[size=1][justify]Không ít khách làng chơi sau khi "lê tê phê" vì được các em nhân viên mát xa phục vụ nhiệt tình từ A đến áp Z chợt giật mình vì tiền bạc không cánh mà bay.[/justify][/size][justify]
[/justify]
Nhân viên nhà hàng massage bị bắt quả tang (Hình minh họa)
[/justify]
[justify]Có người mất cả ví, người may mắn hơn thì rơi vào cảnh "tiền đi ví ở lại". Hãn hữu lắm mới có ngi muối mặt ra cơ quan CA trình báo vì sợ… lạy ông tôi ở bụi này..
Cô sinh viên và số tiền biết… bay
Anh bạn tên T. một thầy chuyên luyện "gà nòi" thi vào các trường chuyên ở Hà Nội kể: "Tết năm 2011, tôi có đi công tác ở TP Nam Định. Đêm đầu tiên ở TP này tôi và mấy người bạn rủ nhau ra Quất Lâm để thưởng thức hương vị của biển. Bữa ăn kết thúc bên bờ biển đầy sao và tiếng sóng khiến chẳng ai muốn về. Cả nhóm quyết định thuê nhà nghỉ gần bờ biển ngủ một đêm cho sướng. Hơn 22h anh bạn cùng nhóm kêu mỏi lưng rủ nhau đi tẩm quất. Thú thực là tôi chưa bao giờ đi tẩm quất nên cũng tò mò muốn biết. Tay bảo vệ nhà nghỉ xuất hiện nói: "Giờ khuya rồi, quán tẩm quất đã đóng cửa. Nếu mấy anh muốn đấm lưng cho đỡ mỏi thì em gọi dùm mấy cô nhân viên đấm tại phòng luôn. Các anh bo em một "lít"”. Sau một ngày đi lại khá mệt nên chúng tôi đồng ý để cậu bảo vệ gọi nhân viên tẩm quất, cậu bạn trong đoàn có vẻ là người sành chơi nhất nói với theo tay bảo vệ: "Nhớ là nhân viên tẩm quất thật sự đấy nhé".
Khoảng 30 phút sau, 5 cô nhân viên tẩm quất xuất hiện. Cô nào cũng má phấn môi son, quần áo sặc sỡ như văn công xóm. Một cô gái e ấp xin phép vào phòng tôi. Thấy tôi vẫn để nguyên quần dài, cô gái nói: "Anh đi thư giãn lần đầu à. Phải cởi quần ra em mới làm được chứ". Ồ, sao tẩm quất lại gọi là thư giãn nhỉ?, tôi thắc mắc. Cô gái cười: "Anh ơi, thư giãn hay tẩm quất giống nhau mà. Các động tác làm cho con người thoải mái, tan hết mệt nhọc thì gọi là thư giãn chứ sao". Cô gái giới thiệu tên Hiền, sinh viên năm thứ nhất của một trường ĐH dân lập. Nghe cô gái giới thiệu là sinh viên làm thêm tôi hào hứng hẳn lên. Quả là tôi may mắn, vừa có người đấm lưng cho đỡ mệt lại vừa có người tâm sự, tranh luận vài vấn đề mang tính thời sự. Giọng nói nhẹ nhàng và những động tác như ma quái của cô gái khiến tôi thiếp đi lúc nào không hay… Rồi tôi choàng tỉnh, cô gái tẩm quất vẫn ngồi lặng lẽ bóp vai cho tôi. "Anh tỉnh rồi hả? Thấy anh ngủ ngon em không dám gọi. Em làm cho anh 2 tiếng rồi. Anh cho em xin quà để em về ngủ, mai còn đi học".
Tôi luống cuống xin lỗi, đi lấy ví tiền trong túi quần để thanh toán cho cô bé sinh viên vất vả làm thêm. Khi mở vì ra tôi choáng váng vì số tiền 10 triệu đồng gồm cả tiền cá nhân và tiền của đoàn công tác đã không cánh mà bay. Luống cuống lục khắp các túi quần không thấy tiền, tôi lấy can đảm hỏi cô gái: "Em có lấy tiền của anh không?". Mặt cô gái tỉnh bơ, không tức giận cũng không có dấu hiệu của sự bất ngờ: "Không. Em có biết tiền của anh để ở chỗ nào đâu. Em vẫn ngồi đây từ lúc vào. Anh cứ khám người em và hỏi chủ nhà nghỉ".
Ngồi thẫn thờ một lúc, tôi quyết định gọi cho anh em trong nhóm. Mọi người ùa sang phòng tôi, buộc cô gái ngồi im, bỏ hết đồ trong người, trong túi xách ra nhưng vẫn không thấy tăm hơi tiền đâu. Một cậu có kinh nghiệm bảo: "Các ông lục khắp phòng và toa lét xem, kể cả dưới gầm bàn, gầm tủ. Mà cũng tại mấy ông, ai lại đưa tiền cho thằng gà gô này cầm cơ chứ. Rõ khổ, mai lấy đâu tiền để thanh toán cho khách sạn".
Trong khi mọi người lật tung tất cả đồ vật trong phòng, cô sinh viên làm thêm vẫn im lặng ngồi trên giường quan sát. Khi không còn chỗ nào để tìm, anh bạn tôi nài nỉ cô sinh viên: "Em ơi, anh xin em đấy. Em trả tiền cho bọn anh đi, mất hết tiền bọn anh chết đói. Ở trong phòng này chỉ có em và bạn anh mà mất tiền thì còn ai vào đây nữa". Chưa nói hết câu thì hai thanh niên lạ mặt bước vào phòng.
Một là chủ nhà nghỉ, một xưng là quản lý của cô gái. Tay quản lý khẳng định: "Nhân viên nhà em toàn người tử tế, không có chuyện ăn cắp tiền của khách. Chắc anh này rơi mất ở đâu nên đổ vấy cho nhân viên nhà em. Giờ người các anh đã khám rồi thì trả tiền để em nó về mai còn đi học. Nếu các anh giữ người là em báo CA đấy". Nhìn nữ nhân viên tẩm quất ung dung rời khỏi phòng tôi uất lên tận cổ. Khi chỉ còn mấy anh em, mọi người phân tích mãi mà vẫn không hiểu nữ nhân viên "hai ngón" giấu tiền ở đâu. Một cậu trong đoàn ấm ức chỉ vào tôi nói: "Cũng tại ông. Nó bảo là sinh viên cũng tin. Chắc sướng quá nên ngủ say. Giờ thì nhục chưa, có tiền mà cũng không giữ được". Tôi im lặng nhấm nháp nỗi buồn khó tả "cô ấy là sinh viên thật, có cả thẻ sinh viên kia mà, sao cô ấy làm thế được nhỉ? Sao có thể tàn nhẫn vậy nhỉ…". Về đến Hà Nội, tôi kể lại câu chuyện cho một anh bạn là CA hình sự nghe. Bạn tôi bảo: "Các ông khờ thật. Lấy tiền của ông xong nó phải cất đâu đó bên ngoài căn phòng ông đang ở hoặc nhắn tin cho đồng bọn đến mang đi chứ. Nếu các ông phải bỏ qua sự xấu hổ để báo CA thì có thể số tiền đó sẽ không mất". Từ đó tôi sởn người khi nghe đến từ “tẩm quất, thư giãn…".
Tiền chui vào lon bia
Anh Nguyễn Văn Chí, ở Thanh Xuân, Hà Hội kể: "Cách đây khoảng 2 tháng tôi và một anh bạn đến tẩm quất ở một quán cà phê, gội đầu thư giãn ở đường 70 (Hà Đông đi Văn Điển) sau khi đã nhậu một trận tơi bời. Trong ánh đèn mờ ảo của quán là những cô nhân viên khá cứng tuổi, mặt bự son phấn. Tôi định quay ra thì cậu bạn đi cũng bảo: "Nhân viên già hay trẻ ông quan tâm làm gì. Đi tẩm quất thư giãn cho khỏe người thì chỉ cần các em giỏi về "chuyên môn" là OK rồi". Nói rồi nó kéo tôi vào tuột trong quán. Cô nhân viên bụng bia ấn tôi xuống cái giường tanh lòm và nói: "Anh yên tâm đi. Gừng càng già càng cay. Bọn em không còn trẻ nhưng bù lại kỹ thuật tốt. Anh đến đây một lần sẽ muốn quay lại lần nữa". Mới đấm đấm bóp bóp được vài phút thì cô nhân viên kéo tụt quần tôi xuống tận gối. Tôi hoảng quá hỏi: "Em làm gì đấy?". Cái mặt bự phấn nhăn nhở: "Em thư giãn cho anh mà. Cái anh này đến lạ. Ở đây bọn em có biết đấm lưng đâu, chỉ biết thư giãn thôi". Lúc này tôi mới hiểu "kỹ thuật cao" mà cô gái nói có nghĩa là gì. Tôi từ chối vì mệt. Cô gái có vẻ không bằng lòng nhưng vẫn ngồi xoa lưng cho tôi. Bên cạnh là tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp gáp và cuối cùng là tiếng xả nước ào ào trong toa lét…
Hết 1 giờ quy định, tôi ngồi dậy thò tay vào túi quần lấy tiền bo cho cô nhân viên thì chỉ thấy túi trống trơn, số tiền hơn 2 triệu đồng đã biến mất. Tôi hỏi cô nhân viên nhưng cô ta không nhận còn lu loa: "Anh mất tiền ở đâu lại đến đây vu khống. Định bùng à?". Hai thằng mặt rô bảo vệ quán chạy vào gườm gườm nhìn tôi. Thằng bạn tôi không nói không rằng, lục tìm quanh khu vực kê chiếc giường tôi đang ngồi. Cuối cùng nó moi được toàn bộ số tiền tôi bị mất từ trong một lon bia Sài Gòn vứt lăn lóc dưới đất. Lúc này, ả nhân viên thư giãn vẫn leo lẻo nói: "Các ông không bắt được tận tay thì đừng đổ oan cho tôi. Biết đâu ông cố tình đút tiền vào lon bia để vu vạ cho tôi"(?!). Thì ra ả nhân viên này khá cao thủ, một tay ả xoa lưng cho tôi, tay còn lại thò tay trộm tiền trong chiếc quần tôi treo trên tường rồi lén bỏ vào lon bia, thả xuống đất…".
Hai câu chuyện vừa kể chỉ là con số vô cùng nhỏ trong những vụ các "thượng đế" bị mất cắp khi đi tẩm quất thư giãn. Hầu hết trong số đó chọn phương án "ngậm bồ hòn làm ngọt" vì sợ chuyện đến tai vợ con, đồng nghiệp, bạn bè và người thân. Một cảnh sát hình sự cho biết: "CA Hà Nội đã bắt giữ nhiều đối tượng hành nghề tẩm quất, thư giãn có hành vi trộm cắp. Hầu hết nhân viên các quán thư giãn đều dùng miệng để kích dục cho khách nên đa số họ đều thuộc loại không lành mạnh, thậm chí là có tiền án, tiền sự. Khách tìm đến những quán tẩm quất thư giãn ngoài chuyện dễ bị mất cắp còn có thể bị lây nhiễm các bệnh xã hội và bị xử phạt hành chính".
[/justify]
Cô sinh viên và số tiền biết… bay
Anh bạn tên T. một thầy chuyên luyện "gà nòi" thi vào các trường chuyên ở Hà Nội kể: "Tết năm 2011, tôi có đi công tác ở TP Nam Định. Đêm đầu tiên ở TP này tôi và mấy người bạn rủ nhau ra Quất Lâm để thưởng thức hương vị của biển. Bữa ăn kết thúc bên bờ biển đầy sao và tiếng sóng khiến chẳng ai muốn về. Cả nhóm quyết định thuê nhà nghỉ gần bờ biển ngủ một đêm cho sướng. Hơn 22h anh bạn cùng nhóm kêu mỏi lưng rủ nhau đi tẩm quất. Thú thực là tôi chưa bao giờ đi tẩm quất nên cũng tò mò muốn biết. Tay bảo vệ nhà nghỉ xuất hiện nói: "Giờ khuya rồi, quán tẩm quất đã đóng cửa. Nếu mấy anh muốn đấm lưng cho đỡ mỏi thì em gọi dùm mấy cô nhân viên đấm tại phòng luôn. Các anh bo em một "lít"”. Sau một ngày đi lại khá mệt nên chúng tôi đồng ý để cậu bảo vệ gọi nhân viên tẩm quất, cậu bạn trong đoàn có vẻ là người sành chơi nhất nói với theo tay bảo vệ: "Nhớ là nhân viên tẩm quất thật sự đấy nhé".
Khoảng 30 phút sau, 5 cô nhân viên tẩm quất xuất hiện. Cô nào cũng má phấn môi son, quần áo sặc sỡ như văn công xóm. Một cô gái e ấp xin phép vào phòng tôi. Thấy tôi vẫn để nguyên quần dài, cô gái nói: "Anh đi thư giãn lần đầu à. Phải cởi quần ra em mới làm được chứ". Ồ, sao tẩm quất lại gọi là thư giãn nhỉ?, tôi thắc mắc. Cô gái cười: "Anh ơi, thư giãn hay tẩm quất giống nhau mà. Các động tác làm cho con người thoải mái, tan hết mệt nhọc thì gọi là thư giãn chứ sao". Cô gái giới thiệu tên Hiền, sinh viên năm thứ nhất của một trường ĐH dân lập. Nghe cô gái giới thiệu là sinh viên làm thêm tôi hào hứng hẳn lên. Quả là tôi may mắn, vừa có người đấm lưng cho đỡ mệt lại vừa có người tâm sự, tranh luận vài vấn đề mang tính thời sự. Giọng nói nhẹ nhàng và những động tác như ma quái của cô gái khiến tôi thiếp đi lúc nào không hay… Rồi tôi choàng tỉnh, cô gái tẩm quất vẫn ngồi lặng lẽ bóp vai cho tôi. "Anh tỉnh rồi hả? Thấy anh ngủ ngon em không dám gọi. Em làm cho anh 2 tiếng rồi. Anh cho em xin quà để em về ngủ, mai còn đi học".
Tôi luống cuống xin lỗi, đi lấy ví tiền trong túi quần để thanh toán cho cô bé sinh viên vất vả làm thêm. Khi mở vì ra tôi choáng váng vì số tiền 10 triệu đồng gồm cả tiền cá nhân và tiền của đoàn công tác đã không cánh mà bay. Luống cuống lục khắp các túi quần không thấy tiền, tôi lấy can đảm hỏi cô gái: "Em có lấy tiền của anh không?". Mặt cô gái tỉnh bơ, không tức giận cũng không có dấu hiệu của sự bất ngờ: "Không. Em có biết tiền của anh để ở chỗ nào đâu. Em vẫn ngồi đây từ lúc vào. Anh cứ khám người em và hỏi chủ nhà nghỉ".
Ngồi thẫn thờ một lúc, tôi quyết định gọi cho anh em trong nhóm. Mọi người ùa sang phòng tôi, buộc cô gái ngồi im, bỏ hết đồ trong người, trong túi xách ra nhưng vẫn không thấy tăm hơi tiền đâu. Một cậu có kinh nghiệm bảo: "Các ông lục khắp phòng và toa lét xem, kể cả dưới gầm bàn, gầm tủ. Mà cũng tại mấy ông, ai lại đưa tiền cho thằng gà gô này cầm cơ chứ. Rõ khổ, mai lấy đâu tiền để thanh toán cho khách sạn".
Trong khi mọi người lật tung tất cả đồ vật trong phòng, cô sinh viên làm thêm vẫn im lặng ngồi trên giường quan sát. Khi không còn chỗ nào để tìm, anh bạn tôi nài nỉ cô sinh viên: "Em ơi, anh xin em đấy. Em trả tiền cho bọn anh đi, mất hết tiền bọn anh chết đói. Ở trong phòng này chỉ có em và bạn anh mà mất tiền thì còn ai vào đây nữa". Chưa nói hết câu thì hai thanh niên lạ mặt bước vào phòng.
Một là chủ nhà nghỉ, một xưng là quản lý của cô gái. Tay quản lý khẳng định: "Nhân viên nhà em toàn người tử tế, không có chuyện ăn cắp tiền của khách. Chắc anh này rơi mất ở đâu nên đổ vấy cho nhân viên nhà em. Giờ người các anh đã khám rồi thì trả tiền để em nó về mai còn đi học. Nếu các anh giữ người là em báo CA đấy". Nhìn nữ nhân viên tẩm quất ung dung rời khỏi phòng tôi uất lên tận cổ. Khi chỉ còn mấy anh em, mọi người phân tích mãi mà vẫn không hiểu nữ nhân viên "hai ngón" giấu tiền ở đâu. Một cậu trong đoàn ấm ức chỉ vào tôi nói: "Cũng tại ông. Nó bảo là sinh viên cũng tin. Chắc sướng quá nên ngủ say. Giờ thì nhục chưa, có tiền mà cũng không giữ được". Tôi im lặng nhấm nháp nỗi buồn khó tả "cô ấy là sinh viên thật, có cả thẻ sinh viên kia mà, sao cô ấy làm thế được nhỉ? Sao có thể tàn nhẫn vậy nhỉ…". Về đến Hà Nội, tôi kể lại câu chuyện cho một anh bạn là CA hình sự nghe. Bạn tôi bảo: "Các ông khờ thật. Lấy tiền của ông xong nó phải cất đâu đó bên ngoài căn phòng ông đang ở hoặc nhắn tin cho đồng bọn đến mang đi chứ. Nếu các ông phải bỏ qua sự xấu hổ để báo CA thì có thể số tiền đó sẽ không mất". Từ đó tôi sởn người khi nghe đến từ “tẩm quất, thư giãn…".
Nhân viên mátxa bị bắt vì trộm tiền của khách
Tiền chui vào lon bia
Anh Nguyễn Văn Chí, ở Thanh Xuân, Hà Hội kể: "Cách đây khoảng 2 tháng tôi và một anh bạn đến tẩm quất ở một quán cà phê, gội đầu thư giãn ở đường 70 (Hà Đông đi Văn Điển) sau khi đã nhậu một trận tơi bời. Trong ánh đèn mờ ảo của quán là những cô nhân viên khá cứng tuổi, mặt bự son phấn. Tôi định quay ra thì cậu bạn đi cũng bảo: "Nhân viên già hay trẻ ông quan tâm làm gì. Đi tẩm quất thư giãn cho khỏe người thì chỉ cần các em giỏi về "chuyên môn" là OK rồi". Nói rồi nó kéo tôi vào tuột trong quán. Cô nhân viên bụng bia ấn tôi xuống cái giường tanh lòm và nói: "Anh yên tâm đi. Gừng càng già càng cay. Bọn em không còn trẻ nhưng bù lại kỹ thuật tốt. Anh đến đây một lần sẽ muốn quay lại lần nữa". Mới đấm đấm bóp bóp được vài phút thì cô nhân viên kéo tụt quần tôi xuống tận gối. Tôi hoảng quá hỏi: "Em làm gì đấy?". Cái mặt bự phấn nhăn nhở: "Em thư giãn cho anh mà. Cái anh này đến lạ. Ở đây bọn em có biết đấm lưng đâu, chỉ biết thư giãn thôi". Lúc này tôi mới hiểu "kỹ thuật cao" mà cô gái nói có nghĩa là gì. Tôi từ chối vì mệt. Cô gái có vẻ không bằng lòng nhưng vẫn ngồi xoa lưng cho tôi. Bên cạnh là tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp gáp và cuối cùng là tiếng xả nước ào ào trong toa lét…
Hết 1 giờ quy định, tôi ngồi dậy thò tay vào túi quần lấy tiền bo cho cô nhân viên thì chỉ thấy túi trống trơn, số tiền hơn 2 triệu đồng đã biến mất. Tôi hỏi cô nhân viên nhưng cô ta không nhận còn lu loa: "Anh mất tiền ở đâu lại đến đây vu khống. Định bùng à?". Hai thằng mặt rô bảo vệ quán chạy vào gườm gườm nhìn tôi. Thằng bạn tôi không nói không rằng, lục tìm quanh khu vực kê chiếc giường tôi đang ngồi. Cuối cùng nó moi được toàn bộ số tiền tôi bị mất từ trong một lon bia Sài Gòn vứt lăn lóc dưới đất. Lúc này, ả nhân viên thư giãn vẫn leo lẻo nói: "Các ông không bắt được tận tay thì đừng đổ oan cho tôi. Biết đâu ông cố tình đút tiền vào lon bia để vu vạ cho tôi"(?!). Thì ra ả nhân viên này khá cao thủ, một tay ả xoa lưng cho tôi, tay còn lại thò tay trộm tiền trong chiếc quần tôi treo trên tường rồi lén bỏ vào lon bia, thả xuống đất…".
Hai câu chuyện vừa kể chỉ là con số vô cùng nhỏ trong những vụ các "thượng đế" bị mất cắp khi đi tẩm quất thư giãn. Hầu hết trong số đó chọn phương án "ngậm bồ hòn làm ngọt" vì sợ chuyện đến tai vợ con, đồng nghiệp, bạn bè và người thân. Một cảnh sát hình sự cho biết: "CA Hà Nội đã bắt giữ nhiều đối tượng hành nghề tẩm quất, thư giãn có hành vi trộm cắp. Hầu hết nhân viên các quán thư giãn đều dùng miệng để kích dục cho khách nên đa số họ đều thuộc loại không lành mạnh, thậm chí là có tiền án, tiền sự. Khách tìm đến những quán tẩm quất thư giãn ngoài chuyện dễ bị mất cắp còn có thể bị lây nhiễm các bệnh xã hội và bị xử phạt hành chính".
[/justify]