Từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã nhận thức được mình không phải một đứa trẻ bình thường. Đã rất nhiều lần tôi phải khóc vì sự mâu thuẫn trong chính con người mình. Tuy nước da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn và thân hình bé xíu như con gái, nhưng kì thực tôi lại có “bộ phận” quan trọng nhất của một thằng con trai.
Năm lên 6 tuổi, tôi từng hỏi mẹ: “Con là con trai hay con gái hở mẹ?” Lần nào tôi cũng nhận được câu trả lời từ mẹ rằng: “Con là con trai yêu quý của mẹ - H.H.Minh!” – “Nếu là con trai sao con lại thích chơi búp bê và chơi đồ hàng hở mẹ? Con cũng thích mặc váy như chị Yến nữa, tại sao mẹ không mua cho con?” Và tôi còn hỏi rất nhiều câu ngờ nghệch khác mà mẹ không thể trả lời được. Bà chỉ nhấn mạnh để tôi phải nhớ một điều: mình là con trai, không được vòi vĩnh, khóc nhè như con gái.
Kì thực, đúng là tôi rất hay khóc nhè và tôi cũng rất hay đòi mẹ những thứ đồ dành cho con gái. Những chiếc nơ bướm, bộ váy thiên thần, khuyên tai lấp lánh hay búp bê, con pucca bông… tất cả những thứ đó đều có ma lực ghê gớm đối với tôi. Lần nào cũng là sự thèm muốn, thích thú khi được khoác lên người nhưng đều bị mẹ bắt cởi ra và mắng cho một trận.
Tám tuổi, lần đầu tiên tôi biết đến cảm giác sợ hãi là thế nào khi phải thực hiện cuộc phẫu thuật đau đớn trong bệnh viện. Bác sĩ nói tôi bị rối loạn hoóc môn, tuy có bộ phận sinh dục nam nhưng trong cơ thể tôi lại tồn tại một buồng trứng. Chính điều đó đã ảnh hưởng nhiều đến sở thích và tính cách của tôi, khiến tôi sống trong tình trạng nửa nam nửa nữ như thế này. Cách duy nhất để tôi có thể trở lại bình thường là thực hiện phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng đó đi. Bố mẹ luôn mong tôi là một thằng con trai đúng nghĩa nên đã đồng ý để bác sĩ thực hiện cuộc phẫu thuật này…
Dù có "bộ phận" của con trai, nhưng tôi khao khát được sống như một đứa con gái… (Ảnh minh họa)
Tuổi thơ của tôi thực sự có quá nhiều ám ảnh, không chỉ nỗi đau về thể xác mà còn là sự giày vò trong tâm hồn. Tôi thực sự muốn mình là một đứa con gái. Tôi hạnh phúc và cảm thấy yêu đời biết bao nếu được là con gái. Mang theo vẻ bề ngoài mảnh dẻ, nước da trắng hồng, ai gặp cũng nghĩ tôi là con gái hết. Và tôi thực sự vui mỗi lần có ai đó nhầm mình như vậy. Nhưng bố mẹ tôi thì không muốn thế. Từ khi tôi còn trong bụng mẹ, hai người đã chuẩn bị sẵn cái tên và những món đồ con trai để chào đón sự ra đời của tôi.
Thế nhưng cuộc phẫu thuật năm lên 8 cũng không thể thay đổi được tâm hồn của một đứa con gái trong tôi. Tôi vẫn không thể kiềm chế được sự thèm muốn với những món đồ phụ kiện nhỏ xinh, những chiếc lắc tay dễ thương hay quần áo nữ tính, màu sắc. Làm sao tôi có thể dùng lý trí để quyết định được cảm xúc của mình chứ. Lên cấp ba, tôi quyết định che giấu sự thật mình là một thằng con trai và thử sống đúng với con người mình một lần.
Tôi vẫn để mái tóc ngắn như cấp hai, nhưng đã dám đeo những thứ phụ kiện mà tôi thích lên người, cặp sách của tôi cũng được gắn thêm một em búp bê nữa, trước khi về nhà tôi sẽ tháo ra để bố mẹ không biết. Đến trường, tôi chỉ chơi và đi chung với các bạn gái vì tôi cảm thấy thích như vậy. Tôi làm tất cả để thỏa mãn sở thích của mình và cũng quen dần với việc mọi người gọi mình như một đứa con gái. Nhóm bạn chơi với tôi vẫn gọi tôi là “bà”, xưng “tôi” cho thân mật. Mọi người nghĩ tôi là một đứa con gái cá tính, bây giờ không thiếu những bạn nữ cắt tóc ngắn và giọng nói thì ồm ồm như con trai mà. Tôi đã thể hiện một vỏ bọc hoàn hảo, không ai nghi ngờ gì cả.
Ở trường tôi cũng có để ý một bạn trai cùng lớp. Không biết có phải đó là cảm giác thích không, nhưng mỗi lần bạn ấy đến gần tôi, mặt tôi thường nóng bừng, người run lên vì vui và ngại ngùng. Tôi sướng điên lên khi cậu ấy cười với mình, buồn ngơ ngẩn khi nhìn về phía cuối lớp thấy hôm nay cậu không đi học. Từ khi gặp cậu ấy, tôi đã ước rằng giá như mình thực sự là con gái, tôi sẽ có đủ tự tin để thổ lộ tình cảm trong lòng mình. Và cũng có nhiều đêm, tôi đã mơ về tình yêu với cậu, giấc mơ rất đẹp nhưng tôi biết nó không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Đến lúc tỉnh dậy, tôi lại khóc…
Đáng lẽ ra, tôi chỉ định là một người bạn bình thường với cậu thôi đã thấy đủ lắm rồi. Đó là mong ước của tôi, nhưng thực tế lại xảy ra một chuyện khiến tôi không thể che giấu được bí mật về bản thân nữa…
Ngày hôm ấy, cô giáo dạy Toán của tôi bước vào lớp, gương mặt cô có vẻ bực bội chuyện gì đó. Rồi cô bắt đầu nhìn vào danh sách lớp để gọi học sinh lên bảng truy bài. “H.H. Minh!” Khi bất ngờ nghe thấy tên mình tôi đã rất luống cuống, tìm lại trong cặp sách không thấy cuốn vở bài tập toán đâu nên tôi khiến cô đợi hơi lâu. Thế rồi cô nhìn về phía lớp hỏi lớn: “Anh Minh đâu, hôm nay không đi học à?” Tôi giật mình thưa có, cô lại tiếp tục hỏi: “Tôi gọi anh nãy giờ không nghe thấy gì à, có muốn ngồi học nữa không?”. Tôi không nói gì, phía dưới lớp có tiếng xôn xao lên: “Bạn ấy là con gái mà cô, sao cô mắng nặng lời thế.” Cô giáo nhìn lại tôi rồi tiếp tục hỏi: “Thế rốt cuộc bạn là nam hay nữ???” Tôi chết lặng người trước câu hỏi trực diện ấy. Cô tiếp tục nhắc lại. Và tôi không dám trả lời… Tôi chạy ra khỏi lớp khóc vì tủi thân quá. Có thể đó là một câu hỏi rất bình thường với các bạn khác, nhưng đối với tôi, sao nó như một mũi tên đâm vào tim vậy. Phải chăng tôi đã quá nhạy cảm… Thực sự tôi quá mệt mỏi khi phải che giấu bí mật về con người mình, sống giả tạo trước mặt người khác như thế này.
Một lần lướt Facebook, tôi tình cờ đọc được những bình luận của bạn bè về một đứa xăng pha nhớt nào đó. Và đau đớn thay, tôi biết họ đang nói về mình.
- Nó là con trai đấy, thảo nào hôm trước cô giáo hỏi không dám trả lời. Hóa ra là pede à!
- Chứ gì nữa, bạn tao trước đây học cùng lớp cấp hai với nó mà, 100% con trai luôn, toàn vào nhà vệ sinh nam thôi.
- Ảo quá, thế mà tôi cứ tưởng nó là con gái, vì trông ẻo lả mà cứ điệu điệu trước mặt bọn mình. Cái mặt như thế mà bệnh vãi…
Từng lời nói của bạn bè khiến tôi buồn đến phát khóc. Tôi càng buồn hơn khi cùng tham gia vào cuộc nói chuyện đó có cậu. Có lẽ giờ đây cậu đã biết hết sự thật và kinh tởm tôi lắm. Nhiều khi tôi còn cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình nói gì đến người khác. Ai mà thích được một đứa có vấn đề về giới tính như tôi chứ. Cả đời này chắc tôi sẽ không có quyền yêu và được yêu một cách thực sự.
[justify][size=3]Những ngày này tôi rất sợ ra ngoài đường, sợ đến trường gặp bạn bè, sợ tất cả mọi người. Tôi sợ khi họ gặp tôi sẽ lại hỏi câu đó. Câu hỏi khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi và mặc cảm với bản thân mình.[/size]
[/justify]
Năm lên 6 tuổi, tôi từng hỏi mẹ: “Con là con trai hay con gái hở mẹ?” Lần nào tôi cũng nhận được câu trả lời từ mẹ rằng: “Con là con trai yêu quý của mẹ - H.H.Minh!” – “Nếu là con trai sao con lại thích chơi búp bê và chơi đồ hàng hở mẹ? Con cũng thích mặc váy như chị Yến nữa, tại sao mẹ không mua cho con?” Và tôi còn hỏi rất nhiều câu ngờ nghệch khác mà mẹ không thể trả lời được. Bà chỉ nhấn mạnh để tôi phải nhớ một điều: mình là con trai, không được vòi vĩnh, khóc nhè như con gái.
Kì thực, đúng là tôi rất hay khóc nhè và tôi cũng rất hay đòi mẹ những thứ đồ dành cho con gái. Những chiếc nơ bướm, bộ váy thiên thần, khuyên tai lấp lánh hay búp bê, con pucca bông… tất cả những thứ đó đều có ma lực ghê gớm đối với tôi. Lần nào cũng là sự thèm muốn, thích thú khi được khoác lên người nhưng đều bị mẹ bắt cởi ra và mắng cho một trận.
Tám tuổi, lần đầu tiên tôi biết đến cảm giác sợ hãi là thế nào khi phải thực hiện cuộc phẫu thuật đau đớn trong bệnh viện. Bác sĩ nói tôi bị rối loạn hoóc môn, tuy có bộ phận sinh dục nam nhưng trong cơ thể tôi lại tồn tại một buồng trứng. Chính điều đó đã ảnh hưởng nhiều đến sở thích và tính cách của tôi, khiến tôi sống trong tình trạng nửa nam nửa nữ như thế này. Cách duy nhất để tôi có thể trở lại bình thường là thực hiện phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng đó đi. Bố mẹ luôn mong tôi là một thằng con trai đúng nghĩa nên đã đồng ý để bác sĩ thực hiện cuộc phẫu thuật này…
Dù có "bộ phận" của con trai, nhưng tôi khao khát được sống như một đứa con gái… (Ảnh minh họa)
Tuổi thơ của tôi thực sự có quá nhiều ám ảnh, không chỉ nỗi đau về thể xác mà còn là sự giày vò trong tâm hồn. Tôi thực sự muốn mình là một đứa con gái. Tôi hạnh phúc và cảm thấy yêu đời biết bao nếu được là con gái. Mang theo vẻ bề ngoài mảnh dẻ, nước da trắng hồng, ai gặp cũng nghĩ tôi là con gái hết. Và tôi thực sự vui mỗi lần có ai đó nhầm mình như vậy. Nhưng bố mẹ tôi thì không muốn thế. Từ khi tôi còn trong bụng mẹ, hai người đã chuẩn bị sẵn cái tên và những món đồ con trai để chào đón sự ra đời của tôi.
Thế nhưng cuộc phẫu thuật năm lên 8 cũng không thể thay đổi được tâm hồn của một đứa con gái trong tôi. Tôi vẫn không thể kiềm chế được sự thèm muốn với những món đồ phụ kiện nhỏ xinh, những chiếc lắc tay dễ thương hay quần áo nữ tính, màu sắc. Làm sao tôi có thể dùng lý trí để quyết định được cảm xúc của mình chứ. Lên cấp ba, tôi quyết định che giấu sự thật mình là một thằng con trai và thử sống đúng với con người mình một lần.
Tôi vẫn để mái tóc ngắn như cấp hai, nhưng đã dám đeo những thứ phụ kiện mà tôi thích lên người, cặp sách của tôi cũng được gắn thêm một em búp bê nữa, trước khi về nhà tôi sẽ tháo ra để bố mẹ không biết. Đến trường, tôi chỉ chơi và đi chung với các bạn gái vì tôi cảm thấy thích như vậy. Tôi làm tất cả để thỏa mãn sở thích của mình và cũng quen dần với việc mọi người gọi mình như một đứa con gái. Nhóm bạn chơi với tôi vẫn gọi tôi là “bà”, xưng “tôi” cho thân mật. Mọi người nghĩ tôi là một đứa con gái cá tính, bây giờ không thiếu những bạn nữ cắt tóc ngắn và giọng nói thì ồm ồm như con trai mà. Tôi đã thể hiện một vỏ bọc hoàn hảo, không ai nghi ngờ gì cả.
Ở trường tôi cũng có để ý một bạn trai cùng lớp. Không biết có phải đó là cảm giác thích không, nhưng mỗi lần bạn ấy đến gần tôi, mặt tôi thường nóng bừng, người run lên vì vui và ngại ngùng. Tôi sướng điên lên khi cậu ấy cười với mình, buồn ngơ ngẩn khi nhìn về phía cuối lớp thấy hôm nay cậu không đi học. Từ khi gặp cậu ấy, tôi đã ước rằng giá như mình thực sự là con gái, tôi sẽ có đủ tự tin để thổ lộ tình cảm trong lòng mình. Và cũng có nhiều đêm, tôi đã mơ về tình yêu với cậu, giấc mơ rất đẹp nhưng tôi biết nó không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Đến lúc tỉnh dậy, tôi lại khóc…
Đáng lẽ ra, tôi chỉ định là một người bạn bình thường với cậu thôi đã thấy đủ lắm rồi. Đó là mong ước của tôi, nhưng thực tế lại xảy ra một chuyện khiến tôi không thể che giấu được bí mật về bản thân nữa…
Ngày hôm ấy, cô giáo dạy Toán của tôi bước vào lớp, gương mặt cô có vẻ bực bội chuyện gì đó. Rồi cô bắt đầu nhìn vào danh sách lớp để gọi học sinh lên bảng truy bài. “H.H. Minh!” Khi bất ngờ nghe thấy tên mình tôi đã rất luống cuống, tìm lại trong cặp sách không thấy cuốn vở bài tập toán đâu nên tôi khiến cô đợi hơi lâu. Thế rồi cô nhìn về phía lớp hỏi lớn: “Anh Minh đâu, hôm nay không đi học à?” Tôi giật mình thưa có, cô lại tiếp tục hỏi: “Tôi gọi anh nãy giờ không nghe thấy gì à, có muốn ngồi học nữa không?”. Tôi không nói gì, phía dưới lớp có tiếng xôn xao lên: “Bạn ấy là con gái mà cô, sao cô mắng nặng lời thế.” Cô giáo nhìn lại tôi rồi tiếp tục hỏi: “Thế rốt cuộc bạn là nam hay nữ???” Tôi chết lặng người trước câu hỏi trực diện ấy. Cô tiếp tục nhắc lại. Và tôi không dám trả lời… Tôi chạy ra khỏi lớp khóc vì tủi thân quá. Có thể đó là một câu hỏi rất bình thường với các bạn khác, nhưng đối với tôi, sao nó như một mũi tên đâm vào tim vậy. Phải chăng tôi đã quá nhạy cảm… Thực sự tôi quá mệt mỏi khi phải che giấu bí mật về con người mình, sống giả tạo trước mặt người khác như thế này.
Một lần lướt Facebook, tôi tình cờ đọc được những bình luận của bạn bè về một đứa xăng pha nhớt nào đó. Và đau đớn thay, tôi biết họ đang nói về mình.
- Nó là con trai đấy, thảo nào hôm trước cô giáo hỏi không dám trả lời. Hóa ra là pede à!
- Chứ gì nữa, bạn tao trước đây học cùng lớp cấp hai với nó mà, 100% con trai luôn, toàn vào nhà vệ sinh nam thôi.
- Ảo quá, thế mà tôi cứ tưởng nó là con gái, vì trông ẻo lả mà cứ điệu điệu trước mặt bọn mình. Cái mặt như thế mà bệnh vãi…
Từng lời nói của bạn bè khiến tôi buồn đến phát khóc. Tôi càng buồn hơn khi cùng tham gia vào cuộc nói chuyện đó có cậu. Có lẽ giờ đây cậu đã biết hết sự thật và kinh tởm tôi lắm. Nhiều khi tôi còn cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình nói gì đến người khác. Ai mà thích được một đứa có vấn đề về giới tính như tôi chứ. Cả đời này chắc tôi sẽ không có quyền yêu và được yêu một cách thực sự.
[justify][size=3]Những ngày này tôi rất sợ ra ngoài đường, sợ đến trường gặp bạn bè, sợ tất cả mọi người. Tôi sợ khi họ gặp tôi sẽ lại hỏi câu đó. Câu hỏi khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi và mặc cảm với bản thân mình.[/size]
[/justify]
[size=4](SƯU TẦM)[/size]