Ảnh - truyện vui 2013-01-04 04:47:30

truyen ma ở quê chap 26+27+28


[size=large]CHUYỆN THỨ HAI MƯƠI sáu: THĂM THÚ VÂN NAM[/size]
 
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Thằng Việt kể với em rằng nó thông thạo nhiều loại bùa phép đến vậy không chỉ là do học sách trong hòm của cụ tổ mà còn đi thỉnh giáo nhiều thầy giỏi ở khắp Trung Quốc nữa. Ngay từ năm 9 tuổi nó đã lên khu tự trị Tây Tạng , Tân Cương, Nội Mông,…vào cả tỉnh Vân Nam để theo học bùa chúNam tông. Trong số những thầy mà nó học thì nó ở với thầy Zhio lâu nhất, cũng quý thầy nhất. Suốt mấy năm nay toàn ở Việt nên nó cũng muốn về Vân Nam thăm thầy vài hôm. Đó là vào năm thứ ba em học đại học, cũng đang được nghỉ hè 2 tháng rưỡi nên nó rủ em theo sang Vân Nam chơi một lần cho biết. Năm đó em cũng bắt đầu tư vẫn vài vụ do quen giới thiệu nên cũng được khoảng 30tr, túi đang rủng rỉnh ít tiền nên theo nó đi luôn, em nghe đồn Vân Nam lắm chỗ bí ẩn lắm mà chưa có dịp đến.Trước khi đi, em đã tưởng tượng lắm thứ về Vân Nam, nào là phái Ngũ Độc xưng hùng xưng bá, các cô gái xinh như hoa mặcáo dân tộc, rồi cả những cao thủ võ lâm hàng đêm bay nhảy như phát lắc qua các nóc nhà,…[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Chuẩn bị làm hộ chiếu, passport rồi giấy tờ này nọ đủ kiểu, mất 2 tuần sau bọn em mới bắt đầu đi. Lần này thì đi theo một đoàn du lịch, đường hoàng qua cửa khẩu biên giới, không súng không đạn, không bộ đàm. Đi được bốn ngày thì tới thành phố Côn Minh, thủ phủ của tỉnh Vân Nam. Đến nơi thì em có phần thất vọng vì nó không giống như trong tưởng tượng, nhưng phải nói là thành phố này khá đẹp mà sầm uất, về đêm lại càng vui, phải cái là đi dạo tối mà lớ ngớ đi qua khu đèn đỏ là có ngay mấy em ra níu tay níu áo . Tham quan khoảng bốn ngày thì hết, đoàn du lịch kia đi về, riêng bọn em là chỉ đi cùng xe thôi nên vẫn cứ ở lại được, mấy ngày sau hai thằng cũng chỉ đi loanh quanh phố đêm chơi, mãi rồi cũng chán. Một hôm, đang nằm trên phòng thì thằng Việt hỏi em :[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]" Ê mày! Hay tao với mày đi thành cổ Đại Lý chơi đi, thấy bảo chỗ đó hồi trước là phim trường của Thiên Long Bát Bộ đấy."[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Vừa nghe xong thì em háo hức hẳn lên, ngay đêm hôm đó hai thằng bắt tàu tốc hành đi về Hạ Quan, rồi đi xe buýt từ Hạ Quan đến Thành cổ Đại Lý. Lúc bọn em đến nơi thì thành phố đã về đêm, ánh điện, ánh đèn lung linh khắp nơi, nhìn phố đêm Đại Lý nó rất riêng và khác hẳn với những chỗ em hay đi chơi. Khách du lịch đi lại tấp nập, hàng quán bên đường nghi ngút khói, tiếngrao hàng, chào mời rào rào náo nhiệt, em và nó mỗi thằng mua một xiên thịt to bằng bắp tay rồi vừa đi vừa ăn, ăn xong ra ngồi ghế đá quan sát khách đi chơi đêm. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Bây giờ em mới để ý là chẳng có cô nào mặc quần áo dân tộc cả, tất cả đều mặc áo phông quần jean hoặc váy, đầm như bình thường, nhưng mà nhiều em xinh cực kì, nhìn mãi không chán . Và sau khi đã thỏa mãn con mắt, em và thằng Việt lại đi vào trong khu trong, vào rồi thấy đèn neon trang hoàng khắp nơi, đủ màu sắc nhìn đẹpmắt vô cùng, hai bên đường đi thì trồng bao nhiêu loại hoa, có đèn pa rọi từ trên tường xuống thảm hoa nên nhìn nó hoa mỹ tráng lệ lắm các thím ợ! Vừa bước chân được vài bước thì em thấy lố nhố một đống mấy chục thằng Đoàn Dự, Kiều Phong, Tinh Túc Lão Quái, Mộ Dung Phục rồi cả Vương Ngữ Yên, Chung Linh, Mộc Uyển Thanh,… chạy ào ào qua mặt . [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Lớn có bé có, gầy có béo có, từ đẹp như minh tinh cho đến Lacoste xuất khẩu, đứa nào cũng hóa trang theo kiểu các nhân vật trong phim để chụp ảnh. Trong đó bán khá là nhiều đồ lưu niệm, đặc biệt là cả ảnh chụp trộm hậu trường của đoàn làm phim Thiên Long Bát Bộ, em mua mấy tấm về làm kỉ niệm. Phải nói là chính phủ Trung Quốc đầu tư khá nhiều vào du lịch, sau ngần ấy năm mà hoàng cung Đại Lý vẫn còn được bảo tồn nguyên vẹn, từ đường chạm khắc, màu sơn, giấy dán cửa vẫn cứ y như mới. Nhìn khắp cả chỗ du lịch đó không có ai vứt rác bừa bãi hay khạc nhổ tùm lum, nghĩ lại cái cảnh đi Cửa Lò của mình mà nẫu cả ruột. Đến khi xem chán chê từng chi tiết thì đi về. Đêm hôm sau, hai thằng đến chùa Sùng Thánh chơi, trong phim thì đây chính là Thiên Long Tự đấy các thím ợ![/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Không hổ danh là quốc tự của Đại Lý, cái chùa này nó to và rộng dã man, phải đến mấy nghìn mét vuông là ít, đang về đêm nên nhìn lung linh hẳn, ngoài sân có mấy cái trụ tròn tròn quay quay được, thấy bảo đó là kinh Mani gì đó, em cũng xoay thử mà chẳng thấy nó quay gì cả, thầm nghĩ hay tại mình vừa đi vệ sinh trong chưa rửa tay nên nó mất linh. Bước chân vào bên trong chùa, trong này có nhiều tượng phật thếp vàng lắm, đứng ngồi đủ các kiểu,nhìn như tượng La Hán bên mình. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Đi sâu nữa là đến Tam Tháp, cái này mới là nguyên gốc còn được bảo tồn đến ngày nay, chính tại chỗ này, Khưu Ma Trí đã choảng nhau với các hòa thượng Thiên Long Tự thì phải, sau đó thì Đoàn Dự lao ra bắn chiu chiu Lục Mạch Thần Kiếm. Nổi bật giữa nền trời đêm là ba ngọn tháp sáng trưng ánh đèn, soi bóng xuống hồ Nhĩ Hải. Cái hồ này nhìn rộng mênh mông, nghe bảo là hồ nước ngọt lớn thứ ba tại Trung Quốc, về đêm nhìn cảnh vật xung quanh soi bóngxuống lung linh tráng lệ, nhưng mà cái hồ trông nó vẫn cứ ghê ghê, ảm đạm thế nào ý. Nhưng rồi xem mãi cảnh không thì cũng chán, hai thằng lại đi dạo phố đêm, xà vào hàng ăn chỗ này một ít, chỗ kia một tý, dù cay quân Tung Của nhưng em vẫn phải nói là ẩm thực của nó ngon tuyệt cú mèo, món nào cũng có vị cay mà lại vẫn giữ vị riêng, trình bày thì bắt mắt, em là em kết nhất món cá xào đậu hũ chua cay với món thịt cá gà xiên rán bột ớt. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Nghĩ đến thằng D mà lại thấy tiếc cho nó, chỗ này đúng thực là thiên đường với một tâm hồn ăn uống nhưnó, phải cái nó đang học dở mười bảy chiêu cuối của bài quyền nên không đi được, về kể lại chắc ku cậu tiếc hùi hụi.[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Hai thằng chơi ở mấy khu vực thành phố Vân Nam được hai tuần thì rời đi. Bắt đầu lên đường đến nhà thầy Zhio, lần này thì xa rời thế giới hiện đại, và em thì lần đầu tiên đi sâu vào tận trong những vùng rừng núi heo hút của Vân Nam.[/size]
 
[size=large]CHUYỆN THỨ HAI MƯƠI bảy: THÂM SƠNCÙNG CỐC[/size]
 
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Rời thành phố Côn Minh, bọn em bắt xe khách đi về khu tự trị Choang. Dừng lại ở trước một ngôi làng cũ, trong làng giờ chỉ còn có vài mống người, còn lại thì không biết đã bỏ đi đâu hết, xem chừng mới đi được có 2, 3 tháng gì đó, nhưng không biết sao lại bỏ cả làng xóm mà đi nơi đất khách.Đi tắt qua ngôi làng đó là đến một bìa rừng.Em và thằng Việt phải chặt cành cây làm gậy chống thì mới đi tiếp được, tay thì phát lối mở đường, tay thì cầm gậy chống, cứ thế băng rừng mà đi theo hướng thằng Việt chỉ. Rừng ở chỗ này phải nói là có khí hậu rất khó chịu, lúc thì hơi nóng bốc lên hầm hập, ướt đẫm cả áo, lúc thì lại lành lạnh man mát. Nhưng công nhận là cánh rừng này lắm cây thuốc thật, cứ đi một quãng là thằng Việt lại giơ gậy trỏ vào một cây, bụi ven đường ròi nói đó là cây gì, làm thuốc nào, bọn em còn nhìn thấy cả hai củ nhân sâm cỡ trăm tuổi nữa, hai thằng đang định nhổ lên thì thằng Việt xua tay kêu thôi, bảo là chỗ này là của nhà khác đánh dấu từ lâu rồi. [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đi trong khu rừng này được cái khá là thoải mái vì không có rắn rết, đỉa bất ngờ bò ra hay bám vào người, nhưng ghê nhất là lúc đang đi thì gặp phải xương cốt người bị thú dữ ăn thịt hoặc chết lạc trong rừng, rồi thì cả mộ đắp tạm bằng đá tảng,… Đi mãi chừng nửa ngày thì bọn em đến một vạt rừng toàn tre là tre, xanh mướt, nhìn cứ như trong Ngọa Hổ Tàng Long ý các thím ợ ! [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chỗ này ngăn cách với khoảng rừng kia một quãng khá rộng, chừng 100-200m gì đó, gió lùa chỗ này mát rười rượi, phê lắm cơ. Đang tận hưởng sự sung sướng thì thằng Việt gọi giật em lại, bảo đến nhà thầy Zhio rồi. Thế là em cứ bám sau nó mà đi, nó đi vòng vòng chỗ quanh dãy tre rồi bước vào một con đường lát sỏi giữa hai hàng tre. Bây giờ em và thằng Việt mới để ý là đối diện thẳng với con đường lát sỏi là một đường mòn đi ra ngôi làng kia, thằng Việt giật mình thảng thốt:[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]" Ở đây có đường từ bao giờ thế nhỉ?"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Từ trong có tiếng nói sang sảng vọng ra:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Đường sau núi bị sập nên phải mở đường đó, thằng Ngũ về sao không báo trước thầy một câu! À lại còn dẫn theo bạn về nữa à!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em giật mình quay ra sau thì thấy một ông già béo tốt phương phi, mặc bộ áo phông, quần ngố, chân đi tông trông rất ngộ, mà ông này đầu hói, còn lông mày và râu thì bạc trắng, nhìn rất là khác người, chẳng biết ông ta làm thế nào mà đã đến ngay sát lưng bọn em rồi. Nhưng cái mà em kinhngạc là sao ông ta biết thằng Việt về mà ra đón, lại còn biết cả tiếng mình nữa… Ông kia bảo em:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Cậu này nghĩ gì ta biết hết, thấy lạ vì sao ta lại nói tiếng Việt được đúng không? Nói cho cậu biết là bà thân mẫu ta là người Việt Nam nhé, quê ngoại ta ở Quảng Ngãi, ta cũng có về đó một hai lần rồi nhưng người thân cũ li tán đâu hết cả. Thôi hai đứa theo ta vào nhà! Đi đường mệt mỏi nhiều quá!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Còn thằng Việt thì vừa nhìn thấy ông đã quỳ sụp xuống, luống cuống nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Con về đây thăm sức khỏe thầy, vậy mà để thầy phải nhọc công ra đón con, con thực là đứa chẳng ra gì!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thì ra ông lão kia chính là thầy Zhio, ông vội đỡ thằng Việt lên, xuýt xoa:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Con biết thầy không thích mấy thứ lễ nghi cổ hủ này mà còn bày vẽ quá! Đứng lên ngay, đầu gối nam nhi là thứ cao quý, đâu thể quỳ bừa bãi được!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông kia vừa đỡ thằng Việt dậy thì vào ngay trong nhà, thằng Việt vội chạy theo, kéo luôn cả em. Vừa đi nó vừa nói :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Thầy tao đấy! Hiền và vui tính cực kì, thầy sống có một mình ở đây! Thầy thấy mày có cốt cách nên quý đấy!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em bị kéo thì cũng cứ đi theo, nhưng lòng vẫn băn khoăn không biết ông này xem cốt cách em kiểu gì mà nhanh đến thế. Đi sâu vào trong là một khoảng sân rộng lát đá phẳng, có đầy đủ hồ cá, cây cảnh,… giờ em mới nhận ra là kiểu cách nhà thằng Việt giống y hệt thế này. Ở bên trong khoảng sân là một ngôi nhà sàn cao ráo, sạch sẽ, bậc thang lên xuống có tay vịn đầy đủ, sau nhà hình như có một con suối, đứng từ đây cũng nghe được tiếng nước chảy róc rách. Thầy Zhio bê một khay trà ra chỗ bàn đá ngoài sân, bảo bọn em ngồi xuống. Thằng Việt lấy từ trong balo ra một cặp cóc bằng gốm mà bọn em làm hôm ở Bát Tràng, đem ra kính cẩn đưa cho thầy, ông thấy cặp cóc nhìn thô thô thì cười bảo :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Cái này con và cậu bạn tự nặn đấy hả? Xem ra vừa có bạn giúp lại qua nhiều năm nên giờ tay nghề của con khá hơn rồi đấy, không còn nặn cốc gánh nước như trước nữa! "[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói rồi ông lại cười ha hả.[/size][size=large]Bây giờ để ý kĩ thầy Zhio em mới thấy là mặt thầy nhìn rất phúc hậu, trông cứ như mặt ông phật Di Lặc. Ông này cầm cặp cóc lên ngắm nghía, mân mê một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn như sợ xước xátmất, giờ chắc ông ngạc nhiên lắm vì thằng đệ tử ốm yếu sắp chết ngày nào giờ đã to lớn ngần này, vậy mà nó vẫn nhớ ông, vẫnnhớ là ông thích cóc gốm. Ngồi trà nước ngoài sân một hồi, thầy Zhio hỏi hai đứa chuyện học hành, gia đình không ngớt, lại còn hỏi thằng Việt bao giờ cưới vợ để ông còn sang bế bồng đứa đồ tôn, phải nói là em rất ấn tượng với phong cách của ông này, thoải mái, vui vẻ như Chu Bá Thông . Được một lúc thì thằng Việt hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Thầy ơi! Làng dưới ta có chuyện gì mà dân bỏ đi hết vậy, con bấm độn tính thử thì thấy ngập sắc vong, cả làng toàn tang tóc."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thầy Zhio thở dài rồi trả lời:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Chuyện từ cách đây nửa năm, dân làng có một nhóm lên núi đào thuốc, không ngờ tìm được một cái mộ cổ từ đời Vũ Hầu đến đây bình Mạnh Hoạch, trong mộ thấy bảo lắm vàng bạc châu báu lắm, dân đào thuốc cướp hết rồi bỏ lại cái mộ không. Đến đêm hôm sau thì trong làng bắt đầu có chuyện. Một trong mấy người đào thuốc hôm qua tự nhiên nửa đêm vùng dậy đốt nhà, thiêu chết cả vợ con, xong thổ huyết chết luôn. Sau hôm đó lại có thêm hai người nữa cũng chết như vậy, dân làng khiêng xác của vợ con hai nhà ra thì đều thấy có một vết chém vào thái dương và vai, đùi. Họ liền lên đây gọi ta, lúc ta trên đường đi xuống thì lại có thêm người nữa chết, nhưng mà chưa kịp đốt nhà thì bị dân làng cướp đuốc ra nên thổ huyết chết luôn. Ta đến đo truy thì biết là cái hồn bị đào xới kia nó oán dân làng nên quyết tâm trả thù. Từ bận đó, ta đã cố sức truy bắt cả chục lầnmà nó đều chạy được, mà thân ta thì cô, không tìm được thầy nào đủ để giúp sức, ta có gọi cho anh Cả và anh Ba của con đến nhưng hai thằng hợp với ta cũng vô ích, lạicàng vướng tay chân."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt nghe xong thì nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Con tuy chưa tài ba gì nhưng xin cố sức giúp thầy, chứ không để cho nó lộng hành thế này được."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thầy Zhio nghe xong thì vuốt râu cười khà khà, sảng khoái nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]"Trong đám đồ đệ của ta có con là xuất chúng nhất, giờ con lại học thêm nhiều loại bùa phép, tài con giờ hơn cả ta rồi còn gì nữa, có con giúp thì ta lo cái gì mà không trị được, nhân đây thầy trò ta cũng mở luôn một trận quét lá, trừ sạch cái giống ma quỷ quanh đây cho dân yên ổn sống. Mà bây giờ thì mình vào nhà ăn cơm đã, cóthực mới vực được đạo, có gì thì mai tính sau! À mà hôm nay ta có nấu món cá xào đậu hũ chua cay, đảm bảo hai đứa ăn xong thì không còn lời nào để nói."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói rồi ông vồn vã kêu hai đứa vào nhà, tay còn định xách hộ balo cho bọn em để đinhanh hơn nữa. Em thấy ông Zhio này tính phóng khoáng, thoải mái thế thì thích lắm, đúng là đời có lắm chuyện bất ngờ thật. Bước chân vào trong ngôi nhà sàn, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người, nhìntrong nhà thấy có đầy đủ bàn ghế mây tre đan, TV, tủ lạnh, quạt, đầu DVD, dàn loa… lại còn có cả máy tính nữa chứ . Ông thầy Zhio phải nói còn hơn cả Lão Ngoan Đồng nhiều, cơ mà không biết ông lấy điện ở đâu, nhìn khắp xung quanh ngút tầm mắt chẳng thấy cây cột điện nào cả. Em mới hỏi thằngViệt:[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large] "Thầy mày có phép làm ra cả điện hả Viêt?"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Bỗng nhiên sau lưng em lại có tiếng nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large] "Phép làm ra điện thất truyền lâu rồi, thầy dùng 8 cái tuabin lắp ở con suối sau nhà, quanh năm suốt tháng đầy nước, điện dùng thoải mái mà chẳng tốn lấy một xu."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em giật mình quay ra sau thì lại là thầy Zhio, tay ông đang bê một đía lớn toàn cá xào đậu hũ chua cay, nhìn em sợ xanh mặt thì ông cười váng cả lên, hai má rung rung trông rất ngộ. Thấy vậy em và thằng Việt cũng không nhịn được cười, ông Zhio đặt đĩa cá xuống, vẫn cứ cười mãi. Thằng Việt vừa cười lạc cả giọng, vừa bảo em:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large] "Mày…mày…nên quen với…..trò này của thầy… tao sợ lắm…không dám nghịch đâu…!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Cả ba lại cười như nắc nẻ, ông Zhio đang định đứng lên vào nhà trong bê hết thức ăn ra thì hai thằng vội đứng dậy, kêu ông ngồi xuống. Em và thằng Việt vào trong, bê ra một nồi cơm to, hai đĩa rau xào và một chén nước tương, một đĩa thịt áp chảo. Hình như thầy Zhio nhận ra bọn em sẽ đến từ sớm nên đã chuẩn bị chu toàn tất cả. Cả ba ngồi vào ăn cơm, công nhận là đồ ăn thầy Zhio nấu cực ngon, hơn cả nhà hàng tại Côn Minh, em ăn liền hai bát, trongbữa cơm hai thầy trò nó còn chọc nhau là mem cười tý sặc, chưa bào giờ em ăn cơm ở nhà lạ mà lại thấy vui vẻ, ngon miệng như hôm nay. Ăn xong thì hai thằng đem bát đũa ra con suối sau nhà rửa. Rửa xong vừa vào nhà thì thấy thầy Zhio đã bật loa dàn, mở đầu Karaoke và đặt sẵn két bia với đồ nhắm trên bàn, em trố mắt nhìn còn thằng Việt thì chỉ có vẻ hơi bất ngờ. Thầy Zhio cười ha hả:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Tối nay ta vui chơi thỏa thích, uống cho thỏa thích! Việc bắt ma bắt quỷ thì để ngày mai. Cuộc sống là phải biết tận hưởng từnggiây từng phút. Hà hà hà!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em càng ngày càng bất ngờ về ông thầy Zhio này, phải nói về khoản vui chơi thì ông quá hợp tính em, và em bắt đầu nghi ngờ ông này bị nhiễm N20 quá nhiều. Sau đó, ba người vừa uống bia vừa hát, có mấy bài trong quốc em hát được thì đứng lên ca một bài, hai người vỗ tay ầm ầm, rồi thằng Việt cũng hát ba bốn bài, riêng thầy Zhio là hát hăng nhất, liền một liên khúc 5 bài không nghỉ. Em nghe xong lại càng kinh ngạc vì sức khỏe ông này quá tốt khi ở cái tuổi 65 đó, mình thanh niên mà còn chẳng bì lại . [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Hát hò, cười nói suốt cả đêm, sau đó lại còn dùng máy thầy Zhio vào Youtube xem Happy tree friends, Stick guy, Châu Tinh Trì,… cười đau cả bụng. Chắc mấy thím sẽ thắc mắc là tại sao thầy Zhio biết dung máy tính và có cả mạng thì em xin trả lời là em cũng chịu, chỉ biết là mạng không dây, nhưng mà sóng hơi yếu, chỉ được 3000kbs là kịch. Chơi bời đến tận 12h khuya mới đi ngủ, em và thằng Việt, thầy Zhio kê một tấm nệm trải ra phòng khách nằm như kiểu Nhật ý. Tuy hôm nay thầy Zhio rất vui vẻ, hiếu khách nhưng do lạ nhà nên em vẫn trằn trọc không ngủ được, tầm2-3h sáng thì tự nhiên bốn phía xung quanh có tiếng trống nổi lên rần rần, sau đó thì có tiếng gào thét, khóc lóc, rồi một lúc sau lại có tiếng the the nói tiếng Trung, nghe như đứng từ ngoài cổng gọi vọng vào nhà thầy Zhio, rồi tiếng gọi ngày một trầm, sau thì cứ gầm ghè, khàn khàn gọi ráo riết. Nhưng mà hôm nay vừa có thằng Việt lại có cả thầy nó ở đây nên em yên tâm lắm, chẳng thấy sợ hãi gì cả. Hình như biết em còn thức nên thầy Zhio quay sang cười cười nói nhỏ:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Kệ chúng nó! Cứ ngủ đi đã. Cho bọn nó thoải mái đêm cuối cùng rồi mai bắt lại hết.Cậu H không phải sợ cái gì cả, có thách chúng nó cũng chẳng dám bén mảng qua cánh cổng nhà tôi. Đây thầy làm cho cậu xem cái này vui lắm, nhìn kĩ tay tôi này."[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói đoạn thầy ngồi dậy, lấy từ trong cái hộp dưới gậm bàn ra một cái que gì bằng ngón tay cái, đốt lên thấy tàn lửa xanh lè như ma trơi. Xong thầy cầm cái que mồi đưa lên sát miệng, thổi phù một cái ra phía ngoài sân. Ngay lập tức cả khoảng sân quanh nhà sáng rực lên ánh sáng xanh, rồi tiếng lùng bùng, lẻng xẻng như ai khua nồi niêu, chiêng cồng vang lên khắp bốn phía. Em nhìn rõ ra ngoài sân thấy một cái bóng đen sì lùn tịt rú lên rồi chạy, càng chạy ra xa thì nó lại càng cao dần cao dần lên, lúc đến giữa hàng tre thì nó nhảy phóc một cáiđu lên ngọn rồi biến mất. Ánh sáng xanh chỉ cháy sáng chừng mười mấy giây rồi từtừ tối dần và tắt, từ đó đến sáng tuyệt nhiên im như tờ, không có động tĩnh gì nữa.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Sáng hôm sau, ba người ngủ dậy, đánh răng rửa mặt xong thì ra bàn đá uống trà rồi ăn điểm tâm sáng. Hôm nay, em sẽ theo thầy Zhio và thằng Việt vào trong núi kiếm nguyện liệu làm bùa.[/size]
 
[size=large]CHUYỆN THỨ HAI MƯƠI tám: RỬA SẠCH[/size]
 
[size=large]* * *[/size]
 
[size=large]Sáng sau hôm ngủ lại nhà thầy Zhio (Từ giờem xin phép gọi là ông Z cho tiện), tỉnh dậy thì thầy đã đi đâu mất . Đến 7h thì thầy về, ba người chuẩn bị bánh gạo, pate, nước uống để vào rừng. Thằng Việt và ông Z mang theo mỗi người một cái túi vải, trong chứa lắm thứ linh tinh như đèn nến, hương xanh, liềm bằng đồng, dây gì màu đỏ đỏ,… mỗi người đeo một cái gùi sau lưng nữa. Ba người bọn em đi sâu mãi vào trong rừng, thỉnh thoảng hai người lại cúi xuống dung liềm cắt mấy cây lá xanh đỏ tím vàng nào đó bỏ vào gùi, đi tiếp nữa thì đến một cái hang, ông Z soi đèn đi vào trước, đánh tiếng vào trong nói câu gì đó ý như là xin phép, hai thằng bọn em vào sau.[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Ông Z đốt cây nhang xanh bằng một lá bùa rồi cắm cây nhang lên nền hang. Ông quay sang bảo em và thằng Việt là nếu thấy đá gì màu đỏ, màu vàng nhìn trong trong thì nhặt bỏ vào gùi thật nhanh, thời gian chỉ có nén hương đó thôi. Thế là hai thằng vào nhặt lấy nhặt để các thứ đá, vừa nghe tiếng thầy kêu là dừng ngay tay lại, chạy một mạch ra cửa hang.[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Về đến sân nhà, thầy Z bảo bọn em đập chỗ đá kia vụn ra rồi cho vào cái cối đá đằng kia mà xay cho mịn, nhưng phải đập, xay từng loại, không được để lẫn. Xong thì thằng Việt vào kho lấy hai cây búa tạ ra, hai thằng cùng giương cao búa và đập mạnh, mấy cục đá vỡ vụn quá dễ dàng, chẳng hiểu đá loại nào mà đập cứ như đập vào đá lạnh, hơi dùng sức đã nát hết, qua công đoạn đập vụn là đến công đoạn xay, hai thằng lần lượt bỏ từng xúc đá vào trong cối rồi lặc lè kéo. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Dân thành phố chẳng phải động tay động chân gì nên mới xay được gần chục mẻ hai thằng đã thở phì phò, may mà có tập võ chứ không đứng tim ngỏm luôn rồi. Trong lúc bọn em xay thì ông Z lấy mấy cây lá kia ra, giã lấy nước, còn bã thì thầy se lại rồi bện thành những sợi dây mảnh như sợi dây dù. Hai thằng xay thêm hơn hai tiếng nữa thì xong chỗ đá, đem chỗ đá ra cho thầy Zhio thì thầy bảo lấy can đựng máu chó đen và gà trống thầy mua lúc sáng ra. Thằng Việt vào xách hai can đỏ lòm ra ngoài sân, thầy Zhio rót máu chó đen ra từng bát rồi mỗi bát lại hòa một thứ nước lá vào, sau đó thì bát nào cũng cho bột đá, lại đem chỗ dây kia ra tẩm nước đó vào rồi phơi khô. Đến trưa, ăn cơm xong, hai người lấy máu chó tiết gà đã hòa ra dùng, thằng Việt bảo em canh giờ cho hai người, hết một phút thì lắc quả chuông con con lên. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Thầy Zhio và thằng Việt trải từng tờ giấy vàng, giấy xanh, tía ra hai bàn rồi cả hai hít một hơi, sau đó bắt đầu vẽ bùa. Cứ em lắc chuông một cái là bùa vẽ xong, hai người ngồi vẽ khá là lâu, em nhớ là đã lắc chuông đến cả trăm lần mới xong, lúc này trên mặt bàn hai người ngồi xếp mấy xấp bùa đủ màu đủ hình. Tầm 4h chiều ra sân thì dây kia đã khô, màu đỏ thâm xì lại, thầy Zhio cuộn nó vào thành một cuộn như dây diều. Sau đó thì tất cả nghỉ ngơi ăn cơm từ sớm, đến tầm 7h tối là hai thầy trò thằng Việt đã mỗi người mặc một bộ áo phép rồi, lần này thằng Việt không mặc áo cánh hạc như mọi khi mà mặc một áo choàng nhiều màu, hai bên vai có kết lông chim, đuôi áo treo nhạc,áo của thằng Việt thì sau lững thêu một con rắn trắng đang cuốn quanh một cây trượng, áo của thầy nó thì thêu một vòng tròn màu tím theo kiểu mặt trời. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Đến đúng 8h thì hai người lập đàn xong, thầy Zhio đứng lên đàn còn em và thằng Việt đứng ngoài chạy đàn. Đầu tiên vốc mấy hạt muối rồi đặt trên ngón tay, đưa vào ngọn nến đang cháy, cả bàn tay thầy cháy bùng lên như lúc đốt cồn, thầy khum tay lại đưa lên ngang miệng rồi thổi phù một cái, làn hơi lửa cháy bùng phụt ra từ tay, cháy ngay vào hình nhân đặt trên bàn. Sau đó thầy cầm thanh kiếm vung lên lại vung xuống, người đi đi lại lại như múa kiếm, miệng ca một bài gì đó toàn tiếng dân tộc, lúc này thằng Việt đã cầm một lá cờ to, thêu đủ hình rắn rết, chạy xung quanh đàn vừa chạy vừa phất cờ, vừa gọi to bằng thứ tiếng như thầy Zhio. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Một lúc thì bụi tre lay mạnh kẽo ca kẽo cét, mà trời thì lặng ngắt không có gió, sau rồi cây cối quanh nhà cứ ngày càng lắc lư ghê hơn, trời tạnh gió mà từ nhiên em rùng mình liên tục, lạnh toát từ đầu đến chân. Đứng xem cố được chừng hai mươi phút thì thằng Việt rơi ra ngoài, đưa cho em một đọt lá non gì đó rồi bảo em cài vào sau tai, dúi cho em cái cuộn dây kia, nói:[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]" Mày đi quanh sân, cầm cuộn dây này cuốncào 4 cái cọc ở bốn góc rồi chằng dây hết kín đất như cái lần ở Cam ý, nhưng nhớ là đừng có làm rơi cái lá non sau tai."[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Em nghe xong thì nhẹ nhàng đi vòng qua cổng trước, dò dẫm chăng dần dây quanh nhà, lúc đi qua cái suối ở vườn sau thì tý nữa em đứng tim, phần vì suýt trượt chân xuống, phần vì khi nhìn qua vũng nước lặng, em nhận ra là ngoài em ra thì quanh chỗ này có một đống "người" nữa, vì vũng nước không lớn cho lắm nên em không nhìn toàn cảnh được, chỉ nhìn thấy năm sáu cái bóng đang đứng, trên nóc nhà còn có một cái bóng đầu đứt lả sang một bên đang ngồi bó gối, tất cả đều nhìn chăm chăm vào chỗ đàn tế. Đi đến cột cuối cùng thì dây cũng vừa hết, giờ em mới để ý là ngoài chỗ dây mới làm hôm nay ra thì phần lớn dây đã làm từ lâu lắm rồi, thảo nào mà chỗ đất rộng như thế lại chăng hết được.[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Vào trong sân lại, lúc này thằng Việt đã thôi chạy mà đứng chống cờ một góc. Ở trên đàn,thầy Zhio vốc một nắm cát, rắc đều ra xung quanh, sau đó thì cầm một cái gương bát quái, soi lên ánh trắng rồi rút cái đáy gương ra, giơ qua một cây cung gỗ. Rồi thầy lấy hai cái nhìn như nắp xèng gì đấy, đập beng beng loạn lên, sau úp cả hai lên bàn. Xong thầy cầm cây cung rồi bước ra ngoài. Thầy vừa bước ra ngoài thì cả mâm cỗ ngon lành trên bàn tự nhiên nguội ngắt rồi nhão nhoét ra như bị phân hủy, mùi vừa thối, vừa lợm mửa. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Xong thì thầy cầm cây cung lên, bảo em vào trong nhà ngồi cạnh cái ban thờ nhà thầy, nghe thấy gì cũng đừng có chạy ra hay thưa lại, kể cả nghe thấy tiếng thầy kêu cứu hay thằng Việt kêu cứu cũng cứ ở yên đấy, không trả lời, không ngó nghiêng gì hết. Vừa nghe xong em đã thấy sợ sợ, vội chạyvào nhà, nhưng vẫn cứ thấy lo ngay ngáy cho hai người. Đang ngồi trong nhà được chừng hai, ba phút gì đó thì em nghe ngoài sân có tiếng vút vút liên tục như tiếng ai ném cái gì đó cực nhanh, rồi một lúc sau tiếng thằng Việt vang lên, đọc liền mạch một tràng toàn niệm chú, xen lẫn trong đó là có tiếng gào khóc bốn phía, rồi cả tiếng lạy lục van vỉ.[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Em đang kinh hãi không biết có chuyện gì thì tự nhiên có tiếng đập cửa, rồi tiếng một phụ nữ nói vọng vào, em mặc kệ vẫn lặng im. Một lúc sau thì có tiếng thầy Zhio gọi cửa, kêu em lấy cho thầy cốc nước, nhưng nghe cái giọng này thì thấy nó như vọng từ đâu về vậy, sau đó thì có tiếng hoảng hốt của thằng Việt, đập cửa rầm rầm gọi em ra mở cửa cho nó vào, em nghe thì biết ngay không phải là thằng Việt vì giọng này nghe cực giống giọng nó, nhưng mà thằng Việt tính vốn bình tĩnh, gặp chuyện cũng không bao giờ cuống, giọng nó lúc nào nghe cũng rất êm và đều đều, tuyệt nhiên không có chuyện hoảng hốt thế này. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Sau đó lại là tiếng thằng Việt xin mở cửa, rồi có tiếng nó nói là em hãy nghĩ tình anh em sống chết có nhau mà mở cửa cứu lấy nó, em nghe thì mủi lòng, đứng lên định chạy ra mở cửa, em cứ đứng tần ngần mãi trước cái cửa, tay đã đặt sẵn lên tay gióng mà không vẫn suy nghĩ mãi, cuối cùng thì em quyết định là mở cửa cứu nó, có thế nào thì anh em cùng chịu. Bất chợt em nghe có tiếng đọc chú của thằng Việt, nhưng lạ là giữa tiếng đọc chú vẫn là tiếng nó vang lên không ngớt giục em mở cửa, em mới giật mình rụt tay lạy chạy vào chỗ cạnh ban thờ ngồi tiếp, bịt chặt tai lại không nghe gì.[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Một lúc sau thì tất cả im ắng, bất chợt cái cửa đẩy két một cái làm em sợ điếng người, định thần nhìn lại thì hóa ra thằng Việt mở cửa cho thầy Zhio đi vào, lúc đó thì em mới bình tĩnh lại. Nhìn hai người lúc này trông mệt nhọc quá chừng, thầy Zhio thì thở không ra hơi, ho sù sụ, thằng Việt phải vuốt lưng cho ông liên tục mới đỡ chút, nhìn sang thằng Việt thì nó cũng chẳng khá hơn là bao, mặt mày tái nhợt, chân tay như nhũn cả ra, lông chim đính trên vai áo nó bết cả lại vì mồ hôi. Em vội chạy vào bếp phá nước đường và đem ít bánh trên bàn ra cho hai người, ăn xong thì thằng Việt hồi dần lại còn thầy Zhio xem chừng vẫn mệt lắm, thằng Việt quay sang bảo em:[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]" Mày vào bếp lấy chai rượu vào vàng cho thầy."[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Em vội làm theo, đem chai rượu ra cho thầy Zhio, thầy cầm lấy tu như nước lã, tu xong một hơi thì thầy đưa cho thằng Việt, nó cũng chỉ nhấp ngụm rồi thôi, thầy Zhio còn cầm chai tu thêm hai ba ngụm nữa mới thôi, cạn đến gần nửa chai. Sau khi uống xong chỗ rượu được một lúc thì thầy hưng phấn hẳn lên, thằng Việt trông cũng tỉnh táo hơn lúc nãy. Nhưng hai người khỏe lại thì bắt đầu say dần, nấc loạn lên, nói lảm nhảm như phim hoạt hình, rồi thằng Việt vào cất cái áo đi xong lăn quay ra nệm ngủ, thầy Zhio thì cứ mặc luôn áo tế mà ngủ, ngáy to như sấm, em loay hoay mãi mới lôi tấm áo ra khỏi thầy Zhio được,rồi bật quạt nhè nhẹ cho mồ hôi khô đi, xong em kéo chăn đắp cho hai người. [/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Tranh thủ lúc cả hai còn ngủ, em rọi đèn ra sân xem, ngoài sân là một cảnh tượng cực bề bộn, tro giấy bùa bay lả tả khắp sân, đàn tế thì đổ lật ra, rồi mũi tên cắm đầy trên mặt tường nhà sàn, vung vãi cả sân, mấy chiếc ghế đá trụ cạnh bàn đá thì lăn đổhết cả, cây cảnh trong vườn xơ xác như vừa có bão. Không biết hai người bày trò gì mà khiếp thế này, em đánh bạo ra bờ suối xem tiếp, ngoài bờ suối không hiểu sao mà nước gì cứ nâu sình, thối không tả được, đoạn này như bùn bám lại, dần dần thì nước suối rửa trôi sạch, em đảo mắt tìm sợi dây chăng tối qua thì thấy nó vẫn y nguyên, sờ thử vào thì thấy rát hết cả tay như bị con gì đốt.[/size]
[size=large]
[/size]

[size=large]Đang đứng tự nhiên thấy gai gai khắp người, sống lưng lạnh toát, em vội xách đèn phi thẳng vào trong nhà, ngồi cạnh hai người, nghe thầy Zhio nói lè nhè cái gì toàn tiếng Trung, rồi thằng Việt cũng thế, một lúc thì thằng Việt giọng ngai ngái gọi em liên tục, hỏi gì thì nó như điếc, vẫn cứ nói nói, đại ý như là mấy bữa nữa đi đánh con trùm cuối, trấn yểm cho nó không ngóc đầu lên được, em nghe xong thì thấy là lạ, trùm cuối thì trấn yểm cái quái gì nhỉ, thôi kệ thằng say rượu vẫn mê game, em cư ngồi thế, chẳng biết là ngủ mất lúc nào[/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)