Vẫn một chữ “ngỡ” mà sao tôi thấy ngày hôm qua và ngày hôm nay khác nhau quá. Tôi thấy sợ mỗi khi bình minh vì tôi lại phải đối diện sự thật phũ phàng đó. Tôi muốn mình ngủ mãi mãi để chìm đắm trong cơn mơ có anh bên cạnh…[/size] [size=3]
Tôi quen anh trên mạng. Từ lúc quen anh đến bây giờ chưa tròn 1 tháng nhưng sao nó lại dài như mấy năm vậy. Anh hơn tôi 7 tuổi, nhiều người ở tuổi anh đã có vợ con và mái ấm gia đình nhưng anh vẫn ở cùng bố mẹ. Anh tốt nghiệp đại học loại giỏi nhưng vì thích bay nhảy nên quyết định đi làm tự do. Và cũng vì thế nên ai yêu anh cũng bỏ anh đi vì không chịu được những chuyến đi xa biền biệt của anh.[/size] [size=3]
Anh kể có lần anh sang[/size] [size=3]Trung Quốc, Đài Loan cả mấy tháng mới về nên khi quen tôi, anh rất sợ nảy sinh tình cảm và sợ một ngày nào đó, tôi cũng bỏ anh đi như những người phụ nữ khác… Nhưng chính anh lại là người đặt vấn đề tình cảm đầu tiên và tôi hứa sẽ thông cảm cho công việc của anh và chấp nhận sẽ không bỏ anh đi. Anh cũng nói với tôi rằng, "Anh làm nốt một năm nữa thôi, rồi sẽ tìm một công việc ổn định khác và lúc đó, chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi"…
Tôi sinh ra ở một tỉnh lẻ gần Hà Nội, còn anh là trai Hà thành chính gốc. Tôi tốt nghiệp cao đẳng được một năm và đã nghỉ làm sau khi thử việc ở một số công ty không đúng chuyên ngành. Tôi có rất nhiều thời gian rảnh nên hầu như ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện với nhau. Chúng tôi hết online lại gọi điện thoại chỉ để kể với nhau những câu chuyện vu vơ và mong được nghe giọng nói của nhau, cùng cười với nhau là đủ.[/size] [size=3]
Thời gian cứ thế trôi đi, thỉnh thoảng tôi ra Hà Nội gặp anh, hai đứa lại đi chơi, đi ăn và nói chuyện rất vui vẻ. Và tôi đã quyết định học tiếp lên để được gần anh, hiểu anh thêm và cũng có thể khôn lớn hơn theo như anh nói. Anh giúp tôi nộp hồ sơ, tìm phòng trọ, tìm việc làm… Anh giúp đỡ rất nhiều vì tôi chỉ ra Hà Nội vài lần và chưa quen được với cuộc sống, đường xá nơi đây.[/size]
[size=3][/size] |
[size=3] Tôi thật sự đang rất hoang mang và bế tắc (Ảnh minh họa)[/size] |
Nhưng mấy hôm nay tôi thấy anh rất lạ, gọi điện thoại không nghe máy và lúc nào anh cũng ngái ngủ. Tôi hỏi thì anh kêu không có việc gì làm, không đi đâu nên online thâu đêm và ngày để ngủ. Tôi khuyên nhủ anh gắng ăn ngủ đúng giờ vì anh đang chữa bệnh nhưng anh cũng chỉ ậm ừ cho qua.[/size] [size=3]
Đã rất nhiều lần tôi lặn lội ra Hà Nội tìm anh nhưng anh không còn đưa đón tôi như trước đây nữa. Thậm chí có những lần anh đang ở bên tôi nhưng nghe điện thoại của ai đó rất bí mật. Tôi hỏi thì anh bảo,[/size] [size=3]"Người yêu cũ rủ đi chơi nhưng anh bảo đang đi với người yêu rồi" (anh vẫn thường nói anh và người yêu cũ luôn coi như bạn). Tôi cũng không hỏi nhiều về mối quan hệ của anh và người yêu cũ cho đến một hôm…
Hôm đó, tôi đi xe về mệt nên ngủ quên đến chiều, khi tỉnh dậy tôi gọi điện thoại cho anh để anh an tâm tôi đã về nhà an toàn. Tôi vừa gọi thì anh bắt máy… nhưng anh chỉ nói được vài câu không rõ ràng. Tôi đang định hờn dỗi vì anh không quan tâm thì bất ngờ một giọng the thé của người con gái đang rất giận dữ đập vào tai tôi. Tôi chưa kịp "a lô" thì cô ấy mắng chửi tôi thậm tệ. Tôi bừng tỉnh cả ngủ và chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã nghe thấy tiếng anh,[/size] [size=3]"Anh xin lỗi, vợ anh đấy! Con yêu quái nó đang ghen" và anh tắt điện thoại luôn.
Kể từ hôm đó, điện thoại tôi liên tục đổ chuông và màn hình toàn hiện số anh gọi. Thế nhưng, khi vừa bốc máy lên thì tôi lại nghe nhan nhản giọng người con gái đó chửi bới, mắng nhiếc tôi thậm tệ. Rằng, "[/size] [size=3]Cô là đồ con gái không ra gì?", rằng " Cô là loại cướp chồng người khác"… Tôi chưa có lời giải thích nào thì cô ấy lại sa sả chửi tiếp.
Khi cảm thấy quá mệt mỏi và không nghe điện thoại nữa thì cô ấy lại nhắn tin chửi bới tôi. Tôi choáng váng và cố gắng hiểu những lời cô ấy nói… nhưng càng cố gắng hiểu bao nhiêu thì tôi lại càng thấy mơ hồ giữa mọi chuyện đang xảy ra với mình.[/size] [size=3]
Mới sáng nay thôi, trên đường về tôi vẫn gọi cho anh bình thường, tối qua tôi cũng nói chuyện với anh rất bình thường… vậy mà chỉ sau mấy tiếng đồng hồ, mọi thứ đã đảo lộn tất cả. Tôi không khóc vì không có lý do gì khiến tôi phải khóc… nhưng trong lòng tôi ngổn ngang những sỗi suy nghĩ không nói lên lời.[/size] [size=3]
Đêm. Anh tắt máy và không online. Anh trốn không nói chuyện với tôi nhưng tôi lại gặp được cậu em của anh. Khi tôi hỏi,[/size] [size=3]"Anh ấy đã có vợ chưa?" thì cậu em anh cũng thẳng thắn nói, "Anh ấy chưa có vợ và em cũng chưa có bà chị dâu nào cả. Anh ấy có rất nhiều bạn gái nhưng vợ thì chưa". Tôi đã nghĩ đấy có thể là trò đùa của bạn anh… nhưng rồi lại tự vấn lòng mình, "Nếu đấy là trò đùa thì chắc chắn anh phải gọi lại thanh minh và xin lỗi mình chứ?".
Sáng. Tôi cố gắng liên lạc với anh để hỏi rõ mọi chuyện nhưng anh lại tắt máy. Khi tôi nhắn tin để mong một lời giải thích từ anh thì người đọc được tin nhắn đó không phải anh mà là cô gái hôm nọ. Cả chiều hôm ấy, tôi lại bị khủng bố bằng những tin nhắn và những cuộc điện thoại với những lời lẽ thiếu văn hóa của những kẻ giang hồ. Không những thế, cô ấy còn huy động của chị gái mình cùng nhắn tin hết khủng bố lại dọa nạt, lăng nhục tôi. Uất ức quá, tôi gọi lại cho anh thì chỉ nhận lại ở anh sự trách móc và tắt máy lạnh lùng.[/size] [size=3]
Những tưởng họ sẽ để cho tôi yên nhưng không… họ lăng mạ cả anh, cả tôi, đe dọa gặp tôi, rồi chửi bới, nhiếc móc. Quá sức chịu đựng, anh lại gọi điện trách móc và mắng mỏ tôi. Có lẽ anh nghe cô ta bảo tôi hay nhắn tin quấy rối, chửi bới cô ấy nên anh mới đối xử phũ phàng với tôi như vậy.[/size] [size=3]
Tôi tôn trọng anh, luôn coi anh là một người tốt, đáng học hỏi… nhưng cô ta và chị ta coi anh đâu có ra gì? Những từ ngữ họ nói về anh khiến tôi cảm tưởng anh là một gã đàn ông hèn kém, ăn bám vợ con. Vợ anh lớn tiếng nói anh là "thằng này"; "thằng nọ"… nhưng anh đâu có hay biết được điều đó?[/size] [size=3]
Tôi cảm thấy rất thất vọng về anh. Chẳng nhẽ, tôi yêu thương và tôn trọng anh như thế… nhưng đổi lại, anh phũ phàng và tàn nhẫn với tôi như vậy sao? Phải chăng, tôi cũng chỉ là "rau sạch" của anh như những cô gái anh vẫn thường kể là "rau sạch" của bạn mình?[/size] [size=3]
Trước đây khi bên tôi, anh thỉnh thoảng hay thở dài và hút thuốc. Tôi có hỏi nhưng anh chỉ bảo là do công việc nên anh hay hút và thở dài thôi, chứ không có chuyện gì cả. Giờ đây thì tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao anh như thế..[/size] [size=3]
Tôi cũng đọc rất nhiều câu chuyện tâm sự của những bà vợ về ông chồng thích tìm bồ nhí… nhưng tôi không bao giờ ngờ đến sẽ có ngày, mình lại rơi vào trường hợp này.[/size] [size=3]
Giờ đây tôi rất chán nản và không biết làm gì nữa… Cũng vì anh nên tôi quyết định ra Hà Nội để được gần anh. Nhưng cũng vì anh mà giờ đây tôi cảm thấy ghét Hà Nội vô cùng.[/size] [size=3]
Ngày thi liên thông đại học sắp tới, nhà tôi cũng đã thuê rồi… tôi đâu còn con đường nào khác là tiếp tục học tập? Nhưng làm sao tôi có thể học được khi đầu óc tôi luôn nghĩ đến anh? Cứ mỗi lần nhớ đến câu nói,[/size] [size=3]"Giờ em là vợ anh rồi. Nếu anh thấy em đi với thằng nào thì sẽ chết với anh đấy. Đợi một năm nữa anh nghỉ làm tự do, anh sẽ đón em về chung sống cùng nhé!"… tôi cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tôi thật sự đang rất hoang mang và bế tắc… Vì thế, tôi rất mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên để tôi có được lựa chọn sáng suốt nhất.[/size] [size=3]
Tôi xin chân thành cảm ơn![/size]