Nghệ thuật sống 2011-01-29 15:08:38

Thất Hứa.....................


[size=3]Thời gian không bao giờ dừng lại nhưng con ngươì ta luôn có thể dừng lại trên chặng đường họ đã đi qua và nghiền ngẫm ,tự suy nghĩ cho bản thân những ngã rẽ tiếp theo để hoàn thiện bản thân mình… nhưng đối với tôi lại vô vàn là những bức tường cao vợi, khó với đến và cũng khó tạo một lỗ hổng để tiếp tục đi…

Tôi nhìn một cụ già không thể đứng vững , bà chỉ có thể ngồi bệt , lê từng bước chậm rãi về phía những con người đang vui say cùng bè bạn "mời cô, chú mua dùm bà tờ vé", bà không cố nài nỉ, không chạm tay chạm vai kéo co để họ chú ý đến mình… chậm rãi bà lại bước đi… Thấy nhói tim quay đi…tôi tưởng tượng cảnh mẹ mình khi già nua đi thì yếu hơn và có lẽ cũng như bà vậy. Đã hơn 2 tuần nghỉ việc , tôi chưa dám nói với mẹ là mình bị cho thôi khi chưa hoàn thành thời gian thử việc… thấy mình bất tài, vô dụng, ko thể như những gì mẹ luôn mong đợi và luôn tự hào về tôi. Cuộc sống mà! công ty là chiến trường nhưng 1 chiến sĩ gà ngoé mới làm quen với môi trường đã vội bộc lộ những bức xúc, những hành động ko hài lòng khi tôi gặp phải một việc tôi cho là sai. Nhiều anh chị đi trước góp ý nhưng tính tình mà! sao dễ đổi… và cái thằng to mồm ngu như bò kia đâm chọt với sếp vài phát… ra đi thôi…

21 tuổi đầu còn ngửa tay xin tiền mẹ, thấy ngượng ngùng, xấu hổ nhiều lắm chứ, mẹ rất vui khi nghe tôi gọi điện và bảo rằng con sắp đi làm, mẹ lo lắng đủ thứ , mỗi chiều mưa mẹ vẫn gọi điện nhắc nhở tôi đem áo mưa hay là ngồi đợi ngớt mưa một tí rồi về! mẹ vẫn hỏi han lo tôi cơm ngày ăn ko đủ bữa… buồn quá! Con đã bao giờ lo cho mẹ đc nhiều đến thế…mẹ ơi!

Mẹ bệnh nhiều, có lẽ mặc cảm ngày xưa mẹ có lỗi với tôi, với anh chị còn đè nặng lương tâm mẹ, nhưng mẹ sinh ra tụi con mà ! có làm sao mẹ vẫn quan trọng nhất, con có bao giờ trách mẹ ngày xưa đâu… mẹ dành tất cả sức lực để lo cho con rồi mà! Mẹ bảo là "mẹ như một người cố bò lên một ngọn núi, mẹ gần như kiệt sức nhưng mẹ vẫn cố bò…vì mẹ lo cho tụi con nhiều lắm, nếu nhỡ một ngày mẹ ko thể bò tiếp được nữa…vì…mẹ ko biết đỉnh của ngọn núi là đâu …thì người mẹ lo nhất là con" con đã thở sâu và thật khẽ, con đã tự hứa với lòng sẽ tự lo đc cho bản thân và làm nhiều tiền nuôi mẹ, cho mẹ một cuộc sống ko quá nhiều muộn phiền như bây giờ nữa… Nhưng con đã thất hứa rồi mẹ ạ ! Con xin lỗi mẹ.

Mẹ gọi và hỏi con rằng "Công việc có tốt không con? ăn uống vẫn đều chứ ? đi làm về chiều hay mưa lắm, con có mang áo mưa theo ko? " con nói dối rằng công việc con vẫn tốt, mọi ng hoà đồng và tốt với con, con ăn uống đầy đủ và ko mắc mưa gì cả, mẹ đừng lo quá! Con nói dối mẹ đấy, con hư quá mẹ ạ! Con đã ko thể gọi cho mẹ vì con ko đủ tiền dù chỉ là 1 tin nhắn… con ko đủ tiền để có thể ăn cơm đủ bữa trong ngày, con cũng ko dám dậy thật sớm như mọi ngày vì sẽ nhìn thấy những người cũng bận rộn chuẩn bị đi làm như con …ngày hôm trước ấy… !
Mẹ bảo rằng mẹ muốn gọi cho con nhiều nhưng sợ con bận làm, nghe đt nhiều ngta ko thích con… mẹ nghĩ cho con nhiều quá vậy mẹ…!

Ai cũng có tình thương từ gia đình, nhưng có lẽ cả mẹ và cả con đều thiếu tình thương từ người bố trụ cột trong gia đình, mẹ đã phải một mình vừa là bố vừa là mẹ của con… con thương mẹ nhưng chưa thể làm gì cho mẹ… con bất hiếu…

Con ko dám nói sự thật vì mẹ sẽ lo lắng cho con nhiều hơn, buồn phiền nhiều hơn về đứa con mãi ko lớn … mẹ sẽ bệnh nặng hơn nếu biết cuộc sống hằng ngày thực sự của con là như vậy… làm sao mẹ chịu nổi…

Sao cái cuộc sống trớ trêu này ko cho tôi 1 lần cơ hội…
Nhưng con sẽ cố gắng để lời hứa thầm của con là sự thật, đừng lo mẹ nhé!
[/size]



Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)