[size=large]truyện thứ bốn mươi: KHAI CUỘC[/size]
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Sáng ngày hôm sau, tôi, Việt và ông Bách vẫn cứ ngồi thần mặt ra trước hiên, dùng hết bộ não để suy nghĩ cách giải ba con cờ. Chợt ông Bách nói: [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ba quân cờ này có lẽ tượng trưng cho ba người ta, mỗi quân là tính cách mỗi người. Nhưng chuyện không thể đơn giản thế được. Chắc chắn phải có ý nghĩa sâu xa gì đó ẩn trong mỗi quân cờ.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chán chế rồi lại nghĩ đến cái ý nghĩa sâu xa gì đấy, đau hết cả đầu. Tôi ngán ngẩm đứng dậy rồi đi dạo quanh vườn cho thư thái đầu óc, cả ngày hôm đó, tôi cứ lang thang mãi trong vườn, lục lọi trong trí nhớ về bất kì một điển tích, câu chuyện hay một nhân vật nào đó, hi vọng tìm ra một mảnh ghép cho câu đố này. Chiều về, ánh tà dương buông xuống, nhuộm vàng mọi vật, nhìn khung cảnh xung quanh, bỗng chốc tôi thấy bình yên lạ thường. Chợt tôi nhớ đến một chi tiết nhỏ trong trận chiến tối qua, liền lao như bay ra thùng rác, bới tung tất cả lên. Cuối cùng thì cũng tìm ra cái vòng hoa tang mà con hình nhân cầm đánhnhau với bọn tôi, trên vòng vẫn còn một lỗ thủng ở góc sát vành nan. Cầm cái vòng hoa trên tay, tôi cố lắc mạnh hết sức cho hoa rơi ra mà không được, phải đem vào sân gỡ từng bông hoa ra. Khi bông hoa cuốicùng được gỡ ra, lộ ra giữa hai lớp nan tre là một bàn cờ tướng nhỏ, chắc cùng một bộvới mấy quân cờ kia. Tôi như mở cờ trong bụng, cười:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Có thế chứ! Tý nữa thì vứt mợ nó mất![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Hí hửng rước cái của báu vào trong nhà, tôi đàng hoàng đặt nó lên bàn, gọi ông Báchvà thằng Việt ra để khoe về cái sự thông minh của mình. Nhưng kì lạ là trông mặt hai người khang khác, gặng hỏi thì thằng Việt đưa ra hai quân cờ : Xe xanh và Pháo xanh. Tôi ngạc nhiên hỏi nó lấy ở đâu, nó trả lời:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Sáng nay lúc tao dọn đầu giường thằng D thì thấy quân Pháo, còn lúc tao mới ngủ dậy thì thấy quân Xe ở trên gối tao.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi hỏi tiếp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Sao trên gối mày lại có quân Xe ? Đúng ra quân Sĩ mới là biểu tượng cho mày chứ![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt đáp;[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Tao không rành chơi cờ lắm, nhưng tao nghĩ quân Pháo là thằng D, quân Sĩ là con em tao thì quá hợp. Vào lúc cuối trận thì hai quân này có thể hỗ trợ lẫn nhau![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách cũng gật gù xác nhận, chợt ông chỉ tay vào bàn cờ, hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Bàn cờ này cậu kiếm đâu ra?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi trả lời ông về cái vòng hoa giấu bàn cờ.Ông Bách nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Đây không phải bàn cờ bình thường, nó nhẹ hơn so với bàn cờ bằng đồng cùng loại,chắc bên trong là bàn cờ hai đáy, hơn nữa nó cũng dày hơn so với bàn cờ thường.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi cúi sát mặt xuống, nhìn kĩ thì thấy các đường ngang dọc trên bàn cờ như là đường rãnh nhỏ ly ti. Lấy tay sờ lần quanh các góc cạnh bàn cờ thì thấy có ba cái cửa được che kiểu ổ khóa xe máy, chắc phải cóchìa khóa mới mở được. Hai người kia xem xong, cũng tán thành với ý kiến của tôi. Nhưng lại nảy sinh thêm vấn đề là chìa khóa đâu? Thằng Việt suy nghĩ mãi không tìm ra cách mở, nó lấy một sợi dây thép, uốn lại rồi thò vào trong khe, cố mở khóa theo kiểu ăn trộm. Nhưng vẫn vô ích, bỗng ông Bách kêu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Lấy mấy mũi dao và tiêu mà hôm kia gỡ ra từ người hai vợ chồng con Ngọc Anh xem sao.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt nghe ông nói vội chạy vào trong, bưng ra một cái khay, trên đó là mấy mũi ám khí hôm trước. Ông Bách quấn vải vào tay, cầm một mũi tiêu, khẽ chọc vào ô khóa, xoay một vòng. Vẫn chưacó gì xảy ra. Cho tiếp hai mũi tiêu còn lại vào ổ khóa, xoay nửa vòng, rồi phần tư vòng thì trong bàn cờ phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ. Tôi hoảng hồn, vội hô to:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Tất cả nằm xuống![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lúc nghe tiếng lạch cạch, tôi cứ sợ là trong bàn cờ sẽ bắn ra tiêu độc hay lia lưỡi dao ra. Nhưng nằm rạp sát đất đến hơn mười phút vẫn chẳng có gì. Tôi mới ngẩng lên, nhìn bàn cờ. Trên mặt bàn cờ giờ đã lộ rõ những rãnh trên đường đi của quân cờ, còn ở vị trí các quân cờ bên xanh thì có mấy que tròn cỡ quân cờ nhô lên. Ráp lần lượt các quân cờ vào vị trí, đột nhiên bàn cờ thụt xuống xuống từng ô, mép bàn cờ lại thụt xuống hai ô nữa, giờ nhìn bản cờ như một tấm ghép hình. Nhưng phải ghép hình gì mới được chứ? Còn đang suy nghĩ thì đột nhiên các quân cờ, hay đúng hơn là các ô bàn cờ rục rịch chuyển động, tráo đổi vị trí cho nhau.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nhìn mặt bàn cờ lúc này trônghệt như những cảnh mở khóa cửa bí mật trong phim, kẻ làm ra cái bàn cờ này cũng phải có một bộ óc tinh vi, thông minh đến lạ thường mới làm nổi. Chuyển động chừngmột phút thì các quân cờ dừng lại, xếp thành hình sao năm cánh, mỗi quân đứng về một góc, tạo thành một hình ngũ giác hoàn hảo. Chợt khoảng ô cờ giữa năm quân đột ngột mở ra như một cánh cửa thang máy, phía trong lòng hình như là một quân cờ nữa. Tôi vội lấy đèn pin trên điện thoại ra rọi vào trong, là quân Tướng đỏ. Nhưng ô bàn cờ bé thế thì khó lấy đây, mà cũng chẳng sao, luồn ngón tay vào là gắp lên được mà. Nghĩ sao làm vậy, tôi thò hai ngón tay xuống ô hổng, định bụng gắp quân Tướng kia lên, chợt thằng Việt nắm chặt lấy tay tôi kéo lại, nó bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Khoan đã, chuyện không ngon ăn thế này được![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói rồi nó lấy một mũi gắp trên khay y tế, thò vào gắp quân cờ ra. Bỗng "Keng!", tiếng kêu chói tai vang lên, mũi kéo gắp tự dưng tóe lửa. Thằng Việt rút mũi gắp lên, thật không ngờ là mũi gắp đã bị lia cụt như miếng đất sét bị lạt cắt! Tôi kinh ngạc không biết chuyện gì vừa xảy ra, thằng Việt nhăn mặt, ái ngại:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Nó thâm thật, chơi cả trò này! Đây mày xem kĩ lại này![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói rồi nó đưa một cái que gỗ vào trong, que gỗ từ từ thò vào, nhưng khi vừa xê dịch quân cờ là có ngay hai lưỡi dao sắc lẹm, lia ập vào cắt phăng cái que. Nghĩ lại lúc nãy mà cứ đưa ngón tay vào gắp ra thì chắc tay mình cũng chẳng hơn gì cái que hay mũi gắp kia. Rồi sau đó, tôi và thằng Việt nghĩ ra cách là chặn ngay hai tấm sắt vào hai cạnh lỗ hổng, lưỡi dao lia qua mà không có đủ khoảng cách để phát huy lực thì cũng vô dụng. Loay hoay mãi rồi cũng lấy được quân Tướng ra ngoài, vừa nhìn đã thấy ngay là quân cờ này rỗng ruột, trong lượng nhẹ hơn hẳn mấy quân kia thường, dưới đáy lại còn có một khấc khóa giữ nắp.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lần này mở quân cờ ra, chúng tôi lại càng thận trọng hơn, phải đính chặt quân cờ xuống đất bằng keo dính sắt, rồi dùng mũi nhuyễn kiếm của thằng Việt lùa vào cái khấc bé tí, bẩy lên cho bung ra, trái với dự tính của chúng tôi, quân cờ chẳng có bẫy gì cả. Bên trong ruột quân cờ là một mảnh giấy gấp gọn, tôi cầm kẹp nhíp gắp lấy mép giấy, nhẹ nhàng giở ra. Khi nhìn vào tờ giấy, một cảm xúc hụt hẫng xen lẫnbực tức, uất ức trào lên trong tôi, bên trong là một khuôn mặt Joker, và một hàng chữ tiếng Anh : [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Why so serious? There 's no *** ing rule![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi điên tiết túm lấy tờ giấy, vò nát rồi ném mạnh xuống đât, chửi đổng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mẹ kiếp! Nó nghĩ nó là ai? Tính mạng vợ chồng thằng D nó đem ra làm trò chơi! Dụ mình nghĩ nát óc về cái mật mã khỉ gió của nó![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt thất thần, ngồi phịch xuống ghế, thở dài não nề:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chuyện âm binh âm tướng lo chưa xong! Giờ ở đâu lòi ra một thằng loạn trí thích Joker với Kaito Kid.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Riêng ông Bách lại rất bình tĩnh, ông chờ hai thằng hạ hỏa rồi trầm ngâm:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Không! Nó không điên chút nào! Rất thông minh, mưu lược là khác! Nó bày ra đủ trò để chọc tức mình, khiến mình rối trí rồi nó sẽ thừa cơ hội tấn công, dẫn dụ mình vào trò khác của nó. Bây giờ phải thật bình tĩnh, bĩnh tĩnh hết sức để phán đoán mọi việc. Nhưng bề ngoài thì phải tỏ ra mình tức lắm rồi, điên cuồng lắm rồi để nó nghĩ mình tức thật, nó sẽ sinh chủ quan, lộ ra yếu điểm của nó![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đúng là người già trí tuệ cao, mình cậy trẻ mà nóng quá, không có ông ở đây thì làm hỏng hết việc. Đột nhiên, vợ tôi trong nhà hớt hải chạy ra, gọi ba người:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Anh H, Anh Việt với cụ mau vào trong xem thế nào đi. Cô Ngọc Anh cô ý tỉnh rồi! Nhưng mà lạ lắm![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chúng tôi hốt hoảng chạy vào trong phòng.Ngay trước mặt tôi là Ngọc Anh, đang ngồi chải tóc, trang điêm ở bàn phấn. Nhưng đó không phải là con bé Ngọc Anh nhút nhát, e lệ em tôi, lúc này nhìn Ngọc Anh vẫn hoạt động bình thường,..chỉ…chỉ có khuôn mặt là khác. Đó không còn là khuôn mặt trắng hồng, cười mỉm ngày nào, giờ chỉ còn một khuôn mặt vô hồn vô cảm, đôi mắt đăm đăm nhìn xa xăm về nơi nào đó. Thằng Việt còn bàng hoàng hơn tôi nhiều, nó lại gần Ngọc Anh, lắc lắc vai, run run hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Em ơi! Em ơi em! Mày sao rồi? Anh Việt đây, anh ruột mày đây! Kìa ông nội kìa, cả anh H nữa kìa.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói đoạn nó chỉ tay vào hai người.[/size]
[size=large]Ngọc Anh nhẹ nhàng quay đầu lại, đáp bằng giọng thờ ơ:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Anh Việt à! Chồng em sao rồi?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thằng D không sao! Nó mất máu nhiều và bị trúng độc, giờ hôn mê tạm thời thôi! Thở oxy thế là không sao đâu! Anh xem kĩ rồi![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ngọc Anh chẳng nói chẳng rằng, rẽ bốn người bọn tôi ra, bước vào ngồi cạnh giường thằng D, nắm lấy tay chồng, nói lí nhí:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mình ơi! Dậy đi mình! Sao mình ngủ lười thế? Dậy đi kìa! Sắp trưa rồi![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Vừa nói nước mắt Ngọc Anh lại chảy dài trên má, vậy mà khuôn mặt vẫn cứ vô hồn không chút cử động. Tôi không còn đủ cứng rắn để nhìn cảnh này nữa, túm tay thằng Việt kéo vội nó ra ngoài, hai thằng cố quay mặt đi giấu nước mắt, cắn chặt môi ghìm tiếng nấc lại. Ra ngoài phòng khách, tôi hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ngọc Anh sao bỗng dưng lại thay đổi như thế?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt buồn thiu, đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Có thể trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy là thằng D đang chống chọi lại chất độc, bản tính con bé nhút nhát,người nó yêu nhất lại là thằng D. Việc nhìn thấy cảnh đó đối với nó là cú sốc lớn. Bây giờ muốn nó trở lại bình thường thì cách duy nhất là thằng D tỉnh lại, tự khắc con bé sẽ hoạt bát như cũ.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi sốt sắng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thế bây giờ làm cách nào để cho thằng D tỉnh lại?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Không cần làm gì cả, với sức khỏe của nó thì chỉ cần đến sáng ngày kia là tỉnh hoàn toàn. Hiện tại nó tuy hôn mê nhưng vẫn nghe được, cảm nhận được những gì xảy ra xung quanh. Hiểu được tình cảm con em tao dành cho nó, nghị lực sống sẽ thúc đẩy thêm, thậm chí tối nay hoặc sáng mai là tỉnh luôn.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Rồi nó tiếp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Giờ cái tao lo là thằng loạn trí kia nó sẽ giở trò gì tiếp theo. Một con người có trí tuệ vượt bậc nhưng lại có trái tim lạnh thì sẽ thành một con quỷ nguy hiểm vô cùng. Rốt cục thì thực sự nó muốn gì, mình vẫn không rõ![/size]
[size=large]Tôi thở dài, dựa lưng vào ghế, trong đầu cố nghĩ ra cách ứng phó cho mấy ngày tiếp theo. Việc Ngọc Anh tỉnh dậy sớm hơn dự kiến là một chuyện tốt, nhưng như người lạc hồn tán phách thế kia thì sao mà tôi yên cho được.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đêm hôm đó, ba người bọn tôi lại ra canh bên ngoài, lần này thằng Việt và ông Bách phải cùng hợp sức bắt quyết, dán bùa chú kép, hi vọng thằng kia không thể mở được.Đúng như dự đoán, tầm 9h, lại có động, cái"la bàn ma" của thằng Việt cứ xoay tít như chong chóng, cuối cùng kim chỉ thẳng về hướng Nam nhà. Nhưng kim chỉ một hồi mà vẫn chẳng có gì xảy ra, không một bóng đen nhảy qua tường, không một tiếng kêu hú,…im lặng một cách đáng sợ. Ông Bách trấn an bọn tôi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Gặp biến không được rối, gặp nguy không được hoảng! Tạm thời cứ bình thản như khôn[/size][size=large]g, ngày mai hẵng diễn!\[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nhấp ngụm trà, hương trà thơm lan đều trong họng khiến tôi thư thái được phần nào, ánh trăng mờ, gió hiu hiu thổi đưa cành liễu phất phơ, đưa hương hoa trong vườn vào tận hiên. Nhìn khung cảnh này chẳng ai nghĩ là sắp có chuyện xảy ra, quá yên bình.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đột nhiên, cánh cổng mở toang ra, một đám người áo xanh áo đỏ kiểu ngày xưa xộc vào trong sân, mặt ai nấy đen xì, u ám,rõ ràng đứng nhìn thằng mà tôi không tài nào nhìn rõ mặt ai, vậy mà cứ có cảm giác mình đang nhìn mặt một người bình thường. Ông Bách duỗi chân, khoan khoái ngồi tựa vào tường, nói :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Giặc tràn vào thành, lão Tượng xông pha đánh địch![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Dứt lời, ông nhẹ nhàng rút cây sáo ra, thổi khúc Mai Hoa Tam Lộng, âm điệu thanh cao,khí tiết, đám áo xanh áo đỏ kia vừa nghe tiếng sáo thì dạt hết cả ra, được một lúc lại cố chen vào, ông Bách vẫn thổi, tiếng là thổi đánh nhau nhưng ông như thả hồn vào khúc nhạc, không quan tâm đến sự vậtxung quanh. Đám kia nháo nhào lên, phần bỏ chạy, phần thì loạn trong sân. Một lúc sau, bỗng ở đâu một đàn chó xồ đến, mắt đỏ ngầu, sủa váng lên, cố át đi tiếng sáo. Ông Bách ngưng thổi một chút, cầm sáo trỏ vào đám chó, đánh mặt sang phía tôi :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mã xung kích, tả xung hữu đột![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi liền vớ lấy cây thiết côn, thuận thế TamThao Tùy Hình Pháp, đánh câu năm câu sáu,lao vào vung tít cây côn. Đám chó này đúng thật không bình thường, vụt côn liên hồi, đánh bao nhiêu đòn mà không còn nào biết sợ, gục rồi thì thôi chứ còn sức là cố lao vào tớp tay chân tôi cho bằng được. Nói là đánh chó mà tôi muốn bở hơi tai, trường côn vung ngang, quật dọc, bẻ trái., lật nam, liên tục không nghỉ tay mới đủ để phòng thủ, phải dựa thế vào ao nước phía sau để tránh bị đánh lén, cứ lừa lừa con nào lao vào là quật luôn. Trong lúc đánh, tôi vẫn cố gắng quan sát ngoài vòng chiến, thấy đám người áo xanh áo đỏ đã bị đánh chạy đâu mất, ông Bách và thằng Việt đáng chăm chú theo dõi tôi, thằng Việt mấy lần định xông ra nhưng ông Bách lắc đầu, ý bảo sức tôi lo được. [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đánh mãi cũng hết đám chó, kỳ lạ là lúc nãy mình quật ngãchục con là ít, giờ chẳng thấy con nào nằm dưới đất, mà chúng nó chạy đi đâu cũng không biệt cứ tan như sương khói. Chống cự được nửa tiếng thì tay, vai, hông, bắp chân tôi mõi rã rời, phải lấy côn làm gậy chống vào, ngồi phệt xuống hè mà thở dốc.Thằng Việt lấy nước trà cho tôi uống, cạn cả ấm mà vẫn không hết khát.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ngồi nghỉ chừng dăm phút thì có một làn gió man mát thổi vào, cảm giác lâng lâng dễ chịu chỉ muốn ngủ. Thằng Việt thấy tôi lim dim mắt thì quát to gọi dậy, đột một cục thuốc mùi ngai ngai, dí vào mũi cho tôi ngửi, thế tôi mới tỉnh dược. Sau đó, một người điềm nhiên bước vào từ cổng chính,bịt mặt kiểu thích khách, tay cầm kiếm thép, người mặc áo đen kịt, nhìn mái tóc dài và dáng người cũng đoán ra được là nữ. Tôi cười cười bảo thằng Việt:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Fan cuồng của truyện kiếm hiệp hay game Ninja đến kìa, thời buổi này còn chơi trò giả ma nhát thánh.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chợt người kia đang đứng giữa sân đã tiến tới sát chỗ chúng tôi ngồi từ bao giờ, nhanh không kịp thấy. Ông Bách quay sang bảo thằng Việt:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Xe ngang dọc, tung hoành khắp bàn cờ![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Dứt lời, thằng Việt cầm nhuyễn kiếm, choàng đạo bào lên, lao ra nghênh chiến. Hai người lao vào vờn nhau, thằng Việt rung mạnh nhuyễn kiếm, đâm vào ngực cô gái kia, cô gái nhẹ nhàng lướt người tránh sang trái, thuận thế rút chủy thủ dưới cổ chân lên đâm ngang vào sườn thằng Việt. Thấy thế đánh hiểm, Việt vội thu kiếm về, uốn cong lưỡi kiếm rồi búng mạnh vào cây chủy thủ, dưới tác động của đàn hồi vào lực đánh, mũi chủy thủ bị tạt đi, cô gái vội cúi người xuống né kiếm, đưa chân quét mạnh vào ống đồng đối phương, tay phải thì đâm thằng kiếm lên cổ Việt. Thế đánh hiểm ác quá, thằng Việt phải giật lùi về sau, rung nhuyễn kiếm trả đòn, dần dần lấy lại thế cũ.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Hai bên kẻ đâm người đỡ liền tay, trông hoa cả mắt, đột nhiên, cô gái rút trong người ra một xấp đống xu, lướt ngang mày, tay chỉ ấn chú rồi ném thằng vào mặt thằng Việt. Thụp người xuống để tránh nắm xu, thằng Việt đấm một đấm vào bụng cô gái, phía sau lưng nó, mấy đồng xe ném hụt nổ đoành đoành nhưu phim chưởng. Cô gái bị trúng một đòn vào bụng, hụt hơi nên yếu đi, đang định đâm một kiếm hiểm ra để đẩy lui thằng Việt, lấy thời gian nghỉ thì Việt rút trong bọc áo ra ba lá bùa, phẩy phẩy vài cái, đọc chú xong ốp thằng vào tay cầm kiếm của cô gái. Không biết bùa gì mà vừa chạm vào cô gái đã hét lên, buông kiếm rồi quay đầu chạy, trước khi chạy ném một mũi chủy thủ về phía ông Bách. Ông Bách khươ cây sáo gạt đi, lấy tay chộp được cán chủy thủ. Tôi tức giận vì đòn đánh hiểm vừa rồi, lại nhằm vào người già cả, liền lấy hết sức còn lại, vớ lấy thiết côn, quăng mạnh vào chỗ cô gái sắp chạy qua. Đúng theo tính toán của tôi, cây côn quạt ngang, quét ngã cô gái, nhưng cô ta đứng dậy ngay, tập tễnh chạy thẳng ra ngoài cổng rồi mất hút. Tôi và thằng Việt định đuổi theo thì ông Bách ngăn lại, bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Người ta thân gái, lâm vào đường cùng! Đừng nên dồn vào chỗ chết![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Hai thằng nghe lời, thôi không đuổi nữa. Trong lúc ngồi nghỉ, nói chuyện về trận đánh vừa rồi, tôi chợt thấy có gì lấp lánh trên mặt sân gần đường ra cổng. Nghĩ là mảnh thủy tinh nhưng nhân ra kiểu lóe sáng đó không thể là thủy tinh được, tôi liền đứng dậy, ra nhặt về xem có ích gì không. Lúc cúi xuống, cầm lên tay, phủi sạch bụi đất bám quanh đi, xem kĩ thì ra là một cái lắc chân con gái bằng bạc. Nhìn kĩ cái lắc chân hơn, tôi bàng hoàng, toát cả mồ hôi hột, lật đi lật lại, săm soi từng nét chạm khắc, từng quả lục lạc trên cái lắc. Đúng là nó rồi…cái lắc này chính tay tôi đi đặt làm…chính tay tôi vẽ mẫu hoa văn, mẫu chữ. Không thể nhầm được, chính là cái lắc đó, nhưng người có cái lắc chân tôi tặng này thì trên đời chỉ có một,..là người đó….người đó….nhưng…nhưng tại sao người đó lại làm chuyện này?[/size]
[size=large]truyện thứ bốn mươi mốt: MÈO MẤT NHẠC[/size]
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Sau khi nhặt được cái lắc chân, tôi cứ như người mất hồn, cả ngày hôm sau, tôi chỉ ngồi trong phòng đóng kín cửa, tay mân mê từng đường hoa văn trên chiếc lắc. Ngày tôi tặng em cái lắc này là đúng vào dịp kỉ niệm 1 năm ngày hai đứa quen nhau.Tự tay tôi đeo lắc vào chân cho em, nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Đeo nhạc cho mèo này! Từ nay đi đâu cũng có tiếng nhạc, lúc nào anh cũng biết mèo đang ở đâu, không bao giờ anh sợ mất mèo nữa.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Em cười tinh nghịch, lắc lắc chân cho tiếng kêu leng keng, nghe vui tai làm sao. Cũng từ đó, mỗi khi đi bên cạnh tôi em thường cố nhảy chân sáo, mỗi bước đi của em là tiếng nhạc lại phát ra, tựa hồ như tiếng bông tuyết chạm lên mặt băng thanh.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ngồi ngắm nghía mãi chiếc lắc, trong lòng tôi ngày càng mâu thuẫn vô cùng. Em yêu tôi vì tôi hay còn vì gì khác? Cảm giác lúc này của tôi như bị phản bội, bị lừa dối, nhưng tôi lại thấy không giận, không thù, con quỷ trong tôi cũng chẳng hề trỗi dậy. Vì sao vậy? Cảm giác này là gì?[/size]
[size=large]Đang thất thần thì có tiếng gõ cửa, giọng thằng Việt vọng vào:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- H ơi! Mày sao thế? Cả buổi không ra khỏi phòng, định tự kỉ trong đó à?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi cố lấy giọng vui, chẹt ngón tay vào yết hầu, è è trả lời:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Trẫm còn đang mệt vì tối qua ngự giá thân chinh, để trẫm ngủ nằm thêm tý nữa![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt ở ngoài kêu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thế để tao bốc cho mày thang thuốc hồi sức.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lần này nó lại không có vẻ gì đáp lại câu đùa của tôi như mọi khi.[/size]
[size=large]Tiếng chân thằng Việt vừa đi hết cầu thangcũng là lúc tôi lại chìm vào bóng tối. Miên man suy nghĩ về nụ cười của em, giọng Huế dễ thương của em, những kỉ niệm ê đềm bên nhau. Nhưng càng nghĩ về quá khứ tốt đẹp bao nhiêu thì lúc trở lại hiện thực lại bẽ bàng, xót xa bấy nhiêu. Hồi đi học đã học qua điều này trong truyện Kiều, cứ cho rằng nó là thứ cảm xúc vớ vẩn của tụi đàn bà, mình là đàn ông thì sẽ chẳng bao giờ thế. Rồi đến khi nó vận ngay vào mình, tôi mới thấy cảm giác đó tồi tệ đến mức nào, và tôi sợ, sợ không dám nhớ về quá khứ tốt đẹp nữa, sợ lại phải đột ngột trở về thực tại. Nhưng càng tránh, càng cố quên thì tôi lại càng nhớ, lại càng đau lòng khôn tả. Chỉ ước có ai đưa cho tôi một liều thuốc quên, để tôi quên đi buổi tối hôm qua, hoặc không có thuốc quên thì một cú đánh mạnh vào đầu cho mất trí nhớ cũng được. Thà rằng tôi sống êm đềm trong cái lừa dối ngọt ngào còn hơn là phải đối mặt với cảm xúc hiện giờ.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Mải suy tư, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chẳng biết tôi ngủ được bao lâu, chợt bên tai vang tiếng cạch cửa, tôi giật mình mở trừng mắt, giấu vội chiếc lắc xuống dưới gối, hai mắt liếc nhanh về phía cửa xem ai vào phòng. Là vợ tôi, tay đang bưng bát thuốc bắc, rón rén cố đi thật chậm đến cạnh giường. Tôi ngồi dậy, ngái ngủ gãi đầu, cười ngố:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Vợ sắc thuốc cho chồng đấy à? Vợ ai mà đảm thế nhỉ? À vợ mình![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nàng liếc sang tôi, vờ giận dữ, xụ mặt lại. Nhưng vẫn ngồi xuống cạnh tôi, một tay bưng bát thuốc, một tay cầm thìa. Múc mộtmuỗng thuốc, nàng đưa lại trước miệng tôi, cười tinh nghịch, thỏ thẻ:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Em bé há miệng ra nào! Ù Ù Ù! Tàu bay vào đường hầm! Ù Ù![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Cái kiểu y hệt như lúc nàng bón cơm cho con, giờ lại đem ra dỗ tôi uống thuốc. Tôi sung sướng nuốt từng thìa một, vị thuốc đắng mà sao thật ngọt, ngọt hệt như vị hạtTương Tư Đằng…[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Uống hết bát thuốc, tôi nằm xuống gối, cười hì hì :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Sao vợ đẹp thế? Càng nhìn càng thấy đẹp![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Vợ tôi cố nhịn cười, nàng nghiêm mặt đứng dậy, nguýt:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Rõ là…. Làm bố bao lâu rồi vẫn cứ cái tính trẻ con. Trơ thế không biết![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi thò chân ra ngáng chân nàng, chợt nàng kêu á lên một tiếng, ngã vào lòng tôi. Tôi túm người nàng lên, ôm gọn vào trong vòng tay, giữ chặt lại. Nàng cố giẫy ra mãi mà không được, phụng phịu chịu nằm yên. Hai vợ chồng thỏ thẻ nhau đủ thứ, hệt như hồi trước khi cưới. Nhưng êm dịu bao nhiêu thì tôi lại đau thêm bấy nhiêu. Cố cười thật tươi, tôi bất ngờ thò tay xuống túm chân vợ lên, hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Để anh xem mèo còn đeo nhạc không nào?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Vợ tôi ngượng quá, cố đứng dậy chạy đi mà không được vì chân đã bị tôi túm lấy. Em ỏn ẻn:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Em xin lỗi! Mèo làm mất nhạc rồi! Hay chồng mua nhạc mới cho mèo đi! Làn này mua lắc bằng vàng nạm đá quý nhé![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lại là cái điệu nhí nhảnh ngày xưa, hơn 30 mà hai vợ chồng vẫn như con nít. Tôi rút cái lắc ra, đeo lại vào chân cho vợ, chặc lưỡi, vừa cười vừa càu nhàu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Hôm qua đi với anh nào mà làm rơi lắc ở bên vệ cỏ thế hả? Lúc đêm anh ra xem cá, thấy óng ánh mới nhặt lên, không thì mèo hết cả lục với nhạc. Mèo càng ngày càng hưquá thôi! Đeo lại vào không sểnh ra là mất ngay, về Hà Nội anh mua cho cả chục cái, đeo khắp người, mất cái này còn cái khác. [/size][size=large]…… Thấy chồng thông minh không?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Vợ tôi cười , nhẹ đẩy tôi ra, đứng dậy bưng bát ra ngoài, ngoái lại bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thôi không đùa nữa! Chú Việt với cụ mà nghe thấy thì ngượng chết. Chồng nghịch quá thôi![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ra ngoài rồi, vợ tôi chợt mở cửa, thò đầu vào lè lưỡi nói với lại:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- À quên mất! Chồng dốt dốt dốt lắm. Chẳng có tý thông minh gì cả.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Xong chạy biến mất. Còn tôi thì nằm ngả ra giường, miệng vẫn mỉm cười nhắm mắt lắng tai nghe tiếng nhạc lúc em chạy. " Leng keng! Leng keng! Leng keng!". Vẫn tiếng đó, tôi vẫn mỉm cười thích thú khi nghe. Nhưng….![/size]
[size=large]Gót sen nhẹ bước thềm băng[/size]
[size=large]Tinh tang thanh khiết tựa hồ điểm sa[/size]
[size=large]Nào ai tráo nhạc miêu ta[/size]
[size=large]Âm xưa người đó tại sao khác lòng?[/size]
[size=large]truyện thứ bốn mươi hai: CHẠM TRÁN[/size]
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Lòng vẫn mãi băn khoăn về câu hỏi tại sao chiếc lắc của vợ tôi lại rơi đúng lúc, đúng chỗ như thế. Nhưng tôi gác lại tất cả, biết đâu đấy là do có kẻ lợi dụng ăn cắp để đổ tội, khiến chúng tôi loạn từ trong loạn ra. Bất kể là gì thì tôi cũng mặc kệ, tôi tin vợ tôi không phải là kẻ như vậy.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Suốt hai tuần sau, mọi chuyện vẫn im lìm, không có gì đặc biệt xảy ra. Thằng D đã tỉnh, Ngọc Anh cũng bình thường trở lại, mọi chuyện trôi qua chóng vánh, ngỡ như vừa bừng tỉnh cơn mơ. Nhằm đúng ngày mùng một, chờ đến lúc tối đen thì cùng ông Bách lên đàn làm phép. Hai người ngậm một búng rượu, phun vào mấy tấm thẻ gỗ,rồi sau lại úp một tấm kính bát quái lên trên nắp hộp đựng thẻ, chờ lúc trăng mờ thì rọi thẳng lên trăng, thu ánh trăng mờ vào. Làm xong, hai ông chau lấy thẻ ra, xâu chuỗi đưa cho hai vợ chồng tôi, thằng D, cô giúp việc mỗi người một tấm đeo lên cổ. Lại dặn là khi nào cảm thấy xung quanh có khí âm lạnh lẽo thì ngậm lên miệng, tự khắc sẽ nhìn rõ chỗ đâu chạy được đâu không.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tấm thẻ gỗ này tôi và thằng D đã quá quen, hai thằng to đầu rồi mà giờ nhìn nhau chẳng thằng nào dám ngậm thử lên cả. Chợt tôi thấy vợ tôi đưa tấm thẻ lên ngang miệng, tôi vội đưa tay cản lại, lấy cớlà nhìn nhiều thì mất thiêng, chứ không thì với người sợ đủ thứ như em chắc không sống nổi khi nhìn những cảnh tôi đã "may mắn" chứng kiến hồi trước. Chiều hôm đó, tôi theo thằng D vào rừng, cầm theo cả cưa xích, dao rừng. Khổ nỗi cứ đang cưa một lúc thì thằng D lại ngoái đầu ra sau nhìn cảnh giác, quan sát bốn phía rồi lại cắm đầu cắm cổ cưa tiếp, vừa cưa vừa cố nói chuyện thật rôm rả với tôi. Thế quái nào mà lúc mình vừa đi chỗ khác giải quyết bức xúc thì tự nhiên nghe giọng nó í ới loạn lên, vội vàng cắm đầu cắm cổ chạy ra chỗ cây đang cưa, tý nữa thì mình kéo khóa chẹt vào…. Ra đến nơi thì chỉ muốn thoi vào mặt nó, hóa ra ông tướng cứ vừa cưa cừa lảm nhảm nói chuyện, quay lại không thấy mình đâu nên hãi quá gọi ầm lên.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Cưa được gần mười lăm phút thì phạt hết các cành lá thừa thãi, chỉ để lại đúng một gốc hồng bì. Chặt xong nó gọi điện cho người ở xưởng mộc của bác nó kéo cây gỗvề, Cứ tưởng là về ngay, nào ngờ nó còn kéo tôi đi tuốt lên dãy núi sao, chặt mấy cây luồng to tướng về, mãi đến tối mịt nó mới chọn xong cây nào để chặt, chặt xong thì hai thằng tự vác về. Thằng D đi trước, ghé vai một tay ôm hai cây luồng, một tay xách đèn đêm, cái cưa thì nó đeo vào bao sau lưng. Cứ thế nó một tay ôm cây trên vai, một tay thong dong xách đèn đi xuốngnúi, mình đi sau vác đỡ cho nó mà cứ nhẹ như không, nhưng mệt mỗi cái là nó cao hơn mình, vừa đi phải vừa rướn người lên, mà thằng nay đột biến nên không biết mệt là gì, cứ vác đi băng băng không nghỉ, lúc tôi theo nó về đến sân thì cũng mệt nhoài người ra.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Sáng hôm sau, thằng Việt sang nhà ông bác, cùng hai thợ phụ xẻ cây gỗ hôm qua, chọn một khúc lõi, cưa bào nhẵn mịn, khía rãnh làm thân nỏ, Còn phần gỗ thừa còn lại thì nó cho đẽo gọt làm mũi tên hết, lại bịt cả sắt móc ngược vào làm mũi. Xong nó lại về lấy hai cây luồng ra, đem làm cánh nỏ, đẽo gọt, phơi phóng, bện dây, dán cánh tên chừng ba bốn ngày sau thì hoàn thành. Làm xong nó đưa cho tôi, bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Bây giờ dùng tầm xa cho nó lợi, một phát là xong, gọn nhẹ, đỡ tốn sức lực. Cái nỏ nàytao chế tạo không theo kiểu của mình mà dùng cách thời Trung Cổ, lại thiết kế đườngcung, mũi tên, đàn hồi dây theo ý tao sao chỏ phát huy lực mạnh nhất, hao phí công ít nhất. Bây giờ tao dạy mày bắn, dùng cái này kết hợp với vũ khí cận chiến là hợp.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Liền một tuần sau đó, thằng D dạy tôi cách ngắm bắn, cách tính toán đường đi, hướng gió, tốc độ di chuyển của mục tiêu. Nó nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Để hạ gục đối thủ từ xa thì hai mũi tên là quá nhiều. Ưu điểm của cung nỏ là lợi thế tầm xa, bất ngờ, sát thương cao. Nếu mất đi một trong các lợi thế đó thì mày chỉ còn nắm 50% cơ hội, chưa kể là với mỗi lần bắn hụt mày sẽ đánh động, với kẻ thù nguy hiểm thì nó hoàn toàn có thể lao ra chỗ mày đang thay tên, dù cho mày có lắp kịp tên vào thì cũng sẽ hoảng loạn mà bắn trượt. Nhớ kỹ là chỉ một mũi tên, nếu thấy không chắc ăn thì đừng bắn. Đã bắn là phải trúng.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Dạy tôi được hai tuần thì tôi thành thạo nghề cung nỏ hơn hẳn, bắn được cả mục tiêu di động cách đó 100m. Thằng D thấy tôi bắn lên tay thì khoái chi lắm cứ cười hàhà, kêu có học trò thông minh, thầy giỏi có trò hay.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Trong lúc dạy tôi bắn nỏ thì thằng D cũng làm việc khác, nó lấy giấy A0 vẽ một bản thiết kế cây cung vô cùng tỉ mẩn chi tiết. Trong phòng nó chỉ có đúng một tờ giấy vẽ cây cung, còn lại la liệt là bản nháp, bản tính toán số đo của cánh cung sao cho bắn ra mũi tên hoàn hảo nhất. Trên cây cung của nó thiết kế cả rãnh xuyên tên, đường đục trên cánh cung để giảm bớt công kéo và tăng lực đàn hồi, lại gắn cả đèn ngắm laser, trông hoảnh tráng vô cùng. Thằng này khỏe như voi mà đầu nó thì giỏi tính toán hơn người, giờ mới thấy đúng là hồi cấp 3 nó toàn 9' toán lý không sai tẹo nào. Rối cây cung của nó cũng hoàn thành, làm xong nhìn cây cung to như trong game, cầm nặng cả tay. Thằng Việt vừa trông thấy sản phẩm thì chắp tay vái thằng D :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Con lạy thánh ạ! Ông tướng định kéo cái cung này kiểu gì, nặng thế này thì để làm cảnh rồi, thôi ông dùng cái nỏ nhẹ nhàng như thằng thầy cãi nửa mùa cho con.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D cười cười, khoát tay ra bộ không thèm chấp, rồi nó giơ cây cung lên, gồng tay kéo dây lắp tên, tiếng dây kéo nghe trèo trẹo. Rồi nó buông dây, chỉ nghe phụt một tiếng, mũi tên lao vút đi, xuyên thủng cả hồng tâm gỗ dày hơn mười phân. Biết làthằng này sức khỏe phi thường rồi mà ai trông thấy cũng phải trầm trồ, Ngọc Anh thì tự hào lắm mà cố nén cảm xúc lại, nhưng ánh mắt không giấu nổi nét ngưỡng mộ đức ông chồng phi phàm.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chuẩn bị thế là xong, giờ chúng tôi có thể tự tin đi tìm bắt kẻ địch, không còn bị lâm vào thế bị động nữa. Không cần biết kẻ giấu mặt kia là ai, nhưng cứ diệt trừ hết tay chân của nó thì diệt nó chẳng khó gì. Sáng ngày hôm sau, tôi thằng D, thằng Việtcùng nhau vào trong núi, quyết diệt cho bằng được kẻ thù trên cạn, con Cùng Cục. Nhắc đến nó mới nhớ, không biết rõ mặt ngang mũi dọc nó ra làm sao thì tìm thế quái nào được. Thằng Việt lại lấy cái la bàn của nó ra, bắt quyết, điểm ấn chỉ vào mũi kim, miệng lầm rầm đọc. Vừa đọc xong thì cây kim quay tít mù rồi xoay vòng vòng như chong chóng. [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt trông thấy thế thì tặc lưỡi, cất cái la bàn đi, lấy một cây gậy tre ra, chẻ làm đôi rồi cắm một nửa xuống đất, nửa còn lại thì nó đặt ngang đầu nửa kia cho cân bằng, lấy quả trứng gà luộc ra, cầm dao khoét cắt cho nửa quả còn bằng phằng, để mặt phẳng của nửa quả trứng lên trên, rắc gạo nếp vào thành hình chóp xong cắm cây hương xuống qua trứng. Nó chỉ ngón tay xuống cây hương, miệng đọc liên hồi toàn tiếng Miên, kì lạ thay, thanh tre ngang từ từ quay như canh quạt, nửa quả trứng cắm hương ở trên bị quay tít mù mà không đổ, lạ nữa là cây hương cháy nhanh vô cùng, thoáng chốc đã lụi. Khi hương lụi hết thì thanh tre ngừng quay, qua trứng đổ thẳng về một đầu tre, thằng Việt chi tay về hướng đó, kêu cứ thằng hướng này mà đi.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lần mò được hơn hai cây số đường núi thì bắt gặp một cái hốc ăn sâu vào vách núi, rộng ba mét, cao hai mét. Nhìn cái hốc tôi không tin là một con vật to lại chui vừa vào đây để ở được, thằng Việt suỵt tay kêu im lặng, nó đốt một cục thuốc vón cho khói mù lên rồi vứt vào trong hốc, mùi thuốc buồn nôn, lợm mửa vô cùng, tôi chỉ hít thoáng qua mà suýt ói. Được hơn hai phút sau thì trong hốc sộc đầy khói, lan ra mù mịt cả ngoài cửa, ba thằng phải đứng tránh ra xa một quãng ngồi nấp. Thằng D dùng cung kéo tay nên không dám giương sẵn, sợ sức cung mỏi thì bắn khó, còn tôi thì đặt sẵn tên, ngắm thẳng vào cửa hang, mắt chăm chú dõi vào làn khói, thằng Việt thì đã mặc đạo bào, tay nắm chặt thanh nhuyễn kiếm. Thần kinh ba thằng lúc này còn căng hơn cả dây cung. [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đột nhiên, làn khói di chuyển nhanh, một cái bóng lồm cồm bò ra từ trong hốc. Tôi đập vai hai thằng, chỉ mũi nỏ về hướng cái bóng. Chờ tới lúc cái bóng đó bò hẳn ra, tôi mới nhìn rõ đó là một con vật quái dị vô cùng, nhìn nó như một con khỉ lông bạc trắng, nhưng lại có hai tay dài ngoằng, chân cao lêu nghêu còn thân mình ngắn một mẩu. Tôi đếm nhịp thở, nhằm mũi nỏ vào con vật, ước lượng theo đúng những gì thằng D chỉ,rồi kéo lẫy. Mũi tên lao vụt đi, bay thẳng vào lưng con vật, nhưng quái lạ làm sao mũi tên bịt sắt cứng thế mà đâm vào lưng con khỉ cứ như chạm phải thép, rụng luôn xuống đất. Thằng Việt đưa hai ống tên cho tôi và thằng D, bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]-Dùng cái này mà bắn! Tao yểm rồi.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D lấy mũi tên sắt, giương căng sức cung, bắn liên tiếp hai mũ, tôi cũng bắn ba mũi, hai mũi thằng D trúng cả hai, tôi trúng một mũi. Nhưng con Cùng Cục cứ trơ như đá, tên cắm đầy người mà vẫn chẳng sao, nó gầm rú lên, lao về phía ba thằng. Thằng Việt vội lấy một viên đá xanh trong túi ném ra, con kia thấy viên đá xanh thì sợ nhảy lùi ra sau, vờn vờn không dám lại. Thằng Việt rút một cái tù và sừng trâu, đốt một đạo bùa đen rồi thả vào trong, xong nó bụm miệng thổi mạnh. Tiếng tù và vanglên u u, lửa từ trong lòng phụt ra. Con Cùng Cục kêu chí chóe rồi bỏ chạy, ba thằng đuổi theo gấp. Thằng D vừa chạy vừa lắp tên, bắn năm sáu phát mà hụt cả, tôi bắn được trúng thêm một phát. Hai thằng đuổi liền mười lăm phút, chạy đường núi mệt bở hơi tai. Đuổi mãi đến sát rìa sông thì con Cùng Cục quay đầu lại chống trả, ba thằng không dám lại gần nó, tên thì chỉ còn vài mũi, bắn mà hết thì đi đứt. Thằng Việt quay sang bảo hai thằng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Đả thảo kinh xà[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nghe vậy tôi và thằng D hiểu ngay, thằng D nhận dây pháo đen từ tay thằng Việt, buộc vào mũi tên rồi bắn xuống đất cạnh con kia. Thằng Việt bắt quyết, chỉ tay lên trán rồi trừng mắt nhìn vào dây pháo. Bất ngờ dây pháo nổ đùng đoàng, sáng lòe ánh đỏ. Con Cùng Cục hai quá chạy mất, thằng Việt chỉ chở có thể, rút một cuộn chỉ đỏ, đầu buộc hai thanh thẻ đồng hình lân treo với một cái lọ nhỏ, quanh lọ dán một lá bùavàng. Nó quăng cuộn chỉ ra, quấn đầu nặng vào chân con Cùng Cục rồi nhẹ nhàng cầm sợi dây. Còn Cùng Cục cố quều quào tay gỡ ra mà không được, chạy thì bị sợi chỉ mảnhtang giữ lại. Thằng Việt cắt sợi chỉ rồi gim xuống đất, lấy lửa đốt bùa trắng châm vào đuôi sợi chỉ. Ánh lửa cháy chạy dọc sợi chỉ đỏ mà không làm đứt, con Cùng Cục kinh hãi nhìn ánh lửa, cố chạy mà không được. Nhìn con vật lâm vào đường cùng, tôi không nỡ, quay sang nhìn thằng Việt. Nó chỉ lắc đầu nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Sinh thì phải diệt! Gây tội thì phải đền. Mày dần mềm yếu rồi đấy H ạ! Giờ có muốn cứu nó cũng không được, lửa cháy hết là cái lọ kia hút nó vào.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ba thằng đứng đó nhìn, bỗng đâu sóng từ đắng sông nổi cồn lên dữ dội, rồi cái đuôi dài ngoằng thò lên, đập mạnh xuống mặt nước sát bờ. Sóng ào lên hắt ướt cả ba thằng,…và hắt tắt cả lửa. Con Cùng Cục thấy lửa vừa tắt thì rú lên rồi dễ dàng giằng đứt sợi chỉ lôi chạy đi. Thằng Việt hétto:[/size]
[size=large]- Mau bắn nó![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói đoạn nó lấy một lọ con thuốc ra, trét vào mũi tên. Thằng D kéo đẫy cung, nhằm thật kĩ, bắn một mũi tên xuyên ngay vào lưng con Cùng Cục. Ba thằng thở phào, bỗngđâu một cái đầu thò lên bờ, há ngoác miệng định đớp gọn thằng Việt. Tôi vội túm vai thằng Việt lội giật lại, tiện tay némcả cái nỏ vào đầu con lươn. Thằng D vội vàng giật cây thiết côn tôi đeo sau lưng, gồng toàn lực bổ thật mạnh vào đầu con lươn. Trúng cả đòn trời giáng vào đầu, con lươn rụt ngay xuống nước, bơi vèo ra xa.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Sau phát vừa rồi, thằng Việt hút chết, còn chưa kịp hoàn hồn, tái bệch. Ba thằng dìu nhau xuống núi về nhà, lòng vẫn lo ngay ngáy chuyện chưa rõ con Cùng Cục kia có chết không. Tôi và thằng Việt lại càng sợ, lúc nãy thằng D đứng ngoài sát sông nhất mà con lươn không kéo, lại thò vào tận trong đớp thằng Việt, vậy là nó đúng là chưa chết, và nó nhớ rõ mặt từng người trong trận vây nó năm xưa. Khi chúng tôi về đến làng thì nhà cậu B lại có chuyện, không thể ngờ là kẻ năm xưa giờ đã trở lại.[/size]
[size=large][/size]
[size=large]truyện thứ bốn mươi ba: LỘN XỘN[/size]
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Về đến nhà, ngồi chưa thở xong thì bỗng cả làng nháo nhào lên. Ba thằng vội hộc tốc chạy theo đám đông ngoài cổng. Mọi ngườihướng về nhà cậu B, đến vì lý do chính thì chẳng được mấy ai mà đến vì hiếu kì thì vô số kể. Vào trong sân nhà cậu B, thấy một nhóm người đang quây vòng tròn lại, thằng D mới mở lối cho bọn tôi chen người vào xem sự thể. Bên trong vòng tròn người là cậu B, em họ xa của mẹ thằng D. Nhưng cậu B cứ ngồi lờ đờ như người mất hồn, tay ôm lấy một thân cây chuối đã phạt đứt ngọn, rễ, vừa ôm cậu vừa gặm lấy gặm để vào cây chuối, nhựa, nước dãi chảy ra dính tèm lem vào áo, có vài người vào định giật thân cây chuối ra để đưa cậu đi viện thì bị cậu cắn xé cào cấu không cho lại gần, suốt mấy tiếng rồi cậu cứ ngối đó ôm nó như báu vật.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Được dăm phút thì mọi người nhận ra ba thằng bọn tôi đã có mặt, tất cả đưa mắt nhìn thằng Việt, chờ đợi một điều gì đó. Thằng Việt vốc một nắm hạt kê, vãi ra trước mặt cậu B, kì lạ làm sao, cậu B tự dưng buông cây chuối, đi theo nhặt từng hạt kê một . Cậu B vừa cách xa tầm tay khỏi thân cây chuối là thằng Việt móc liền hai dây lục trắng, quấn trói lấy người cậu, đoạn nó ngậm cây bút lông ngang miệng, bắt quyết rồi cầm bút thảo mấy chữ Nôm lên hai dây lụa. Viết xong thì cậu B ớ lên một câu, ngã lăn ra đất ngủ khì khì, thằng Việt bảo hai người ra khiêng cậu vào nhà, đắp chăn cho kĩ, nửa tiếng sau hẵng tháo dây. Bống thấy một người đang khiêng thân cây chuối định vứt đi thì thằng Việt ngăn lại, bảo đặt cây chuối xuống. Đợi cho cây chuối yên vị, thằng Việt mới lần lần quanh thân chuối, sờ đến mặt sau thì nó gật gật đầu ra chiều đúng lắm, xong xoay mặt đó lên. Nó quay ra ngoài gọi to:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ai mà bản thân, người nhà có người sắp sinh, mới có thai thì đứng quay mặt về hướng Đông Nam, tuyệt không có được quay lại ngó nghiêng. Còn người nào yếu tim, sợ máu thì đi về.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đợi cho mấy người đó quay mặt đúng hướng hết, thằng Việt mới lấy một con dao găm, nhẹ nhàng khứa một đường trênthân chuối, xong nó lấy mũi dao bóc một mảng lớn ra. Thì ra thân cây chuối rỗng ruột đến gần 2/3, bên trong phần rỗng hìnhnhư con thấp thoáng cái gì đó. Lúc thằng Việt bóc mảng vỏ nữa ra thì không ít người sợ xanh mặt, tái mắt, chân không đứng vững nữa,…bên trong là…một cái thai nhi bé tý bằng bắp tay . Tôi suýt nữa thì ngã ngửa ra, thằng D vội đỡ lưng tôi, thì thào:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ngày xưa hình như cậu B cũng có suýt một đứa con, nghèo quá nên phải dẫn mợ đi nạo lúc vài tháng. Từ đó đến giờ cậu B không sinh đẻ gì nữa, thay ba đời vợ vẫn thế. Hay là….?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chợt tôi thấy lành lạnh sau lưng, quay người lại thì gặp một ôn già lạ mà có nét rất quen, nhưng không tài nào nhớ ra được. Chợt người đó nở một nụ cười nửa miệng, ra chiều hài lòng lắm, xong đi luôn. Tôi cũng không bận tâm lắm chuyện này, nhưng thấy ghét là chỗ thấy cảnh đau lòng,ghê sợ như thế mà còn cười được.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt chỉ dẫn mấy người ở đó cách mai táng, đặt mộ cho đứa bé thật tỉ mẩn xong rồi mới về. Trên đường về, nó bấm độn đi bấm độn lại cả chục lần, lần nào xong cũng lắc đầu chán nản, chợt nó lên tiếng hỏi hai thằng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Hình như phép xem vận của tao mất linh rồi![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mày xem chuyện quá khứ nhà cậu B hả?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Việt gật đầu, tôi nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Có khi là mày đang hoảng hốt, tâm thần bất ổn nên tạm thời bị vậy thôi, thử tính việc khác xem nào.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt gật đầu, xong nó tính chuyện xảy ra hồi tôi còn bé, tính xong nó quay sang hỏi tôi :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Năm 6 tuổi mày bị thủy đậu, sau đó lại lười không chịu bôi thuốc nên mãi một tháng 2 ngày sau mới đỡ đúng không?[/size]
[size=large]Nghe vậy tôi kinh ngạc vô cùng, gật đầu lialịa, quả nó nói không sai một chữ nào. Thằng Việt thấy thế thì băn khoăn, nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Tại sao lại có chuyện thế này nhỉ! Trước giờ chặn được thuật xem việc của tao chỉ có một người thôi. À mà cũng không thể được, nếu thế thì quá vô lý.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Cái gì cơ? Ý mày là cái lão quái vật năm lớp 11 định bắt tao làm hình nhân á?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nó ừ hử, xong lại tính toán tiếp, vừa tính vừa nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Vấn đề là lão chết từ đời nào rồi. Vậy nên trên thế gian còn tồn tại người chặn phép xem việc của tao là điều quá vô lý.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chợt tôi nhớ lại nụ cười nửa miệng vừa nãy, kinh hãi kể lại cho hai thằng nghe. Thằng Việt nghe xong nói, trầm tư [/size]
[size=large]suy nghĩ rồi nói :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chuyện quá vô lý! Lão đó đã sắp hết mệnh, số trời không cãi được dễ đâu. Có thể đấy là một người nào đó sư huynh sư đệ hay học trò của lão, nhưng bỗng dưng đến đây thì chắc chẳng phải tốt lành gì.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ba thằng đang suy nghĩ thì bỗng đâu một lábùa đen cháy bùng ngay trước mặt tôi, khói bay mù mịt, rồi một bóng người chặn ngang đường. Chính là ông già tôi mới gặp, ông già tháo cái mũ nan ra, thản nhiên ngồibệt xuống giữa đường, lấy tay xỏ lại chỗ vành mũ. Tôi cúi xuống hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Cụ ơi! Sao cụ lại ngồi giữa đường thế này!Xe cộ giờ nó đi ẩu lắm, cụ để con đưa cụ lêntrên ghế đá vỉa hè ngồi cho an toàn.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói đoạn tôi xốc ông cụ lên, đưa vào ngồi trên ghế đá, hỏi han nhà cửa, con cháu đâu mà để cụ đi thế này thì ông già chỉ cười cười mà không đáp. Tôi chào ông già rồi đi, lúc vừa quay lưng đi thì ông già nói vu vơ:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Cũng chẳng đến nỗi phải yểu mệnh![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nghe ông già nói khó hiểu, tôi mới quay phắt người lại, ông già đã chống gậy đi lọc cọc được một quãng rồi. Thôi ! Nếu ông ý đã không muốn nói thêm thì có hỏi cũng vôích. Tôi cùng hai thằng bạn đi về mà lòng vẫn ngổn ngang trăm mối. Ba thằng vừa đivừa nói chuyện, nhưng bỗng thằng D đứngkhựng lại, run run nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Có thằng nào nhận ra là mình đi lạc vào tận ruộng ngô cũ không?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nghe nó nói tôi mới sức nhớ ra, thằng Việt thì vẫn điềm nhiên, nó bảo hai thằng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mình lạc được hơn mười phút rồi! Tao biết nhưng cố đi vào đây xem thế nào. Người bày trò này chẳng phải giỏi giang gì, còn không bằng con bé Ngọc Anh.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Bỗng nhiên có tiếng nói vọng từ trên cao xuống, cả ba quaat ngoắt lại, hướng về phía đó. Trên cành cây là một người nam đang ngồi vắt vẻo, mặt khinh khỉnh nhìn chúng tôi. Định thần lại, nhìn rõ vết sẹo đuôi mày, điệu cười tự kiêu, tôi kinh ngạc nhận ra kẻ ngồi trên cây là thằng Kiến, đệ tử của lão thầy năm xưa muốn lấy mạng tôi. Tôi hỏi :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Anh đến đây làm gì?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Kiến cười hô hố, gằn giọng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Bất lịch sự quá! Gặp lại người quen mà chẳng có tý hiếu khách gì cả. Tao đến đây chơi đấy, có việc gì không?[/size]
[size=large]Việt nói vọng lên cây:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Anh đến chơi thì cứ việc. Chúng tôi còn bận không tiếp chuyện được nhiều. Hơn nữa nói chuyện với anh cũng chẳng có tác dụng gì lắm.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Kiến nhìn hằm hằm vào ba thằng bọn tôi, nghiến răng kèn kẹt, chợt nó thấy thằng D đang đập đập cái cung sắt lên vai thì dịu lại, cười mà mắt long sòng sọc, nói nhát gừng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chào! Bọn bay nhớ đó![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Xong nó huýt sáo một tiếng, bỗng đâu trong đám ngô hoang có thấp thoáng mấy bóng cờ và một cái kiệu con, thằng Kiến trèo lên kiệu, ngất ngưởng đi khuất dần vào núi. Chỉ mới một ngày mà xảy ra bao chuyện, từ con lươn, cái oan thai nhà cậu Bđến ông già bí ẩn và thằng Kiến. Mệt mỏi rarời vì cả ngày truy đuổi, chạy loăng quăng khắp chốn cùng nơi, ba thằng bọn tôi lững thững trở về nhà. Bữa cơm tối hôm đó, ba thằng lầm lầm lì lì, thằng nào cũng căng óc ra suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay, cố kết nối chúng bằng một sợi dây hợp lý nhất. Vợ tôi thấy tôi đột nhiên khác mọi ngày thì lo lắm, lúc lên phòng ngủ, nàng tỉ tê hỏi tôi sao lại vậy. Tôi thở dài sườn sượt, kể lại mọi chuyện, thổ lộ cái khó nghĩ của tôi. Nàng nghe xong,im im không nói gì hồi lâu, bỗng dưng cất tiếng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Anh đừng sợ! Em ở ngay sau lưng mình này.[/size]
[size=large]Nói xong thì lại dụi đầu vào ngực tôi, ôm cứng tôi mà ngủ. Tôi mỉm cười, hạnh phúc sao khi giữa những phút giây hiểm nguy lại có được sự bình yên tĩnh lặng thế này, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc bông.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chừng 4-5 h sáng gì đó, bỗng đâu có tiếng rầm rầm, tiếng đổ uỳnh uỳnh rung cả đất. Tôi mở bừng mắt, hướng tai nghe và quan sát xung quanh, xác định hướng phát ra tiếng động kì lạ là ở bãi tha ma làng . Nhưng cái khiến tôi sợ hơn nữa là đột nhiên không thấy vợ mình bên cạnh, tôi choàng dậy nhìn quanh phòng, phát hiện ravợ tôi đang đứng úp mặt vào góc tường. Nghi có chuyện chẳng lành, tôi kinh hoàng lao ra định ôm vợ tôi kéo lại. Rồi khi bàn tay chỉ còn cách bờ vai nàng gang tấc, thốt nhiên đầu gối tôi đau dữ dội, sau đó là một đòn đánh thẳng vào sau tai, tôi từ từ đổ xuống, mắt cố nhìn về phía vợ một cách tuyệt vọng rồi từ từ lịm đi.[/size]
[size=large]truyện thứ bốn mươi bốn: LỘN XỘN (P.2)[/size]
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Tôi nằm mê man không rõ là bao lâu, chợt nghe thấy một giọng êm êm lo lắng gọi mình:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mình ơi! Anh sao thế này! Tỉnh lại đi mình ơi![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi gắng gượng mở mắt ra, lờ mờ thấy xung quanh mình là vợ tôi, vợ chồng Ngọc Anh, ông cháu thằng Việt, tất cả chăm chú dõi theo từng cử chỉ của tôi. Tôi chống tay ngồi dậy, sờ tay thử ra sau tai thì lạ thay, không hề thấy đau đớn, nhức buốt gì cả, chẳng giống bị đánh mạnh vào đó tý nào. Tôi hỏi thằng D:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Tao ngất đi bao lâu rồi vậy mày?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D đưa tay lên xem đồng hồ rồi trả lời :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chắc cũng khoảng gần năm tiếng rồi, bây giờ là chín giờ sáng![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chợt nhớ ra cảnh trước lúc ngất , tôi thảng thốt hỏi vợ tôi :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Sáng sớm nay em làm gì mà tự dưng lại đứng úp mặt vào góc tường thế? Anh sợ quá nên chạy vào, chưa kịp gọi thì bị ngất.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Cả năm người nhìn tôi trân trân, lúc sau, vợtôi e dè nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Sáng nay em có đứng úp mặt gì đâu. Lúc 4h em ra khỏi phòng để xem lại chăn nệm cho hai đứa bé con, nghe thấy tiếng động lạ ngoài nghĩa trang, tiếp theo là tiếng anh kêu nên em chạy vội về thì đã thấy anh nằm ngất đó.[/size]
[size=large]Quái lạ, vậy cái thứ đứng góc nhà đó là ai ? Nghĩ lắm lại thêm mệt óc.Tôi chợt nhớ âm thanh hồi sáng, quay sang hỏi thằng Việt:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thế sáng nay ngoài bãi tha ma có cái gì mà uỳnh uỳnh thế?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chiều mày khỏe hẳn thì tao dẫn mày ra xem, giờ ngồi yên tao xem lại mạch với đầu mày có bị gì không.[/size]
[size=large]Rồi nó kéo tay tôi, mắt lim dim nghe mạch, xong lại xem sau tai tôi có vết bầm hay tụ máu không, lại cầm đèn rọi qua rọi lại bắt tôi nhìn theo ánh đèn, rồi bắt tôi cười, nhăn mặt, nói, hát, kể chuyện cũ. Xong tất cả, nó thở phào nhẹ nhõm, nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Không sao cả. Bị đánh vào huyệt sau tai nên ngất đi, nhưng kì lạ là sao bị đánh đến mức ngất mà tỉnh dậy không đau buốt haytụ máu.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]*********************************[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Đến chiều, tôi theo thằng Việt ra bãi tha ma xem. Tôi kinh hãi nhìn trân trân vào bãi, đớ người gần phút. Quang cảnh tại đâygiờ khủng khiếp vô cùng, không biết kẻ nào đã quật liền hai chục ngôi mộ vô chủ ngoài rìa lên, quan tài bị bật nắp, hài cốt bên trong cũng mất, khắp bãi tha ma là người lo dọn dẹp chỗ mộ bị quật, và nhiều hơn là người đến sửa sang lại mộ nhà mình thành một pháo đài vững chắc, có nhà còn chăng cả dây thép gai với lưới B40quanh mộ các cụ. Phía xa xa, một toán người đang dựng lán ngủ đêm, chắc định cắt cử mấy người tối nay ngủ lại đây canh bãi tha ma với hai ông quản trang. Trong miếu Thổ thần là một đoàn sư vãi đang ngồi tụng kinh siêu độ cho vong linh nhữngngười xấu số chết không yên, giữa áng chiều, tiếng tụng kinh ê a văng vẳng lại khiến cảnh vật thêm não nề, u ám. Tôi ngồilên xe thằng Việt chở về, tôi hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mày nghĩ sao về việc này. Sao bỗng dưng lại lôi hài cốt người ta lên làm gì? Thất đức thế thì con cháu há mồm cả.[/size]
[size=large]Thằng Việt vừa chạy xe vừa kể:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Hồi tao học trên Tây Tạng, có nghe một ông bạn của thầy tao kể là có tồn tại một thuật là dẫn ma sống, cũng từa tựa như phép dẫn thi của Mao Sơn Tông. Muốn luyện thuật này phải quật mồ lôi hài cốt người ta lên, mà hài cốt vô chủ thì càng tối vì sẽ không có tổ tiên hay thần hộ mệnh canh giữ. Đem bộ hài cốt đó về, róc hết thịtda ra rồi lấy xương cốt ngâm vào hũ sành đựng thuốc bùa, đợi một đêm phơi trăng non rồi đem xương đó ra, ráp lại thành bộ hoàn chỉnh. Bện chỉ vàng kim tuyến nối làm gân, đắp đất sét nhào tro bùa làm da thịt, có cơ thể hoàn chỉnh rồi thì nung người đất đó trong lửa đốt bằng xác thú, rưới máu tươi lên người đất nung để làm nguội. Xong xuôi tất cả thì cái người đất nung đó sẽ thành nô lệ phục dịch cho mình, tuy thân xác đất nhưng lạ cử động linh hoạt khác thường, lại biết ẩn biết hiện nhưma. Có kẻ đem người đất nung gài vào nhànào mình ghét, ngày đêm phá rối trả thù mà nhà đó không ai thấy gì. Nhưng thuật này cực tổn âm đức, vì người đã chết mà bị lôi lên mặt đất, xác đã chôn yên mà bị quấy rối, do đó sẽ sinh ra oán khí tích tụ lại,báo thù kẻ ác đó.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi nghĩ : "Chắc kẻ giấu mặt có dính dáng đến vụ này rồi! Có lẽ nó muốn huy động thêm quân để kiếm chuyện với mình, vậy càng phải đề phòng cẩn mật." Đang đi thì tôi lại thấy ông già bí ẩn kia chống gậy đi trên vìa hè, ngược chiều với chúng tôi, ôngta nhìn tôi, lại nở nụ cười bí hiểm kia, tôi cũng gật đầu chào lại. Lúc hai thằng đi được một quãng, tôi nghe thấy tiếng nói ông cụ rào rào hòa trong gió :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Muốn sống thì tốt nhất nên biết giả mù giả điếc.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi ngoái đầu lại nhìn, thấy ông ta đang chống gậy lọc cọc cách xa bọn tôi gần trăm mét, vậy sao lại nói vọng tới đây được? Thấy kì dị, tôi vội hỏi thằng Việt :[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mày có nghe thấy gì không?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nó kêu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Nghe cái gì cơ? Đang chạy xe gió rít ào ào, nghe cái gì nữa ? Mày nói mà tao còn nghe khó nữa là người khác. Về tao xem lại đầu cho. Rõ khổ, thành lơ ngơ thì bỏ mẹ mày![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nghe nó nói tôi lại càng thấy kì, cớ làm sao nghe tiếng nói đó lại rõ ràng đến thế được?Lúc đang định đi qua đường đê, thằng Việt nghĩ thế nào lại lừng khừng phút chốc mới đi tiếp. Vừa đi nó lại vừa nghiêng đầu nhìn xuống sông, hễ có đợt sóng nổi lên là hai thằng lại rùng mình.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Về đến nhà cũng đã gần 7h tối, cả nhà ăn cơm xong rồi ngồi bàn nước xem TV, nói chuyện phiếm. Cũng lâu rồi mới có giây phút thoải mái bình yên đến thế này. Lúc chuẩn bị đi ngủ, lên đến cầu thang thì tự nhiên thằng Việt nhìn về phía tôi quát lớn:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ngồi thụp người xuống![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi giật mình thụp vội xuống, lăn người mấy vòng vào trong trán vùng nguy hiểm, bỗng lọ hoa sau cạnh chỗ tôi vỡ tan. Trong lúc đó, ông Bách đã lao ra, tay phẩy ra một nắm tro nhang, lầm rầm khấn. Tức thì một cái bóng người lờ mờ hiện lên. Thằng Việt vịn lan can đu xuống, tung cho ông nội nó cầm một đầu dây nhỡ đen xì, gạt mạnh ngang lưng cái bóng đó. Chỉ nghe cháy xèo một tiếng như miếng thịt mỡ gặp lửa, cái bóng kia oằn người lại, lùi ra sau. Ông Bách vớ cây kiếm gỗ lim treo trên tường, bắt quyết, hét to một tiếng rồi phóng kiếm đâm thẳng vào ngực bóng người kia. Cái bóng quàng tay quạt mạnh khiến hai ông cháu phải lùi ra ngoài. Trúng phải mũi kiếm, cái bóng hiện nguyên hình là một người đen xì xì, mặt mũi không rõ ràng. Người đó đưa tay lên ngực, bẻ cây kiêm cái rắc, vứt càn kiếm thằng xuống nền nhà.Ông Bách và thằng Việt tái mặt nhìn nhau. Chợt Ngọc Anh đứng trên cầu thang ném cái túi đồ nghề của thằng Việt xuống, tay con bé cũng cắp hai cây kiếm gỗ vào trợ chiến.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách lùi về sau rút sáo ra thổi yểm hộ, hai anh em thằng Việt mỗi người cầm một dây bùa chăng quanh phòng, đồng loạt xông tới. Hai anh em nó bắt quyết, đọc ấn liên tục đánh mà người kia không hề hấn gì, cuối cuồng thằng Việt cắmđược một cây trâm gỗ vào vai người kia, nó và Ngọc Anh vội lùi ra, vừa ổn định tư thế là đồng thanh hô to, tay trỏ vào người đen xì. Ngay tức khắc, mấy dây bùa xoắn lại, lao vào trói chặt người kia. Thằng Việt ngậm rượu phun thằng vào, bùa cháy bùng bùng như đuốc. Người kia gầm gào loạn lên rồi chạy ra ngoài. Ngọc Anh cầm hai cây kiếm gỗ, lao vọt lên trước bắt chéocây kiếm cản lại, mượn lực kéo ngã. Xong con bé rút ra một cái ly như tịnh bình, thấm nước vào tay rồi nhẹ nhàng thổi. Mộtluồng hơi lạnh phả ra, từ từ dập hết lửa. Người đen xì kia vội sụp xuống lạy con bé, ú ớ nói gì đó xong cúi người đi giật lùi ra ngoài. Lúc vào trong, ông Bách kêu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Sao cháu lại cứu nó? Nó là yêu tà, mà phàm là yêu tà thì người học phép như mình phải diệt trừ.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ngọc Anh lí nhí đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Cháu xin lỗi. Nhưng cháu thấy người đó tội lắm, chỉ bị sai bảo đến đây thôi mà phải chết thì không đáng.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách lắc đầu than:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thiên bẩm cháu nào có kém gì anh đâu. Nhưng phải cái nhu nhược, không thể nhẫntâm nên không tài nào thành công được như nó. Âu cũng là do tính khí nữ nhi dễ mủi lòng, chẳng trách ai được.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D an ủi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Không sao đâu mà. Coi như mình làm phúcđể đức cho con cháu.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Rục rịch mãi thì mọi người cũng đi ngủ. Riêng tôi thì vẫn không tài nào yên giấc được, nằm một lúc tôi lại dậy, khẽ gỡ tay vợ ra, lẳng lặng lách cửa xuống vườn hónggió cho thư thái đầu óc. Lúc đang đứng ngắm cá trong ao, tự nhiên tôi thấy rùng mình vì một đợt gió lạnh. Linh tính mách bảo tôi có chuyện không ổn rồi, tôi vội lùi xa ao cá, đưa mắt nhìn bốn phía, từ từ lùi vào trong nhà. Chợt sau lưng tôi có tiếng chân đáp nhẹ, tôi giật mình quay người lại,thì ra là cô gái ăn mặc kín mít kia đến. Tôi nhủ thầm : "Khôn ba năm dại một giờ rồi. Mình một thân một mình ngoài đây, vũ khí thì không có, đánh tay không thì không ra gì, lại gặp oan gia ở đây đúng là hết sống. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, ít ra mình chắc chắn là cô gái này không phải vợ mình,mùi hương từ cô này không phải hương lan trên tóc vợ mình, lại càng khôngphải hương nhân tạo. Thôi coi như niềm anủi cuối vậy!" [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chợt cô gái kia trừng mắt nhìn tôi, lao thẳng ra chộp lấy yết hầu tôi. Tôi chống trả lại nhưng đúng như dự đoán, tôi dễ dàng bị tóm gọn như gà non gặp cáo,mà mình còn chưa kịp kêu gì. Cô gái kia quặt tay tôi ra sau, một tay ấn huyệt không cho tôi kêu được. Sau đó, cô gái áo đen túm áo tôi kéo xốc tôi lên, đưa một lọ thuốc lên sát mũi tôi. Ngửi mùi thuốc thơmthơm, tôi từ từ mềm oặt ra, để cô ta xách vào đặt lên ghế ngoài hiên, cuối cùng cô ta vứt lại một mảnh giấy xong bỏ đi mất. Rõ ràng mắt tôi vẫn nhìn được, tai vẫn nghe được mà người như tượng gỗ, không tài nào nói hay cử động được.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chừng mười phút sau thì tôi dần dần cử động lại được, cuống cuống nhặt mảnh giấy lên mở ra xem, bất ngờ khi chữ trong đó chẳng phải đe dọa gì, chỉ có một câu : Giả mù giả điếc, tránh xa thị phi[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Rốt cục thì cô gái đó về phe ai, lời nhắn đó mang ý tốt hay ý xấu, mà lời nhắn lại có ý khá giống với lời nói ông già bí ẩn kia. Suy nghĩ lại những chi tiết nhỏ nhặt nhất mà đãvô ý bỏ qua, trong đầu tôi lờ mờ hình thành một sợi dây liên kết tất cả lại với nhau.[/size]
[size=large]truyện thứ bốn mươn\i bốn: CHIA RA[/size]
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Đêm đó, tôi cố gắng suy nghĩ, chắp nối nhưng điều nhỏ nhặt nhất để tất cả hình thành một xâu chuỗi hợp lý. Tôi không thể đoán hẳn nó ra, chỉ lờ mờ đoán được mọi chuyện đều có chung một điểm, ngoài chúng tôi ra thì còn có vô số người khác đã bí mật đến đất này, đồng minh có, thù có, nhưng tất cả đều đến vì một thứ báu vật nào đó, và người nắm bí mật về báu vật đó rất có thể là thằng Việt, và mỗi người chúng tôi lại nắm giữ một mảnh ghép quantrọng, rồi sớm hay muộn cũng sẽ có một vụ tranh chấp xảy ra.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nhưng bản tính tôi suy nghĩ thì nhiều mà bám theo suy nghĩ đó thì kém cỏi, càng nghĩ càng rối như canh hẹ, tôi quyết định làkhông nghĩ nữa, mặc cho nó ra sao thì ra, quân đến tướng đỡ, nước đến đắp bờ . Đứng chán chê dưới hiên, tôi lại chui tọt lên phòng ngủ. Nằm thiu thiu một lúc bỗng người tôi lâng lâng, mê mê tỉnh tỉnh, có cảm giác như ai đó mở cửa phòng bước vào. Tôi vội mở mắt ra nhìn, co duỗi tay chân xem sao, may quá không phải là bóngđè. Quay sang trái thấy vợ tôi vẫn nằm ngủ bên cạnh, tôi yên tâm hẳn, đặt người xuống ngủ tiếp. Bỗng nhiên sống lưng lạnh toát, tôi lại căng mắt ra nhìn xung quanh, hỏi: "Ai đó?". Không có tiếng trả lời. [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chợt trong bóng tối mờ mờ, tôi nhận ra có một bóng người đang từ từ tiến lại gần giường, hoảng quá tôi vội lay vai gọi vợ dậy, nhưng nàng vẫn ngủ im không biết gì,tôi thầm nghĩ:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]" Hỏng rồi! Hôm nay là cái ngày gì mà mình gặp lắm chuyện thế nhỉ?" . [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Rồi bóng người đó từ từ tiến lại gần tôi, lúc này nhìn rõ là một người đàn ông mặc giáp phục, mũ trụ đầy đủ, tay vác kích lăm lăm sấn vào. Người này không to cao cho lắm, còn thấp hơn thằng D, nhưng mặt mũi oai vệ, hai mắt tinh anh, gờ mày nhô cao, sống mũi thẳng, quai hàm bạnh, rất ra dáng nhà tướng. Ông tướng đó lại gần, bỗng cầm cán kích gõ vào trán tôi đau điếng, tôi kêu to lên nhưng hình như chẳngai hay biết cả. Ông ta dí sát mặt vào mặt tôi, nói mà phả ra hơi lạnh ngắt:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Giả mù giả điếc chứ có phải mù điếc thật đâu. Can gì mà cứ cố chấp thế?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Rồi ông tướng đó bước ra khỏi phòng, kéo cửa cái sầm. Nghe tiếng: "Sầm!", tôi giật cảmình, hét toáng lên, bỗng nhiên thấy quanh mình là sáng, vợ mình thì choàng dậy lay vai hỏi có chuyện gì . À thì ra là mơ,nhưng sao thật đến vậy? Tôi dậy đánh răng rửa mặt, ra ngoài vườn hóng mát, lòng vẫn lấp lửng giữa mê và thực. Hôm đólúc ăn cơm, mọi người có hỏi tôi sao tự nhiên hét lên thế, tôi mới đem chuyện tối qua ra trả lời, nhưng giấu nhẹm chuyện bị cô gái áo đen khống chế và chuyện về ông già có nụ cười bí hiểm. Ông Bách trấn an tôi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chắc tại tối qua trước khi đi ngủ có xem phim cổ trang, lại thêm tinh thần mỏi mệt nên sinh ra vậy. Chuyện mộng mị vốn hư hư thực thực, để tâm nhiều lại mau già đi.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi vâng dạ rồi thôi, nhưng lòng vẫn băn khoăn suy nghĩ về câu nói lặp đi lặp lại. Tối hôm đó, cả đám đang ngồi chơi cá ngựa thìbỗng đâu có giọng hát văng vẳng vọng vào, tắt tiếng TV đi, lắng tai nghe thì bài vènghe cứ u u a a, chẳng rõ đâu vào với đâu, mọi người lại ngồi chơi tiếp. Ai cũng bảo là nghe rào rào như loa hỏng, chẳng ra đâu vào đâu, chắc hội trẻ con, thanh niên nhà hàng xóm nghịch hỏng giàn Karaoke rồi. Duy chỉ có tôi là vẫn nghe rõ mồn một bài hát đó, trong đó có câu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- "….Ai theo ông đồ Chiểu, mù mà nhin sự đời, ai học cụ Tam Nguyên, chỉ mong sao giả điếc. Mù mù điếc điếc, ai biết ai hay…!"[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lại là mù và điếc, rốt cục thì người nào muốn tôi theo ý vậy, xem ra không có ác ýgì với tôi, năm lần bảy lượt nhắc nhở tôi biết thân biết phận mà tránh đi. Băn khoăn mãi vẫn không nghĩ ra gì, thốt nhiên ngoài đường làng có tiếng hò reo phấn khởi, người dân lũ lượt đổ ra đường đông như hội. Tôi và thằng D chạy ra xem, kêu mọi người ở lại ngồi chơi, lát là hai thằng về, đi lắm cũng vô ích. Tôi với nó hòa vào đoàn người, thấy trong đám có người mang daorựa, có người mang rổ rá, xô chậu, có vẻ như là đi chia chác cái gì đó. Chợt uỵch một tiếng, ai đó chạy ngược chiều đâm sầm vào ngực thằng D, ngã lăn ra, thằng D vội kéo người đó dậy, là chú H hội thợ săn, chú H hổn hà hổn hể nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- May quá, đang len vào chỗ chúng mày để thông báo tin mừng.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mừng cái gì mới được chứ ?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Chú H cười khà khà, vỗ ngực:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Bọn tao lập mưu dụ con lươn kia thò một phần người lên bờ ăn mồi, rồi mấy ông từ trên nóc đứng chực sẵn bắn súng phóng laoxuống, gim chặt nó xuống đất. Nó giãy mà càng giãy thì càng rách thân rộng ra, đuối qua nằm ngáp, lúc đó hai ông Q và D mới chạy thuyền, bung lưới sắt ra kéo phần thân dưới nước của nó lên bờ. Chao ôi nó to và dài dã man! Bây giờ đang bu lại xem rồi chụp ảnh kìa, tý nữa còn cắt thịt nó chiara nữa. Chúng mày đến nhanh đi kẻo hết .[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nghe nói vậy thì hai thằng kinh ngạc vô cùng, không còn tin vào tai mình nữa. Chạyhộc tốc đến chỗ bắt con lươn, may nhờ có thằng D to khỏe chen trước mở đường mà tôi đi dễ dàng. Lúc đến nơi, thấy xấp xấp chỗ nước gần bờ có một con vật đen nhẫy, dài ngoằng đang nằm, bên trên bị phủ một tấm lưới sắt nặng, khắp người găm mấy mũi lap ngạch, trên đầu có sáu bảy vết chém. Xung quanh nó, người ta đứng chụp ảnh, tạo dáng đủ kiểu, "lều báo" nghe tin cũng đến mổ xẻ, phỏng vẫn mấy ông thợ săn. Chắc ngày mai kiểu gì chẳng có tin sốc.Len lõi mãi hai thằng mới vào sát được, chăm chú nhìn kĩ con lươn. Đúng là nó to thật, cái mồm ngoác như thế này với cặp mắt ti hí không tròng thì không chệch đi đâu được, nhưng sao trông nó cứ khang khác thế nào! Thằng D bỗng quay sang tôi thì thào:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Hình như không phải nó mày ạ![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Giống ý tao. Nhưng sao mày nhận ra?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nó trả lời:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Hôm nọ lúc tao cầm côn của mày vụt vào đầu nó ý, tao nhớ rõ chỗ tao vụt xuống có hoa trăng trăng kiểu camo, mà mắt nó có vết sẹo nữa, cái mồm cũng to hơn thế này,chẳng phải lúc đó nó đớp ngang mà suýt gọn người thằng Việt còn gì. Mà thằng Việt thì cao đến mang tai tao,đớp nó thế thì chắc mồm phải to đáng kể.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nghe nó nói tôi thấy rất có lí, còn đang chăm chú nhìn tiếp thì tự nhiên con lươn mở trừng mắt ra, quẫy mạnh. Đám đông hét toáng lên rồi nháo nhào chạy dạt ra, mầy ông thợ săn thì lăn xả vào chém, đâm cho kì chết hẳn. Bỗng con lươn há mồm ngáp, kêu è è mấy tiếng rồi rú lên, cuối cùng là gục hẳn xuống, người giật giật. Thấy con lươn chết hẳn, cả đám gào ầm lên, reo hò điên cuồng, mấy ông thợ săn thìđứng ra tận chỗ nước nông, nửa người trên nửa người dưới nước, tay giương cao súng, dao, cười toe toét cho lều báo chụp ảnh . Bỗng nhiên ngoài sông sóng cồn kinh khủng, vỗ oàm oạp vào bờ, rồi một cái đuôi vung lên quất mạnh xuống, nước bắn tung tóe cả. Ngay sau đó là tiếng kêu thất thanh của một thợ săn bị kéo chìm ngỉm xuống, không kịp sủi cả tăm. Dân làngsợ hãi kéo nhau chạy cả, lều báo vứt cả máy ảnh chạy bán sống bán chết, mấy ông thợ săn lội nước cố lên bờ thật nhanh, lúc sắp vào bờ thì một ông nữa lại bị kéo tụt lại không kêu được tiếng nào. Thằng D và tôi chạy như điên về nhà, chân lướt không chạm đất, còn không thèm ngoài cổ nhìn đằng sau. Trên đường đi, có người ngã ra thì bị đám sau dẫm lên, kêu giời kêu đất, cómấy người thì bị thằng D chạy hăng quá ủi đổ, lăn lông lốc ra vệ đường.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lúc hai thằng chạy vào đến sân nhà thì đậpvào mắt là một cảnh tượng tan hoang. Thằng Việt và ông Bách đang ngồi chống kiếm gỗ thở phì phò bên mép ao, vợ tôi với Ngọc Anh thì khóc sướt mướt, ôm chặthai đứa nhỏ, hai đứa bé sợ quá không khócra thành tiếng được. Khắp sân là cành cây gãy, chậu hoa đổ vỡ, gạch ngói, mảnh sànhvỡ rãi đầy ra đó.[/size]
[size=large]truyện thứ bốn mươi năm: LÀ THÙ HAY LÀ BẠN?[/size]
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Trông cảnh tượng tan hoang vậy, tôi với thằng D rối rít hỏi[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Làm sao? Ở nhà vừa có chuyện gì mà nên nông nỗi này![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt thở hổn hển, đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Lúc bọn mày đi, có một đám ma sống nó kéo vào, gặp ai là đánh người đó. Tao với ông nội cố chết đánh bật chúng nó trở ra, nãy tự dưng có tiếng sáo hiệu lệnh, bọn kiarút hết về. Vừa đi chừng 2-3 phút thì hai bọn mày về.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D chạy ra chỗ Ngọc Anh và vợ tôi, hỏi han chuyện khi nãy, lại vỗ về hai đứa nhỏ cho chúng nó bớt sợ. Tôi nghi hoặc, đăm chiêu suy nghĩ: "Nếu chúng nó đã đến đông vậy, cớ làm sao lại dụ mình đi, hi sinh cả con lươn làm mồi. Mà khi mình với thằng D về lại rút ngay lập tức?" Nghĩ một lúc, tôi hỏi thằng Việt:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Một trong hai bọn tao, có thằng nào mà bản thân có điểm đặc biệt làm bọn kia sợ không?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nó đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Không. Ngoài mày mang mệnh Chu Long, còn thằng D thì mạng người thường, không có khắc mệnh hay dòng máu phù thủy gì. Chúng nó chẳng có lý do gì phải sợ cả![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Càng ngày chuyện càng rối rắm, hết cái này đến cái kia xếp chồng lên nhau nhơ một mớ bài hỗn độn hàng trăm quân. Chạy ra chỗ vợ tôi, vừa nhìn thấy tôi, My đã khóc òa lên, ôm chồm lấy tôi . Tôi phải ngọt nhạt dỗ dành mãi, cô vợ ngốc mới nín khóc, trước giờ chưa bao giờ tôi thấy nàngsợ hãi đến vậy, đáng lẽ tôi không nên để vợ con theo mình về quê chuyến này. Dọn dẹp các thứ xong xuôi, ổn định tinh thần đám nhỏ lại, tôi chờ cho đàn bà, con trẻ trong nhà đi ngủ hết mới xuống hiên ngồi cùng ông cháu thằng Việt, thằng D. Thằng Dcáu bẳn, quát:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mẹ nhà nó! Mới đi có tý mà đã vào cắn trộm![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách thì trầm ngâm, nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Hôm nay chúng nó định dốc toàn lực ra, diệt mình bằng mọi giá. Nhưng vì lý do nàođó mà hai đứa này về kịp thời, có lẽ bọn kia chỉ ngại điều đó nên rút về vội. Giờ này chắc bên nó hoang mang lắm, kế hoạch độtngột bị phá vỡ, lại sợ mình thừa lúc này mà đột kích nữa.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt tiếp lời:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Vấn đề hiện tại là tìm ra điểm bí mật ở một trong hai thằng D và H, biết điểm mạnh đó rồi thì mình sẽ tận dụng mà quét một mẻ lưới thâu sạch bọn âm binh, âm tướng kia![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách chợt xua tay, nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Có chuyện gì đó không ổn ở đây. Phàm là thứ ma sống thì gần như không có điểm yếu, còn loại như tên đầu sỏ kia thì ắt không bao giờ sơ suất đến mức để mưu bị phá hỏng giữa chừng vậy.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D bỗng vỗ đùi đánh đét, kêu to:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Trừ phi một trong hai đứa cháu là người quen biết của thằng đầu sỏ, nên nó không muốn bị uổng mạng trong đợt càn vừa nãy. Đáng lý chỉ có một thằng thoát nhưng lại có thêm thằng nữa đi theo![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt và ông Bách gật gù tán thưởng.Ông Bách hỏi thằng D:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Trước giờ cháu có ai mang ơn mình, hoặc tỉ dụ như ai đó thương mến mình nặng lòng không?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D vội giơ tay thề thốt:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ông ngoại nói oan cho cháu quá! Trước giờ cháu chỉ yêu có mỗi mình vợ cháu, con gái khác lại gần là cháu chạy, có để ý gì đâu. Mà cháu thì chỉ có gây thù chuốc oán chứ làm ơn cho ai đâu![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Xong nó nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Để mà nương tay đến mức thế thì chỉ có thể là tình cũ còn chưa phai thôi.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nó vừa dứt câu, cả ba người quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngớ ra, hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Cụ với hai đứa làm gì mà nhìn cháu ghê thế?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt nhấp ngụm trà, nhìn tôi cười ẩný:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Nói về tình thì chỉ có mày là phong lưu nhất thôi. Tính ra trước giờ con gái nó đổ mày, rồi chờ mày nhiều thế còn gì. Có nhẽ nào…![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D thì quả quyết:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chắc chắn là con lợn H rồi! Mày lắc não nhớ lại xem trước có bao nhiêu cô nặng lòng với mày![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi bồi hồi nhớ lại từng mảnh kí ức vụn vỡ,tính ra chỉ có hai người thôi. Một là Linh, còn một là một người mà cả đời tôi nuối tiếc, nhưng khả năng về người đó là khôngthể nào. Tôi băn khoăn:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chẳng lẽ lại là Linh à?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt xua tay, kêu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Cái đó không thể xảy ra! Trình độ của Linh còn thua tao, luyện làm sao được ma sống mà luyện, lại còn bao lần đọ phép nữa, toànăn ngang ngửa hoặc thậm chí ăn đứt tao luôn.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách gật gù, tiếp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Đúng rồi! Cô Linh đó ông có gặp qua vài lần lúc ông mới đến đây, tuy có cốt cách dòng dõi nhà phù thủy, nhưng tay ấn còn thua xa thằng Việt.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Bàn bạc mãi, chè nước suốt đêm tới tận tờ mờ sáng hôm sau. Mọi người mới vào chợp mắt đôi chút, dạo này lắm chuyện đau đầu, ngủ cũng không yên nổi. Buổi trưamới ngủ dậy, ăn nháo nhào xong tôi với thằng Việt đi qua nhà mấy ông thợ săn thiệt mạng đêm qua. Hôm nay khăn tang trắng cả ngõ Dưới, đường ra Cây chay có bốn chiếc quan tài nối nhau đi ra, hai ngườichết ngay tại sông, một người chết khi lên bờ được vài bước thì bị kéo tụt xuống dưới, ông còn lại về đến nhà tự nhiên lên cơn động kinh, ngã vật ra đất, vợ con đưa cấp cứu không kịp. Mới mất hôm qua mà hôm nay đã phải ra đồng, người ta sợ để lâu quỷ nó về ám vong trùng, cả hội thợ săn giờ còn có chú H với ông L.[/size]
[size=large]Tối hôm sau, đang ngồi uống nước tự dựngngoài cửa có tiếng vỗ rầm rầm, rồi có tiếnggào ú ớ bên ngoài. Tôi vội chạy ra gọi vợ tôi với Ngọc Anh, dắt hai đứa bé vào nấp phía sau. [/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách và thằng Việt cầm chắc kiếm đào, trừng mắt nhìn ra cửa. Thằng D nhẹ nhàng tiến lại gần, mở cửa cái xong nhảy vọt vào trong, đứng thủ ngay bên cạnh tôi. Bên ngoài, một cái bóng đổ nhào vào. Là một con ma sống đang quằn quại, úớ định nói gì. Nó bẻ ngón tay, lấy vụn đất vẽ lên tường hình một người mặc áo thụng, trong tay áo có chữ na ná như chữ Phong. Xong nằm vật ra đất, im lìm không kêu được nữa. Ngọc Anh ở sau lưng chồng ló đầu ra nhìn, bất chợt con ma sống ngoái người về phía con bé, tay chắp lại lễ tạ, rồi buông thõng tay, gật gật đầu, cố sức lấy tay trỏ lên bức tranh nó vừa vẽ. Thằng Việt tiến lại gần, xem qua, buồn bã nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Nó tự phá giải bùa! Sắp tan thành đất vụnrồi. Con này là con hốm trước đến lẻ nhà mình, con Ngọc Anh tha cho nó về, chắc hôm nay nó liều chết đến đây báo tin để trả ơn![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ngọc Anh chạy lại chỗ thằng Việt, níu áo anh, mắt đỏ hoe:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Anh ơi! Anh làm cách nào cứu nó đi anh![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách lắc đầu, bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Tự phá bùa thì ắt phải vụn thành cát bụi rồi. Giờ chỉ có làm ân huệ cho nó mau vỡ tan ra, không càng kéo dài càng đau đớn, oán hồn nặng quá không cất lên được, khó mà siêu thoát.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt rút trong ngực áo ra một lá bùa đen, giơ trước mắt con ma sống, hỏi bằng thứ tiềng gì ề à như đọc kinh, lại nghe như gầm gào trong họng. Con ma sống gật gật đầu ra chiều đồng ý, song lại trỏ tay liên tục vào tường như cố nhắc lại tin mình đưa là tin quan trọng. Thằng Việt áp là bùa lên ngực con ma sống, đọc lầm rầm, xong bắt quyết trỏ lên trán rồi điểm mạnh xuống lá bùa. Lá bùa bốc cháy đùng đùng, con ma nhanh chóng tan nát thành vụn. Lạ là vụn tan ra thì mịn như bột, ông Bách phất tay áo vào đám tro, đám tro nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng trôi dần ra cửa rồi tàn vào trong gió.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Mọi người bồi hồi, không ai nói một câu nào. Ngẫm ra con ma đó lúc sống cũng chỉ là nông dân chân chất, cả đời cui cút ở làng,chết cũng ở làng, vậy mà chết rồi còn bị quật mồ hành hạ thành nô bộc. Ấy vậy mà còn có nghĩa biết báo ơn người khác, hơn khối kẻ đang sống mà không bằng cái thây chết rồi . Nhìn lên bức tranh trên tường, tôicố sức suy nghĩ xem bức tranh có ý nghĩa gì. Tin báo này đã phải đổi bằng mạng của một "người", nhất định phải giải mã cho bằng được, không thể để nó chết vô ích.[/size]
[size=large]truyện thứ bốn mươi sáu: NUÔI ONG TAY ÁO ( HÀNG DÙNG THỬ )[/size]
[size=large]* * *[/size]
[size=large]Ngồi ngẫm nghĩ chốc lát, ông Bách chợt thốt lên:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Nuôi ong tay áo! Ý này ám chỉ có kẻ nội gián phá từ trong phá ra![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi nói:[/size]
[size=large]- Nhưng chữ Phong này là gió cơ mà cụ![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách xua tay, cắt nghĩa:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Phong này phải hiểu là con ong, chứ nếu gió trong tay áo thì vô lý quá. Ngẫm lại thấy trước giờ trong nhà mỗi khi có chuyện là đến dồn dập, người trong nhàcó chuyện gì là chúng nó biết hết, trừ philà nội gián ngay sát sườn ra, chứ cho dù tài mấy cũng không vượt nổi trận của thằng Việt mà vào đến tận đây được.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Càng ngẫm càng bàng hoàng, nhưng lại càng thấy có lý. Đúng là thằng Việt lên Thần đẳng, vượt được trận đồ của nó gần như là không tưởng, nhưng nếu trong nhà có nội gián mở trận cho bọn maquỷ vào thì chúng nó cứ việc ra vào như chỗ không người thôi. Nhưng ai mới là nội gián được? Tôi không, nhà thằng Việt không? Thằng D dù ngoại tộc nhưng nó không lý gì đi hại vợ mình cả? Vậy chẳng lẽ là…. em![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Cố gạt suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, tôi thử tim một đối tượng khác khả nghi. Vẫn vô ích, mọi điều bất lợi đều hướng về vợ tôi. Nhưng lẽ nào cái nghĩa trăm năm không bằng một tham vọng ích kỉ? Đầu óc tôi xoay mòng mòng, không còn muốn làm gì nữa. Ba ngày sau, tôi làm gì cũng như người mất hồn, ai hỏi gì tôi cũng đờ đẫn mất mấy giây rồi mới giật mình đáp lại. Đang ngồi suy nghĩ trong phòng thì chợt có tiếng leng keng, lại là âm thanh quen thuộc đó. Tôi bừng tỉnh, mở mắt nhìn nàng, mỉm cười, vợ tôi đem vào một ly trà nóng. Nàng lo lắng hỏi tôi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mấy bữa nay anh làm sao mà trông thấtthần thế? Anh mệt mỏi, hay là ốm gì?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi lắc đầu đáp không sao cả, ôm vòng emvào lòng. Chẳng biết còn ôm nhau được mấy nữa. Nhưng trước mắt cứ tận hưởng những cái êm đềm ngắn ngủi đi, còn sóng gió thì hãy gạt sang một bên.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]————————————————————————————-[/size]
[size=large]Ở dưới sông, bộ đội, dân quân quây kín lại, cho sona dò khắp sông, lại cử cả người mang bình lặn, lặn xuống dưới chỗ sông chảy ngầm nữa, nhưng ai ngoi lên cũng lắc đầu, bảo dưới sông vẫn im lìm, đến một gợn bùn, vệt nước đục cũng không có. Mấy ông bộ đội đóng ở đó được tầm 3 hôm thì được lệnh cấp trên rút về, cái làng nhỏ bé náo động được mấy hôm giờ lại trở về im lìm như cũ. Buổi đêm, công an vẫn đi tuần dọc đường thôn ngõ xóm, nhưng tuyệt nhiên không có gì lạ cả. Mấy đoàn đen đen gì hay chạy dọc buổi đêm, những tiếng ồ ào trong núi vọng ra cũng tắt ngấm. Hôm làm 3 ngày cho mấy người thiệt mạng đêm đó, cả làng lại trắng màu tang tóc, vàng hương đốt bay đầy trời, bộ đội cũng không cầm lòng nổi khi thấy người nhà họ gào khóc, lăn lộn vì mất chồng, mất cha. Ngày hôm đó, thằng Việt và ông Bách phải chia ra, đến từng nhà làm lễ mà vẫn không đủ, đến Ngọc Anh cũng phải đi.[/size]
[size=large]Buổi tối, cả nhà ngồi ngoài hè, hai đứa trẻ thì chạy lăng xăng đuổi nhau quanh sân. Thằng Việt pha trà, rót mỗi người một chén, vừa nhâm nhi vừa nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Dạo này lắm chuyện xảy ra quá hả mày![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tội gật đầu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ừ! Nhưng không thế thì lại không là cái làng mình![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông Bách thì điềm tĩnh:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Giờ ông mới hiểu tại sao anh cả lại nhất quyết gắn bó với nơi này. Đạo đức của nghề không cho phép ông Trấn nhắm mắtlàm ngơ, từ lâu lắm rồi, nơi này đã có biến. Mọi thứ ở thời ông K năm nào, và bây giờ, đều từ cái biến đó mà ra cả.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói đoạn, ông lấy mảnh đá Khôn ra, ngắm nghía hồi lâu, bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Giá như anh Trấn còn sống thì mảnh Càn mảnh Không khớp được với nhau, đâu đến nông nỗi như ngày hôm nay! Hầy![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ngồi trà nước hồi lâu, chợt có người đẩy cổng đi vào, là thằng A Kiến. Nó lấc cấc nhìn tôi với thằng Việt, xong lại liếc xéo ra hai đứa bé. Thằng D bước ra sừng sững, đứng chắn ngang, bảo Ngọc Anh bế hai đứa bé về. Nó hất hàm hỏi thằng Kiến:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Đến có việc gì?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Kiến ngước lên nhìn, thấy thằng cốt đột cao to như hộ pháp mà run, nhưng vẫn nói cứng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Tránh ra![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D túm ngược nó lại, xách cổ lẳng ra ngoài cổng như quăng con mèo, gằn giọng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Cút![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Kiến lồm cồm bò dậy, từ phía sau nó, một cụ già đi ra. Mỉm cười hiền từnhìn thằng D:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Đừng nóng tính thế! Để nó nói xem nó định làm gì đã![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Trông thấy có ông cụ già, thằng D cũng lễ phép chào, hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Cho hỏi khí không phải! Cụ là ai ạ?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông cụ thong dong chắp tay sau lưng đi vào, đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ông già này chỉ là người qua đường, nãy thấy thằng này nó rình như ăn trộm nên túm vào, bắt nó mở cổng tự vào chịu tội thôi.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Vừa nhìn thấy ông cụ già, ông Bách và thằng Việt, Ngọc Anh đều đứng phắt dậy. Ông Bách hỏi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ông…ông la???[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Sau đó là hai người đối thoại bằng tiếng Trung, có lẽ tại ông già kia nói chưa sõi tiếng Việt. N[/size][size=large]gọc Anh quay sang bảo tôi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Anh H! Người này là anh em con chú con bác với ông nội em đấy. Nhưng ông ý luyện loại phép tách riêng với bùa chú Trương gia nên có tuổi thọ hơn người, trông vậy thôi chứ năm nay ông ý 98 tuổi rồi đấy.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ông ấy đến đây làm gì?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chắc ông ý đến như viện binh! Nhưng mà tính tình khác người lắm, được cái cao tay ấn, trình độ của ông này ở phái khác là ngang với trình độ anh Việt đấy.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nghe đến đây, tôi lại rùng mình, thì ra là ngang cấp nên thằng Việt không cảm nhận ra được, bữa nọ ông ta dùng phép gì mà thằng Việt nhìn vào thành người khác,còn tôi nhìn vào thì lại đúng mặt ông ý, thảo nào nó không hay biết có ông này xuất hiện ở làng. Nhìn phong thái ông lão trông đúng là có đạo cốt tiên phong thật, nhưng trông rất bình dị chứ không cách biệt hẳn như thằng Việt. Ông già nhìn tôi chăm chú, rồi quay sang thằng Việt:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ông mừng vì con có người bạn không vì an nguy bản thân mà bỏ mặc anh em. Nhiều lần đe dọa, cảnh cáo nhưng cậu này vẫn kiến quyết ở lại chống đỡ cùng còn. Mới đầu ta nhìn còn lo vì anh này có tướng ranh ma, gian xảo. Hóa ra trong gian lại có nghĩa.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt quay sang, lắc vai tôi cảm động, nói:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Vậy mà mày cứ ỉm đi![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Tao sợ nói ra lại rối thêm![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Rồi tôi hỏi ông cụ:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thế cái cô gái áo đen kia là do cụ cử đến ạ?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Ông lắc đầu, đáp:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chỉ là người giả mạo thôi! Người thật ông cử đến trước giờ mất tích không thấy đâu nữa. Giờ tra hỏi tên kia xem nó có khai ai đứng sau không, may ra tìm được.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D sấn vào, chộp lấy hầu A Kiến, quát:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Nói! Đứa nào sai mày đến![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nó ngắc ngứ:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chết tao cũng không nói![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thế người kia đâu?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Chết rồi![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nói![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mất xác rồi![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng D điên tiết, thụi cho nó một đấm vào bụng, thằng Kiến ngã vật ra, ôm bụngkêu la dữ dội. Thằng D định đánh thêm thì Ngọc Anh ngăn lại, bảo có hai đứa nhỏ ở đây, đừng tiêm nhiêm thói xấu cho chúng nó. Rồi Ngọc Anh dắt hai đứa vào nhà, tránh không chó chúng nó thấy cảnh bạo lực[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Lúc này, thằng Việt mới ra tay, nó thả con rắn khoanh Tiểu Tích của nó ra, cho trườn lên người thằng Kiến, cười hỏi:[/size]
[size=large]- Con này độc lắm đây! Mày liều liệu mà nói, chứ nó cắn rồi thì khó cứu, mà có cứu được tao cũng mặc![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng kia sợ xanh mắt mèo, không dám cử động mạnh, sợ con rắn bị làm động, đợp cho phát thì rồi đời. Con Tiểu Tích trườn quanh, phun phì phì đe dọa. Cuối cùng thằng Kiến hét lên:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Tao nói! Tao nói! Bỏ nó ra rồi tao nói![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt bảo:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Lại còn muốn ra điều kiện à? Thế mày có nói không, hay đợi tao ra lệnh![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nói đoạn, thằng Việt huýt gió, con rắn phồng mang, nhe nanh ra. Thằng Kiến gào lên, kêu:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Có người bảo tao làm, còn nhiều người theo nó nữa, ai cũng được hứa chia phần trong kho của.[/size]
[size=large]- Kho của nào? Ai sai mày![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Kho của nhà họ Trương với kho vàng của người Tàu giấu trong núi. Nhưng tao không biết ai sai tao, chỉ gặp người đưa tin thôi.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Thế người đưa tin là ai?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mỗi lần một người khác, tao không biết ai cả! Mày bỏ con rắn ra đi, tao thề tao cuốn gói luôn khỏi đất này, không dâydưa ở lại nữa.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Thằng Việt huýt sáo thu con rắn vào ống bương, quát:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Biến ngay cho khuất mắt tao![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Biết sơ qua về kẻ bí ẩn kia, thằng Việt và hai ông cụ chụm đầu vào bàn bạc. Xongnó quay sang bảo tôi:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Mày buồn ngủ chưa?[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Tôi ngỡ ngàng:[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]- Ngủ thế quái nào được![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nó gật đầu, cười:[/size]
[size=large]- Lên ngủ trước đi, tối nay thao quân, chiều mai đánh trận đầu![/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Rồi nó đùn hết tôi với thằng D, vợ con tôi lên nhà, đóng kín cửa lại, không ngó nghiêng gì ra ngoài. Trên sân lúc đó chỉ còn có thuần những người biết phép phù thủy. Tôi nghe nó nói thao quân thì lấy làm lạ, chắc là nó ám chỉ âm binh rồi, nhưng có chiêu mộ bao giờ đâu mà thao với luyện. Ở trong nhà, tôi đi loanh quanh tìm xem còn cái gì ăn đêm không, nhưng chẳng thấy chị giúp việc đâu, chẳng biết đêm hôm còn về nhà mẹ làm gì nữa. Đànhlàm tạm cốc cà phê rồi lên phòng đánh cờvới thằng Dũng. Bàn cờ bày ra được một lúc, đang suy nghĩ nước đi thì bên ngoài bỗng nổi lên tiếng lắc chuông, rồi tiếng gõ mõ lốc cốc. Xen lẫn trong đó là tiếng đồng thanh hô hoán của ba người, rồi lửa ở đâu cháy sáng rực ngoài sân, xong lại tắt ngúm. Lúc nữa thì gió nổi ào ào nhưbão, tiếng trống thình thình vọng ra từ trong núi, tiếng chạy rầm rập lại vang lên, lại có giọng ầm ào, ì ì như sấm đục. Cảm tưởng như đất rung chuyển sau mỗi lần thằng Việt hô to ấn chú. Đến tờmờ sáng thì tiếng huyên náo gần dứt, sau đó có tiếng hô vang khí thế, tiếng đi đều đều hùng tráng xa dần, xen lẫn trong đó có cả tiếng công an, dân phòng đi tuần đêm về gọi nhau í ới, dường như không hay biết có chuyện gì đang xảy ra.[/size]
[size=large]
[/size]
[size=large]Nào ngờ sáng hôm sau lại có biến từ trước, mọi chuyện vượt quả dự tính của tôi. Con ong kia đã bắt đầu hành động phủ đầu, mọi đường đi nước bước đều bịnó biết cả.[/size]
———————————————————————
Tu bi con ti niêu………………………………..
ko hiểu vì lí do gì mà tác giả dừng viết ở đây. thôi xem như kết thúc truyện ma ở quê ở đây. Cảm ơn mọi ng đã qua tâm và theo dõi .
Hẹn gặp lại 3bye3