[justify]Có chuyến tàu nào đưa ta trở về với ngày hôm qua, cho ta tìm lại một thời đã qua, cho ta sửa chữa những sai lầm của một thời vụn dại, cho ta thôi canh cánh bên lòng một nỗi niềm ray rứt khôn nguôi…[/justify]
[justify]Có cuộc hành trình nào dẫn ta về ngang lối ấy, cho ta được một lần ngồi lại bên nhau dưới hàng cây trước sân trường cất lên tiếng cười trong veo, cho ta đừng bỏ lỡ hai mùa phượng vĩ, để ngày chia tay ta được một lần ngoái lại nhìn nhau…[/justify]
[justify]Và rồi khi dòng thời gian lặng lẽ trôi qua, khi ta đánh rơi những hồn nhiên của một thời tuổi trẻ, khi những nông nổi dại khờ thôi ở lại bên ta, khi ta cảm nhận được vị đắng từ cái TÔI quá lớn của chính bản thân mình, ta vươn vai và nếm trải, ta bỗng ước có được tấm vé trên chuyến hành trình đi về tuổi thơ ấy…đi về một thời ta đã lãng quên nhau![/justify]
[justify]5 năm rồi bạn nhỉ? Có quá dài không bạn? Đã có là muộn màng…?
[/justify]
[justify]Tôi mơ hồ quá về những gì xảy ra ngày hôm nay. Một giấc mơ chăng?[/justify]
[justify]Khi người ta say người ta trở nên rất thực. Tôi tin điều đó. Và bạn có say chăng? Bạn có say chăng khi bạn nhớ rất rõ những điều đã qua. Khi bạn bước qua cái TÔI của chính bản thân mình để tiến về phía tôi và bắt đầu câu chuyện. Khi bạn nói với tôi về những điều rất thực, về những ray rứt của 5 năm đã qua - điều đó không là dễ dàng với một người con trai như bạn . Tôi trân trọng biết bao và tôi TIN dù trong tôi vẫn mơ hồ lắm…[/justify]
[justify]Ta đã lặng im với nhau như thế 5 năm rồi… mọi thứ có bao giờ rơi vào quên lãng…?
[/justify]
[justify]Nếu không có chút hơi men khiến người ta trở nên can đảm hơn bao giờ hết, không có 5 năm dài đằng đẵng đã qua, không có sự lặng im tưởng là mãi mãi, không có những khi ngược dòng thời gian ta sống lại với ký ức, không có những ray rứt, những ám ảnh khôn nguôi thì ngày hôm nay… ngày hôm nay liệu ta có tìm về hay sẽ vẫn là như bao ngày … ta vô tình lướt vội qua nhau…[/justify]
[justify]Ta nợ nhau một lời tạ lỗi vì đã để lại cho nhau một góc khuyết, ta nợ nhau những tiếc nuối cho mùa phượng vĩ cuối của một thời hồn nhiên áo trắng, ta nợ nhau vì đã đặt "dấu chấm" cho tình bạn tuổi 17… và ta nợ nhau vì đã để 5 năm qua là “trắng xóa”…[/justify]
[justify]Ngày hôm nay, cái giây phút bạn tiến về phía tôi để xóa nhòa mọi khoảng cách, cho tôi thấy rằng bạn đã trưởng thành hơn bao giờ hết. Bỏ lại sau lưng một thời vụn dại, với những nông nổi dại khờ, với những nỗi đau và ray rứt… Bỏ lại sau lưng những tiếc nuối, những giận hờn của một thời con trẻ, bỏ lại cả 5 năm “trắng xóa”…ngày hôm nay – một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau…[/justify]
[justify]cám ơn bạn St truongsite[/justify]