[size=large]Chuyện thứ mười sáu: [/size][size=large]Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Hết hè năm đó, em lại trở về Hà Nội hoa lệ tối ngày ồn ào tấp nập, lúc nào cũng sáng ánh điện, chuẩn bị nhập học vào 10. Năm lớp 10 cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoài cái việc em bị đá thằng cẳng. Nhưng thôi không nhắc lại làm gì vì nó chẳng có quái gìcả. Đến hè, lòng nặng trĩu, em về quê chơi luôn 3 tháng, nghỉ luôn cả học hè.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chính xác là vào ngày 4-6 thì em về tới quê, chú và cô em lên tận bến xe đón, hai anh em nhà thằng Việt cũng đến. Nghỉ ngơimột đêm rồi hôm sau em lại về cái nhà cũ dưới quê ở, cũng chẳng muốn gặp họ hàng vì sợ nghe hỏi: [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Thế năm nay đã tăm tia được cô nào để chúng tao bồng cháu chưa nào?"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Trên đường đèo em về quê, thăng Việt tự nhiên bảo : [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Tiếc làm gì con bé đó hả H ? Nó không xứng đâu! Về đây tao dẫn mày đi chơi bét nhè thì thôi!". [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em mới giật mình hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Sao mày biết?"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]thằng Việt đáp :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Hai hôm trước khi mày về tao có bói một quẻ để xem mày có nên về quê không thì thấy của Tình của mày ra quẻ Hung còn cửa Xuất Hành thì ra Đại Cát nên tao mới giục mày về kẻo lỡ ngày tốt!" . [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nghe vậy thì em cũng vơi đi phần nào, dù gì thì mình cũng còn những thằng bạn sống chết không bỏ. Đến chừng 9h sáng thì về đến quê cũ, em mở của vào nhà rồi hai thằng quét dọn lau rửa lại tất cả. Làm xong thì cũng đã 11h, thằng Việt vội về nhà xem con em học hành ra sao, năm nay em nó cũng thi vào 10. Thằng Việt đi được một lúcthì em nhớ ra là chưa có gì thắp hương các cụ nên chạy ra đại lý nhà bà N mua ít vàng hương, chọn thêm vài quả táo, quýt và một quả dưa hấu 2 cân. Về đến nhà, vừa thắp hương, khấn xong thì tự nhiên em thấy lạnh gáy rồi nghe có tiếng đàn ông sau lưng : [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Về chơi bao lâu hả cháu?"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]em quay phắt người lại nhìn nhưng cả gian phòng trống không, chỉ có mỗi mình em. Em nghĩ là bác P nhà bên thấy em về nên sang hỏi thăm, vội chạy ra sân tìm nhưng chẳng thấy ai, xuống bếp xem cung không có, ngó sang mấy nhà hàng xóm xung quanh thì vẫn còn đi làm đồng chưa về. Lúcđó cũng chẳng thấy sợ hãi gì, em ngồi lấy cái Lap ra nghịch tý, rồi ra nhà cháu ông T đầu làng mua ít thịt xá xíu với âu canh cua và đĩa rau muống về ăn cơm. Vừa định xớicơm ăn thì em sực nhớ ra điều gì, liền xới 3 xới cơm vào 3 cái bát, mỗi bát một xới, xuống bếp luộc thêm 2 quả trứng, bóc vỏ rồi lấy thêm ít gia vị, múc thêm 2 bát nước lọc, lại đi mua thêm 1 đĩa thịt quay, để tất cả ngay ngắn lên ban thờ, thắp hương khấn các cụ về ăn cơm với cháu.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ăn xong uống xong xuôi, được mọt lúc thì hương hết, em khấn xin rồi lấy hoa quả, thức ăn xuống, đậy lồng bàn lại rồi đi rửa bát. Đến chiều thì em với thằng Việt đi chơi, tối về nhà cũ ăn cơm rồi nó đem lap sang ngồi bắn CF với em. Chơi mãi thua nhiều hơn thắng, em đi ngủ. Sực nhớ ra trong buồng có cái giường tầng kiểu bộ đội để trong đó, em với thằng Việt tranh nhau nằm tầng trên, thấy nó nằm thích nằm tầng trên em cũng để cho, tao xuống tầng dưới, ngủ trênđấy mày có lăn xuống đất thì đừng than khổ nhé. Đang nằm nghịch lap thì thằng Việt nói vọng xuống :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Ê H! Tao đó mày một câu nhé, mày trả lời được thì mai tao dẫn mày lên núi xem cái này hay lắm!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em đáp :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Thoải mái đê con giai! Anh trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Có cái gì mà không biết!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt bắt đầu đố:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"[/size][size=large]Thủ đô của Bungari tên là gì ?" - Sofia.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Nhật Bản có mấy đảo chính ?" - 4 đảo là Hokkaido, Honshu, Shikoku và Kyushu[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Thế Chiến thứ hai bắt đầu vào năm nào và kết thúc năm nào?" - Từ 1939 đến 1945.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Thằng này giỏi, bây giờ mày trả lời được câu cuối thì mai tao dẫn đi."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Luôn đi cho nóng!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Chỉ được trả lời trong 3s thôi nhớ!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Nhanh lên, hay mày co vòi rồi không dám đố nữa"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt liến thoắng : "[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Con gì hay nằm dưới gầm giường chủ?"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em đốp luôn: [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"[/size][size=large]Con chó chứ còn con gì, thế mà cũng…."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nhận ra ngay là mình nói hố, em gầm lên, vớ cái chổi đập bùm bụp lên chỗ nó. Thằng Việt vẫn cười sằng sặc như không biết đau. Em mới chọc cái cán chổi lên thì thấy mềm nhũn, hóa ra nó tính trước nên lót chăn xuống dưới săn rồi. Hai thằng chí chóe nhau mãi đến 11h mới ngủ, thằng Việt ngủ trước em, ngáy như sấm . Còn em thì một phần vì nghĩ đến chuyện con kia, một phần vì tiếng ngáy của ông con giời trên kia nên cứ quay ngang quay dọc mãi, nằm một lúc thì em mơ mơ màng màng, hé mắt ra nhìn thì thấy hai bóng đen sì đứng ở đầu giường nhìn em, em biết là bị bóng đè nhưng nhìn lại thì vẫn cửa động tay chân bình thường, chỉ không nói được thôi. Hai cái bóng nhìn em một lúc rồi đi ra ngoài mất luôn. Em thấy ghê ghê nhưng cũng mặc, chùm kín chăn ngủ đến sáng.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Sáng hôm sau, còn đang ngủ thì thằng Việt đạp phát vào ass em, hét ầm nhà : [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Dậy! Dậy đê con chó đê tiện!" .[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em ngái ngủ hỏi dậy sớm làm cái gì, thằng Việt bảo :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Thế mày không định vào núi xem hả? Hôm nay thăng D đi cùng đấy".[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Bây giờ em mới lôm cồm bò dậy, hóa ra là tối qua nó kêu thật. Hai thăng đang đánh răng rửa mặt ngoài bể nước, thăng Việt đánh răng xong trước,hỏi em :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Tối qua ai tìm mày mà cứ đứng mãi ở đầu giường thế? Tao thấy không có ý xấu gì nên cũng không cản lại."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em giật mình đánh rơi luôn cái ca nhựa, thảng thốt :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Thế tối qua mày vẫn chưa ngủ à! Tao thấy ghê ghê định gọi mày mà không mở mồm ra được, cơ mà tao cũng chẳng thấy sao, lúc sau lại ngủ."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Tao đang nằm ngủ thì tự nhiên thấy góc phía bắc vườn nhà có khí âm vào, tao bấm độn xem thử thì thấy không có ác ý gì nên cũng không chặn lại, thấy hai người đó cứ đứng nhìn mày nói xì xầm cái gì mà cháu nhà tôi trên thành phố về đấy, với lại hôm nay nó còn mời cơm tôi. Mày không nghe được gì hả ?"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em quạu lại, kêu :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Thế mày nghĩ ai cũng như mày hả thằng lợn này! Lần trước ở sân nhà mày tao tí nữa vãi ra quần rồi, giờ tao cạch không có nghe nhìn gì ma quái hết!"\[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt cười cười, vênh mặt lên :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Ở đời mấy ai tài phép như anh! Mày cứ yên chí là có tao đây thì chẳng có đứa nào dám động vào mày cả, thằng nào bố láo tao dí cho cái bùa để đau bụng nôn mửa vài tuần cho biết mặt!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em nghe nó nói vậy mà khiếp, thằng này nó coi nghề phù thủy còn hơn đồ chơi. Mà kể cũng phải, nó vốn có thiên bẩm cái nghềnày, chẳng qua vì nó thích học CNTT hơn, lại không muốn bị gò ép nên cũng chẳng mặn mà gì với nghề.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Hai thằng đánh răng rửa mặt xong thì đi ăn sáng, ăn xong thì sang đón thằng D rồi tạt qua nhà thằng Việt lấy đồ. Trên đường đi, em đánh bạo hỏi nó :[/size]
[size=large]" So mày với ông K thì ai giỏi hơn ai ?"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt suy nghĩ một lúc rồi đáp :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Nếu so về kinh nghiệm, cơ trí thì ông Trấn hơn tao nhiều. Còn so về cái vốn hiểu biết, tài năng nghề thì tao nhỉnh hơn ông một chút."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em giờ mới thấy thằng Việt quả là đúng là thiên tài bầm sinh, hay như dân Tàu vẫn gọi thì là "kỳ nhân xuất thế". Chẳng những nó giỏi nghề phù thủy khi còn rất trẻ, mà về những thứ như CNTT, cơ khí , hóa vô cơ,kiến trúc nó cũng giỏi ít ai bì kịp. Con người thằng Việt như một sự dung hòa giữa sơ khai và hiện đại. Mải nói chuyện thì đã đi đến nhà thằng D. vừa gọi là nó ra ngay, đem liền theo 6 cái đèn pin xách tay và ba con dao đi rừng. Em biết là dao đi rừng thì cần nhưng đèn pin thì làm gì, hỏi thì hai thằng kêu bí mật.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Sau khi đi đến nhà thằng Việt lấy đồ xong, phân chia ra em mang balo thức ăn, nước uống, thằng D mang đèn pin, mở đường đi trước, thằng Việt thì vác túi đồ nghề của nó.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đi từ 6h sáng, bọn em băng liền 4 cây số đường rừng vào trong một quả núi. Đường đi cũng chẳng rậm rạp gì cho lắm, có vẻ như hai thằng này đã đi trước em vài hôm,phạt sẵn cành rậm mở đường rồi. Đi mãi đến chừng 7 rưỡi thì bọn em tới trước mộtquả núi xanh rì, hình như chỉ có mấy ngườiđi lấy củi hay bắt tắc kè là mò đến đây. Thằng Việt vội kêu dừng lại. Rồi nó lấy trong túi ra một cái áo cánh hạc của đạo sĩ và một thanh kiếm gỗ, tay cầm một cái trống bỏi. Nhìn nó lúc này trông dị hợm vô cùng, quần thì quần bò, đội cái mũ kiểu cao bồi, , chân đi giày leo núi, người còm nhom mặc cái áo choàng rộng lùng bùng .[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Rồi nó rút 3 que hương đốt lên rồi khấn lầm rầm, tay bắt quyết, xong đưa cho em với thằng D mỗi đứa một cây, bảo bọn em cùng nó vái ba vái , xong rồi căm 3 que hương xuống cạnh đường. Xong xuôi tất cả, ba thằng cứ men theo đường cũ mà lên,thằng D và thằng Việt đã dọn đường đi trước nên lên cũng dễ, quả núi lại dốc thoaithoải nên không mệt lắm. Đi lên đến lưng chừng núi, đập vào mắt em là một cái hang động to vô cùng, cửa động phải rộng đến 30m, cao gần 12m là ít. Rồi bọn em mỗi thằng cầm một cái đèn pin, tay cầm con dao đi vào, riêng thằng Việt thì tay cầm kiếm gỗ đi trước.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Trong động tối om, 3 ánh đèn pin 6V10 mà như bị nuốt chửng trong màn đêm dày đặc. Đi được chừng 15' thì chân em như quyệt phải cái gì bằng kim loại. Em vội soi đèn xuống thì thấy dưới đất là một cây thương rất đẹp,làm bằng thép óng ánh xanh, trạm chổ rất tinh vi, ngù thương còn làm một con rồng bằng bạc há mồm , mũi giáo từ trong mồm nó nhô ra, thân con rồng cuốn từ ngù thương xuống tận phần ba cán . Quả thật là từ bé đến giờ em chưa thấy món vũ khí nào đẹp đến như vậy, mà em vốn ham mê võ nghệ, lại thích dùng thương, giờ mà có cậy thương này làm vũ khí thì còn gì bằng. Bên cạnh thì thằng D cũng ồ lên một cái, nó đang xăm xoi một cây kiếm cực đẹp, cán là một con giao long cuốn quanh, lưỡi kiếm mỏng dính như thanh Kim Xà Kiếm trong Kim Dung ý các thím ợ.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em vội bảo thằng D bật hết công suất đèn lên soi, đèn vừa bật lên thì hai thằng cũng kêu lên, xung quanh bọn em như một kho vũ khí trong phim luôn, cái nào cũng có, từ quạt sắt, song kiếm, họa kích, búa khai sơn đến cả chủy thủ, nhuyễntiên, trường chùy, nhìn cái nào cũng tinh xảo vô cùng, mà xem chất thép cũng biết là sắc bén hơn đồ thường, toàn vào hàng cực phẩm cả. Nói thật là từ thưở bé đến giờ em chưa bao giờ nhìn thấy đâu có nhiều thứ quý giá có một không hai thế này, mắt em cứ gọi là sáng lên phải biết, chỉ muốn vơ cả cái hang này về . Em với thằng D vừa định thò tay xuống nhặt vài món thì thằng Việt đằng xa quát to một tiếng, tay hai thằng chỉ còn cách vũ khí chừng vài li thì đồng loạt rụt lại. Em với thằng D quay ra vặn thằng Việt :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Sao mày không cho bọn tao lấy, mày không thích mấy cái này thì thôi chứ."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt kêu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"[/size][size=large]Toàn là của báu thì ai mà chẳng thích, tao cũng muốn bê cả cái động này về lắm chứ, nhưng chúng mày vào đây mà xem này."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Hai thằng hậm hực đi theo, bên trong là một bức tường viết chữ Nôm với chữ Hán,thằng Việt dịch đoạn chữ Hán : [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Của cải đầy trong này, ai muốn lấy thì cứ việc! Chúng tôi xin xưng thần ". [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em với thằng D thì loay hoay dịch bên chữ Nôm, chữ em biết thì thằng D không biết, chữ em không biết thì nó biết, sau khỉ khổ sở ghép từ lại thì mặt hai thằng tái nhợt đi :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Mãn Châu bất tín, đặt bẫy dụ lính, lại để đồ quý có yểm bùa. May nhờ phúc thánh thượng, đô đốc về dẹp được, đuổi được,……..(đoạn này bị mờ nên không đọc được)….. ai có vào thì tránh đi đừng tham mà mất mạng."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt chỉ dịch được đoạn chữ Hán, nó bảo :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Đọc cái này tao đã thấy nghi nghi rồi, làm gì có ai tốt mà bảy của ngay ngoài động cho mình vơ lấy, lại bảo lấy đi. Mà tao xem kiểu chứ này là nhà Thanh, bọn chó má đấythì chẳng có gì là không dám làm."[/size]
[size=large]Sau khi nghe bọn em dịch lại đoạn chữ Nôm thì thằng Việt mặt đỏ phừng phừng, chửi um lên, kêu bọn quan quân nhà Thanh chó đểu, lãnh đạo là lũ súc vật, rồi chửi một đống toàn tiếng Trung, nghe qua thì cũng biết chẳng lịch sự Thằng D thì thấy lạ lắm vì từ trước đến nay chưa bao giờ thấy thằng Việt cáu bẳn như vậy. Em thì nghĩ là do nó vẫn còn thù hận với nhà Thanh từ cáivụ thảm sát gia tộc. Từ hồi ấy đến nay, họ nhà nó luôn căm ghét các giai cấp lãnh đạo Trung Quốc, hầu như thời nào thi chính quyền Trung Quốc cũng liên tục gây khó dễ cho nhà nó, luôn coi những người như thằng Việt, ông K là thành phần gây náo loạn, tuyên truyền mê tín dị đoan, làm bất ổn xã hội, là phần tử cần bị loại bỏ . [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt chửi một lúc thì thôi, mấy thằng lại đi tiếp, vào trong chẳng có gì nhiều, chỉ thấy vũ khí, chum vại vứt la liệt, nhưng toàn là đồ linh tinh, chỉ có giá trị lịch sử hoặc có ích cho mấy ông thích đồ cổ. Đi được một đoạnthì cái la bàn trên tay thằng Việt quay tít mù, một làn hơi lạnh phả ra từ trong hang. Nó quay lại bảo hai thằng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Về thôi! Mình không được cho phép vào sâu trong nữa!" [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ba thằng lại quay ngược đường cũ đi về, lúc ra ngoài thì cũng đã hơn 1h trưa, nhưng ở đây thì chẳng có bóng nắng nào, tán cây đan xen nhau đã hứng hết cả, lúc này không khí vô cùng ẩm ướt, ngột ngạt khó chịu. Ăn uống xong, tba thằng đi về, có kể với mấy anh hay đi săn với bắt tắc kè trong khu đó thì mấy anh cũng bảo là trongđó có nhiều đồ quý lắm, trước lúc bọn em đến còn có nhiều nhóm vào, đem ra bao nhiêu là ngọc, vàng, mã não,… Nhưng sau đó thì đều thành điên điên dở dở, thời Pháp cũng có nhiều lính vào đó đào của rồi hóa điên, dân làng thì thấy gương ngay trước mắt nên có đi qua cũng chẳng dám bước vào . [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Cái động thì sau hai năm có một đoàn khảo cổ cả ta, Nhật, Pháp cùng vào. Nhưng em tra khắp báo, trang mạng mà chẳng tìm được tý thông tin nào về chuyến khảo cổ này. Có lần, em hỏi thằng Việt là sao lúc đó nó không nhặt đồ trước rồi vào xem thì nó bảo : "Người học nghề phù thủy thì không được lấy của mà chưa được cho. Lúc đi giúp người thì ai cho bao nhiêu cũng lấy, nhưng mà không được giữ riêng, phải chia đi cho người nghèo đói. Ai làm sai thì là phạm vào lời thệ."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Mấy bữa sau, lúc em đang đi câu đêm với thằng D thì có chuyện, và lần này thì không có thằng Việt đi cùng….[/size]
[size=large] [/size]
[size=large]Truyện thứ mười bảy:[/size]
[size=large] [/size]
[size=large]Đi chơi núi về được vài hôm thì thằng D sang rủ em đi câu đêm với nó một bữa cho biết, thấy hay hay nên em cũng nhận lời, hai thằng rủ thêm thằng Việt và thằng N nữa cho vui nhưng thằng Việt đang kèm con em ôn thi vào 10 nên không đi được . Tối hôm đó, ba thằng gồm em, D và N mỗi thằng vác một cái cần câu và một lọ mồi, mò lên trên cửa cống ngồi câu. Lúc đi đến cái cửa cống thì em đã thấy nghi nghi, thấyxung quanh cảnh vật u uất, nơi rộng rãi màlại thấy bí bức, em đã định về . Cơ mà hai thằng kia chèo kéo ghê quá, bảo chúng nó câu mãi ở đây rồi, chỗ này nhiều cá lắm nên em cũng chịu ở lại. [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ngồi câu được chừng 10' thì cá cắn câu thằng N và thằng D, còn em thì vẫn ngồi đần mặt ra đấy. Thêm một lúc nữa thì phao của hai thằng kia rung lên liên tục, cứ được chừng 5' là lạilôi lên được một con nặng chừng 2kg. Nhìn lại mình thì thấy cái giỏ vẫn trống không, đang ngáp ngắn ngáp dài thì nghe thấy tiếng nước động, phao em bị kéo chìm hẳn xuống. Khẽ trầm tay giữ cần, em từ từ rê rê cho con cá đuối dần rồi lôi lên. Nhưng emcàng ngày càng thấy ghê vì dây câu cừ ngày một bị lôi xuống, mà tay em gồng lênhết sức cũng không rê cần đi được lấy một ly, chẳng bù mọi khi đi câu thì hơi giật vài cái là cá lên. [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lúc này, cuộn dây câu bị xoay liên tục đã nóng lên đến rát cả tay, hai thằng kia thấy em cứ ghì mãi mà không kéo lên được thì vội buông cần chạy ra. Không hiểu sao mà cả 3 thằng cùng kéo lên mà vẫn không rê nổi cái cần, sơi dây câu thì vừa bị thằng N chốt lại nên căng cứng như sắp đứt, bấy giờ em mới thấy sức con cá sao mà khỏe, cái cần em mua trên Ebay,làm bằng hợp kim đàn hồi cực tốt mà giờ cái cần bị uốn cong lại gần chạm nước, em nghĩ thầm : [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"May mà có hai thằng này khỏe giữ mình lại chứ không giờ chắc bị lôi tuột xuống rồi!".[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Giữ thêm lúc nữa thì tay em tê dại đi, hoảng hốt nhận ra là ba thằng đã bị kéo lết đi một đoạn hơn 2m, sực nhớ ra mấy câu thằng Việt dặn nên em la lên :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Thằng D ôm chặt tao vào, ghì lại, còn thằng N thì chạy ra cắt dây nhanh lên, có chuyện rồi!".[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D hét : [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Đếm đến ba thìbọn tao dồn sức, mày chạy nhanh ra cắt dây. Một! Hai! Ba!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]đến ba thì em và thằng D cùng dồn tấn, gồng hết sức kéo ra sau, thằng N nhanh chân chạy lên cầm cái kìm bấm tạch một cái, sợi dây đứt luôn, em và thằng D ngã ngửa ra sau. Chưa kịp ngồi dậy thì thằng N lắp bắp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Chúng…mày..ơi! Sao bên mình dây đứt thì ngã dúi dúi, mà bên kia…..dây đứt lại chẳng có động tĩnh gì thế?" [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Để ý lại thì em cũng thấy hoảng, đúng ra là khi cá cắn đứt dây hoặc dây đứt thì dưới nước sẽ có tiếng bũm hoặc oạp một cái, không thì ít ra cũng có sóng gợn lên, sủi theo cả bong bóng, đằng này con cákhỏe như thế mà lại chẳng có tiếng gì , nhẹ nhàng một cách lạ thường. Em càng nghĩ càng ghê nhưng cũng trấn an bọn nó:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Hay là nó lặn sát đáy nên im?".[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D vội quạt lại :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Con cá khỏe đến thế thì ít ra cũng phải có bóng bóng to bằng quả quýt nồi lên chứ!", [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]thằng này là rái cá rồi nên em cũng chẳng dám cãi lại. [/size][size=large]Cả ba thằng thấy lạnh cả người nên kéo nhau về. Đang về đến cái khúc quẹo ở dốc bà Ân thì mấy bụi rậm bên đường lào xào, rung động mạnh lên. Em với thằng D thì sợ mà thằng N lại cười đê tiện, khẽ bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Anh chị nào hò hẹn ra đây bức xúc quá nên đang bàn bạc cách giải quyết thì phải! Xem tao này!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]nói rồi, nó oang oang lên:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Chúng tôi là dân quân xã đây, mời anh về trụ sở thôn để lập biên bản, tịch thu hung khí, còn chị thì theo chúng tôi về đồn để khám nghiệm vật chứng!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]nói đoạn nó bụm tay vào mồm thổi toét toét như tiếng còi. Hai thằng nghe vậy thì hết cả sợ, cười sặc sụa. Nhưng ba thằng vừa dứt tiếng cười thì hai bên vệ đường vang lên tiếng cười khằng khặc phụ họa theo, cả ba đứa im bặt, mặt tái mét . Đi được thêm một quãng, thằng D tự nhiên túm áo em, líu lưỡi lại: [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"H ơi! Đằng sau mình như có người mày ạ!" [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em vội nhìn ra sau thì thấy có một bà trung niên đang bồng đứa bé, đi sau bọn em từ lúc nào, vội bấm thằng N kêu nó thì nó khẽ bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Đ' phải người đâu! Nó tự nhiên rẽ từ chỗ bụi tre ra, đi theo mình được vài phút rồi!".[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Vừa nghe xong thì em sợ run cả chân,nhưng cố bình tĩnh bảo hai thằng :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Bây giờ mình thử rảo bước lên một lúc rồi lại đi thật chậm lại xem thử nó là ma hay người!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thế là cả ba cùng làm, cứ đi nhanh đi chậm vài lần, nhưng bà kia vẫn cứ bám theo bọn em, vẫn giữ nguyên khoảng cách đấy. Thằng N lúc này đánh bạo, bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Mình quay ngược đường trở lại xem nó làm sao nào, ba thằng cơ mà, sợ đ' gì ma với cỏ!" .[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em với thằng D sợ lắm nhưng anh em sống chết có nhau lẽ nào lại để nó đi một mình, rồi em khẽ lầm nhẩm ba hai một rồi cả ba thằng đồng loạt quay lại, nhưng vừa quay người lại thì hồn vía cả ba bay hết. Ngay sau bọn em chưa đến 1m là "nó", giờ nhìn kĩ lại thì mới thấy hãi, nó chẳng phải là bà trung niên nào cả, mặt nó trắng trơn như ma Nhật, cái bọc nó ôm trên tay thì còn chưa là "đứa bé", đó là một cái thai nhi mới được 5-6 tháng là cùng. Em vội giơ cái vòng cổ ra thì nó cứ trơ trơ, đứng nhìn chằm chằm ba thằng .[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Cả ba thằng sợ xanh mắt mèo, chả hiểu thế nào mà cùng đồng loạt vung cần câu bổ thẳng vào thứ kia.( Như bổ vào không khí ý các thím ợ!) Xong rồi thằng này kéo thằng kia chạy bán sống bán chết, nghe gió vù vù bên tai, chân tưởng như không chạm đất. Không nhớ là chạy bao lâu thì ba thằng dừng lại, vừa dừng lại thì thằng N kinh hãi kêu lên :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Sao mình chạy mãi mà lại về dốc bà Ân thế này bọn mày ơi?".[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em vội nhìn quanh thì thấy rõ ràng là mình lai đứng ở chỗ vườn nhãn cũ, còn chưa kịp hoàn hồn thì em gào lên, nhận ra cái thứ kia đang từ từ bước đến chỗ ba thằng, em vội kéo bọn nó dậy rồi đùn cho chạy lên, em chạy đằng sau, nó vẫn đi sát chỉ cách em có vài bước, đang chạy thì em cuống chân ngã lăn ra, toạn cả đầu gối, máu tèm lem hết cả . Thằng D vội phanh lại, cúi xuống hỏi em sao không thì em đau quá không kêu được, xua xua tay bảo bọn nó chạy nhanh. Thằng D thấy em ngã be bét mà vẫn nghĩ cho anh em thì nó như phát cuồng , rút cái dép dưới chân ra, xồ vào con ma, gầm lên :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"ĐMM đánh bạn tao! Để bố cho mày xem thằng nào sợ thằng nào nhé!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]thằng N cũng chằng vừa, lấy cái kìm ra nhảy bổ vào, hét lên :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Oánh bỏ mẹ nó đi! Nhằm vào cái con con (cái thai nhi) kia mà tẩn!" .[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nhưng hai thằng vừa lao đến thì nó đã kêu ré lên rồi chạy vào trong vườn nhãn, sau đó thì mất hút trong màn đêm. Đến bây giờ nhớ lại, em vẫn còn thấy cảm động hai thằng, ví thử như chúng nó ham sống quên nghĩa mà bỏ luôn em lại đấy thì đâu còn cái ngày hôm nay để em ngồi đây chém gió với các thím! Em biết là thằng D từ bé rất nhát ma nhưng hôm đó nó sẵn sàng vì em mà đánh luôn cả một thứ mà nó biết mình sẽ thua.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nhân đây, tao muốn nói : Tao mang ơn mày suốt đời D ạ, nếu có kiếp sau thì tao lại xin được làm anh em với mày, ku nhát chết.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Phụ chuyện: Thể theo yêu cầu của các thím,em xin viết lại một số điều mà thằng Việt dạy em lại cho các thím. Thực sự thì đó là những điều rất đơn giản mà bố mẹ ông bà các thím hay dặn khi đi xa nhưng chắc cũng có nhiều người bỏ ngoài tai.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]1. Đến nơi như đền chùa, miếu mạo thì đừng có ham hái lộc mà bẻ một đống vác về. Chùa chiền là nơi linh thiêng, mình tốt nhất là đừng dây vào, tránh đi cũng chẳng ai bảo mình nhát.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]2. Những nơi núi đồi cao chót vót, trơ chọi không có núi khác tự lưng,nhìn từ xa không thấy hùng vĩ mà lại thấy rợn người, quanh năm âm u, ít dấu chân người thì rất có khả năng đó là "Đại bản doanh" của một lũ mà ai cũng biết đó. (Cái nì thì nhiều thím hay đi chơi, dã ngoại ở vùng rừng núi sẽ nhận thấy. Có bao giờ đứng trước những quả núi cao không thấy đỉnh, cảm giác nhìnlà thấy hào khí trong lòng dâng lên, muốn chinh phục ngay. Nhưng cũng đứng trước một ngọn núi khác cũng cao không thấy đỉnh, đường lên có khi còn khoai hơn, nhưng vừa nhìn đã thấy rùng mình, khó chịu, chỉ muốn đi sớm khỏi chỗ này! )[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]3. Vào những chỗ như bãi tha ma thì nên kính cẩn, tránh động chạm, cũng đừng khấn vái hứa suông với người chết.Hay như bãi chiến trường xưa, đặc biệt là những bãi chiến trường cổ, nơi hai quân phục kích nhau chết hại rất nhiều thì chính là nơi tập trung nhiều oán khí, vào đây mà không cẩn thận thì thầy phù thủy tàng tàng cũng hết đường về chứ không nói người thường như mình! Vào đó thì tốt nhất nên mang theo vàng hương, hoa quả, rượu để cúng vong hồn tử sĩ (Chẳng cần nhiều làm gì, chỉ cần vài ba chén rượu với ít đồ cúng, quan trọng là mình phải có lòng biết ơn tới những người đã vùi thây ở đâyđể có mình ngày hôm nay), nếu ai có lòng thì viết một bài văn tế thể hiện lòng thương tiếc thì càng tốt.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]4. Đi trên sông nước thì tốt nhất nên đi cùng nhiều người, đừng đi lẻ tẻ (Nếu mình có rơi thì đã có người vớt, nếu cả thuyền chìm mà có mỗi mình ngỏm thì tốt nhất nên chấp nhận an bài ). Tránh không lảng vảng ở những bến sông, hồ có nhiều ngườichết đuối trên một khúc sông, lại càng tránh lúc sẩm tối, đêm khuya hoặc lúc trời âm u vần vũ. Có người bảo tránh tầm giữa trưa nữa để đề phòng. Còn những ngày mặt trời chói rạng thì cũng yên tâm được thêm chút ít, chỉ phải cái là ai sức khỏe èo uột thì sẽ rất dễ say nắng, mê sảng rồi tự ùm mà chẳng đợi ma nào kéo.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]5. Thấy của rơi thì đừng tham, nộp lại cho CA cho nó lành, của đến bất ngờ thì của đi cũng bất ngờ, chẳng ai được cho không cả. Bất ngờ đào được châu báu, vàng bạc thì đừng tham mà ôm cả. Đem một phần cúng cho đình chùa, thổ địa, một phần chia cho người nghèo khổ, giữ lại cho mình một phần thôi. Sở dĩ đem công đức cho đình chùa vì nếu mình công đức vào thì cũng như mình đến xin được ông thần bà thánh nào đó bảo vệ, coi như mình có tay to bảo kê với ma quỷ . Còn đem chia cho người nghèo là vì người ta khổ sở thì đáng được quan tâm, mình cho đi không chờ nhận lại nhưng nó làm cho mình thấy thanh thản, thoải mái. Vũ trụ luôn có sự cân bằng mà, rồi sẽ có lúc mình hoặc con cháu mình túng quẫn sẽ được người khác cứu giúp như mình đã từng cứu một ai.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]6. Mỗi người nên xin một cái bùa bình an, người thân yêu xin cho mình thì càng tốt. Hoặc những đồ trang sức do người thân, hoặc tự tay mình làm tặng cho nhau để cầumay mắn cũng rất tốt, đăc biệt là thím nào lái xe thì nên có một vật nho nhỏ gợi đến gia đình treo ở gần tay lái, xe máy thì nên làm móc chìa khóa. Sẽ có thím bảo em cầu kì kĩ tính như đàn bà nhưng thực chất bùa bình an là một loại thuốc tâm lý, có nó mình thấy yên bình, tĩnh tâm. Chỉ cần tâm không xao là mình đã tránh được bị ma nó xỏ rồi.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]7. Trong trường hợp xấu nhất, khi đã chạmtrán ma quỷ thì thứ vũ khí tốt nhất không phải bùa chú, ấn quyết mà chính là sức mạnh tinh thần của mình. Hào khí vì bố mẹ,anh em, bè bạn, người yêu hay thậm chí là vì những người yếu thế cũng sẽ trở thành Chính khí át đi khí âm ở ma quỷ . Ví dụ như lúc thằng D cứu em, hàng ngày nó rất sợ ma, vía lại yếu, nhưng đêm đó nó vì em mà bảo vệ nên Chính khí bộc phát, đánh lui cả thứ mà nó sợ nhất.[/size]
[size=large]Và cuối cùng là các thím hãy tự sửa đổi bản thân, biết sống vì người khác và nhất là đừng có làm chuyện gì để mình phải xấu hổ với lòng. Người ta bảo :[/size]
[size=large]Kẻ làm chuyện xấu xa thì quỷ thần đều biết. Ban ngày không làm việc khuất tất, tối đến khồn sợ ma gõ cửa.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Trên đây là những điều thằng Việt dạy cho em, có một số điều em đi từ khởi điểm do nó đặt mà suy ngẫm ra. Có lẽ các thím sẽ thấy nó rất sáo rỗng mà oải như tụng kinh.Còn em thì là một thằng loạn trí bị cuồng tín. Nhưng hay đọc và ngẫm nghĩ, mọi chi tiết trong chuyện đều có mục đích của em, cách đây vài hôm có một thím đã tinh ý nhận ra điều này.[/size]