[size=2]dựa trên cốt truyện của bác Mr.Bon mình sẽ viết câu truyện mới! mong ace đón xem
CHƯƠNG 1: Tình yêu sai lầm….
* Trong công viên Thủ Lệ giữa lòng thủ đô Hà Nội, 1 đôi đang ngồi trên ngồi trên ghế đá tâm sự
- Anh chúng ta yêu nhau đến khi nào hả anh
- Chàng trai kia mỉm cười và ôm cô nàng chặt hơn
* tít… tít… dòng chữ hiện lên
- Làm bồ của anh nhé!
- Làm bồ?
- Anh không đùa đâu, anh nói thật đấy.
- Ơ kìa, em có đùa đâu, em nói thật mà, ừ thì làm bồ. Thế làm bồ là như thế nào ạ?
- Làm tất cả những gì như em làm với người yêu, nhưng chỉ là bồ, không phải người yêu, thế thôi.
- Anh nói thật đấy à.
- Ừ anh nói thật
- Tại sao? Anh có người yêu rồi, em cũng thế, sao anh còn cần bồ làm gì?
- Vì anh thích em.
- Thích em, nhưng… À anh này, anh vừa phải thôi, anh đừng đưa em vào tròng, đừng nghĩ em trẻ con mà trêu em nhá. Em không bị anh lừa đâu.
- Anh không đùa, anh nói thật. Anh thích em, anh thoải mái khi ở bên cạnh em, cách nói chuyện của em khiến anh vui. Anh muốn gần em hơn. Anh có thể nói hết với em mọi thứ không dè dặt, không che đậy, ở bên em anh thật hơn, không phải chỉn chu như ở bên cạnh người yêu anh.
- À, em hiểu rồi. Làm bồ như một người bạn để chia sẻ chứ gì ạ. Em sẵn sàng. Em quý anh lắm, em cũng thấy rất thoải mái khi nói chuyện với anh.
- Còn nữa, làm bồ…sẽ giống như ở bên cạnh người yêu. Được ôm em, được hôn em…
- Vớ vẩn, không được. Sao anh lạ thế. Anh nói chuyện em chẳng hiểu gì cả. Nửa đùa nửa thật. Em chẳng thích thế này đâu.
- Anh thích em, thích được chăm sóc em như người yêu em, được em nũng nịu, được vỗ về em mỗi lúc em buồn. Được chạm khẽ vào tay em, và hơn thế nữa…
- Thôi anh đừng nói nữa, coi như em chưa nói chuyện với anh hôm nay. Anh suy nghĩ lại đi. Em bắt đầu ghét anh rồi đấy. Chào anh.
Hà đập mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, giận dữ và bối rối, cô chẳng hiểu sao hôm nay Sơn lại nói những điều như thế.
Hai tháng quen nhau, một thời gian chưa lâu nhưng đối với Hà, Sơn như một người anh lớn, rất đỗi thân thiết và tâm lý. Chu đáo trong từng cử chỉ, biết quan tâm và lắng nghe cô hơn một người bạn, sẵn sàng đưa cô đi chơi hay gọi điện cho cô những lúc cô buồn. Tất cả đều khiến Hà tin tưởng và quý mến anh. Còn đối với Sơn thì khác, ngay từ lần đầu tiên gặp Hà, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng và cách nói chuyện thông minh của cô đã thực sự hấp dẫn anh, Hà như một ẩn số bắt buộc Sơn phải đi khám phá. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự quý mến và niềm đam mê vì cả Sơn và Hà đều đã có người yêu. Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nếu Sơn không thích Hà đến như vậy.
- Alo
- Em đây, Hà đây.
- Uh! Anh biết mà, sao vậy em, hết giận anh rồi hả, giận lâu dữ vậy trời. Coi như anh chưa nói gì nhé.
- Vâng
- Anh vui vì em gọi điện lại cho anh đấy cô bé ạ. Dạo này em sao rồi?
- Em vẫn bình thường anh ạ.
- …
- Uh, em có chuyện gì hả, giọng em buồn quá.
- Không …có gì đâu anh, em chỉ muốn gọi cho anh thôi…Thế thôi anh nhé, em chào anh.
- Tít tít…
Ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra Sơn vội vàng bấm số gọi lại cho Hà, chắc chắn cô bé có chuyện rồi, lạ lắm, mọi ngày cứ líu lo sao hôm nay lại ít nói thế.
- Hà hả em, em có chuyện buồn đúng không? Kể cho anh nghe đi? Sao lại giấu anh thế?
- …Anh ơi… - Giọng Hà run lên, những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.
- Ừ anh đây, anh vẫn nghe em nói đây.
- Không có gì đâu anh ạ…. em với anh Anna, chia tay rồi.
- Sao lại thế? Anh không hiểu.
- Anh ấy phản bội em, anh ý có người yêu khác rồi anh ạ.
- - Có chắc không em? Em nói chuyện với Anna chưa? Phải bình tĩnh em ạ, em nên tin người yêu em.
- Anh ý bảo người ấy chỉ là bạn, là bạn mà có thể ôm, có thể hôn được hả anh?
Hà hét lên, những cảm xúc bấy lâu cô kìm nén vỡ òa, cô không muốn tin vào những gì mình chứng kiến nhưng tất cả là sự thật. Cô bị người yêu phản bội. Người mà ai cũng cho rằng anh ý hiền lành và trung thực dối lừa cô. Cô đau đớn và uất hận, cô căm thù con người lấy đi niềm tin vào tình yêu của cô. Cô muốn trả thù.
Lặng đi một hồi lâu để lắng nghe tiếng khóc của Hà, Sơn cảm thấy một nỗi buồn tê tái. Anh thương hà, anh muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
- Em nín đi, đừng khóc cho một người không đáng như thế nữa.
- …
- Vâng, em nín….Từ ngày mai… anh làm bồ của em nhé.
- - Bồ ư, anh bảo anh đùa mà, quên chuyện ấy đi, anh coi em như em gái, bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ ở bên em. Đừng nhắc đến chuyện hôm trước nữa em nhé. Anh đùa thôi mà.
- Nhưng em không đùa, em nói thật. Em cần. Em không muốn cô đơn.
- Thì anh vẫn ở bên cạnh em mà, anh sẽ lấp đi khoảng trống của em, được chưa cô bé.
- Không, thế chưa đủ, em muốn được đi chơi với anh như một người yêu. Được chăm sóc cho anh như với người yêu em. Được ôm và hôn anh khi nào em muốn.
- - Em…em lấy anh ra để trả thù Anna hả?
- Không… - Hà ngập ngừng.
- Đừng suy nghĩ như thế nữa em nhé, em ngủ đi. Mai anh sẽ qua đưa em đi chơi. Đừng khóc nữa, anh sẽ ở bên em. Em gái bé nhỏ ạ.
- Vâng, anh ngủ ngon.
Lần này, Sơn là người dập máy trước. Anh hiểu cảm giác của Hà, anh biết cô nói như vậy để trả thù Anna, anh hơi chạnh lòng, nhưng thực sự anh thấy vui và đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải được điều này.
7 giờ tối hôm sau.
- Em muốn đi đâu?
- Đi xem phim được không ạ?
- Ừ được.
- Anh có sợ chị Yến nhìn thấy anh với em đi cùng nhau không?
- Sợ gì hả em, Yến hiểu mà, anh cũng kể với Yến về em. Yến bảo quý em lắm đấy.
-Thật vậy ạ?
- Ừ, thật.
- Vừa đến cửa rạp chiếu phim, Hà đã nhảy phắt xuống xe, cô đưa tay chỉ chỉ vào hầm để xe.
- Anh gửi xe đi em đứng đây chờ anh nhé.
- Ừ, chờ anh nhé.
Đôi má lúm đồng tiền của Hà làm cô bé trở nên rất đáng yêu, mới hôm qua còn khóc thế mà hôm nay Hà như một con người khác hẳn. Cô vẫn lí lắc như mọi ngày. “Chắc cô bé không muốn thể hiện là mình buồn rồi về nhà lại khóc một mình cho mà xem”, Sơn nghĩ thầm trong bụng như thế. Đây là lần đầu tiên cô và anh đi xem phim, mọi lần hai người chỉ toàn đi ăn rồi đi uống café, đến những nơi để có thể nói chuyện được, vì Sơn sợ mọi người hiểu nhầm.
- - Anh ơi, xem phim này nhé.
- Phim ma hả em, có sợ ma không mà dám xem.
- Hì, em có sợ, nhưng có anh đi cùng, em ứ sợ.
- Ừ, hôm nay cô thích gì tôi cũng chiều hết.
- Thế mua vé xong, anh mua bắp rang bơ với cả pepsi cho em nha.
- Dạ vâng ạ. - Sơn kéo dài giọng ra khiến cả hai người cùng bật cười
Anh cảm thấy vui vui, lâu quá rồi anh chưa được đi xem phim, cả anh và Yến đều bù đầu với việc học, Yến cũng chẳng thích đi xem phim, cô cho rằng mình hết tuổi ấy rồi (haiz mới có 20t mà cứ cho mình hết teen rồi, già rồi, xấu rồi,…..) Cô và anh thường đến nhà nhau, ăn tối và làm những việc chỉ có 2 người bọn tôi mới biết ( việc gì ấy nhỉ, đừng nghĩ bậy bạ nhá các bạn a2 pro). Vậy là quá đủ cho một buổi đi chơi.
Hai tiếng ngồi trong rạp trôi qua thật nhanh, một bộ phim chẳng có gì thú vị, tình tiết nhạt nhẽo, phim ma mà ma hiện rõ mồn một nhưng đôi bàn tay nhỏ bé của Hà đang siết mạnh lấy anh, cô bé có vẻ rất sợ hãi, mỗi lần Hà hét lên lại khiến anh bật cười. Thật ngộ nghĩnh, anh cảm giác trái tim mình đang loạn nhịp.
- - Anh về nhé, em cám ơn, hôm nay em rất vui.
- Sao lại cám ơn, em không coi anh là bạn à. Hôm nay anh mời em đi rồi, hôm sau em phải mời anh đi chơi đấy nhé.
- Dạ, rõ ạ.
Sơn phóng xe đi về, mùi hoa sữa phảng phất trong không gian, anh thấy yêu đời lạ, hà như một luồng gió mới thổi mát tâm hồn anh, một cảm giác mà lâu rồi anh chưa thấy có. Đang miên man trong cảm xúc lâng lâng bất ngờ chuông điện thoại reo, là Yến gọi.
- - Alo, anh đây.
- Anh đang trên đường à, anh vừa đi đâu về thế?
- À, hôm nay phòng anh liên hoan, mọi người rủ nhau đi nhậu nhẹt em ạ! Sao thế tình yêu của anh?
- À không, chắc là nhầm anh ạ, cái Thu Thể bạn em nó bảo nhìn thấy anh đi với cô bé nào đó vào rạp chiếu phim. Nhưng em nghĩ nó nhầm vì anh có bao giờ đi xem phim đâu.
- Ui, thế à, lạ nhỉ. Chắc nó nhầm thôi em ạ. - Sơn giật bắn người, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng.
- Vâng thế thôi anh ạ, anh về nhanh đi anh nhé. Em ngủ đây, yêu anh nhiều.
- Ừ hôn em.
- Yến vừa dập máy mồ hôi ứa ra ướt đẫm áo của Sơn, anh chưa bao giờ kể với Yến về Hà như những gì anh nói. Làm sao có thể chấp nhận chuyện người yêu đưa một cô gái khác đi xem phim được chứ, nhưng làm sao Sơn có thể nói với Hà là anh đang phải lén lút đưa cô đi chơi. Điều kiện không cho phép, nhưng anh cho rằng mình chẳng làm gì sai cả, chỉ là nên cẩn thận hơn cho các lần sau thôi.
Đã một tuần kể từ ngày đi xem phim, Sơn chưa gặp lại Hà, hai người vẫn gọi điện thoại và nhắn tin cho nhau như thường lệ. Nhưng Sơn bắt đầu cảm thấy một nỗi nhớ đang lớn dần lên, nỗi nhớ không mang tên tình yêu. Hôm nay Hà gọi điện và mời anh đi chơi, lần này không đi xem phim chỉ đơn thuần đi uống café, cô bé có vẻ gầy hơn, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắm. Anh muốn hỏi nhưng sợ sẽ khiến Hà buồn hơn nên lại thôi. Buổi nói chuyện không nhiều tiếng cười, chỉ là những khoảng lặng, anh để yên cho cô thả sức mà suy nghĩ cùng tách café được khuấy liên tục.
-
- ''''''''''''''''''''
- Làm bồ thì có thể yêu được không hả anh?
- Không em ạ, bồ là bồ, còn người yêu là người yêu.
- Sao lại thế ạ? Anh chắc mình sẽ không yêu bồ chứ, có ai nói trước được gì đâu?
- Anh hiểu anh mà, anh biết phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, giữa người yêu và bồ em ạ.
- Uh, anh tự tin nhỉ.
- Anh chỉ nói thế thôi, còn em là em, em không phải là bồ của anh nghe chưa?
- Em có nói gì đâu, ta về thôi anh.
- Hà đứng dậy, cái thân hình nhỏ bé ấy thể hiện rõ cô đang mệt mỏi lắm, nhưng cô vẫn cười thật tươi với Sơn mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.
- Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi.
- Hả, anh chưa đội mũ cho ai bao giờ đâu đấy, kể cả chị Yến.
- Thì anh đội cho em, có gì khó đâu mà.
- Ừ.
Vừa cúi xuống để gài dây mũ, Hà bất chợt thơm nhẹ vào má Sơn và nói khẽ: “ Em thích anh, thật đấy. Từ mai em sẽ làm bồ anh.” Câu nói và cái thơm bất ngờ khiến Sơn bất động. Anh đứng lặng im mất mấy giây, hạnh phúc xen lẫn bối rối. Anh giống đứa trẻ mới lần đầu biết rung động, tim anh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Anh muốn nói không, muốn từ chối lời đề nghị của Hà, nhưng chính sự tham lam của người đàn ông ngăn anh lại. Anh thích sự mới mẻ ahf mang đến. Anh gật đầu đồng ý. Kể từ giây phút ấy họ là tình nhân.
23 giờ 15
Tin nhắn của Hà
Em nhớ anh
Anh cũng thế.
23 giờ 30
Em nhớ anh
Anh biết rồi mà, anh nhớ Hà lắm.
Em thích anh.
Sơn tủm tỉm cười, càng ngày anh càng cảm thấy thích thú với sự ngộ nghĩnh đáng yêu của Hà.
Anh thích em nhiều lắm, em ngủ đi nhé. Hôn em.
Ai cho anh hôn mà anh hôn. Thơm gió thôi. Xì. Em ngủ đây. Mai gặp lại anh nhé.
Khoan đã, sao lại mai hả em?
Mai rồi anh biết, anh ngủ đi.
11 giờ 30 trưa ngày hôm sau.
- Anh xuống dưới cổng nhà trọ đi, em đang ở đang ở trước nhà anh na!
- Sao em lại đến nhà anh za?
- Anh xuống đi rồi biết.
Sơn vội vàng chạy xuống, anh không hiểu Hà đến nhà anh làm gì, mọi người cùng phòng ai cũng biết Yến là người yêu anh (nhất là cái thằng Đại Hiển –em mình nữa chứ, nó là hay mách lẻo với Yến nhất, không hiểu nó được Yến cho ăn cái gì mà chuyện gì cũng kể cho Yến hết, ví dụ là mấy giờ về, mấy giờ đi,đi chơi cũng kể…… gián điệp số 1. Chắc là nịnh chị dâu tương lai đây. Cũng may trong nhà có được thằng Thiêm lúc nào cũng bao che cho mình, cứ đi chơi lẻ là alo 1 phát nhờ nó giúp là bảo đi nhậu, cùng giúp nhau cả mà! Có qua có lại, hì…..). Anh sợ ai đấy nhìn thấy Hà rồi lại nói cho Yến. Anh thấy lo lắng thực sự.
- - Sao mà anh phải vội vàng thế kia, em có bỏ đi khi anh xuống đâu.
- Vì anh không muốn em chờ lâu. Vừa nói Sơn vừa lấy tay lau những giọt mồ hôi đang rơi lả tả xuống mặt.
- Em nấu ăn trưa cho anh, anh ăn đi. Em về đây. Em bịt mặt thế này sẽ không ai nhận ra em đâu, anh đừng lo.
- Ừ, anh cám ơn, em về cẩn thận nhé.
Anh đứng nhìn theo bóng chiếc xe của Hà cho đến khi cô đi khuất, hộp cơm Hà làm cho anh thật ngon, Sơn cảm động lắm. Chưa bao giờ Yến làm như vậy với anh. Cầm hộp cơm trên tay anh thầm cám ơn Hà, anh thấy mình là một người may mắn.
Hôm sau nữa.
- Lạnh anh nhỉ.
- Ừ. Lạnh. Em ôm anh đi cho đỡ lạnh
- Không.
- Thế để anh ôm em nhé.
- Vâng.
- Sơn kéo tay Hà vòng lên để ôm lấy anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Hà và anh đan xen vào nhau. Khoảng cách giữa cô và anh bây giờ gần như không còn nữa. Chỉ còn thiếu một nụ hôn nữa thôi. Anh sẽ chính thức đạt được những gì anh mong muốn.
- Anh hôn em nhé.
- Sao anh hỏi kì thế, không, em không cho.
- Tại sao?
- Vì chưa lãng mạn. Vì nhanh quá. Em muốn tất cả diễn ra từ từ.
- Ừ thế thôi, anh thơm em vậy nhé.
- Uh.
Thơm nhẹ lên đôi má phúng phính của Hà, Hà cảm thấy mình thay đổi khá nhiều. Không còn cứng nhắc và khô khan như những gì anh biết về mình, những hành động cử chỉ anh chưa từng có trước đây, những thứ anh cho là lố lăng ngớ ngẩn, bây giờ anh làm rất thích thú nữa.
- Hình ảnh Hà lấn chiếm dần trong tâm trí của anh. Lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô, đi cùng cô. Không còn cảm giác tò mò muốn hôn lên đôi môi cô, anh muốn mọi thứ diễn ra thật chậm.
Những ngày tiếp theo, Sơn như quên đi mình có người yêu, anh tràn ngập trong những cử chỉ ngọt ngào dễ thương của Hà. Những tin nhắn ngộ nghĩnh, những hành động bất ngờ khiến trái tim của chàng trai 30 tuổi loạn nhịp. Không thừa nhận mình đang dần dần yêu Hà, anh vẫn nghĩ mình là một người biết phân định rõ ràng giữa cảm giác thích và yêu, nhưng những đêm trằn trọc vì nhớ cô khiến anh không thể lí giải nổi. Anh ghen với những ánh mắt khác nhìn Hà, giận dỗi khi cô có những tin nhắn tán tỉnh của những chàng trai khác, nhưng anh không có quyền, anh cố làm như không quan tâm. Hà không là người yêu, cô ấy chỉ là bồ, là người tình của anh mà thôi.
- Mưa quá để anh lấy áo mưa ra nhé.
-Không, trú mưa đi anh.
- Muộn rồi mà, em lạnh không? Có sợ về muộn không?
- Trú một tí thôi, không tạnh thì em với anh đi về. Em muốn đứng trú mưa với anh. Lạnh thì em ôm anh.
- Ừ. Dừng ở đây nhé.
Sơn vội vã táp xe vào một mái hiên bên đường. Những cơn giông mùa hạ bao giờ cũng dữ dội. Ôm Hà vào lòng, anh muốn che chắn cho những hạt mưa không làm cho cô thêm lạnh. Từ từ Hà nhướn người lên, chạm khẽ vào môi anh. Nụ hôn đầu tiên của hai người. Dưới những hạt mưa nặng trĩu hai người hôn nhau say đắm, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong Sơn. Anh nhận ra anh không chỉ thích Hà như anh nghĩ, đó là tình yêu, (tình yêu sét đánh). Anh rung động, anh run, những cảm xúc chỉ tình yêu đích thực mới mang đến cho anh.
- Anh nhớ mùi hương của Hà đến nồng nàn. Anh muốn Hà là người yêu anh thực sự. Nhưng không, Sơn tự nghĩ: “ dạo này mình làm sao thế này, mình không còn là mình khi những ngày đầu bắt đầu đi coi phim với Hà, Hà bây giờ tuy là …. Nhưng không, Yến mới là tất cả của mình, 3 năm yêu nhau, bao nhiêu khó khăn trắc trở cô cùng mình vượt qua. Tin tưởng anh tuyệt đối. Mình và Yến còn dự định mấy năm nữa khi học xong sẽ kết thúc bằng một đám cưới. Ai cũng khen tình yêu của mình đẹp. Vậy tại sao anh nói như vậy chứ?
Ngày hôm sau, ngày của định mệnh và cũng là một kết thúc
8h sáng
- Anh không tốt, anh không xứng đáng với em…Anh có việc muốn nói với em. Tối nay, khoảng 6h anh qua nhà em ăn cơm nhé, em có thể nấu cho anh ăn được không Hà
-ok, em thik lắm, mà hôm nay anh sao thế? Em thấy lạ lắm….
- uhm! Không có gì đâu em, anh chỉ muốn làm rõ 1 số chuyện với em thôi! Vậy nhé em, hẹn tối gặp nhé!
17h30’ tối
- ting … ting
- Hà ơi, anh Sơn đây, ra mở cửa cho anh với
Tiếng bước chân ……
- ôi sao anh đến sớm thế, em chưa kịp chuẩn bị gì hết cả! hihi em chưa làm xong nè!
- hì, tại hôm nay anh có việc mà, nên anh đến hơi sớm 1 tý
- việc gì vậy anh?
- À! Tý anh đi sinh nhật bạn anh nè
- Hèn gì! Làm em cứ tưởng anh mua quà tặng em cơ, thế cho em đi với nhá
- Em thông cảm, hôm nay không được! ah, mà cho anh vào nhà đi chứ, định không cho anh vào à…
- Ôi quên mất, mải nói chuyện với anh quá….
……………………………………….
17h50’
- đây, món em nấu đó, anh thấy sao
- trời sao em nấu nhiều quá vậy, có em và anh thôi mà, mà để ăn nếm thử xem nào
- ui ngon thật, sao em nấu ngon thế, anh ước sau này có được người vợ như em
- thật không đó anh, hay bây giờ chuyển bồ thành vợ nhá
- oh.. à.. thì.. thôi anh nói đùa thôi, mà Hà này, hôm nay anh đến đây có chuyện muốn nói mới em
- uhm, em nghĩ từ hôm qua đến giờ không biết là anh có chuyện gì, em thấy tin nhắn anh gửi cho em lạ lắm, anh nói đi
- à .. thì .. Hà này, bây giờ chúng ta cũng đã lớn rồi, hình như chúng ta cứ như thế này thì không được, anh cũng đã có người yêu rồi, còn em thì chưa , em cũng cần phải có người quan tâm em lúc em vui buồn nữa, anh..
tiếng hét làm Sơn giật mình
KHÔNG !
- em không nghe nữa, hình như anh đang không muốn làm bồ em nữa phải đúng không? em chỉ cần mình anh quan tâm em là đủ rồi, mà từ trước đến giờ lúc nào anh cũng quan tâm đến em mà, hay anh chán em rồi
- Hà, em bình tĩnh nghe anh nói hết đi, không phải như vậy đâu
Không phải sao, vậy anh nói đi, em nghe đây -giọng Hà run run
- Anh…, thực ra từ trước đến giờ, anh chỉ nghĩ đến anh, chỉ nghĩ niềm vui của bản thân mà không nghĩ đến em, đến chị Yến nữa! em xứng đáng có một người chỉ luôn nghĩ đến em , chăm sóc em, chứ không phải anh
- Thì từ trước giờ em có nói gì đâu, chúng ta cũng chỉ là bồ của nhau thôi mà, em cũng biết anh chỉ có mỗi chị Yến
- Thì vậy, anh mới bảo anh chỉ nghĩ đến anh mà không nghĩ đến cảm giác của người khác, thôi chúng ta dừng ở đây em nhé
- Anh ơi, anh đừng như thế này, em sợ lắm, anh đang đùa em đúng không? Anh đừng đùa thế nữa.
Hà ôm chầm lấy Sơn, toàn thân cô run lên bần bật, tiếng nấc ngày một to hơn.
- Em bình tĩnh lại đi… - Giọng nói của Sơn run lên, những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má anh. Anh cầm tay Sơn đẩy cô ra.
- Em đừng khóc, em không có lỗi, là do anh.
Nhưng tiếng khóc dường như không dứt mà càng lớn hơn
- Anh xin lỗi em. Em khóc thế này, anh thương em lắm…
Đến đây, dường như cảm xúc dằn vặt tội lỗi khiến Sơn không còn kìm chế nổi nữa. Anh bật khóc, hai con người từng thik nhau, từng hạnh phúc giờ đây đứng trước mặt nhau khóc. Khóc cho một cuộc chia ly. Chia ly hoàn toàn.
Hà cúi mặt xuống, bước lùi ra khỏi vòng tay của Sơn, giọng nói của cô bỗng nhiên đanh lại.
- Anh…
Hà mỉm cười một nụ cười nửa miệng, cô nhìn anh, một ánh nhìn tinh quái. Chưa bao giờ cô nhìn anh như vậy, ánh mắt sắc lém, quái dị, anh thấy sợ anh mắt ấy.
- Anh biết không? Em cứ nghĩ anh giống như những người con trai khác, cũng như An, cũng sẵn sàng rũ bỏ 3 năm tình yêu của anh để chạy theo một người con gái khác. Nhưng thực sư, khi anh nói ra nhưng điều này làm em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp nhiều lắm khi được anh chăm sóc
Chưa bao giờ Sơn thấy Hà giận dữ như vậy. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống sàn.
Hà chạy nhanh ra khỏi cửa, bóng của người con gái đoan trang nết na ấy cứ ngày một khuất dần. Bỏ lại sau lưng một người đàn ông ôm mặt khóc, khóc ân hận cho tội lỗi mình gây ra. Khóc để chấp nhận từ nay sẽ mất hoàn toàn người con gái này!
Sơn đứng za! Bước ra ngoài cửa với một tâm trạng vô cùng tồi tệ, nước mắt chảy xuống kêu tí tách! Bỗng:
- anh đi thật à – giọng nói từ ghế ta dưới gốc cây phát ra làm Sơn Giật mình
- Ơ… ừ anh đi nhé em, nhưng dù sao cũng ta vẫn là bạn chứ, anh rất quý em, anh sẽ không bao giờ quên những kĩ niệm đẹp giữa 2 chúng ta!
-uhm… chúng ta vẫn là bạn -giọng nói nặng trĩu đầy u buồn
HẾT CHƯƠNG 1
3blingeye3 3congratz3 3blingeye3
CHƯƠNG 2: Quá khứ
Trên ghế đá bên cạnh hồ Gươm Hà Nội, một cậu thanh niên đang ngồi u buồn. Dường như thời gian bây giờ đối với cậu như hàng thế kỉ, không còn một sự sống gì ở con người ấy. Đấy chính là Sơn, anh đang ân hận vì những việc mình đã làm trong thời gian vừa qua, đã là tổn thương đến Hà- một cô gái dịu hiền và vô cùng trong sáng. Đặc biệt nhất là Yến, người yêu của anh, người luôn quan tâm chia sẻ những vui buồn, người đã cùng anh vượt qua những khó khăn vất vả của cuộc sống. Cầm điếu thuốc phì phò hút, anh nhớ lại những ngày đầu tiên khi tập tẫn bước chân lên Hà Nội học đại học
…………………….
^ Hồi ức khó quên *
Vào mỗi sáng,mọi người đi vắng hết nên dãy trọ thường vắng vẻ,hưu quạnh. Tôi mở cửa phòng đón bầu không khí trong lành, dịu mát. Những lúc như thế, tôi dễ dàng học bài hơn. Chiếc bàn tôi học kề bên cửa sổ hướng ra ngoài một vườn cỏ xinh xắn ở khu bệnh viện. Khung cảnh thật đẹp và yên tĩnh, những tiếng hót líu lo ríu rít của đàn chim nghe rất vui tai, dường như hòa mình cùng với thiên nhiên, những vần thơ được học lại bay bổng trông tâm trí
Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai
………………………………….
Khi tôi đang ngâm những vần thơ, bỗng vật gì bay vụt qua đầu. Tôi giật mình quay ra. Quả khế chín nhũn nằm chình ình trên mặt bàn. Tôi nhào ra khỏi cửa. Ngoài sân không một bóng người.
…Sáng hôm sau, tôi thấy có mảnh giấy nhỏ nhét qua khe cửa. Trong đó vẽ nguệch ngoạc hình một mặt người méo xệch mồm ngậm thuốc. Có lẽ có ai đó ám chỉ tôi vì cái tật nghiện thuốc. Nhưng là ai thì tôi không tài nào đoán được.
Một buổi tối, tôi nhận được lời mời sinh nhật của một bạn gái cùng dãy trọ.Vì có chút việc nên tôi đến hơi muộn.Mọi người đã ra về gần hết.Đang ngồi nói chuyện bỗng điện phụt tắt.Trong ánh nến lúc mờ lúc tỏ, bất ngờ em, cô gái nhí nhảnh hay cười nhất cả bọn,bỗng thú nhân về trò đùa mấy ngày trước.Điều đó làm tôi quá đỗi ngạc nhiên.Khi mới chuyển đến đây, mấy lần gặp tôi đều chủ động chào em.Nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng khó hiểu.Thế mà không ngờ em lại là tác giả trò đùa tinh nghịch ấy.
………………………………………….
Hà nội, 1 ngày mưa
Tôi đứng dưới của nhà chờ cơn mưa tạnh. Hà Nội vào mùa này thường có những cơn mưa bất chợt, mưa hối hả, đột ngột nhưng tạnh cũng rất mau.
- Ê, nhóc !
Tôi quay lại thì cũng vừa vặn lãnh một cái “cốc” vào đầu. Thiêm Tương ( đứa bạn cùng phòng với tôi) cười hích hích.
- Hết đường chối rồi nghe nhóc! Chờ ai? Khai thiệt ta sẽ “khoan hồng”.
Tôi đưa tay xoa xoa lên chỗ bị đau.
- Tao chờ… tạnh mưa
- Ðừng có phét lác nhá !
- phét mày làm quái gì cho mệt.
- Thế sao không vào trong nhà, mà ra đây để ngắm mưa à ?
- Tao đợi mưa tạnh để đi gửi thư.
- Gửi thư? Bộ mày hồi âm cho cái cô nàng khỉ gió đó à?
- Mày nói ai vậy?
- Ðừng có giả vờ, không phải cái cô nàng “lôm côm” đó thì còn ai nữa?
tôi đổ quạu:
- Trông mặt mũi mày cũng… sáng sủa mà sao hay đặt điều chi vậy?
Thiêm Tương cười hích hích.
- Biết ngay mà!
- Biết cái khỉ gió ?
- Nhìn cái điệu bộ của mày là tao biết ngay, quả thật y chang.
- y chang gì? Giọng bực mình
- y chang đứa khù khờ đang tập y…ê…u…
- thôi tao xin mày, mày ít ddien cho tao nhờ, bây giờ tao chỉ cần hai chữ bình yên
- “ yên” sao mà nghe giống tên nàng nào thế nhỉ?
Nói đến đây, tôi cũng chỉ biết câm nín nghe tiếng em nói… hic hic
- Thôi! Chờ thì cứ bảo là chờ, còn bày đặt lòng vòng. Tao đi guốc trong bụng mày đó
Tôi nghe tức điên cả người, chỉ muốn lôi thằng này ra đánh cho nhừ tử. Được thể, Thiêm Tương bắt đầu cà chớn
- Ôi tình yêu của con nít, khi nào mày mới lớn được đây, haiz, chờ ai đấy thì cứ bảo là chờ, có ai nói gì đâu mà phải quanh co, hahahaha
Đến nước này tôi không thể chịu được nữa, cầm dép lên định rượt nó, ai ngờ nó nhanh quá chạy phách lên phòng
Tôi lại tiếp tục đứng một mình trước cửa nhà với cơn mưa lạnh lẽo, đang nghĩ vẫn vơ, thì giật mình khi nghe tiếng nói trong trẻo
3blingeye3 CÒN NỮA 3congratz3
[/size]