ảnh minh họa
Cô gái ấy đã tìm gặp Tâm và van xin em hãy nói giúp dùm để tôi yêu cô ấy! Chính vì vậy mà lần gặp nhau mới đây, Tâm bảo tôi: “Anh cưới vợ đi. Người ta yêu anh thật lòng …”. Nhưng chỉ nói được vậy rồi em nghẹn lời. Nhìn Tâm bây giờ, tôi thấy em giống hệt 3 năm về trước khi em từ biệt mối tình đầu của mình.
… Hôm đó tôi ghé qua chỗ Tâm trước khi đi dự đám cưới. Em nhờ tôi chuyển quà mừng cưới cho vợ chồng Kiên rồi ngồi lặng đi. Tôi nhìn em lòng đầy thương xót nhưng không thể nói lên bất cứ điều gì để an ủi. Bởi tôi biết những gì em đang chịu đựng nó còn hơn cả nỗi đau bị phản bội.
“Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi”. Cuối cùng tôi chỉ biết thốt lên như vậy và khẽ vuốt nhẹ đôi vai gầy đang rung bần bật của em. Giới hạn cuối cùng của nỗi đau đã bị phá vỡ. Em bật khóc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy em khóc kể từ khi nhận được tin Kiên lập gia đình.
“Thôi, anh đi đi kẻo trễ. Em không sao đâu”- em lau nước mắt. Tôi không thể không dự đám cưới này vì Kiên là bạn thân của tôi từ khi hai đứa còn học trường làng. Qua bao nhiêu thăng trầm, chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau, chỉ duy nhất một điều là tôi không thể nào chấp nhận được sự thật là Kiên đã rời bỏ em, người con gái đã dành hết cả tuổi thanh xuân để chăm lo cho Kiên có được ngày hôm nay.
“Cậu đừng hỏi tại sao tôi yêu người này mà không yêu người kia. Trái tim có lý lẽ riêng của nó mà tôi không thể nào giải thích được”- Kiên đã nói với tôi như thế khi bị chất vấn tại sao lại bỏ rơi Tâm. Tôi bực bội: “Nhưng là con người thì phải ăn ở có trước, có sau. Lúc nghèo khó, người ta đã hi sinh để chăm lo cho mình; đến khi xênh xang thì lại vứt bỏ. Này, tôi nói cho cậu biết, có quả báo đấy, mà thời bây giờ, quả báo nhỡn tiền chớ không chờ lâu đâu”. “Nếu cậu còn nói cái giọng ấy nữa thì về đi, tôi bận lắm”- Kiên cũng quát lại.
Tôi hậm hực bỏ về. Thật ra, người bị phản bội là Tâm, người phải tức giận là Tâm nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy như chính mình là người trong cuộc. Có lẽ vì tôi đã biết quá nhiều về họ, về tình yêu và sự hi sinh mà Tâm đã dành cho Kiên nên thấy bất bình cho em. Và còn vì ngày xưa, tôi là người để ý Tâm trước nhưng lại bị Kiên “phỗng tay trên” nên đành ngậm bồ hòn chuyển tình yêu thành tình cảm anh em, bạn bè.
Chúng tôi học trên Tâm một lớp. Năm tôi và Kiên học lớp 12 thì cả trường đều biết Kiên với Tâm là một cặp. Năm sau, tôi và Kiên thi đậu đại học. Cũng năm đó, ba Tâm mất, em phải nghỉ học lên Sài Gòn làm thuê phụ mẹ lo cho đàn em 4 đứa. “Tâm không phải có 4 đứa em mà là 5 đứa. Đứa thứ 5 là mày đó”- có lần tôi đã nói với Kiên như vậy. Kiên cười: “Ừ, tao thật có phước. Tâm lo cho tao như vậy, sau này tao không biết lấy gì để đền đáp”.
Tôi thấy ghen tị với bạn vì nó có được một người con gái hết dạ yêu thương, lo lắng như vậy. Tâm nuôi mẹ, nuôi em và nuôi cả người yêu ăn học bằng nghề may áo dài học từ mẹ. Sau đó em mở cơ sở may gia công. 10 năm sau, cái cơ sở may gia công trở thành công ty. Chừng ấy thời gian đủ để Kiên học xong đại học, học lên cao học, được giữ lại trường rồi tiếp tục làm luận án tiến sĩ.
Và chừng ấy thời gian cũng đủ để biến người bạn tôi thành một kẻ thực dụng. Kiên đã chạy theo cô gái khác trẻ hơn, đẹp hơn, học thức hơn, lại là con của một cán bộ cao cấp. Tâm chỉ biết điều này khi họ chuẩn bị làm đám cưới… “Anh xin lỗi… Có lẽ chúng ta có duyên mà không có nợ. Cầu mong em sẽ gặp được một người xứng đáng hơn anh. Những gì anh nợ em, anh sẽ trả”- Kiên đã nói thẳng như thế về quyết định của mình. Hôm đó Tâm đã gọi cho tôi. Giọng em rung rung: “Kiên bỏ em rồi. Anh ấy đã nói với em như thế…”. Tôi không kịp hỏi thêm thì em đã cúp máy.
Nửa tháng sau, Kiên tổ chức cưới ở New World. Tiệc cưới hôm đó vắng mặt một khách mời mà lẽ ra người ấy phải là nhân vật chính. Nhìn Kiên rạng ngời bên người vợ trẻ đẹp, tôi không khỏi chạnh lòng khi nhớ về Tâm. Tôi không ngờ chính từ giây phút đó, em đã hoàn toàn chiếm trọn mọi suy nghĩ, tình cảm của tôi.
Nhưng Tâm không cho tôi cơ hội đó. Em đã câm nín suốt 3 năm qua. Em lao vào công việc như thể muốn đầu óc mình chẳng còn thời giờ để nghĩ đến những chuyện buồn vui. Điều đó càng khiến tôi xót thương em đến vô cùng. Thế nhưng mỗi lần tôi xa gần thì em lại nói: “Anh đừng bận lòng vì em. Nếu người ta yêu anh thật lòng thì đừng có quay lưng như thế. Anh chẳng còn trẻ nữa đâu”.
Đúng là trên đầu tôi đã có những sợi tóc bạc nhưng điều đó đâu có nghĩa là trái tim tôi không thể rung động vì một người con gái đẹp cả sắc vóc lẫn tính tình? Tôi nhìn em lom lom: “Nè, cấm em nói đến chuyện đó. Người ta yêu anh là chuyện của người ta, còn anh yêu ai là quyền của anh”.
Thật lòng nếu không có em thì có lẽ tôi đã nhận lời cô gái ấy vì mẹ tôi cứ hối thúc và ra tối hậu thư. Nhưng mà, đúng như Kiên nói, con tim có lý lẽ riêng của nó. Tiếc sự biết nhau quá muộn màng…
Bây giờ thì cả 3 chúng tôi đang chờ đợi nhau. Cái vòng tròn lẩn quẩn ấy chẳng biết sẽ kéo dài đến bao giờ. Cô gái kia “thề ở vậy suốt đời nếu không lấy được anh”. Còn em thì lại nói: “Đừng có thương hại em…”.
Tôi có thương hại em đâu? Tôi thương em thật lòng và thương rất nhiều… Nhưng tôi chẳng biết mình đã làm gì để khiến em nghĩ như vậy? Hay là vì tôi cứ mãi xa gần mà chưa lần nào thực sự nói yêu em?
Theo XaLuan