổi tiếng. Từ nhỏ đến lúc vào đại học, Ngọc chưa biết khổ là gì vì được nuôi trong chiếc bọc quá hoàn hảo.[/justify]
[justify]Còn Ly, con của chủ tịch một tỉnh ở miền Trung, cũng đứng vào hàng “tiểu thư con nhà có điều kiện” nhất trong lớp, Ly chơi rất thoáng với bạn bè. Cô thường tổ chức những dịp liên hoan đình đám. Cả khoa ngoại ngữ ai cũng biết đến buổi sinh nhật bạc triệu của Ly. Ở cái trường ĐH mà sinh viên chủ yếu là dân miền Trung nắng gió nên Ly trở thành “Lọ Lem chịu chơi” nhất. Dịp sinh nhật tròn 19, cô mở đại tiệc mời tất cả bạn bè, từ quen đến không biết mặt, ai muốn vui cứ tới góp mặt, và địa điểm không phải hạng tèm: đó là một nhà hàng nổi sang bậc nhất nhì bên bờ sông Hương (TP Huế).[/justify]
[justify]Vì là tiểu thư con nhà giàu nhưng chơi đẹp nên bạn bè của Ly là “xòe năm ngón tay”: Nghèo có, hoàn cảnh có, “thường thường bậc trung” thì nhiều không đếm xuể, nhưng “VIP friend” thì cũng nhiều như… số tiền mà cô có thể có.[/justify]
[justify]Ở cái trường đại học mà theo nhiều người đánh giá là “toàn con đại gia miền Trung” này thì không ai là không biết Hữa Quý. Hình ảnh về chàng sinh viên đại gia này trong con mắt bạn bè là chân dài kè kè, điện thoại đời mới đổi mốt liên tục như thay áo. Chưa hết, bố làm Giám đốc một bệnh viện tại Đà Nẵng nên khỏi lo vấn đề tiền bạc. Được gia đình ưu ái và là con một nên lúc vào Đại học Y khoa, Quý được bố tậu ngay cho một căn biệt thự với cái giá mà có nằm mơ cả đời mấy đứa bạn trong lớp cũng không bao giờ có. “Phòng trọ” ấy của Qúy đúng ra phải gọi là thiên đường. Thế mới biết con nhà giàu đi học sướng hơn cả… quan huyện![/justify]
[justify]Với những sinh viên con nhà giàu này, cách sinh hoạt cũng khác: cũng ăn cơm bụi với bạn bè cho “quần chúng”, cũng ngồi cà phê cóc như ai. Thế nhưng, trong mọi chi tiêu họ luôn luôn tỏ ra “chịu chơi”, đặt mục tiêu “vui là chính”. Cho nên bây giờ thật khó để nèo bác tài xế hay bà bán hang kì kèo bớt giá với lý do “sinh viên mà”![/justify]
[justify]Đêm đến không cần đèn sách cứ ăn diện sành điệu lên sàn đập đá quậy tới bến, liệu tương lai của các cậu ấm cô chiêu có phải là song sắt, bệnh viện không?[/justify]