Dân chơi 2009-04-30 05:24:57

Trò thác loạn của những vũ nữ thoát y ;)) ;)) ;))


[justify]Tôi đã xem những đoạn Video clip “cây nhà lá vườn” tự quay với kỹ thuật sơ đẳng, màn hình rung bần bật miêu tả cảnh các cô gái thoát y.[/justify]

[justify]những cô gái nhảy ấy còn chút dằn vặt của lương tri… Các cơ quan chức năng đã rất tích cực đấu tranh chống lại tệ nạn này nhưng tiếc thay thời gian gần đây loại hình giải trí bệnh hoạn đó lại có xu hướng tái xuất hiện ở một số nơi.[/justify]

[justify]Bục nhảy dã chiến[/justify]



[justify]Không khó khăn như chúng tôi tưởng, sau cú “nhấp nháy” của một nhân viên karaoke trên con phố gần bờ đê sông Hồng chừng 30 phút sau, đã thấy một nhân viên nam lên thu dọn chiến trường là những chiếc cốc rượu vứt chỏng lỏn trên bàn, những vỏ chai bia và vô số mẩu thuốc lá để chiếc bàn gỗ chắc chắn ngay lập tức phát huy công dụng biến thành “bục nhảy dã chiến”. Cậu nhân viên làm các động tác thuần thục như và bát cơm, chẳng nói chẳng rằng đi lui ra cửa, không quên với tay tắt bớt một bóng đèn. 1 phút trôi qua. Cũng hồi hộp không kém khi phải chờ đợi các cảnh gay cấn trong phim hành động Mỹ. Từ chiếc loa ở bốn góc phòng vang lên tiếng như của phát thanh viên thường thấy tại các sân bay. Tưởng ai đó chuyển nhầm *a nhưng không, đó chính là đoạn “intro” mở đầu đêm thác loạn của một phi đội bay, gồm cả 3 thế hệ 7X, 8X, 9X.[/justify]



[justify]Tiếng nhạc lắc rộn rã, lên cao dần chỉ sau 1 – 2 phút. Cửa bật mở. Ào vào phòng 2 cô gái trên người chỉ có 2 mảnh nhỏ xíu. Trời rét, thế nên thấy thương cho những mảnh da thịt lồ lộ dưới ánh đèn nhờ nhờ. Guốc cao 15 phân. Các cô vắt vẻo như đi làm xiếc. Nhảy bộp phát lên chiếc bàn, cười thật tươi chào “khán giả”. Và màn lắc bắt đầu với những động tác thật dẻo, thật chuyên nghiệp cũng thật sexy. Cũng chẳng biết từ lúc nào, một chiếc cốc nhựa (không biết có phải các cô mang theo hay không) được đặt ngay phía đầu bàn, cà cứ 1 phút, một tờ tiền 100 nghìn hoặc 200 nghìn được những thiếu gia đi cùng chúng tôi cắm vào. Một thiếu gia ghé sát tai tôi nói: “Cắm thêm tiền vào, nó nhìn thấy nhiều tiền mới cởi hết”. Ra thế![/justify]



[justify]Chục cặp mắt đàn ông hau háu nhìn những động tác uốn éo, trườn bò như rắn mà ta thường thấy trong các hộp đêm qua phim ảnh Hồng Kông, Mỹ. Hẳn là các cô quen rồi nên không thấy ngần ngại. Vì vậy, khi một gã với tay bật thêm bóng đèn để… nhìn cho rõ hơn, các cô nhoẻn miệng cười làm động tác bò sát ra mép bàn… khiêu khích gã. Nhưng khi gã chưa kịp thò tay để vuốt má thì cô đã nhanh hơn gã tưởng, lùi phắt lại, ban cho gã một nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như cảm thông. Khi chiếc cốc nhựa đã có vẻ hơi chật, 2 mảnh “nhỏ xíu” phía trên đã được các cô trút xuống, thật nhanh và cũng thật chuyên nghiệp. Một tiếng rú lên phấn khích, ngồi xung quanh mấy chiếc bàn gỗ, mấy gã đàn ông đã bắt đầu nhấp nhổm, tu từng chiếc cốc rượu, uống ừng ực một cách vô thức. Và khi đèn bật thêm một bóng nữa thì hai mảnh “nhỏ xíu” bên dưới lại được trút nốt.[/justify]

[justify]Lúc này thì cả đám nhao nhao, nhảy múa loạn xạ. Nhưng, khi mà những cái đầu đang đang bung biêng vì rượu, bia và cả những lý do không biết nữa còn đang phê pha tưởng tượng, thì nhạc tắt phụt, hai cô gái cười thật tươi, cúi đầu chào khán giả. Trên mảng da trần lấm tấm mồ hôi. Ngồi ở góc phòng, các cô hý hoáy mặc quần áo. Lúc này, tôi mới có dịp ngắm kỹ họ. Hai khuôn mặt trẻ trung, không thể nói là không xinh. Hỏi tên, các cô không nói, hỏi quê, các cô chỉ cười. Và cũng nhanh như khi đến, họ ào ra cửa, không quên nhón theo chiếc cốc nhựa đựng tiền.
Nhưng đó chỉ là màn 1. Nhạc lại tiếp tục nổi lên, lần này có vẻ “phũ phàng” hơn lần trước. Không phải 2 mà là… 5 cô cùng vào một lúc…
[/justify]

[justify]Thác loạn[/justify]



[justify]Hai phút nghỉ giữa giờ, cậu phục vụ đã kịp kê thêm hai chiếc bàn nữa, vuông vức như… chiếc giường. Lại cúi gập người chào khán giả. Lại vẫn những mảnh “nhỏ xíu” bỏ ra thì thiếu mà đeo vào thì thừa. Nhưng lần này, màn nhảy chỉ diễn ra rất ngắn gọn, có vẻ khá hình thức. Còn màn chính lại được bắt đầu khi mà nhân viên khệ nệ bê vào phòng cả két bia “Ken”. Những nắp vỏ chai được bật ra bôm bốp, bọt trào ra trắng xóa. Chẳng ai uống. Đương nhiên rồi. Bia là để cho các cô… tự tắm cho nhau. Gã bên cạnh bảo tôi: “Nó phải nhảy nhót khởi động cho nóng người lên, không đến lúc bia tưới lên người, lạnh thấy bà nội, chịu sao nổi”.[/justify]

[justify]Nhưng dù đã thấy các cô khởi động, tôi vẫn thấy một cô rùng mình khi nước bia được một cô khác rưới lên người. Xin không kể ra đây những động tác mà các cô bị bắt buộc phải làm nếu muốn lấy tiền từ những gã đàn ông đang vây xung quanh. Chỉ biết rằng, cái gọi là “công việc” của họ không thể dùng từ khác hơn ngoài từ tục tĩu. Sex – khi chỉ hai người trong phòng the, thì đó là sự thiêng liêng nhưng khi có cặp mắt người thứ ba nhòm vào thì nó trở thành sự vô duyên, kệch cỡm, thậm chí bệnh hoạn. Và tôi đã chứng kiến những trò bệnh hoạn từ 5 cô gái đang cố gắng bắt chước những cảnh sex đồng tính, bằng những dụng cụ thường gọi là “sextoy”.[/justify]



[justify]Chưa hết, khi màn tắm bia bị chê là “quê lắm rồi”, ngay lập tức, một cô gái rút ra từ túi xách mang theo chiếc lọ thủy tinh nhỏ như lọ thuốc pênêxinlin và nhét vào chỗ nhạy cảm của một cô gái khác. Cô bật hộp quẹt và ghé sát mồm vào thổi. Một ngọn lửa phụt ra. Màn này quả là “kinh dị”, tất nhiên là vẫn kém xa màn “nhét dao lam” nếu mà so với du lịch bên Thái. Nhưng nó cũng có khả năng làm thay đổi không khí trong phòng đáng kể. Trên khuôn mặt mấy chàng thiếu gia đã mệt mỏi vì lâu rồi không được xem trò mới như giãn ra, đầy phấn khích.[/justify]

[justify][/justify]

[justify] Hỏi ra mới biết, trong lọ thủy tinh, các cô đổ vào một loại dung dịch như cồn hoặc chất gì đó dễ cháy, nhưng làm trò này, phải có tí dũng cảm, nếu không thì chỉ nhìn thôi cũng thấy phát khiếp. Hỏi sao có lửa mà không cháy… xung quanh, một cô cười bật mí: “Bọn em phải dùng loại thuốc chống cháy…”. Thật là nghề chơi cũng lắm công phu! “Thế học ở đâu, phim ảnh hay là…?”, tôi hỏi. “Thì cứ người trước truyền người đi sau, nhảy nhót thì dễ rồi, chỉ mấy ngày là nhảy ngon, tắm bia thì nhiều người làm được, sex cũng có nhiều người làm được, nhưng trò đốt lửa này thì ở Hà Nội cũng chưa có nhiều đâu” – một cô gái trẻ nhất trong 5 cô “tự hào” khoe về hội của mình.
1 triệu cho một màn thổi lửa, nhảy nhót thoát y 1,2 triệu một cô nữa, tính thêm tiền “bo”, tính sơ sơ để phục vụ một đêm thay đổi cảm xúc của một số ít người thừa cả tiền lẫn sự dửng mỡ, đã mất đứt cả 20 triệu đồng. Thế nhưng, các cô cũng chẳng được lấy hết số tiền khách trả, thường thì chủ quán karaoke cắt lại đến 70%, nghĩa là nêu được 1,2 triệu một cô thì mỗi cô chỉ nhận thực tế khoảng 300 – 500 nghìn đồng.
[/justify]

[justify]Thế nên, nhiều cô vẫn phải đi tới… sáng hôm sau, vì vậy trong menu ăn chơi của những gã đàn ông sa đọa, vẫn có “món Z” được ghi ở dòng cuối cùng. Giá thông thường là 1 triệu đồng/show, tùy vào “hàng”, có thể còn cao hơn thế. Trong list điện thoại của gã bạn tôi, có khoảng chục số điện được đánh dấu sao, nghe gã quảng cáo rằng, các em này dùng để tiếp khách thì “ăn điểm” phầm phập. Toàn hàng da trắng, chân dài, gái Hà Nội xịn và đương nhiên không show nào được tính bằng giá 1 triệu…[/justify]



[justify]Chừng 20 phút cho tất tần tật các màn biểu diễn. Nhạc tắt. Các cô đứng dậy, ướt lướt thướt, chụp vội chiếc áo ngoài lau nhanh nước bia trên người rồi điềm nhiên mặc quần áo, tranh thủ buôn một số chuyện chả liên quan gì đến nhau. Phụ nữ khỏa thân! Thật đẹp khi nó hiện hữu trong các tác phẩm hội họa, trong các bức ảnh nghệ thuật, còn ở đây, giữa chốn dung tục này, giữa những cặp mắt đàn ông no nê vì tiền, vì rượu này, sự đánh đổi của các cô sao mà nhớp nhúa.[/justify]

[justify]Nhưng các cô bị buộc phải làm thế vì tiền, còn những gã đàn ông đang ngồi xem xung quanh mới đáng gọi là bệnh hoạn. Họ tìm đến những trò mới lại chỉ nhằm thay đổi cảm xúc, bởi không còn thú chơi gì mà họ chưa kinh qua nữa rồi. Họ không biết rằng, để làm thỏa mãn cảm xúc của những gã đàn ông, các cô gái nhảy kia đã tự giết chết cảm xúc của chính mình. Vô cảm trước đàn ông, vô cảm trước những lời tục tĩu, cợt nhả. Vô cảm với chính mình.[/justify]

Như lời của một cô gái đã nói với tôi (gã đàn ông duy nhất trong đám đàn ông hỗn độn đêm hôm đó không gọi các cô là “mày”, xưng “Tao”, không tự tiện thò tay cấu véo các cô), rằng: “Bọn em làm cái nghề này khó lấy chồng lắm anh nhỉ!”. Tôi không biết các cô có khó lấy chồng không, nhưng chỉ nghĩ đơn giản, khi con người ta không còn cảm xúc giới tính thì cũng thật khó mà yêu thương hay hờn giận. Cứ trôi như thế trong dòng đời này như những robot, giữa nhập nhòa sáng tối mặt người và những đồng tiền, dù là cho hay được nhận cũng đều bất chính.
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)