tưởng như đã Quên… Để rồi , bỗng chốc , những kỷ niệm lại ùa về trong khoảnh khắc. Làm cho những giọt nước mắt tự rơi… Và…con người ta nhận ra… Tình Yêu…! Vẫn còn vẹn nguyên trong sâu thẳm trái tim mình…Hóa ra là , còn Yêu…
Nhưng, Tình Yêu cũng như những Cơ Hội…Đến rồi đi rất nhanh nếu như ta kg biết nắm bắt…Để khi mất đi rồi… mới cảm thấy hối tiếc… Lúc nhận ra , cũng đã quá muộn màng…
Và thế là , một lần nữa phải Quên… Nhưng Quên… như thế nào …?, khi trong lòng vẫnNhớ?…Bỗng chốc , nhìn quanh mình…chỉ có một con đường để đi… Đó là đi tiếp… Vì có ngoảnh mặt lại sau lưng , thì cánh cửa xưa cũng đã đóng rồi… Nhưng hình như kg thể , có một ai đó , ngồi bệt xuống đất , dựa lưng vào cánh cửa vừa đóng… Bật khóc… Ân hận… Tiếc Nuối… và Muộn Màng…
Dù mệt mỏi lắm…! Buồn lắm…! Nhưng vẫn phải tin , phía trước là bầu trời… Ngày mai , khi tỉnh dậy , bình minh lên , những tia nắng ấm áp sẽ chiếu vây quanh và con người ta , nhìn thấy một tia hi vọng… Hi vọng… Hạnh phúc ở phía cuối con đường….
Và rồi… một khoảnh khắc nào đó… lại Nhớ… Nhưng ko còn buồn…!ko còn những giọt nước mắt…! Mà là những nụ ……. Nụ …. cho những kỷ niệm đẹp…cho một thời đã xa…để tự nói với lòng mình rằng : "Yêu có nghĩa là ko bao giờ nói lên lời Hối Tiếc…"
Thế nhé… vui lên đi… sẽ ổn thôi mà… sẽ qua thôi mà…?